Trong giờ học vào thứ Hai.
Tần Yên nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải, tay trái trống không.
Nghĩ đến cuối tuần vừa rồi, Cận Nam Dã đưa cô đến cửa hàng trang sức để mua nhẫn.

Họ đi đến vài cửa hàng, cũng chọn được một số mẫu.
Thế nhưng cũng không tìm ra được cái nào ưng.
Thực ra cô có thích một chiếc, nhưng giá của nó quá mắc.
—— Ít nhất 5 triệu để mua được.
Giá này có thể đủ tiền mua một bộ.
Huống hồ đây chỉ là nhẫn đính hôn, không phải nhẫn kết hôn.
Tần Yên nhìn tiền gửi trong ngân hàng di động.
Một trăm ngàn.
Mấy cái chữ này khiến cô vui vẻ hồi lâu.
Nếu thực sự bỏ ra hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu đồng để mua một chiếc nhẫn thì cô thực sự rất miễn cưỡng.
Ôn Tâm lén lén lút lút đến gần cô, hỏi cô: "Cậu thế nào lại cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay mình vậy?".
Cô vươn tay siết chặt tay trái của Tần Yên, "Có đúng hay không tớ cảm thấy, ở đây thiếu cái gì đó".
"..."
Bị người khác nhìn thấy tâm tư, Tần Yên vội vàng rút ra: "Cậu đi chỗ khác chơi đi".
Ôn Tâm cũng không muốn bị đuổi đi, xoa xoa tay cô: "Tớ cũng muốn có nhẫn a, để bạn trai cậu mua cho cậu".
"Quá mắc".

Cô nhẹ giọng nói, "Với lại những gì tớ muốn từ anh ấy có thể không đáng một phần so với những gì mà anh ấy cho tớ".
Ôn Tâm "hừ" một tiếng, "Nếu mà so sánh tài chính của cậu với bạn trai cậu, hẳn so ra kém hơn".
Tần Yên ôm nửa mặt, "Đúng vậy".
Tưởng Y cũng đi đến, "Yên nhi, cậu và bạn trai cậu đính hôn, cậu định tặng lễ vật gì cho anh ấy?".
Tần Yên dùng ngón tay cái và ngón trỏ làm thành một vòng tròn, "Đoán xem? Chắc chắn không phải nhẫn."
Cô cười hì hì nói, "Tớ tự mình làm".
Tưởng Y suy nghĩ một chút, "Đồng hồ đeo tay?".
Ôn Tâm nhướng mày, "Đồng hồ làm sao có thể tự tay làm được? Cậu nghĩ Tần Yên là thiên tài à?".
"..."
Hai người bạn cùng phòng tiếp tục suy nghĩ một hồi, "Nó hình tròn, làm bằng tay, sẽ không phải là mặt dây chuyền hay sao?"
Tần Yên thần bí hề hề nói: "Cái này sẽ không nói cho các cậu".
Cả hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
......
Sau khi tan học, Tần Yên vừa ra khỏi trường học liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đậu ở ven đường.
Số sê-ri 9999.
Cửa kính ô tô kéo xuống, Cận Nam Dã ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô.
Ôn Tâm nhanh chóng đẩy Tần Yên, "Tần Yên, bạn trai cậu tới đón cậu kìa".
Người đàn ông ngồi trong xe nghe vậy, mỉm cười gật đầu với những người bạn cùng phòng bên cạnh cô.
Các bạn học xung quanh nhìn qua đầy vẻ hâm mộ.
Tần Yên nhanh chóng vẫy tay với các bạn cùng phòng, "Vậy tớ đi đây!".

