*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thảo đi về phía bàn làm việc của mình, Mai đang nghe điện thoại đàm phán với khách hàng, một lúc sau khi tắt điện, Mai mới quay lại nhìn Thảo một cách đầy ám muội.

- Có phải Thảo có gì mờ ám với giám đốc Mẫn không?
- Không! có gì đâu mà mờ ám, hôm qua...!
- Hôm qua sau khi giám đốc kéo Thảo rời đi thì thư kí Nam đến lấy đồ của Thảo rồi nói giám đốc có việc nhờ Thảo.

- Ừm đúng vậy! - Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng
- Nhưng mà mình biết chắc, giám đốc có ý gì với Thảo đúng không? Từ hôm cắn chiếc kem của Thảo là mình đã thấy giám đốc nhìn Thảo với ánh
2
mắt khác lạ rồi.

Mai quả thật tinh ý, không dễ gì qua mắt được Mai như vậy, tuy Thảo không phải đối diện với sự truy xét trước mặt của mọi người, nhưng cô biết sau lưng, chắc hẳn không ít lời suy đoán về mối quan hệ của mình với La Thái Mẫn.

Thảo chỉ biết cười trừ, rồi ghé lên gần Mai nói nhỏ.

- Tại mình và giám đốc có chút hiểu lầm thôi, Mai đừng nói linh tinh nhé!
Thảo biết được một khi đã bước vào thế giới của Mẫn, đây chỉ là một trong những chuyện thường tình mà cô phải đối mặt, không chỉ phải chấp nhận cuộc sống khác biệt với cuộc sống hàng ngày của cô, mà còn phải luôn nhìn trước ngó sau, suy nghĩ cẩn thận từng hành động và lời nói, vì đằng sau có rất nhiều cặp mắt đang soi mói quan tâm, chỉ chờ có một sai sót gì thì sẽ nhận được không ít gạch đá, đủ để xây cả một toà lâu đài.


Thảo quay lại nhìn về phía phòng làm việc của giám đốc, Phó giám đốc Cường đã thay thế vị trí của La Thái Mẫn, cô chợt có chút nhớ người đàn.

ông ấy, nhớ hình dáng anh tú của anh mỗi khi chăm chú làm việc.

Thảo mở điện thoại lên để tìm số của anh thì mới nhớ là mình đã xoá mất rồi, lòng có chút hụt hẫng, cô tự hỏi liệu La Thái Mẫn có
nhớ đến mình không, anh ấy sẽ nhắn tin cho mình chứ.

Suốt buổi làm việc Thảo cứ thi thoảng lại ngó qua điện thoại, dù tự dặn là không nên mong đợi nhiều nhưng mỗi lần có âm báo tin nhắn, lòng Thảo lại sốt sắng cả lên, nhanh như chớp mở màn hình điện thoại rồi lại thất vọng tắt đi.

Hà Anh sau khi hợp với các lãnh đạo xong thì bước ra, khi đi qua bàn làm việc của Thảo cô khẽ liếc mắt qua một cái rồi nhếch một bên mép cười.

Thảo vẫn đang rất lo lắng liệu Hà Anh sẽ làm gì tiếp theo đây, dù gì cô ấy cũng là người nổi tiếng nên sẽ không làm ra việc gì xấu chứ.

Ting...!Ting
Điện thoại báo có tin nhắn, Thảo nhanh tay chộp lấy mở ra xem, là Phúc.


"Tối nay rảnh không? cà phê chút"
Lòng Thảo có chút hụt hẫng, không phải là người mà cô đang mong ngóng, nhưng nghĩ cũng lâu rồi chưa gặp bạn bè nên cô nhắn lại cho Phúc "okie! 7 giờ Highlands Coffee nha"
Tan làm Thảo về nhà, Nga vẫn chưa về, có thể hôm nay khá bận nên phải tăng ca, Thảo tắm rửa rồi thay một chiếc áo kiểu màu trắng, cùng chiếc quần short jean (quần ngắn), bắt taxi đến quán cà phế cách đó không xa, Phúc đã ngồi bàn phía ngoài
đợi, bên ngoài buổi tối vừa thoáng mát, lại có thể ngắm nhìn dòng người qua lại, thấy Thảo bước vào ngó nghiêng thì đưa tay vẫy vẫy.

- Thảo, đây này.

- Hôm nay mày được nghỉ sớm à? Thảo vừa ngồi xuống liền hỏi
- Ừm dạo này khá rảnh rồi.

Còn công việc của mày sao? Ôn không?
- Cũng ổn, mà cũng còn nhiều cái phải học lắm.

- Ừ bất kì công việc gì cũng vậy thôi, phải cố gắng nỗ lực nhiều.

À tao gọi cho mày ly nước như mọi lần rồi đấy.

- Ở cám ơn nha bạn hiền.

- Thảo nháy mắt
.