Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, những tán cây xào xạc đong đưa cùng với cơn gió nhẹ hiu hiu, những chú bướm đáng yêu vui đùa trên những khóm hoa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Người ta nói thời tiết sẽ ảnh hưởng một phần nào tới tâm trạng của bạn, quả nhiên không sai.
Tâm trạng hôm nay của tôi rất tốt, tôi còn có thể cảm nhận được trên đỉnh đầu mình xuất hiện vài đám mây màu hường rồi.
Vì sao á?
Vì hôm nay câu ấy rủ tôi đi chơi.

Mà cũng không hẳn, thực ra là rủ tôi đi mua quà giúp cậu ấy tặng cho một người.

Còn người nào thì tôi không biết, tôi cũng không tò mò đâu, bởi vì đó là chuyện riêng tư của cậu ấy mà! Phải không nào?

Tôi đang trước gương và ngắm bộ quần áo mình đang mặc, ổn mà nhỉ, nhưng nếu kết hợp chiếc áo phông trắng này với chiếc quần yếm bò thì còn hợp hơn.
Đó, cứ như vậy, tôi đã ngắm nghía cả buổi trời mới chọn ra được một bộ phù hợp.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mấy đứa con gái thường trễ hẹn rồi, chỉ mỗi công đoạn lựa quần áo để mặc thôi cũng đã ngốn hết bao nhiêu thời gian rồi.
Tôi nhìn lên đồng hồ, không sao, giờ vẫn còn kịp.

Tôi vớ lấy một chiếc túi canvas, đi giày thể thao, trước khi đi, tôi đã hôn tạm biệt ngoại rồi.
Trên con phố đông đúc người qua lại, dòng người cứ thế nối tiếp nhau chật kín cả con phố.
Thế mà tôi chỉ cần lướt qua một lượt là đã nhìn thấy câu ấy rồi.

Cậu ấy trông nổi bần bật thế kia cơ mà, mái tóc được vuốt lên cẩn thận, chiếc áo sơ mi được sơ vin gọn gàng bên trong chiếc quần âu đen.
Trời ạ, đôi lúc tôi đã từng nghĩ rằng cậu ấy không có thật cơ, vẻ đẹp đó có thật trên thế gian này sao? Đúng là vũ khí giết người mà.
Mà trông kìa, cậu ấy đang bị một đám con gái vây quanh, chắc là xin in tư rồi, vẻ mặt câu ấy vô cùng khó xử.

Tôi chạy thật nhanh đến giải vây cho cậu.
Lắm lúc, tôi cứ ngỡ rằng mình là vệ sĩ của câu ấy vậy, chuyên giải quyết những vụ rắc rối mang tên con gái vậy!
" Xin lỗi, để câu đợi lâu rồi! "
Cậu ấy lắc đầu.
" Không, tớ cũng vừa mới đến thôi.

Chúng ta mau vào thôi! "
Được rồi.


Nếu là trước đây thì tôi sẽ không đi ngang hàng với cậu ấy đâu, điều đó làm tôi cảm thấy ngại, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, Lâm Hạ đã không còn là Lâm Hạ ngày xưa nữa, bởi độ can đảm của Lâm Hạ hiện ta đã thăng lên được một cấp rồi đó.

Đúng là kỉ lục mới mà.
" Ui, nhìn kìa, cửa hàng thú bông đó dễ thư- a! "
Tôi còn chưa kịp chấm hết câu, đã bị một thế lực lôi đi rồi.

Cậu ấy kéo tôi vào một shop thời trang nữ.
" Lâm Hạ, con gái các câu thường thích những gì vậy? Có phải là mấy bộ váy này không? "
Nhìn cậu ấy nghiêm túc chưa kìa.

Vậy đối phương được cậu ấy tặng quà kia là nữ giới ấy hả? Nhưng mà sao vào shop mùa đông, đồng ý là cũng sắp tới thời kì chuyển mùa, nhưng thế này không phải quá sớm hay sao?
" Cậu mua đồ mùa đông để tặng ấy á? Nhưng thời tiết vẫn khá là mát mẻ mà! "
" Ừ, tại đến mùa đông tớ mới tặng được ấy! Cậu xem, câu cảm thấy chiếc áo khoác này có ổn không? "
" Trước tiên thì câu phải miêu tả đối phương trông như thế nào đã, từ đó tớ mới đưa ra phán đoán chính xác được! "
Cậu ấy suy ngẫm một hồi.
" Mái tóc đen dài suôn mượt, nước da khá trắng, khuôn mặt dễ nhìn, mỗi tội chiều cao có hạn một chút "
Hừm, tưởng tượng thôi cũng thấy xinh đẹp rồi.

Tôi nhìn quanh một lượt.
" Theo tớ thì, chiếc khăn len đỏ này ổn nè, hoặc là chiếc cardigan màu đỏ kia, chắc chắn rất hợp với người đó và sẽ làm nổi bật được làn da trắng.

Mặc dù kiểu cách đơn giản nhưng chắc chắn mặc lên sẽ rất đẹp và sang đó! "

Quào, tôi cảm thấy mình giống như một chuyên viên tư vấn thời trang thực thụ ấy! Cậu ấy hoàn toàn bị thuyết phục và mua luôn cả hai.
Giờ thì tôi thật sự tò mò về cô gái kia rồi.

Chắc hẳn cô ấy phải là người rất quan trọng với cậu ấy nhỉ? Buồn ghê!
A, không được, không được, mày như vậy là nhỏ nhen đó, đó là chuyện riêng tư của cậu ấy, mày làm gì có quyền xen vào! Tỉnh táo lại thôi!
" Vậy cậu cũng thích mấy hiểu này sao? i
Cậu ấy giờ túi đồ lên lắc lắc.

À, ý là hỏi tôi có thích mấy loại quần áo, khăn quàng gì đó không ấy hả.
" So với mấy thứ đó thì tớ vẫn thích mấy quyển sổ vẽ và dụng cụ vẽ hơn! "
" Ừ nhỉ, câu rất thích vẽ mà! "
" Vậy cậu còn muốn mua gì nữa không? Nói đi để tớ tư vấn cho! "
Cậu ấy lắc đầu.
" Vậy là đủ rồi! Đi, câu muốn ăn gì, tớ mời! Coi như cảm ơn cậu vì đã bỏ thời gian hôm nay để giúp tớ "
" Có gì đâu, chuyện nên làm mà! Mà cậu có ăn được đồ ngọt không, gần đây có một quán cà phê mà tớ rất thích! "
" Được chứ, đi thôi! "
Thời tiết có ảnh hưởng tới tâm trạng thì cũng đúng, nhưng mà chính câu lại là người chi phối cảm xúc của tớ đó!.