"Bồi Minh, tìm cách dụ một số dị thú thực vật đi đi." Thái Sâm lớn tiếng ra lệnh với Quý Minh (Bồi Minh là tên giả của hắn).
Sắc mặt của Quý Minh hơi bối rối, hắn đáp lại: "Được, tôi biết rồi…"
Hắn được đám Hoắc Doãn bảo vệ mười năm, hầu như chưa từng chính thức tham gia huyết chiến, tuy dị năng đạt cấp 9, sức chiến đấu không tầm thường, nhưng bình thường chỉ dùng để hỗ trợ công kích.

Không phải Hoắc Doãn không cho hắn rèn luyện để tăng lên, mà vì sức chiến đấu thường ngày của hắn không cao, khả năng ứng biến kém, thường hay kéo chân sau của đồng đội.
Nếu không phải hắn thức tỉnh thực vật dị năng, cộng thêm đám người Hoắc Doãn toàn lực bảo vệ, dựa vào sức chiến đấu của bản thân hắn thì có lẽ đã chết trên Hành Tinh Tạo Vật lâu rồi.
Một trận gió mạnh đánh úp tới, Quý Minh chưa kịp phát động kỹ năng thì đã bị đánh bay ra ngoài.
Thân là thực vật sư, trời sinh thân hòa với thực vật trong tự nhiên, cho dù đứng giữa đàn dị thú thực vật này thì cũng sẽ không bị tấn công.

Đáng tiếc, sợ chết lại để cho hắn mất đi bình tĩnh, hoàn toàn quên mất mình nên làm cái gì.
"Phế vật." Thái Sâm thấp giọng mắng một tiếng, giơ tay chộp lấy thắt lưng của hắn, dùng sức ném hắn ra ngoài, sau đó lại phái thêm vài người bảo vệ cho hắn.
"Đội trưởng." Giọng nói của một thành viên Hành Khúc đột ngột vang lên bên tai Thái Sâm, "Tôi phát hiện đội của Hoắc Doãn cách đây mấy kilomet."
"Hả?" Thái Sâm lập tức quay đầu lại, nhìn về phía vị trí ban nãy của Tả Nhung, nhưng lại không thấy gã đâu, vẻ mặt của y trở nên rất khó coi: "Mày xác định là bọn họ à? Bọn họ đang làm gì?"
Giọng nói kia vang lên lần nữa: "Bọn họ đang đối phó với một con dị thú thực vật cấp 12."
Ánh mắt của Thái Sâm trở nên âm tàn, y nghiến răng: "Cho nên, đây là bẫy?!" Dụ bọn họ đến đây để thu hút bầy thực vật, còn bọn chúng thì lén đi giết quái tinh anh.
"Tả Nhung! Tên khốn Tả Nhung kia đâu?" Y tức giận rống lên một tiếng.
"Ở, ở đây này." Một đội viên Hành Khúc chỉ ra.
Thái Sâm nhìn theo hướng hắn chỉ, liền nhìn thấy một bóng người nằm sấp trên mặt đất dưới một gốc cây, dáng vẻ an tường, không còn hô hấp.
Thái Sâm tức điên lên: Đm, gã tự sát bỏ trốn rồi!
Thấy cái chết an tường của, Thái Sâm nhận định rằng gã đã bán đứng bỏ họ.

(Tả Nhung Real: Tôi không phải, tôi không có, tôi bị oan!)
"Những người Tả Nhung dẫn theo đâu?" Thái Sâm lại hỏi.
Trước đó Nguyên Sơ lợi dụng thân phận của Tả Nhung để lừa vài đội viên của Cổ Mộ đến đây, giờ Tả Nhung "đã chết", Thái Sâm chỉ có thể trút giận lên những pháo hôi này.

Đáng thương cho những kẻ này, bị lão đại của bọn họ, Hoắc Doãn và Hành Khúc, ba phe hợp lực xử lý.

