Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt

Vui lòng mang đi nhớ ghi nguồn.

Tuần đầu tiên coi như gió yên sóng lặng, chỉ trong nháy mắt đã là thứ Sáu.

Công việc thường ngày của Tần Yên là tham gia khóa đào tạo, tìm hiểu về hoạt động kinh doanh và hệ thống của công ty, đồng thời làm một số công việc do Cận Nam Dã tạm thời sắp xếp.

Lúc chuẩn bị tan sở, Tần Yên vừa mới huấn luyện xong.

Khi cô trở lại chỗ làm việc của mình, cô nhận được một tin nhắn WeChat từ Cận Nam Dã.

[Vào đây một chút].

Tần Yên nhanh chóng vào văn phòng chủ tịch.

Cận Nam Dã ngồi trên chiếc ghế da lớn, máy tính xách tay trên bàn được đóng lại, trên bàn đặt một cuốn sách trên đó.

Hắn đẩy cuốn sách đến trước mặt cô, nói, "Tôi giao cho em một việc, đọc hết cuốn sách nào vào trước ngày thứ sáu tuần sau, sau đó nộp lại một tờ giấy ghi chú tóm tắt của cuốn sách này".


Tần Yên cầm lên, "Được, thứ sáu tuần sau sẽ giao đúng hạn."

Cận Nam Dã hất càm, "Được rồi, đi ra ngoài đi".

Trước khi đi, cô nhìn lướt qua.

Chiếc gối đầu mèo được đặt trên lưng ghế.

Rất dễ thương.

Chỉ là có chút không phù hợp với phong cách nghiêm túc của căn phòng này.

Tần Yên liếc nhìn chiếc đầu mèo đã được lựa chọn cẩn thận của cô với vẻ hoài niệm, cầm cuốn sách đi ra ngoài.

Vào tối thứ sáu, cô rủ bạn cùng phòng đi ăn tối, sau khi tan sở, cô đến thẳng nhà hàng thịt nướng nổi tiếng trên mạng gần đó.

Các bạn cùng phòng đều đến nơi, vẫy tay với Tần Yên, "Lại đây! Ở đây này!"

Tần Yên vội vàng đi tới, ngồi xuống.

Các món ăn đều đã sẵn sàng, món sườn ngắn nổi tiếng trên mạng có đầy đủ, các món đủ màu sắc và hương vị khiến người ta phải thèm thuồng.


Cô cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cho vào miệng, mùi vị của thì là lập tức tràn ngập khoang miệng.

Hạnh phúc giản đơn là thế này

Ôn Tâm rắc bột thì là, "Như thế nào? Cậu cùng bạn trai cũ hòa hợp như thế nào?"

Những ngày gần đây, cô đều chia sẻ tình trạng của cô ở trong nhóm.

Tần Yên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, "Ồ, không phải là chuyện đổi gối chứ, anh ấy lấy cái gối con mèo của tớ cũng không làm tớ khó xử".

"..."

Cô mơ hồ nói: "Bây giờ nghĩ đến con mèo ở bên kia văn phòng, lại nhìn con cá của mình, tớ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn."

Bạn cùng phòng phá lên cười.

Tưởng Y: "Hahaha, bạn trai cũ của cậu cũng khá thú vị đó.  Yêu cầu cậu ăn cá trả tiền, thậm chí cậu lấy hết chăn gối của anh ấy đi cũng được".

Ôn Tâm gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Tần Yên, vụиɠ ŧяộʍ nói: "Anh ta là muốn ăn cậu a!"


Tần Yên: "........."

Ôn Tâm tấm tắc hai tiếng, dùng đũa chọc chọc hai cái, "Theo tớ nghĩ, bạn trai cũ của cậu nhất định vẫn còn rất thương cậu, nếu không tại sao anh ấy lại đối xử tốt với cậu như vậy?"

Thịt được đem ra và rắc thìa là, mùi vị thơm đậm đà hơn.

