"Gặp lại tình nhân cũ, rất khó chia lìa đúng không?"

Câu nói chua ngoa này như cây kim đâm thẳng vào trái tim ta, ta cau mày, theo bản năng dừng lại.

Trong phòng lần nữa an tĩnh.

Một lát sau, tiếng cười lạnh của Mộ Hoa lần nữa vang lên: "Ta nhắc nhở chàng, nàng ta từng là nữ nhân của hoàng đế, nếu chàng muốn nạp thiếp gì đó thì nghĩ cách đối phó với hoàng đế trước đi."

"Nàng đừng suy nghĩ bậy bạ."

"Ta suy nghĩ bậy bạ? Vậy chàng đuổi theo mấy ngày rồi đưa nàng ta về là để làm gì?"

Bầu không khí bên trong lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng, rất lâu sau, Hoàng Thiên Bá uể oải nói: "Ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói."

"Chàng mệt? Chàng đương nhiên mệt rồi. Vừa thấy cái khăn tay kia liền không màng tất cả đi tìm nàng ta, sao chàng có thể không mệt? Có điều bây giờ hay rồi, người đã ở ngay trước mặt, làm gì cũng tiện. Ngày mai có phải nên tổ chức hỉ sự cho hai người không?"

"Mộ Hoa!" Hoàng Thiên Bá trầm giọng, nhưng sau khi kêu thê tử, hắn vẫn im lặng một lúc, chậm rãi nói, "Ta đi tìm nàng ấy vì ta biết nàng ấy chắc chắn đang gặp chuyện, nếu không thì không thể hoàng đế ở Dương Châu mà nàng ấy lại lưu lạc tới nơi này, còn phải dựa vào việc thêu thùa để kiếm sống, hiện tại còn muốn trốn khỏi Dương Châu. Ta đi là vì cứu nàng ấy, không phải như nàng nghĩ."

"Không phải như ta nghĩ?" Trong phòng có tiếng lục tung đồ đạc, sau đó bang một tiếng, Mộ Hoa hình như ném thứ gì đó lên bàn, nói, "Vậy ta hỏi chàng, đây là thứ gì?"

Ta kinh ngạc, không biết nàng ấy lấy ra cái gì.

Hoàng Thiên Bá lại im lặng, đến lúc nói chuyện giọng nói lộ vẻ bất lực: "Ta nói rồi, đây chỉ là ngọc tiêu mà thôi."

"Chỉ là ngọc tiêu? Hừ, ta thấy không hề đơn giản như vậy."

"..."

"Trước đây khi ở Dương Châu, nàng ta vẫn luôn ở dưới mí mắt của chàng, hai người lén lút gặp nhau bao nhiêu lần, chàng chưa từng nói với ta."

"Mộ Hoa, đó đã là chuyện quá khứ, hơn nữa giữa ta và Thanh Anh không như nàng nghĩ."

"Không như ta nghĩ? Vậy là thế nào? Tại sao nàng ta lại đưa cho chàng ngọc tiêu này, nàng ta có ý gì?"

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngọc tiêu này không phải của Thanh Anh, nàng ấy chỉ thay Bùi Nguyên Sâm tặng cho ta, toàn bộ sự việc không hề liên quan đến nàng ấy."

"Chàng gạt ta!" Mộ Hoa hét lên, "Rõ ràng là chàng chưa quên được tình cũ đúng không? Chỉ vì nàng ta là nữ nhân của hoàng đế, chàng mới không thể ở bên nàng ta. Bây giờ nàng ta rời khỏi hoàng đế rồi, chàng không cần cố kỵ nữa!"

"Nàng đang nói bậy gì đó?"

"Ta không nói bậy! Mấy năm nay bao nhiêu lần ta muốn vứt ngọc tiêu này nhưng chàng đều không chịu, chàng giữ lại là vì muốn nhìn vật nhớ người có phải hay không!"

"..."

"Nói đi!"

Hoàng Thiên Bá như nghiến răng, thở dài nói: "Không phải."

"Chàng nói dối!"

