Thời tiết dạo này hình như lúc nào cũng thích mưa, không khí ẩm ướt, các ngóc ngách dính đầy vết nước, một giọt nước nhỏ xuống cũng có thể tạo thành vết nước.

Ấm áp, rồi lại bốc cháy.

Trong phòng có mùi dầu mỡ ngọt ngào, xen lẫn tiếng hôn nhỏ, lần lượt len ​​lỏi trong từng ngóc ngách, bị tiếng mưa ngoài cửa sổ che lấp.

Tần Yên đưa tay xuống chạm vào tóc Cận Nam Dã. Mái tóc của hắn đã bết, vẫn còn nhuộm hơi ẩm, trông đen nhánh và óng ả dưới ánh đèn.

Cận Nam Dã đã hôn cô rất lâu.

Lâu hơn trước đây rất nhiều.

Cô nhắm mắt lại, không thể nói rõ đây là cảm giác gì, giống như cô được đưa lên một con tàu biển, trôi nổi như một con cá đơn độc trên biển, bị người vớt lên rồi mặc người cướp đoạt.

Trái tim mãnh liệt nhảy lên, như một quả bom hẹn giờ tích tắc, đếm ngược từng phút từng giây.

Tần Yên vươn tay nắm lấy cánh tay Cận Nam Dã, nhưng lại phát hiện trên đó nổi gân xanh. Cô duỗi ngón tay ra chạm vào, dọc theo các đường cơ của hắn.

Suy nghĩ của cô có phần hơi chậm chạp.

Cô chậm rãi nghĩ, hắn luyện tập như thế nào để có được những đường cơ như thế này, làm sao mà có thể đẹp mắt như thế.

Bình thường khi Cận Nam Dã vén tay áo lên để lộ làn da trắng ẩn sau lớp áo, luôn làm cho người ta cảm thấy hắn cao quý lạnh lùng.

Toàn bộ cơ thể bộc lộ nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

Tần Yên bắt đầu lẩm bẩm: "Anh nói xem đường gân trên cánh tay anh, uốn khúc dài bao nhiêu, phía trên lại có nhiều mạch máu như vậy."

Cô mất tập trung, đứng dậy định nhìn kỹ hơn nhưng lại bị đẩy ra.

"Anh định làm gì?" Tần Yên nhìn cái bóng phía xa, thấy hắn đột nhiên đứng lên, cả người trong nháy mắt bị bao phủ.

Cận Nam Dã nắm lấy cổ chân của cô kéo xuống, thanh âm trầm thấp: "Chớ lộn xộn!".

Tần Yên nói nhỏ: "Tại sao không được động? Anh hiện tại..."

"..."

Cô đột nhiên cau mày, lấy sức vỗ vào vai hắn, "Cận Nam Dã!".

Viền mắt của hắn nóng lên một chút, như là có nước mắt tuôn ra.

Tần Yên lấy tay lau nước mắt, khóc thành tiếng, "Cận Nam Dã! Anh thật phiền! Anh có biết em đau lắm không hả?!".

Cận Nam Dã hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn có chút bất lực, "Cá cá, em nghĩ oan cho anh rồi. Anh không tiện tay dạy dỗ, anh cũng tự dặn lòng mình,..."

Hắn cúi đầu, dùng đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô chằm chằm.

Từ từ đẩy về phía trước.

"Sẽ dạy."

"..."

Tần Yên nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn, giọng nói dừng lại một chút, sau đó lặp lại: "Em khóc mất! Anh không biết, không biết em đau!".

Cô nức nở: "Em hối hận, hối hận rồi, không nên..."

(trời ơi thì ra hai anh chị bum bum mà tui đọc ngẫm cả tiếng đồng hồ không biết hai anh chị đang làm gì T.T)

Cô hít một hơi.

"Không nên cái gì?"

Cận Nam Dã trầm giọng hỏi, còn đang suy nghĩ dùng ngón trỏ chỉ vào mũi, "Thật dễ nói chuyện, cá cá."

Tần Yên vỗ vỗ tay hắn, tức giận nói: "Em không phải cá! Em cũng không muốn làm cá!"

Cô chưa kịp nói xong thì đã cau mày.

Cận Nam Dã: "Nhưng ai đó đã mua một con cá lớn trong văn phòng."

Cánh tay của hắn chống lên tường, năm ngón tay dùng sức, các khớp ngón tay trắng bệch, "Thật trùng hợp có một con mèo trong văn phòng của anh."

"..."

"Mà mèo sinh ra để ăn cá."

Tần Yên bị đẩy ngã, liền bị hắn nắm lấy cổ chân. Cô đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, nhưng vô tình bị kéo mạnh.

Im lặng.

Một lúc sau, cô như một cái bếp nhỏ lại sáng lên, hùng hổ nói: "Ngày mai đi trả lại cái gối đầu mèo đó cho em!"

