Hoa Nhi mang theo thương tích quay về Phượng Hoàng cung, cứ nghĩ mọi chuyện thế rồi cũng sẽ ổn nhưng thật ra thì không. Kể từ ngày hôm đó, cứ có cơ hội thì thụ chính lại tìm cớ gì đó gây khó dễ cho Hoa Nhi.

Bởi vì chưa có tin tức xác thực nào cho thấy Long Quân Dao đã tử trận nên y cũng không dám làm bậy. Tiểu Ngư y vẫn đang chờ người kia gửi tin tức xác nhận trở về.

Và quả là ông trời không phụ lòng Tiểu Ngư, vài ngày sau Lãnh Viêm đã cho người gọi y đến ngự thư phòng.

Vừa đẩy cửa ngự thư phòng bước vào thì Tiểu Ngư liền nhìn thấy Lãnh Viêm cùng Lãnh Nam đã có mặt từ lúc nào.

Hai người bọn hắn mặt mày lạnh nhạt đối diện với nhau, nhưng chỉ vừa nhìn thấy Tiểu Ngư đến thì bỗng trở nên hớn hở vui vẻ.

Kéo tay thụ chính vào bên trong phòng rồi vội vàng đóng sầm cửa lại, cả ba người khi này ngồi bên bàn bắt đầu bàn tính chuyện gì đó cùng nhau.

Lãnh Nam lúc này lấy từ trong ngực áo ra một bức phong thư, cả gương mặt hắn đều mang theo sự đắc chí ra hiệu bảo Lãnh Viêm mở thư ra đọc.

Nhận được tín hiệu, Lãnh Viêm đưa tay tiếp nhận bức thư rồi mở ra đọc.

Đọc đến hết bức thư thì trên mặt công chính Lãnh Viêm lúc này chợt nở một nụ cười mờ nhạt.

Hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì hắn cũng có thể đường đường chính chính đưa người hắn yêu lên làm hoàng hậu.

Trong bức thư ấy viết rằng, không tìm được sơ hở để giết chết Long Quân Dao, nhưng mà trên chiến trường nàng ta đã bị trúng tên của quân địch, và vết thương bị nhiễm trùng rất nặng, nó nặng đến mức dẫn đến các phần da thịt xung quanh đều trở nên thối rữa. Thế nên, nàng ta đã không thể qua khỏi, cuối cùng là bỏ mạng bên trong quân trại.

Lãnh Viêm truyền lá thư đến cho Tiểu Ngư xem, vừa đọc hết bức thư thì trong lòng y vô cùng sảng khoái. Đến cuối cùng thì lão thiên gia vẫn là đứng về phía y.

Và y chính là đứa con cưng của lão thiên gia, nếu như không phải thì người cũng đã không ban cho y một cơ hội để sống lại và làm lại từ đầu, cũng như lấy lại tất cả những gì xứng đánh thuộc về y.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Biết kẻ mà bản thân luôn chán ghét đã chết thì cả ba nhân vật chính cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng, Lãnh Nam vốn là một người cẩn trọng nên cũng không thể quá dễ dàng tin tưởng vào một lá thư nên hắn đã phải phái một kẻ khác ra ngoài biên cương để thăm dò tình hình để xem thực hư như thế nào.

Người được phái đi thăm dò là một tên vô cùng thân cận của Lãnh Nam, và sau bao ngày ở ngoài biên ải thì cuối cùng hắn cũng quay trở về và mang theo tin tốt cho chủ tử. Theo như những gì tên trước mặt bẩm báo lại thì quả thực Long Quân Dao đã chết. Chẳng những thế, ả ta chết trông rất khó coi.

Cả một khu quân doanh, trong vòng bán kính một trăm bước chân cách lều trại khi Long Quân Dao chết ở đấy và cũng là nơi để thân xác của nàng ta đều có một mùi hôi thối đến mức vừa hít vào mũi liền cảm thấy chóng mặt buồn nôn.