Dứt lời, Mộ Hoa liền bật khóc, tiếng nức nở trong bóng đêm như vậy càng thêm bi thương, ta nghe mà trái tim như bị một tảng đá chèn ép, ép tới mức sắp hít thở không nổi.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của nàng ấy vẫn chưa ngừng.

Bóng của Hoàng Thiên Bá in tr3n cửa sổ, không biết vì sao, có lẽ vì hắn vốn đã mảnh khảnh, cái bóng kia thoạt nhìn càng gầy gò ốm yếu, người đã từng đỉnh thiên lập địa không chịu cong lưng tại thời khắc này hơi khom người, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Hoa, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Mộ Hoa, trời tối rồi, nghỉ ngơi sớm đi, đừng khóc nữa."

"Không được!" Mộ Hoa nghẹn ngào lớn tiếng, "Hôm nay chàng không nói rõ với ta thì không được ngủ!"

"Nàng... Nàng rốt cuộc muốn ta nói cái gì?"

"Nói... Nói chàng và nàng ta rốt cuộc là chuyện thế nào! Nói có phải chàng thích nàng ta không!"

"Không phải."

"Chàng gạt ta!"

...

Ta xoay người về phòng, tuy đã nghỉ ngơi đầy đủ nhưng lúc này toàn thân vẫn mệt mỏi rã rời, lúc mở cửa, toàn thân như muốn ngã xuống.

Ngay khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, cánh cửa bên kia đột nhiên mở ra.

Ta đứng trong phòng, xuyên qua khe hở nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước ra, căn phòng phía sau vẫn sáng đèn, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng đập đồ.

Hoàng Thiên Bá đứng ở cửa, yên lặng ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Dưới ánh trăng, gương mặt của hắn vẫn hoàn mỹ như vậy, nhưng tâm trạng lại khiến người ta đau thương.

Rất lâu sau, hắn mở mắt, vẫn bỏ đi không thèm quay đầu.

Ta biết tại thời điểm này bản thân không nên đi tìm hắn, nhưng nhìn nét mặt mệt mỏi đau thương kia lòng ta vẫn đau như cắt.

Thảo nào hắn lại mệt mỏi, lúc về nhà lại có vẻ bất lực như vậy.

Một người rốt cuộc đã mệt mỏi tới mức nào mới có thể ngay cả về nhà cũng thấy mệt mỏi?

Ta đỡ khung cửa đứng lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài. Ở căn phòng đó, Mộ Hoa vẫn còn khóc lóc đập đồ, tiếng vỡ nạt khiến lòng người đau nhói. Ta đến cổng lớn, thấy Hoàng Thiên Bá phi người lên một cây đại thụ, chậm rãi ngồi xuống.

Trăng sáng tr3n cao như mạ lên thế gian một tầng sương, cảm giác rét lạnh lan rộng, hắn cứ hòa mình với trăng như vậy, tịch mịch như u hồn bất biến.

Ta đứng từ xa nhìn hắn, nhìn cảnh đêm hôm nay, đèn lồng ở hành lang lắc lư theo gió giống như ánh sáng trước mắt có thể tắt bất cứ lúc nào, mà khi gió thổi đến trước mặt ta, ta duỗi tay sờ lại là một mảnh ướt át.

Lúc này ta mới phát hiện bản thân đã rơi lệ.

Ta cúi đầu, đang định xoay người đi thì nhận Tiền Ngũ ở sau lưng chậm rãi đi tới.

Nhìn hắn có vẻ có nỗi khổ riêng, cũng có nét hờ hững. Hắn nhìn ta, lại nhìn thân ảnh bên ngoài, thở dài.

"Đã hai năm rồi."

Ta nghẹn ngào hỏi: "Vẫn luôn thế này sao?"

Tiền Ngũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Trước đây khi mới rời khỏi hoàng thành, Hoàng gia kiên trì muốn thoát khỏi tông môn, thậm chí không tiếc tự sát, bị thương rất nặng, vì bảo vệ ngài ấy mà phu nhân cũng từ bỏ tất cả ở tông môn. Sau này hai người thành thân, ẩn cư ở thị trấn gần đây."

