- Món quà em giúp chị chọn, người đó có vẻ rất hài lòng, cám ơn em nhé!
- Dạ, không có gì đâu, vậy là tốt rồi, vậy em xin phép đi trước ạ.
- Ừ có duyên sẽ gặp lại - Cô ấy gật đầu cười đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thảo.Vẻ lạnh lùng của Thảo khiến cô khá ngạc nhiên, hầu như mọi người đều rất nhiệt tình khi tiếp xúc với cô nhưng Thảo lại toát ra vẻ kiêu ngạo, một chút gì đó giống như đang phòng bị.
Cô khẽ cười rồi bước ra sau.
Kh về bàn của mình ngồi, cô ấy vẫn ngó qua
phía xa nơi Thảo ngồi, người đàn ông đối diện lên tiếng hỏi.
- Gặp người quen sao?
- Dạ không phải, có chút tình cờ nên thấy khá thú vị, à cô ấy giúp em chọn món quà này đó.
La Thái Mẫn chỉ thuận theo ánh mắt của Ngọc Anh quay lại nhìn thử, bắt gặp hình bóng Thảo, ánh mắt anh chợt tối sầm lại, Thảo đang cười nói với người đàn ông khác một cách rất vui vẻ, cảm giác khó chịu, bức rứt trong lòng lúc này làm anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng vì đây là buổi gặp mặt đầu tiên của anh và Ngọc Anh nên dù sao cũng nên lịch sự, anh cầm ly nước lên nốc cạn vào cổ, có lấy lại vẻ điềm đạm, nhận thấy vẻ khác lạ của Mẫn, Ngọc Anh lên tiếng.
- Anh sao thế? - Không sao, hơi khát thôi, em gọi món đi!
Thảo sau khi quay lại bàn ăn, cũng có chút tò mò nên muốn nhìn thử hình dáng của người đàn ông mà cô gái kia muốn tặng chiếc cà vạt trông như thế nào, lúc gần rời đi cô khẽ quay lại đảo mắt xem thử, chạm vào mắt cô là bóng lưng quen thuộc ấy, dáng ngồi vắt chéo chân, tay trái đặt trên đùi, tay phải đặt lên bàn mân mê chiếc ly đựng rượu vang, cảm giác vừa nhớ nhung lại vừa tức giận chợt ù đến, không cần người đàn ông đó
quay lại Thảo cũng đoán được là ai, không ngờ trái đất này lại tròn thế, những chuyện tình cờ tưởng chừng như chỉ có trên phim không ngờ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô, Thảo vội vàng muốn rời khỏi nơi này, lo sợ sẽ phải đối diện với ánh mắt ấy, cô cầm lấy túi xách rồi bước nhanh ra cửa, có chút gì đó ứ nghẹn nơi cổ họng.
Suốt dọc đường về Thảo đều im lặng nhìn qua cửa kính, tâm trạng thật sự tồi tệ, người con gái xinh đẹp, khí chất ngút trời ấy có lẽ chính là vị hôn thể của anh ta, như vậy đúng là quá hoàn hảo, còn cô chắc chỉ là thú vui qua đường như bao cô gái khác thôi, dẫu đã biết như thế mà sao vẫn ngu ngốc lao vào.
Tuấn Anh nhìn qua Thảo, muốn nói gì đó lại thôi, thật ra vừa rồi anh đã nhìn thấy Mẫn, có vẻ anh đã đoán ra được lý do Thảo lại trở nên ủ rũ như vậy, anh cũng im lặng, sau khi đưa Thảo đến Cổng chung cư, anh mới lên tiếng.
- Nếu em có gì khó khăn, cứ gọi cho anh nhé! Thảo chỉ biết mỉm cười - cám ơn anh!
Thật sự Tuấn Anh quá tốt, chỉ là Thảo đã không còn là cô bé vô tư hồn nhiên đó nữa, tình cảm này cô không thể đón nhận, cũng không muốn làm anh tổn thương, cô chỉ mong anh sẽ thật sự tìm được một người thực sự yêu thương anh thật nhiều.
Lên đến nhà Thảo mệt mỏi đi vào phòng, nằm dài lên giường, cô lấy điện thoại ra xem lại những bức ảnh mà Mẫn đã chụp cho cô tại Đà Nẵng, nhìn gương mặt mình trong ảnh, cũng làm cô nhớ đến ánh mắt của Mẫn ngày hôm ấy, ánh mắt trìu mến đó, chẳng lẽ lại thật sự không có chút tình cảm gì với mình sao? Thảo ngồi xuống đất, mở hộc tủ lấy ra chiếc hộp, cô cầm sợ dây chuyền trên tay, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, những dồn nén bao lâu nay cuối cùng phải vỡ òa,
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.