Tần Yên cầm lấy một ít rau xanh, động tác trở nên chậm đi nhiều. Cô nhỏ giọng, "Tớ cũng không biết nữa. Nhưng thành thật mà nói, anh ấy ... rất tốt với tớ."

Mặc dù Cận Nam Dã bổ nhiệm cho cô chức trợ lý trưởng, nhưng hắn không gọi cho cô thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng kêu đi pha cà phê.

Thời gian còn lại để cho cô tùy tiện ngồi bắt cá.

Lúc đầu, Tần Yên có chút hẹp hòi, nghĩ rằng Cận Nam Dã không muốn cô học gì đó.

Nhưng sau đó Tần Yên phát hiện ra rằng hắn không hề hạn chế bất kỳ hoạt động nào của cô, ngược lại còn cho cô rất nhiều tự do.
Trái ngược với các sinh viên thực tập khác, họ vẫn phải làm một số công việc nặng nhọc như giúp nhân viên thường xuyên chuẩn bị cơm, dọn đồ, sắp xếp tài liệu, in giấy vụn, v.v.

Nhưng vì cô là trợ lý trưởng nên được miễn những thứ này.

Tần Yên không biết hành động của Cận Nam Dã là cố ý hay vô tình, nhưng vô hình mang lại cho cô rất nhiều đặc ân cùng với sự bảo vệ

Thịt đã chín và có mùi thơm hấp dẫn.

Cô chụp ảnh thịt nướng trên bếp từ, cúi đầu đăng lên mạng.

-

Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, vầng trăng ẩn hiện trong mây, bóng tối hỗn loạn, chỉ lộ ra một nửa ánh sáng.

Cận Nam Dã dựa vào lan can mái nhà với điếu thuốc giữa đầu ngón tay, màu đỏ sậm của đầu thuốc càng thêm cô đơn dưới ánh trăng.

Đường nét trên mặt hắn thật sâu, bị ánh trăng giữa không trung phản chiếu, có cảm giác xa lạ không để cho người khác có thể tới gần.
Đầu ngón tay trượt lên, điện thoại di động hiện lên bài đăng mới nhất của Tần Yên.

Tấm hình vừa được đăng 5 phút trước.

——Tần Yên: Cuối tuần nào! ! ! Ăn thịt! ! ! [hình ảnh]

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông khẽ nheo lại, nhấp vào bức tranh, dùng ngón trỏ và ngón cái phóng to.

Tiệc nướng ngoài trời.

Hắn khịt mũi nhẹ, vô thức dùng ngón tay cái mở phần "Bình luận".

Phần bình luận bật lên.

Những ngón tay của Cận Nam Dã cũng dừng lại vào lúc này.

Không biết phải nói gì.

Bốn năm quá dài.

Bạn bè, môi trường và bầu không khí xung quanh cô ấy đều đã thay đổi đáng kể.

Tần Yên vẫn còn là học sinh, mà hắn thì đã lăn lộn trên thương trường bốn nắm

Khoảng cách giữa hai người không hề nhỏ.

Hơn nữa, hắn không thể biết được Tần Yên đã có bạn trai hay chưa.

Hắn cười nhạo bản thân, cảm thấy hành vi của bản thân mình có chút ngu ngốc.
Tại sao lại nhớ cô.

Như để trút giận, Cận Nam Dã thoát khỏi vòng bạn bè của Tần Yên, ném điện thoại xuống ghế sô pha bên cạnh.

Bên trên bàn tròn là một chai rượu Whisky cùng với những ngọn đèn lấp lánh kéo dài trên hàng lang.

Toàn bộ sân thượng được trang trí rất đặc biệt, những bài hát nhẹ nhàng của Ý được phát trên loa, dường như xoa dịu nỗi cô đơn của trái tim.

Cửa sân thượng bị gõ.

"Cận Nam Dã".

Một người đàn ông từ cửa bước vào cùng với một bình rượu đỏ và một chiếc ly trên tay, "Phía dưới có một cô nàng ngoại quốc cực kỳ ngọt. Anh có muốn xuống nếm thử một chút không?".