"Dẫn đàn thú sang bên kia." Thái Sâm không cam lòng khi bị người khác tính toán, bất kể như thế nào thì y cũng muốn phe của Hoắc Doãn trả giá đắt.
"Bọn họ đến rồi." Giọng nói lạnh lùng của Tháp Lệ vọng ra từ những bóng cây.
Phong Trần Tú nhìn xa xăm, tặc lưỡi vài cái rồi hỏi: "Chúng ta có thể tiêu diệt con quái tinh anh này trước khi bọn họ đến không?"
"Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Hoắc Doãn lấy một cái lọ nhỏ từ trong balo.
"Cái gì đây?" Phong Trần Tú tò mò hỏi.
"Rượu đế có độ cồn cao."
Mọi người:???
Hoắc Doãn vặn mở nắp chai, một mùi rượu nồng nặc lập tức tỏa trong không khí.
"A ~~" Phong Trần Tú rạo rực hít sâu một hơi.
"Đội trưởng, anh muốn dùng chai rượu này để đối phó với quái tinh anh à?" Thần giao cách cảm của Túc Mạch nhận được một ít thông tin.
Hoắc Doãn gật đầu: "Nhật Nguyệt Luân thích uống rượu, một khi say sẽ không tiến vào trạng thái công kích, chúng ta có thể dễ dàng lấy được nguyên hạch."
"Thật không vậy?" Phong Trần Tú cảm thấy khó tin.

Có phương pháp đơn giản như vậy thì tại sao trước đó anh lại hù bọn họ?!
"Có lẽ, thử thì biết thôi." Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Doãn thực hành.
Anh khẽ động, đi đến đặt bình rượu thuận theo hướng gió cách Nhật Nguyệt Luân chừng trăm mét, sau đó trở về bên cạnh đồng đội.
Mọi người núp trong bóng tối, chăm chú quan sát động tĩnh của Nhật Nguyệt Luân.
Hai, ba phút sau, Nhật Nguyệt Luân động đậy, nhụy h0a vặn vẹo vài cái, sau đó mở cánh hoa ra, kéo lấy thân mình dài như rắn, trượt xuống thân cây, trườn về phía bình rượu.
Mọi người nín thở chờ đợi, không dám phát ra âm thanh.
Nhật Nguyệt Luân vòng quanh bình rượu một vòng, kiểm tra xung quanh một chút, xác định không có nguy hiểm gì sau đó mới rủ đài hoa xuống, dùng nhụy h0a để hút rượu.
Phong Trần Tú: [Đóa hoa này đỉnh thật, uống rượu đế như uống nước lọc ấy.]
Túc Mạch: [Nhìn dáng vẻ phóng khoáng của nó kìa, một chai đủ không vậy?]
Ngoài mặt Hoắc Doãn ra vẻ "Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát", nhưng trong lòng lại không chắc chắn lắm: Chẳng lẽ anh đánh giá thấp tửu lượng của nó à?
Cũng may lo lắng của anh là dư thừa, sau khi uống hết một chai rượu đế có độ cồn cao, toàn bộ cánh hóa của Nhật Nguyệt Luân đã biến thành màu trắng, lảo đảo té trên mặt đất, giống như chết rồi vậy.
Mọi người kiên nhẫn chờ một lát, xác định nó không nhúc nhích, mới cẩn thận tới gần.
Hoắc Doãn lấy một thanh kim loại có thể kéo dài ra, thử gảy nhẹ vào Nhật Nguyệt Luân.


Sau đó chọc thẳng vào nhụy h0a của nó, khuấy nhẹ một lúc, rồi gắp ra một miếng nguyên hạch.
Phong Trần Tú mở to mắt: "Vậy là xong rồi à???"
Trên mặt Hoắc Doãn cuối cùng lộ ra vẻ nhẹ nhõm: "Xong rồi." Nhật Nguyệt Luân có chỉ số IQ thấp, ăn mềm không ăn cứng, nếu dùng vũ lực thì rất khó cướp được nguyên hạch của nó.
Sau khi mất đi nguyên hạch, thân thể của Nhật Nguyệt Luân co lại vài phần, thân rễ vô ý thức thăm dò xung quanh, sau đó chọn một vị trí, bén rễ trong lòng đất.
"Ủa, chuyện gì đây?" Bé Phong Trần Tú ngạc nhiên và tò mò khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Thực vật nhờ có nguyên hạch nên mới sinh ra tư duy của chính mình, một khi mất đi nguyên hạch, chúng nó sẽ trở về trạng thái nguyên thủy.

Trải qua mấy năm sinh trưởng mới có thể sinh ra nguyên hạch mới." Hoắc Doãn giải thích.
"Cho nên," Túc Mạch tiếp lời, "Chỉ cần nắm giữ phương pháp chính xác, chúng ta liền không cần giết dị thú thực vật để lấy nguyên hạch?"
"Về mặt lý thuyết là như thế.

Rất nhiều tài nguyên trong tự nhiên đều có thể tái tạo, đủ để đáp ứng nhu cầu tồn tại và phát triển của mọi sinh vật, nhưng con người hung hãn hơn bất kỳ sinh vật sống nào, vì lợi ích của mình, mà thường xuyên lạm dụng khai thác và hủy hoại môi trường.