"Đi thôi, đi thôi!".
Lên xe, Cận Nam Dã đặt tay lên vô lăng để lộ ra chiếc đồng hồ phản chiếu ánh nắng làm cho người đàn ông đang đeo nó trở nên bừng sáng.
Như thể cố ý.
Hắn cũng lén liếc nhìn cô.
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã, thoáng cái liền hiểu ý của hắn.
Vì vậy thuận theo ý hắn.
Cô chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay hắn, giả vờ ngạc nhiên: "Anh đổi đồng hồ rồi!"
Cận Nam Dã chớp thời cơ khoe của, cố ý để lộ cho cô xem, "Nhìn đẹp không?".
Cô vội vàng gật đầu, "Nó đặc biệt dành cho anh!"
Như là một con mèo được chủ nhân cưng chiều, hắn vươn tay xoa đầu cô, "Đi thôi, chúng ta về nhà".
Bentley rời trường học.
......
Vừa vào nhà, Tần Yên vừa muốn ngồi xổm xuống thay giày, nhưng khóe mắt lại phát hiện ra thứ gì đó.
Có một cái hộp màu hồng trên tủ ở hành lang.
Có ba ký tự được viết trên hộp.
- "Hãy mở tôi".
Cô quay đầu liếc nhìn Cận Nam Dã.
Người đàn ông đứng nhìn cô mỉm cười, hất càm về phía cái hộp, "Nó bảo em mở nó kìa".
"Cái gì? Thật thần bí." Tần Yên cười đưa tay mở ra, "Để em xem".
Chỉ có một mảnh giấy trong hộp.
Cô cúi đầu, mở nó ra.
- "Vào phòng khách, trên ghế sô pha."
Tần Yên quay lại nhìn Cận Nam Dã.
Hắn xoay người rời đi, vẫy tay với cô: "Nào."
Cô mỉm cười theo sau, khi đi qua hắn cô dùng tay vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Có một tờ giấy thứ hai nằm trên ghế sofa, được đè bởi một cái hộp quà.
- "Rẽ trái, phòng thứ ba, trên giường."
Tần Yên cầm hộp quà lên, bên tai lắc lắc, "Đây là cái gì?"
Cận Nam Dã đẩy cô rẽ trái, "Một lát nữa mở sau, trước mắt đi tìm kho báu đã".
Cô nắm lấy tay hắn, cười nói: "Đi, chúng ta cùng nhau săn tìm kho báu."
Hai người lên phòng thứ ba.
Chiếc hộp trên giường lớn hơn, lần này được bọc trong một chiếc nơ, trọng lượng vẫn rất nhẹ.
Tần Yên cầm lên lắc lắc, từ trong đó lắc ra một tờ giấy.
- "Ra ngoài rẽ trái, phòng thứ tư, tủ thứ ba."
Cô không nhịn được hỏi: "Tổng cộng có bao nhiêu phần quà?"
"Chín."
"..."
Tần Yên lần theo manh mối từ lầu một lên lầu hai, lần lượt đi vào từng ngóc ngách trong phòng.
Có tổng cộng bảy món quà lớn nhỏ.
Cô không thể cầm hết các hộp quà, nên Cận Nam Dã đã cầm giúp cô một ít.
Tờ giấy cuối cùng.

- "Mở sân thượng, tìm kiếm món quà thứ tám."
Tần Yên ngẩng đầu nhìn cửa sân thượng.
Cửa bị khóa.
Cô nhìn Cận Nam Dã - người làm các câu hỏi, "Cửa bị khóa rồi, làm sao để mở được?".
Cận Nam Dã cầm món quà trên tay, cố ý để lộ chiếc đồng hồ trên tay, "Anh cũng không biết."
"..."
Tần Yên nhìn hắn với vẻ do dự.
Có vẻ như hiểu điều gì đó.
Cô hỏi, "Em có thể mở quà bây giờ không?"
Cận Nam Dã gật đầu, "Được."
Hắn không chút nào che giấu suy nghĩ của mình, nhanh chóng đặt món quà xuống, "Em có thể nhờ anh giúp cho."
Tần Yên: "Vậy thì giúp em tìm cái nào là đồng hồ cho nữ giới đi."
"..."
Cận Nam Dã dừng lại, giả vờ do dự: "Em chắc chắn là đồng hồ cho nữ giới sao?".
Tần Yên hất cằm lên, "Hôm nay anh cố ý đổi đồng hồ, còn hỏi em nhìn có đẹp không.

Mà hình như đồng hồ của anh là đồng hồ cặp cho nam nữ."
Cô cười, "Khẳng định là có vấn đề."
Nam nhân khẽ cười một tiếng, rất nhanh từ trong đống hộp quà cầm ra hộp quà màu xanh.
Quả thực là một cái đồng hồ dành cho nữ giới.
Nó giống hệt như cái trên tay hắn.
Đồng hồ được đem ra, ở bên trong chiếc hộp có một chiếc chìa khóa.
Tần Yên lấy ra chìa khóa từ trong hộp, cố ý nhìn vẻ mặt của Cận Nam Dã.
Trên môi nở nụ cười, hắn thúc giục: "Tiểu thông minh, mau mau mở cửa sân thượng đi."
Cắm chìa khóa vào ổ khóa cửa.
Cánh cửa mở ra.
Đập vào mắt là những chiếc đèn trang trí nhiều màu sắc lấp lánh, lần lượt như những vì sao sáng, kéo dài đến tận chiếc bàn tròn ở giữa.
Có một cái hộp màu đỏ trên bàn.
Trái tim Tần Yên đập nhanh có phần không kiểm soát được.
Cô bước đến và mở chiếc hộp, bên trong chỉ có một tờ giấy được đặt.
Không có chữ gì ở trên đó, tờ giấy hoàn toàn trống trơn.
Tần Yên ngẩn người.
"Tần Yên."
Cận Nam Dã ôm eo cô từ phía sau, trên tay hắn cầm một chiếc hộp nhung đen.
Hắn nhẹ nhàng mở chiếc hộp trước mặt cô, áp đôi môi nóng bỏng của mình vào tai cô.
"Đây là món quà thứ tám."
Trong cái hộp.
Hai chiếc nhẫn đen bằng đá cực kỳ lộng lẫy, với những viên kim cương được xếp ngay ngắn sáng sủa.