"..."

"Lúc mới bắt đầu, tình cảm của hai người họ rất tốt, phu xướng phụ tùy, cử án tề mi, khoảng thời gian đó..." Nói tới đây, tr3n gương mặt góc cạnh của Tiền Ngũ cũng lộ ý cười, "Là khoảng thời gian nhẹ nhàng hạnh phúc hiếm có của Hoàng gia."

"Vậy sau này thì sao?"

"Sau này..." Tiền Ngũ cau mày, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tr3n trời, thở dài, "Hoàng gia là người thế nào cô nương cũng biết, không khỏi có hơi... Ngài ấy lại không thể cứ ở trong nhà không gặp ai mãi. Cứ như vậy, phu nhân bắt đầu nổi giận, cãi nhau với ngài ấy."

"..."

"Là vì không muốn phiền phức, cũng không muốn phu nhân tiếp tục cãi vã nữa, Hoàng gia đã bán tòa nhà ở thị trấn bên tr3n, dọn tới đây."

Thảo nào, nơi này lại xa chợ như vậy, trước không giáp thôn sau không có cửa hàng, tuy thanh u nhưng lại quá hẻo lánh, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cũng sẽ có nhiều chỗ không tiện, thì ra là...

"Phu nhân còn đuổi hết người hầu trong nhà, chỉ để lại người lớn tuổi, dần dần tú nương tr3n thị trấn cũng không thể tới nhà, có đồ thì giao cho người của phường thêu đưa tới là được. Hoàng gia vốn tưởng làm thế đã ổn thỏa, sẽ không hỏi tới nữa, nhưng... Phu nhân lại phát hiện ngọc tiêu ngài ấy hay mang bên người."

Ta nghẹn ngào.

"Thật ra không chỉ mỗi ngọc tiêu kia." Tiền Ngũ thở dài, bất lực nói, "Hai người họ cứ cãi nhau, sau này Hoàng gia bắt đầu ra ngoài săn thú, hai ba tháng mới về một lần, lúc trở về hai người có thể an tĩnh mấy ngày, nhưng thời gian sau đó lại cãi nhau, ngài ấy lại ra ngoài. Sói hổ tr3n núi gần đây chắc cũng bị ngài ấy săn hết rồi."

...

Thảo nào ta ở trong núi rừng mấy ngày mà không hề gặp nguy hiểm, cũng không gặp thợ săn nào, thì ra là "công lao" của hắn.

Nhưng càng như vậy, lòng ta càng chua xót.

Ta không ngờ người đã từng là ông vua không ngai khí phách ở Dương Châu, đại anh hùng của bá tánh mấy năm nay lại có cuộc sống như vậy.

Hắn và Mộ Hoa rõ ràng lưỡng tình tương duyệt, tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy?

"Thanh Anh cô nương," Tiền Ngũ nhìn ta, "Không phải ta không muốn cô nương tới, nhưng bao nhiêu người chỉ có cô nương là Hoàng gia có thể nói chuyện thật lòng, nhưng cô nương lại... Cô nương cũng thấy rồi, ngài ấy không ra ngoài được."

"..."

"Ta cũng không biết sự tra tấn này khi nào mới kết thúc."

Tiền Ngũ không phải người nói, hắn đã từng thà động thủ đổ máu cũng không muốn nhiều lời với ai, mà tối nay hắn lại nói với ta nhiều như vậy, từng câu từng chữ đều lộ sự mệt mỏi và bất lực vô hạn.

Ta biết mấy năm nay với hắn cũng không dễ dàng.

Ta gật đầu: "Ta hiểu."

Đã nói tới đây thì không cần nói nữa, Tiền Ngũ áy náy nhìn ta, nhẹ giọng: "Khuya rồi, cô nương về nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừ."

Ta gật đầu, nhìn hắn rời đi trước, lại quay đầu nhìn thân ảnh hoàn mỹ như pho tượng lại cô độc ngồi tr3n cây dưới ánh trăng thanh lãnh.

Cái tịch mịch này như vết hằn hằn sâu vào linh hồn của bất cứ ai chứng kiến.