Thảm kịch của hành tinh Lam chẳng phải là do điều này tạo ra ư?"
Tất cả mọi người đều im lặng.
Hành tinh Lam hiện nay đã gần như sắp đến ngày tận thế rồi, con người và động vật sống dưới bức xạ mạnh, chịu đủ ốm đau dày vò, tuổi thọ bị rút ngắn đáng kể.
"Tôi rất thích hành tinh Tạo Vật." Hoắc Doãn nhìn lên bầu trời sao, bình tĩnh nói, "Mặc dù lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm, nhưng dưới sự giám sát của ý thức hành tinh, mọi người nhất định phải tuân theo quy luật tự nhiên của nó, không dám tùy tiện phá hỏng, bởi vậy mà hành tinh này có thể duy trì được sự sống mạnh mẽ, không ngừng sinh sôi, tạo ra các sinh mệnh từ đời này sang đời khác."
Sau khi Hoắc Doãn nói xong, Nguyên Sơ cảm nhận được một cách rõ ràng, lực lượng của cô đã tăng lên gấp mấy lần.

Cô quay đầu nhìn Hoắc Doãn, số mệnh của anh lại thay đổi một lần nữa, chói mắt giống như một ngọn lửa, trong khoảnh khắc ấy, sinh mệnh lực trở nên cực kỳ nồng đậm.
Chủ ý thức của hành tinh Tạo Vật đã công nhận Hoắc Doãn.
Ánh mắt của Nguyên Sơ trong veo và dịu dàng, trái tim bình yên, cùng anh chia sẻ vận may do ý thức của hành tinh ban tặng.
Hoắc Doãn không tiếp tục cảm thán nữa, anh cất nguyên hạch, dẫn mọi người rời khỏi đây, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Cuối cùng, Thái Sâm đã thất bại trong việc dẫn đàn thực vật đến bên Hoắc Doãn, vì bọn họ đã bị người khác chặn lại giữa chừng.
Những thành viên Hoa Quả Thụ đáng lẽ phải bị giết, phân bố rải rác trong khắp rừng cây, có người đứng trên tảng đá, có người đứng trên chạc cây, có người núp trong bụi cỏ, làm đủ mọi trò để gây rắc rối cho Hành Khúc.
"Không, không thể nào, sao bọn mày lại không sao?" Quý Minh không tin nổi khi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc này.

"Chậc chậc!" Mê Lộc giễu cợt, "Mày được lão đại bồi dưỡng mười năm, mày nghĩ có thủ đoạn nào của mày mà lão đại không biết hả?"
"Chậc chậc, gương mặt của mình chỉnh sửa tốt ghê ha, nhiều mỡ hơn trước khi nữa." Hương Tân tiếp lời.
"Đệch mẹ mày Quý Minh, lão đại tốt với mày như vậy, sao mày lại lấy oán báo ân?" Ngũ Mao chửi ầm lên, "Dù mày muốn quỳ li3m Đại Lệ Quốc, thì cũng không cần giết lão đại!"
"Hắn không chỉ muốn giết lão đại mà còn muốn đuổi cùng giết tuyệt chúng ta." Mê Lộc hừ lạnh một tiếng.
"Bọn mày thì biết cái gì! Tao căn bản không phải con dân Hoa Quốc." Quý Minh tức giận gầm lên, "Cha của tao là người của Đại Lệ Quốc, sau khi kết hôn với mẹ thì mới định cư ở Hoa Quốc, cuối cùng chết vì phóng xạ.

Hoa Quốc đã mục nát rồi, không đáng để cứu!"
"Cho nên, đó là lý do mày cấu kết với người ngoài, truy sát chiến sĩ Hoa Quốc, muốn tiêu diệt Hoa Quốc à?" Hoắc Doãn chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Minh.
Quý Minh vô ý thức lùi một bước, ánh mắt né tránh.
"Lão đại, xong hết rồi hả?" Mê Lộc vui mừng hỏi.
"Ừ." Hoắc Doãn tùy ý đáp lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Quý Minh.
Anh không biết cha của Quý Minh là người của Đại Lệ Quốc, nhưng biết mẹ của hắn sinh ra và lớn lên ở Hoa Quốc.

Ô nhiễm phóng xạ không phải là lỗi của một quốc gia nào đó, mà là tội nghiệt chung của cả nhân loại.