Cận Nam Dã không để ý đến hắn, trực tiếp dùng bóng lưng biểu hiện thái độ của hắn.

"Được, được, được."

Lưu Dự ngồi xuống, rót rượu đỏ vào trong cái ly rỗng, "Tôi biết cậu mấy năm qua đều thủ thân như ngọc, vẫn còn hoài niệm về bạn gái cũ".
Cận Nam Dã lúc này quay đầu lại nhìn hắn, "Ai nói với cậu tôi vẫn còn nhớ cô ấy?"

"Sao không, vẻ mặt của cậu đầy vẻ phiền muộn và cô đơn, không ai mà không đau lòng!" Lưu Dự tiến lại gần, "Tôi biết hết rồi, bạn gái cũ của cậu bây giờ đang ở công ty của chúng ta."

"..."

Lưu Dự là một cổ đông của Nam Tấu Cố Vấn, đương nhiên anh ta cũng biết một số quá khứ của hắn.

Kể từ khi thực tập sinh tên "Tần Yên" đến, con người Cận Nam Dã đã thay đổi hẳn.

Tinh thần hắn sa sút rất nhiều, tính tình cả người giống như vết thương nặng chưa lành.

Hắn như vậy, quả thật rất đáng sợ.

"Tỉnh lại đi! Trên đời này biết bao cô gái xinh đẹp, cậu nhìn lại cậu có bao nhiêu phần đẹp trai!". Lưu Dự tấm tắc hai tiếng, "Nếu là tôi, tôi nhất định cũng sẽ nhào tới".

Cận Nam Nhã đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên sô pha, vỗ vỗ vai của Lưu Dự, " Cứ từ từ uống rượu".
"Này!" Lưu Dự đuổi theo, "Có muốn nghe thêm về bạn gái cũ của mình không?

"Không có tâm trạng."

"Tôi đã hỏi thăm. Hiện tại cô ấy còn độc thân, nhưng quả thực có rất nhiều người theo đuổi cô ấy."

"..."

Cận Nam Dã quay lại, "Cậu còn biết gì nữa không?"

Lưu Dự nhún vai, "Không. Cậu cảm thấy còn chưa đủ?"

"..."

Hắn rời đi.

Đi xuống cầu thang, Cận Nam Dã đặt ly whisky trên tay lên quầy bar, từ bên trong cầm lấy một chai nước lạnh đi ra

Một hai ngụm liền uống sạch chai nước.

Hắn mở lại WeChat, lướt qua danh sách trò chuyện rất lâu nhưng không tìm thấy người mình muốn trò chuyện.

Cuối cùng, Cận Nam Dã đã nhấp vào ảnh đại diện của Tần Yên.

Hắn cầm điện thoại bằng hai tay và bắt đầu nghiêm túc nhắn tin.

[Cô đang làm gì?].

Xóa.

[Thịt nướng hôm nay có ngon không?]

Xóa.

[Đã về nhà rồi?]
Lại xóa.

Nhấn nhấn một hồi, Cận Nam Dã cuối cùng cũng gửi đi một tin cho cô.

[Đã đọc xong cuốn sách đó chưa?]

Tin nhắn đã gửi đi.

Hắn lấy tay che mặt, lại từ trong tủ lạnh lấy ra thêm một chai nước khoáng.

Sau khi uống, cổ họng không bị khô và khàn, nhưng rất dễ khát.

Lúc này trong lòng hắn càng thêm bỏng rát, tim đập rất nhanh, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.

Tim đập nhanh kiểu này rất hiếm gặp, gần như chưa từng xuất hiện một lần trong vòng bốn năm trở lại đây.

Chỉ sau khi Tần Yên xuất hiện, hắn mới cảm thấy thế này.

Không nghĩ tới cô rất nhanh đã hồi âm lại.

Tần Yên: [Chưa, vẫn còn đang đi chơi ở bên ngoài].

Yết hầu của Cận Nam Dã di chuyển lên xuống, cố gắng làm cho mình có vẻ tự nhiên.

