Thấy Thảo có vẻ rất mệt, Mẫn vội mặc quần áo vào sau đó nhặt những mảnh đồ rơi vãi dưới đất của Thảo lên mặc cho cô, Thảo chán ghét đầy anh ra, giựt lấy quần áo từ tay anh tự mình mặc vào, lúc này lớp trang điểm đã nhoè, Son môi đã nhạt, với bộ dạng này của Thảo mà đi ra ngoài thì chỉ có làm trò cười cho mọi người.
Cô không biết phải làm gì với anh nữa, cứ thế này e là sẽ còn bị áp bức nhiều lần, báo cảnh sát cũng không được vì chắc chắn cô không thể đấu lại người có tiền có quyền như anh, có lẽ Thảo phải tìm cách nào đó tránh xa khỏi tầm mắt của Mẫn thôi.
Mẫn cũng cảm thấy có lỗi, anh ghé xuống vuốt ve tóc Thảo, song đặt một hôn yêu chiều lên trán cô, Thảo chán ghét đến mức không thể cảm nhận được gì từ nụ hôn ấy nữa.
Cô chỉ dùng ánh mắt hoen đỏ tức giận nhìn Mẫn, Mẫn lại mỉm cười hôn lên má cô.
- Vậy tôi đền cho em nhé.
Em thích gì nào?
Thảo cảm thấy càng thêm tức giận, anh chỉ coi cô như món đồ chơi để xả thú tính thôi sao, Thảo trừng mắt nhìn anh rồi quay qua phía cửa kính nhìn những ánh nắng bắt đầu xuyên qua những đám mây, vậy là lần thứ hai bị cưỡng đoạt bởi đàn ông này, Thảo không biết nên làm gì ngoài nén chặt sự tủi nhục, nếu giờ để mọi người biết được thì chỉ thêm mất mặt thôi, công việc này rất tốt, Thảo không muốn đánh mất nó, nhưng sự độc chiếm của Mẫn đã làm Thảo không thể chấp nhận được, cô trầm ngâm một lúc, tại sao phải chịu thiệt thòi chứ, cô nghĩ ngay cả gái bán hoa khi hoàn thành xong giao dịch cũng phải trả tiền, "chả nhẽ mình lại miễn phí như vậy sao, phải đòi hỏi thật nhiều cho anh ta biết sợ mà không dám làm bậy với mình nữa", Thảo lại quay lại nhìn vào mắt Mẫn hỏi
- Gì cũng được?
Nghe được câu nói từ Thảo anh khá bất ngờ những vẫn mỉm cười gật đầu.
- Vậy hãy tặng tôi sợi dây chuyền Happiness đi.
Thật sự Thảo không nghĩ ra được thứ gì, chợt nghĩ đến sản phẩm mới của công ty nên cô nói đại, nhớ ra giá của nó là hơn 2 tỷ cô lại khá lúng túng như thế có quá không nhỉ? thôi kệ đi phải thế cho anh ta biết sợ".
La Thái Mẫn nghe xong thì phì cười, anh đưa tay lên tai vuốt tóc cô, làm vẻ châm chọc.
- Vậy e là em phải chiều tối thêm vài lần nữa rồi.
Thảo cảm thấy như mình bị lừa, nói thế nào cũng không lại anh, cô hận mình không đủ bản lĩnh mà cấu xé anh một trận lúc này, chỉ đành cắn răng chịu đựng, đứng dậy cầm lấy tài liệu đi ra ngoài.
Mẫn kéo tay Thảo ngồi xuống, dùng tay lau lau nhẹ khoé môi của cô, nơi đây 30 phút trước vẫn còn là một đôi môi đỏ mọng xinh xắn, giờ đã biến thành một đôi môi nhợt nhạt lem luốc.
- Tôi nói thư kí Nam mang đồ trang điểm tới cho em rồi, em tính ra ngoài với bộ dạng như này sao.
Vừa rồi còn hung tàn như vậy, bây giờ lại cực kì ôn nhu dịu dàng, Thảo tự hỏi liệu có phải anh ta là con người đa nhân cách, lật mặt còn hơn lật bánh tráng vậy, nếu người con gái nào ở cạnh anh
ta, việc chiều theo tính cách của anh thôi cũng đủ mệt rồi.
- Anh Mẫn cần đồ trang điểm làm gì thế?
Nam từ cửa bước vào liền lên tiếng hỏi, thấy bên trong phòng có sự tồn tại của Thảo thì nhận ra vấn đề, ánh mắt trở nên thâm sâu, anh nhanh chóng đặt chiếc hộp đồ trang điểm lên bàn rồi quay lưng đi một cách vội vàng.
- Vậy em đặt ở đây nhé, không làm phiền hai người nữa em xin phép bận công việc ạ.
Mẫn gật gật đầu, mở chiếc hộp ra đặt trước mặt Thảo.
- Em trang điểm lại đi nhé!
Mẫn lại đặt một nụ hôn lên má cô rồi đứng dậy đi về phía bàn làm việc, mở các tài liệu ra tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở , chính phong thái này đã khiến bao cô si mê sao, mọi người đều bị vẻ lịch lãm tuấn tú bên ngoài này đánh lừa rồi, nếu mà biết được anh ta là người cuồng bạo, tự mãn, tự ý làm càng, áp bức người khác như thế nào e là muốn tránh còn không kịp.
Mẫn đã tập trung vào công việc, Thảo chỉ đành nén cơn giận, tự dặm phấn lại gương mặt của mình, lúc Thảo đưa gương xuống phía cổ thì cơn giận lại nổi lên, khắp nơi đều là những vết bầm cho anh ban tặng, Thảo quay lại trừng trừng mắt nhìn Mẫn, anh vẫn đang say mê với công việc của
mình, Thảo phải bóp thật nhiều kem nền để thoa lên vùng cổ đang đỏ ửng, sau đó lại phải dặm thêm vài ba lớp phấn phủ, cảm giác như cổ còn trắng hơn khuôn mặt vậy.
Thảo đưa tay vuốt mái tóc lên cao và chải, Mẫn nhìn thấy dáng vẻ buộc tóc của cô thì ngồi ngây ra mỉm cười.
- Em nên thả tóc nếu không muốn thu hút sự chú ý từ mọi người.
- Mẫn nói rồi hướng mắt về phía sau gáy của Thảo.
Thảo quay qua lườm nguýt Mẫn.
- Còn không phải nhờ anh sao! Ban nãy tôi còn cột tóc mà giờ xõa tóc đi ra, anh nghĩ mọi người sẽ không chú ý? - Thảo nói trong tức giận, dùng tay bóp mạnh một một đường kem dài thoa lên sau gáy.
- Em cũng thỏa mãn thế còn gì? - Mẫn bày ra điệu cười mỉa mai khi thấy biểu hiện cau có của Thảo.
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.