Những quan viên giữ chức vụ cao của Hoa Quốc đã buông xuống lòng kiêu hãnh của mình, vì cứu đất nước cố gắng rất nhiều, thậm chí không ít người hy sinh cả tính mạng.

Đây không còn là ân oán cá nhân, mà là đại nghĩa quốc gia, liên quan đến sự sống chết của hàng chục triệu người dân.

Hoắc Doãn không thể nào hiểu được cách làm của hắn.

Lấy cái chết của cha để đổ lỗi cho tai nạn của cả thế giới, không chỉ phản bội đất nước đã nuôi dạy hắn, mà còn trả thù giết hại những người anh em đã từng thề sẽ sống chết bên nhau, họ đã làm sai điều gì?
Dù là vì báo thù hay là vì tư lợi, Hoắc Doãn cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
"Hoắc Doãn!" Một tiếng rống từ cách đó không xa truyền đến, một viên đạn nhanh như tia chớp bay tới.
Tai của Hoắc Doãn khẽ nhúc nhích, anh bước sang bên cạnh một bước, tránh đi viên đạn.
Thái Sâm hùng hổ lao về phía anh, cơ bắp cuồn cuộn, hắc quang vờn quanh người y.
Ánh mắt Hoắc Doãn ngưng trọng, không chút sợ hãi đón lấy đòn đánh của y.
Đội trưởng hai bên giao chiến, trận chiến chính thức bắt đầu.
Thành viên của Hoa Quả Thụ dĩ dật đãi lao (*), ý chí chiến đấu sôi sục.

Mỗi một thành viên của Hành Khúc đều bị thương, khí thế rất thấp.


Bên này tiến lên, bên kia rút lui, thương vong nặng nề.
(*) Dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Dị thú thực vật không phân biệt địch hay bạn, gặp phe nào cũng tấn công, nhưng chúng nó không giỏi chiến đấu, cấp cao nhất cũng không quá cấp 7, nếu không phải vì chúng có số lượng đông đúc và cách thức tấn công thiên kì bách quái, thì cũng không tạo thành uy hiếp lớn cho tiến hóa giả.
Nhân mã hai bên giao chiến giữa bầy thực vật, điên cuồng chém giết nhau.
Thành viên của Hành Khúc rõ ràng không ổn, nhanh chóng có dấu hiệu thất bại.
Nhìn thấy đội viên của mình lần lượt ngã xuống, lửa giận thiêu đốt trong lòng Thái Sâm, biết lần này không ổn, trong mắt y lóe lên một vòng ngoan tuyệt.
Nguyên Sơ đứng dưới táng cây cảm nhận được điều gì đó, cô nhìn về phía Thái Sâm.
Chân phải khẽ nhấc lên, rồi lập tức thu về.
Mười giây sau, Thái Sâm sẽ lấy ra một quả bom mini cực mạnh, nhằm mục đích nổ tung Hoắc Doãn và thành viên Hoa Quả Thụ lẫn chôn vùi thành viên của Hành Khúc, còn y thì lợi dụng nguyên hạch hệ không gian, trực tiếp trở về hành tinh Lam.
Ban đầu, Nguyên Sơ định nhắc nhở hoặc ngăn cản, nhưng cuối cùng cô đã từ bỏ.
Với vận may hiện tại của Hoắc Doãn, trong tử cục nhất định có một đường sinh cơ.

Nếu cô tùy tiện nhúng tay vào, chẳng những có thể bị Thiên Đạo phát hiện mà còn có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của chính Hoắc Doãn.

Quan trọng là...!chuyện này liên quan đến hàng chục mạng người, cô ra tay thì chỉ có thể đảm bảo cứu được một người, nhưng nếu giao cho Hoắc Doãn, có lẽ có cơ hội cứu được tất cả.
Nguyên Sơ lựa chọn tin tưởng vào anh.
Trong lúc suy tư, giống hệt dự đoán của Nguyên Sơ - Thái Sâm đã lấy quả bom mini kia ra.

Thừa dịp Hoắc Doãn đang né công kích, y ném nó vào người anh.
"Đi chết đi!!!"
*******
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Doãn: Anh yêu Hoa Quốc.
Nguyên Sơ: Em cũng yêu Hoa Quốc.
Hoắc Doãn: Anh yêu em.
Nguyên Sơ: Em cũng yêu em.
Hoắc Doãn:...
Nguyên Sơ: Em yêu những gì mà anh yêu *^_^*
Hoắc Doãn: o(*////▽////*)?.