Đây là chiếc đắt nhất mà cuối tuần qua Tần Yên nhìn thấy.
"Sao? Thích không?"
Tần Yên cảm thấy viền mắt của mình nóng lên, che miệng lại, nhẹ giọng nói: "Tại sao anh lại mua? Rất đắt..."
Cận Nam Dã cười nhẹ, cầm lấy cái nhỏ nhất, từ từ đeo vào ngón tay giữa ở bàn tay trái của cô.
"Em mới là quý nhất."
Hắn đi vòng qua trước mặt Tần Yên, đưa tay về phía cô, "Lại đây, giúp anh mang."
Các đốt ngón tay của người đàn ông mảnh mai và rõ ràng, ở ngón giữa tay phải của hắn có mang vài chiếc nhẫn, mang đến cho người khác cảm giác thật quyền lực.
Tần Yên viền mắt có chút nóng, cô lấy chiếc nhẫn ra, đẩy trên tay hắn
Từng tấc từng tấc, đẩy lên trên cùng.
"Làm sao anh biết...!em thích cái này?" Tần Yên thấp giọng nói, "Cái này thật đắt.".
Cận Nam Dã nắm tay cô, "Em liếc mắt nhìn thì anh liền biết, nhưng mà cái này cũng thật là phù hợp với chúng ta."
Tần Yên khóe mắt ẩm ướt, mũi có chút chua xót.
Trước đây, họ rất ít khi hẹn hò, nơi họ thường gặp nhau là thư viện trường hoặc hành lang ngắm cảnh.
Nhưng trong một lần, họ cùng nhau đi ra ngoài dạo phố.
Khi đi ngang qua một cửa hàng búp bê, Tần Yên liếc nhìn vào bên trong.
Nhìn thoáng qua, cô đã yêu búp bê mèo hồng nổi bật nhất bên cửa sổ.
Giá cao đến mức có thể trang trải chi phí sinh hoạt hàng tháng của cô.
Tần Yên vẫn còn là một sinh viên phải dựa vào công việc bán thời gian và học bổng để kiếm sống, làm sao cô có thể mua một con búp bê đắt tiền như vậy.
Cô và Cận Nam Dã đều giống nhau, khi đó đều không có tiền, chỉ có thể dùng tiền học bổng tích góp được gửi ngân hàng, cũng là mục tiêu lớn nhất của bọn họ.
Vì vậy, cô không nói một lời, kéo Cận Nam Dã rời đi.
Kết quả là ngày hôm sau, cô nhìn thấy con búp bê mèo trên đầu giường của ký túc xá.
Không có lời nhắn của người gửi, ngay cả khi làm thế nào mà nó có thể xuất hiện ở đầu giường ký túc xá của cô, bạn bè cũng không có đề cập tới.
Tần Yên chậm rãi phản ứng lại.
Con búp bê này chắc là do Cận Nam Dã gửi.
Nhưng cô cũng ngạc nhiên là mình không nói gì với Cận Nam Dã, làm sao hắn biết được?
......
Tần Yên xoay chiếc nhẫn trên tay, lẩm bẩm nói: "Em liếc mắt nhìn cũng bị anh nhìn thấy, hóa ra em là người dễ bị nhìn thấu đến vậy."
"Khi thấy đồ mà em thích." Cận Nam Dã giải thích, "Trong mắt em đều có ánh sáng."
"..."
"Giống như nhìn thấy anh."
Tần Yên cười cắn môi, xấu hổ nhìn sang một bên.
Nhưng gật đầu, "Ừ, không sai."
Cận Nam Dã nghiêm túc nói: "Trước đây anh không có tài chính nên không thể tặng quá nhiều quà cho em.

Nhưng bây giờ thì khác".
Hắn hỏi, "Muốn món quà thứ chín không?"
"Muốn!"
Hắn nghiêng người ôm lấy cô, "Món quà thứ chín, em hãy nhận lấy."
Cô bị chọc cười, vỗ vỗ lưng hắn, "Quà này là quý giá nhất."
Tần Yên từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, "Tuy nhiên, em cũng có món quà thứ mười đây."
Cận Nam Dã nhìn xuống.
"Đây là món quà mà em tự tay làm trong thời gian qua, có thể hơi xấu xí tí."
Hộp mở ra.
Hai ổ khóa đồng tâm nhỏ màu đỏ được đặt ở giữa.
Không hề xấu xí.
Nhìn qua thật tinh xảo.
Cận Nam Dã lông mi run lên, hắn lấy chiếc khóa đồng tâm từ trong hộp ra.
Ngoài ra còn có một số chìa khóa trên ổ khóa, chiếc đầu tiên ghi "Sự giàu có", chiếc thứ hai ghi "Sức khỏe" và chiếc thứ ba ghi "Tình yêu".