[Chơi cái gì?]

Tần Yên: [Cùng bạn học đang đi mua sắm].

Cận Nam Dã ngồi vào ghế ở quầy bar, chuyên tâm nhắn tin với cô.
[Em không quay trở lại trường học?]

Tần Yên: [Không, tối này tôi ở nhờ nhà một người bạn].

Hắn khẽ cau mày.

Kiểm tra thời gian, tám giờ rưỡi tối, cô vẫn còn đi dạo bên ngoài.

Còn ở nhà một người bạn ở ngoài?!

Đã bốn năm không gặp nhau, cô liền trở nên ham chơi như vậy sao?

Cận Nam Dã nghiến răng.

Muốn bảo cô ấy quay trở lại trường, nhưng lại không biết dùng danh phận gì.

Không nói nữa, hắn cảm thấy không ổn.

Cận Nam Dã không còn cách nào khác ngoài việc thể hiện thái độ của một người thành công trong giới kinh doanh, dặn dò cô.

[Còn đi học thì ít chơi lại, tập trung học hành].

Sau khi tin nhắn gửi đi, rất lâu sau vẫn không thấy Tần Yên hồi âm.

Cận Nam Dã cũng lo lắng cho rằng cô đang tức giận, vì vậy hắn ngập ngừng gửi thêm một dấu chấm hỏi.

Tần Yên gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
Là một tiểu cô nương đặt tay lên trái của một cậu bé.

Trên mặt cậu bé có chút phiếm hồng.

Thấy vậy, lông mi của Cận Nam Dã khẽ nhúc nhích.

Tim đập nhanh hơn.

Ý cô ấy là gì?

Tần Yên: [Cận tổng thân ái, tôi hiện tại đang rất chăm chỉ học tập].

Cô gửi một bức ảnh của thư viện.

Cận Nam Dã phóng to bức ảnh.

Đây là thư viện của người nổi tiếng trên mạng ở con phố thương mại gần công ty, ngày nào cũng có nhiều người ghé qua chỉ để chụp vài tấm hình.

Bây giờ các cô gái đều thích như vậy?.

Tần Yên: [Bất quá, Cận tổng không có việc gì làm, liền tìm thực tập sinh nói chuyện phiếm?].

Cận Nam Dã: [Buổi tối không phải là không có việc gì để làm.]

Tần Yên: [...]

Cận Nam Dã lắc ly whisky trong tay, viên đá lắc lư đập vào thành trong của ly, phát ra âm thanh giòn giã.

Hắn cuối cùng vẫn không yên lòng
Cận Nam Dã: [Đã gần chín giờ, em còn chưa về?].

Không ngờ, Tần Yên suýt nữa đã cười nhạo hắn trong giây tiếp theo.

Tần Yên: [Chín giờ là bắt đầu cuộc sống về đêm của người lớn.]

Cuộc sống về đêm ...

Cận Nam Dã chợt nhớ ra có một quán bar trên con phố thương mại đó, cách thư viện của người nổi tiếng trên mạng không xa.

Cận Nam Dã cảm thấy lý trí của mình có chút mất kiểm soát.

Cận Nam Dã: [Bây giờ em đang ở đâu?].

Tần Yên gửi địa chỉ của một quán bar.

Hô hấp có chút không thông.

Cận Nam Dã: [Em làm gì ở quán bar?].

Tần Yên: [Uống rượu! Bắt đầu cuộc sống về đêm bằng việc uống rượu a!].

Cận Nam Dã: "..."

Cuộc sống đặc biệt như cuộc sống thần linh bắt đầu bằng việc uống rượu!

Bốn năm không gặp nhau, cô cư nhiên học thói xấu!

Cận Nam Dã gửi tin nhắn: [Đừng đi lung tung].
Tần Yên: [Làm sao?]

Cận Nam Dã gõ nhanh vào ô chat: [Tôi tới tìm em!].

Vừa định gửi đi.

Hắn liền xóa.

Ngay lập tức đứng dậy, lấy áo khoác bước nhanh ra ngoài.