"Ngày mai có thể quay lại lấy được không?".

"..."

Cận Nam Dã bắt lấy người như bắt lấy chiếc hộp, trên mu bàn tay lộ rõ gân, nắm chặt lấy.

"Con mèo đó thuộc về anh, sẽ không bao giờ trả lại!".

Tần Yên nghiến răng, há mồm cắn một cái trên cổ hắn.

Cận Nam Dã ôm lấy cô, đôi mắt hắn rất đen, trong giọng nói có mười phần cố chấp và bá đạo.

"Cá, cố lên".

......

Tóc của Cận Nam Dã lại ướt, khăn mặt vẫn như cũ quàng trên vai.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, hắn đi đến bên giường Tần Yên, ngoan ngoãn cúi đầu nói với cô, "Lau cho anh."

Tần Yên mặc kệ hắn, trở mình, dùng chăn bông khô đã được thay, phủ lên người, không phản ứng, "Tự mình lau đi."

Cận Nam Dã lại đi đến bên kia giường, cúi đầu xuống, liều mạng tìm kiếm chủ nhân của mình như một con cún lớn.

"Lau cho anh đi."

Cô mở mắt, vòng tay qua cổ Cận Nam Dã, kéo hắn xuống, sau đó mở miệng cắn vào tai hắn.

Nhẹ nhàng cắn một chút.

Có một dấu răng nhỏ trên vành tai của hắn.

Cận Nam Dã khẽ rít lên.

Lúc rời đi, bọt nước trên người hắn nhỏ xuống trên tay của cô, mang theo hơi lạnh.

Tần Yên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Tại sao lại lạnh như vậy?"

Thấy cô cuối cùng cũng chăm sóc cho mình, Cận Nam Dã cúi đầu nghiêng người, đưa khăn cho cô, kiên quyết lặp lại, "Lau cho anh đi."

"..."

Người đàn ông này có hai vẻ ngoài, một vẻ là cố chấp bá đạo, một vẻ vô tội ngây thơ...

Không, không vô tội, vô tội cái rắm!

Tần Yên vừa muốn quay người không để ý tới người, thế nhưng lại nhanh chóng bị Cận Nam Dã kéo lại.

Bốn mắt hướng vào nhau.

Đôi mắt đào hoa của người đàn ông vốn đa tình, nhưng bây giờ đuôi mắt hơi rủ xuống, không hiểu sao lại mang theo cảm giác u sầu.

Có vẻ như hắn đang dỗ dành cô.

Cô khẽ thở dài.

Cuối cùng, không thể chống lại ánh mắt vô tội của Cận Nam Dã, cô muốn đứng dậy, nhưng lại uể oải nằm xuống.

Cận Nam Dã vội vàng chạy tới, hơi lo lắng, "Em bị sao vậy?".

Cô nhắm mắt lại, nói một cách ngập ngừng, "Cá muốn đi ngủ".

Cận Nam Dã đưa tay ra và ôm cô vào lòng, cố gắng không chạm vào chân cô nhẹ nhàng, như thể đang ôm một bảo vật, cằm của hắn đặt trên tóc của cô.

Hắn ôm cô, tâm tình có chút tốt nói nhỏ: "Cá à  ——"

"..." Tần Yên thật sự không còn sức mà đánh người, "Cận Nam Dã, ngày mai em trở lại, em sẽ tìm anh báo thù".

"Được". Hắn cúi đầu hôn lên tóc cô một chút. "Tìm anh báo thù, khi nào cũng được".

Giọt nước trên tóc người đàn ông rơi xuống mặt Tần Yên.

Tần Yên vươn tay lau, cái miệng nhỏ nhắn xìu xuống, lại bắt đầu khóc.

"Anh không có đau lòng cho em a!". Cô khóc thút thít, "Em đã bảo anh đừng làm, vậy mà anh cứ cố gắng làm!".

Cận Nam Dã nhanh chóng dỗ dành: "Em đừng khóc nữa, anh sẽ không làm như vậy nữa."

Tần Yên ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn đường cằm mịn màng của hắn, "Như vậy không được."

"..."

"Em muốn trả thù."

"..." Nam nhân cười cúi đầu, "Thật?"

Cô búng tay hắn, xoay chiếc nhẫn đính hôn đang nằm trên ngón tay của hắn, mỗi câu đều nói ra đều từ suy nghĩ của cô.

"Ít nhất, phải là anh thì em mới làm được."

Tần Yên nói xong, cảm thấy có gì đó không đúng. Cô vội vàng bổ sung một câu: "Em muốn nói là, em muốn trả thù."

"Được rồi, anh cho em trả thù." Cận Nam Dã cười khẽ, giọng nói vẫn tràn đầy dục niệm," Bé cá ra lệnh như vậy, mèo đây luôn sẵn sàng nghe lời."

"..."