"Và..." Tần Yên lấy từ trong cổ áo ra một chiếc chìa khóa rất nhỏ, lắc lắc với hắn, "Đây là chìa khóa trái tim em."
Cô đeo vào tay hắn, khép tay hắn lại, ôm lấy lòng bàn tay của hắn, "Sau này, sẽ giao cho anh."
"..."
Người đàn ông giữ chặt chìa khóa, ôm eo cô, cúi đầu xuống, đặt môi mình lên môi cô.

Động tác rất nhẹ nhàng, có chút ôn nhu.
Như muốn trao cho cô tất cả sự dịu dàng và tình cảm ở tận sâu trong xương tủy của hắn.
Tần Yên che môi, vươn tay ôm cổ hắn, kiễng chân lên đón hắn.
Như nghĩ ra điều gì, Cận Nam Dã rời môi, vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng hỏi: "Vậy từ nay về sau, em là hôn thê của anh, phải không?"
Cô gật đầu, "Ừ."
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên rất thấp, có chút khàn khàn, giống như đang cố gắng hết sức để kìm nén tâm tình của mình, "Có đúng hay không cả đời này sẽ không xa cách?".
Tần Yên vỗ nhẹ lên lưng hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Đúng vậy, chúng ta sẽ không rời khỏi nhau."
Như đang dỗ người, cô nói từng chữ một: "Em đã cho anh chìa khóa cánh cửa trái tim, đồng nghĩa với việc anh đã có được quyền định cư lâu dài ở trong tim em".
"Vậy anh có thể khóa cửa sau khi vào không?" Cận Nam Dã nói, "Anh không muốn ra ngoài nữa."
"Có thể."
Cô cười trêu chọc hắn, "Anh muốn làm gì thì làm trong đó."
Cả hai cùng lúc cười.
Cận Nam Dã nhỏ giọng hỏi: "Lần này sẽ không đổi ý, sẽ không từ chối kết hôn, sẽ không rời xa anh, đúng không?".
"Đúng.

Không đổi ý, không từ chối kết hôn, sẽ không rời khỏi anh".

Tần Yên vui vẻ cọ vào người hắn, "Những gì em nói là thật".
"Được." Giọng hắn trầm xuống, mặt vùi vào cổ cô, giọng mũi nặng trĩu, "Cả đời không bao giờ tách rời."
Cô bỗng nhiên thấy được sự kỳ lạ của Cận Nam Dã, Tần Yên định tách ra khỏi người hắn để xem chuyện gì, nhưng lại bị hắn ôm càng chặt.
"Có chuyện gì với anh vậy?"
Tần Yên quay đầu, dùng một chút lực mở ra khoảng cách giữa hai người.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Cận Nam Dã, cô đã choáng váng.
Người đàn ông cao 1,86 mét trước mặt thật sự đỏ cả mắt, ánh mắt không dám nhìn cô, ánh mắt không ngừng đảo qua nơi khác.
Trái tim Tần Yên nhảy lên kịch liệt, cô vươn tay lau khóe mắt hắn.
Ướt, có một chút lấp lánh.
- Đó là nước mắt.
Người đàn ông tránh đi ánh mắt của Tần Yên, bối rối muốn xoa đầu cô.
Tần Yên đáy mắt cũng xẹt qua một chút lệ.
Cô đưa tay chạm vào đáy mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu ngọc sao lại rơi xuống?"
Cận Nam Dã bị chọc cười, hung hăn véo mặt cô.
"Coi anh như con nít sao? Còn tiểu ngọc nữa".
Hắn cúi đầu cắn nhẹ môi cô, trong lòng bàn tay ôm chặt chiếc khóa đồng tâm màu đỏ, cùng chiếc chìa khóa cửa trái tim.
"Anh rất là hạnh phúc."
Người đàn ông đưa tay ra nắm lấy tay cô, hầu kết của hắn chuyển động, lúm đồng tiền trên mặt lúc ẩn lúc hiện.
Dường như muốn nói điều gì đó.
Tần Yên nhìn ra suy nghĩ của hắn, nắm lấy tay hắn, "Anh muốn nói gì?"
Cận Nam Dã nói, "Anh muốn gọi em một tiếng".
Cô gật đầu, "Anh có thể gọi em."
Hắn không dám nhìn cô, nhưng thân trên nghiêng qua, giọng nói trầm thấp khàn khàn, có chút cẩn thận—
"Lão bà.".