Mùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được.
Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy.
Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng.

Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ.
Đầu mùa hạ.
Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus.
Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi.

Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái.
Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên.
Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa.

Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối.


Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm.
Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn.

Dòng người đi lại nườm nượp, xe cộ đi lại tấp nập.
Không hiểu sao lúc này, tính tò mò về người ngồi ở hàng ghế cuối kia lại sôi sục trong tôi.

Ánh mắt tôi đánh lên gương chiếu hậu.
Hình ảnh cậu ấy được phản chiếu hoàn toàn lên, mái tóc đen rủ xuống, mọi đường nét trên gương mặt đều mềm mại.

Thoáng qua, trông là một người thân thiện, dễ gần.
Bỗng chốc thời gian như đột ngột ngừng lại ngay lúc này.

Tôi cảm thấy con tim đập liên hồi, không phải do nắng nóng, cũng không phải do quá mệt mỏi.

Lúc đó, tôi đã chắc chắn, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường là bởi cậu ấy.
Tôi nhanh chóng lôi tập vẽ ra phác thảo chân dung cậu ấy.

Ngòi bút chầm chậm uốn thành những đường nét mềm mại.
Khuôn miệng tôi vô thức cong lên thành một nụ cười.

Tôi không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt lúc này của tôi trông như thế nào nữa.
Tôi quá chú tâm vào phác thảo bức tranh mà không hề để ý tới thời gian, cũng không biết xe đã chạy đến đoạn nào rồi.

Bức tranh vừa hoàn thành xong, tôi đã thấy cậu ấy nhanh chân rời khỏi xe.

Chiếc xe vậy mà dừng lại từ lúc nào, tôi lại không hay để ý.

Nhìn thấy bóng dáng cậu ấy xa dần, bàn tay tôi vô thức đưa ra phía trước, nhưng tiếp theo phải làm thế nào, tôi lại không có đủ dũng khí để gọi cậu ấy lại, không đủ tự tin để làm quen với cậu ấy.
Bàn tay tôi thu lại.

Vậy là chúng tôi cứ lướt qua nhau như vậy.

Cầm trên tay bức chân dung của cậu, không hiểu sao lòng tôi vui vẻ lạ thường.

Bước chân trên con xóm nhỏ như thường ngày với những căn nhà nhỏ, với những hàng cây quen thuộc, và cả những đứa trẻ tạm năm tụm ba lại chơi với nhau.

Toàn là những hình ảnh rất đỗi quen thuộc thôi, nhưng tâm trạng hôm nay cảm giác rất khác.
" Tiểu Hạ, hôm nay học rất vui vẻ sao? " đó là bà ngoại tôi.

Ngay cả bà cũng nhận ra tâm trạng ngay lúc này của tôi.

Vừa bước chân vào nhà, tôi đã thấy ngoại tôi đang đứng phơi mấy bộ quần áo mới giặt.
À phải rồi, tôi tên đầy đủ là Lâm Hạ, sắp bước sang tuổi 18.

Hiện tại, tôi sống cùng bà ngoại.

Ước mơ của tôi là trở thành một họa sĩ, bởi tôi cực kì, cực kì thích vẽ,
" Hôm nay con đã gặp một chuyện rất vui! " tôi mỉm cười vui vẻ đáp, sau đó lại gần chỗ bà.
" Ngoại, con đã nói với ngoại rồi, mấy việc vặt này cứ để con làm, ngoại cần gì thì cứ nói con biết, ngoại chỉ cần ngồi nghỉ ngơi thôi! "
Bà ngoại tôi cười hiền từ, rồi xoa lấy mái tóc màu nâu hạt dẻ của tôi
" Ngoại biết tiểu Hạ của ngoại rất ngoan ngoãn và có hiểu, nhưng ngồi hoài một chỗ cũng chán! "
Sau đó, ánh mắt ngoại tôi đánh lên cuốn sổ tôi đang cầm trên tay.

Ngoại hỏi:
" Người trên bức chân dung con vẽ là ai vậy? Đó có phải lí do khiến tâm trạng cháu gái ngoại hôm nay đặc biệt vui vẻ hơn ngày thường phải không? "
Ù, uôi, sao ngoại lại tinh mắt đến thế nhỉ?
Nhưng nghe ngoại nói, trên mặt tôi vẫn không tránh khỏi hai chữ ngại ngùng, dù vậy tôi vẫn quyết định giỏ bức chân dung ra cho ngoại xem, rồi kể lại cho ngoại nghe.
" Con tình cờ bắt gặp cậu ấy trên chuyến xe bus vừa rồi! Trên xe có mình cậu ấy, nên con cũng rảnh tay phác họa một chút! "
Ngoại nhìn tôi bằng một ánh mắt vô cùng khó hiểu.
" Chà, con cái nhà ai mà trông mặt mũi sáng sủa, hiến lành quá! Vậy con có biết cậu ta tên gì, con cái nhà ai không? "
Tôi lắc đầu.
" Con không biết, ngại hỏi a....! Cũng không biết bao giờ có thể gặp lại! " giọng tôi nhỏ dần.
" Người có duyên tức khắc sẽ gặp lại thôi! Ta chắc chắn hai đứa sẽ sớm gặp lại! "

Sau đó ngoại đứng dậy, đi vào nhà.
Đời người thực sự có nhân duyên sao? Tôi cũng không chắc nữa.

Nhưng nếu có thể, tôi ước những lời nói của ngoại trở thành sự thật, nếu có thể, tôi vẫn muốn gặp lại cậu ấy để tặng câu ấy bức tranh này.
Thật lạ, chỉ là mới gặp nhau có một lần, nhưng cậu ấy lại để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc đến thế.
Những ngày tiếp theo, tôi tiếp tục tìm kiếm sự tình cờ bắt gặp cậu ấy.

Cùng thời điểm ấy, cùng chuyến xe ấy, vẫn là chỗ ngồi ấy, tôi tìm kiếm hình bóng của cậu.
Nhưng ngày qua ngày, cậu chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Dù vậy, tôi vẫn luôn quyết tâm, không từ bỏ.

Cứ vậy, lặp lại như vậy, cho tới hết kì nghỉ hè ấy.
Thời tiết chuyển giao sang mùa thu, tiết trời mát mẻ hơn, không còn những trận nắng nóng gay gắt, nhờ vậy mà lòng người cũng khoan khoái, thoải mái hơn khi làm việc.
Mùa hạ với cậu thư sinh ấy đã kết thúc.
Có lẽ, đó chỉ là một giấc mơ thôi, và có lẽ tôi cũng không thể nào gặp lại câu ấy được nữa.
Mùa thu tới, cũng có nghĩa là một năm học mới bắt đầu, học sinh không còn thời gian nghỉ ngơi, vui chơi nữa mà phải bắt đầu nghiêm túc vào học hành thôi.
Tôi cũng vậy, năm nay cũng là năm cuối trung học và sắp tới còn phải đối mặt với một kì thi khắc nghiệt.
Nhưng tôi vẫn không thể nào ngừng quên bóng dáng người ấy được.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm xúc thật trong lòng tôi.

Hóa ra tôi đã thích cậu ấy, mặc dù chỉ mới gặp qua có một lần.

Thậm chí đến tên cậu ấy tôi còn chẳng biết nữa kia!
Nhưng nếu thật sự có duyên gặp lại, tôi mong tôi có thể gặp lại cậu.
Mối tình đầu của tôi..