Cô nhắm mắt lại, giả vờ như đã chết.

Một lúc sau, Tần Yên đưa tay về phía hắn, "Lại đây, em lau cho anh."

Cận Nam Dã nhanh chóng cúi đầu xuống.

Ngay cả khi tư thế này rất khó chịu, hắn vẫn như cũ duy trì tư thế này một thời gian rất lâu.

Chỉ để cho Tần Yên lau tóc cho hắn.

Lau tóc xong, Tần Yên vỗ vỗ mặt nói cho có lệ: "Được rồi, em đi ngủ đây."

Cận Nam Dã nâng cái cổ có chút đau nhức, xoay cổ để giảm cảm giác đau nhức, không quên dùng ngón tay xoa má của cô.

Tần Yên sắp ngủ, nhưng không nhịn được hỏi: "Cận Nam Dã, anh không thấy mệt sao?"

"Anh không biết". Hắn tỏ ra có chút vô tội, "Rõ ràng là anh vẫn đang cố gắng."

"..."

Cô nhắm mắt lại, không nói gì.

......

Đêm khuya.

Tần Yên đã ngủ rồi, đôi môi bị cắn khẽ mở ra, làn da lộ ra rất đỏ, nhìn kỹ càng có vài đám lông tơ mịn màng.

Cận Nam Dã nằm nghiêng nghịch tóc, cuộn tròn các ngón tay một vòng chưa đủ, lại uốn thêm một vòng nữa.

Mãi cho đến khi một vòng dày đặc quấn quanh ngón trỏ, hắn mới dần dần nới lỏng nó ra.

Các sợi tóc tự động bung ra.

Dường như chơi có chút vui, tinh thần hắn vẫn như cũ có vẻ phấn khởi, tim đập có chút loạn xạ, vừa nghĩ đến cô gái nhỏ bị ức hiếp vừa khóc lúc nãy.

Hai má đỏ bừng, khóe mắt cũng đỏ lên, còn có lệ, vừa ôm cổ vừa kìm lời nói, trông rất đáng thương.

Hắn cũng không chịu nổi. Cảm thấy tội nghiệp cho cô lúc khóc, lại không biết phải an ủi cô như thế nào.

Tiến thoái lưỡng nan.

Cận Nam Dã thận trọng vươn tay ra, muốn đem Tần Yên ôm vào lòng, cô dường như có thần giao cách cảm với hắn, vừa vặn xoay người ôm lấy hắn.

Tần Yên từ từ tỉnh lại.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh vẫn chưa ngủ?"

"Không ngủ được."

Cận Nam Dã áp trán vào cô, không nhịn được hỏi: "Khi nào thì anh với em mới chính thức?".

Tần Yên hơi mở mắt ra, khó hiểu nói: "Không phải bây giờ đã chính thức rồi sao?".

"Anh vẫn chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn."

"..."

Cô cong môi, nhắm mắt lại, tìm một nơi thoải mái để tựa vào vòng tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Anh có thể chọn một ngày đẹp để đi đăng ký."

"Ừm."

"Hay là sinh nhật của anh."

Tần Yên lấy lại chút khí lực, chậm rãi bò ra khỏi giường, cười nói với hắn: "Lễ vật anh đều nhận được, sợ em chạy sao?".

Cận Nam Dã nhìn cô chằm chằm, cúi đầu cắn môi cô rồi vươn tay nhét cô lại.

"Đừng đi ra, lạnh lắm."

Hắn vén chăn đứng dậy, đến tủ lấy một chiếc áo sơ mi nam, cho vào chăn ủ ấm một lúc rồi mới đưa cho cô.

"Nào, mặc vào đi." Cận Nam Dã kéo cô lên, choàng áo lên người cô rồi cúi đầu cài nút cho cô.

Một nút, hai nút.

Người đàn ông rất chăm chú, lông mi rất dài, trên nền ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng, dưới mắt hiện lên một tầng xanh đen.

Đôi mắt của Tần Yên không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn, thấy Cận Nam Dã ngoan ngoãn như vậy, cô không khỏi vươn tay xoa xoa mặt hắn.

Nhéo một cái, rồi buông ra, rồi lại nhéo lần nữa.

Khuôn mặt điển trai của hắn gần như bị cô làm cho biến dạng.

Nhìn thấy ánh mắt ngốc nghếch trong mắt Cận Nam Dã, Tần Yên không khỏi bật cười, nhéo nhéo mặt hắn một cái.

"Cận Nam Dã." Cô nói một cách vô tư, "Em thấy anh cũng khá thích hợp để trở thành một con cá."

"..."

Cận Nam Dã khẽ cười, nhét cô lại vào giường, nghiêm túc nói: "Anh không phải là cá."

Tần Yên liều mạng lắc lắc cánh tay, nhẹ giọng nói: "Có thể làm một lần."

"Em không đau nữa à?"

"......À."