Cuối cùng sau bao ngày thì cũng có được lời xác thực, Lãnh Nam liền nhanh chóng truyền lại cho Lãnh Viêm và Tiểu Ngư rồi cả ba người lại tiếp tục lên kế hoạch phế đi chức vị của Long gia.

Bàn bạc cùng nhau, bàn đến bàn lui vẫn là hai tên công chính không đủ thế lực để đối phó với Long gia nên đành tìm đến nhiếp chính vương Lãnh Hàn để yêu cầu giúp đỡ.

Và lời đề xuất nhờ Lãnh Hàn giúp đỡ là do thụ chính đưa ra. Y nghĩ rằng dù sao Lãnh Hàn cũng từng có tình cảm với y nên chắc có lẽ sẽ dễ dàng nhờ vả. Ngoài ra, trong tay Lãnh Hàn cũng nắm giữ ba phần binh quyền và chỉ cần hắn đồng ý với lời đề xuất thì bọn họ còn lo không đối phó được với Long gia ư.

Suy tính là thế, nhưng đến khi Lãnh Viêm cùng Tiểu Ngư xuất hiện ở phủ của Lãnh Hàn để bàn bạc thì chưa kịp nói hết lời thì đã bị hắn ta dứt khoát từ chối:

“Ta từ chối! Ta sẽ không tham gia và cũng không giao ra binh quyền. Các ngươi muốn làm gì thì đấy là chuyện của các ngươi và nó chẳng có liên quan gì đến ta cả.”

“Lãnh Hàn, ngươi đừng quên bản thân là nhiếp chính vương. Bây giờ, Long gia có nguy cơ tạo phản mà ngươi cứ trơ mắt đứng nhìn sao?” Lãnh Viêm giận dữ đập bàn đứng dậy rồi chỉ thẳng mặt Lãnh Hàn nói.

“Ta nói lại thêm một lần nữa. Ta không đồng ý! Các ngươi muốn làm gì thì tùy và đừng lôi kéo ta vào. Giờ thì mời các người về cho. Người đâu, tiễn hoàng thượng và Tiểu Ngư công tử quay về.” Nói rồi, Lãnh Hàn kiên quyết đứng dậy tiễn người ra về.

Lãnh Viêm thì tức giận phất tay áo bỏ đi, còn Tiểu Ngư mặt mày ủ rũ đầy thất vọng. Hai người vừa đi được vài bước thì bỗng bị gọi lại. Cứ ngỡ Lãnh Hàn suy nghĩ lại nhưng ngờ đâu...

“Khoan đã! Ta còn chuyện này muốn nói. Đó là... các ngươi hãy bảo trọng, đây là lựa chọn của các người thì ta cũng chẳng thể can thiệp, nhưng ta mong là các người sẽ không bao giờ hối hận với những gì mà bản thân lựa chọn.”

“Lãnh Hàn, ta cũng mong ngươi sẽ không hối hận với những gì ngươi lựa chọn.” Lãnh Viêm hậm hực đáp lời.

“Tất nhiên! Ta sẽ không bao giờ hối hận với lựa chọn của bản thân.” Lãnh Hàn khẽ nở nụ cười đáp lại Lãnh Viêm rồi tiếp tục cho người tiễn hắn và thụ chính rời đi.

Sau khi công chính Lãnh Viêm và thụ chính Tiểu Ngư đã rời đi, bên trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Lãnh Hàn. Hắn khi này tự rót cho bản thân một tách trà rồi đưa lên miệng nhâm nhi vài ngụm.

“Ngu ngốc! Các người sẽ không đấu lại cái nữ nhân đó đâu. Cho dù nàng ta có thật là chết đi, thì chắc chắn nàng ta cũng đã bày sẵn cái lưới để chờ các người rơi vào đấy rồi.” Lãnh Hàn nhỏ giọng tự thì thầm với bản thân rồi ực một cái uống cạn chén trà trong tay với ánh mắt nhìn xa xăm.