Bên trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có một bác sĩ chuyên trị đang xem các chỉ số cùng với Hạ Cảnh Đình không kiên nhẫn đứng một bên.
"Kết quả kiểm tra cho thấy mọi chỉ số điều bình thường."
"Vậy vì sao cô ấy vẫn luôn hôn mê không tỉnh."
"Chuyện này chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức để tìm ra nguyên nhân.

Có một số sự việc mà khoa học và y học cũng không thể giải thích, Hạ phu nhân đang nằm trong phạm vi đó."
Vị bác sĩ đó khẽ thở dài, mấy ngày nay toàn bộ tất cả bác sĩ khoa thần kinh, tim mạch, tất cả điều điên cuồng làm việc nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân.
Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Nhưng anh không cho phép để bản thân mình suy sụp, bằng không tất cả mọi người điều sẽ loạn mất.
Chuyện mà khoa học và y học không thể giải thích, hôn mê sâu không rõ nguyên nhân.
Cả ba mẹ Diệp cùng Đông Hoa đều lo lắng đứng ngồi không yên, đi lại mấy vòng bên ngoài, khi thấy bác sĩ đi ra thì vội vàng đẩy cửa vào phòng bệnh.
“ Tiểu Thanh sao rồi? “ Trên mặt ai cũng đều là vẻ lo lắng bất an.
“ Bác sĩ nói chỉ số cô ấy đều bình thường...”
“ Vậy sao đến giờ con bé còn chưa tỉnh? “

“ Về điều này...!ngay đến y học cũng không thể lý giải được...”
Nghe được câu này, hai chân Giang Vãn dường như không thể đứng vững nổi nữa,bà liền nhã vào lòng Diệp Phong, khóc không thành tiếng.
Ngay cả Diệp Phong cũng rất lo lắng và đau lòng, ông vẫn cố an ủi bà Giang: “ Con bé sẽ không sao đâu! Nếu sau khi tỉnh dậy mà biết mẹ nó bị đổ bệnh vì lo lắng cho nó, con bé sẽ không yên lòng!”
“ Nhưng ba nó à...!Thanh Thanh con bé vì sao vẫn chưa chịu mở mắt nhìn chúng ta chứ...”
“ Ba mẹ Diệp, tất cả là lỗi của con vì đã không bảo vệ thật tốt cho cô ấy!”
“ Hạ Cảnh Đình, tôi biết là cậu rất lo cho Thanh Thanh, nhưng đã mấy ngày liền không ăn không ngủ đều túc trực bên con bé mãi cũng không phải là cách.

Cậu mau về nghỉ ngơi đi, là cha mẹ, chẳng lẽ chúng tôi không lo được cho con bé sao!” Diệp Phong ôn tồn nói.
“ Con không sao, con muốn ở bên cạnh cô ấy!”
Nhìn con trai lẫn con dâu mình như vậy, Đông Hoa cũng không tránh khỏi đau lòng, bà lên tiếng: “ Chúng ta cứ về trước, để Cảnh Đình ở lại chăm sóc cho tiểu Thanh.

Cứ như vậy cũng không phải là cách!”
“ Vậy...làm phiền cậu rồi, tiểu Thanh giao lại cho cậu, có bất cứ việc gì liền gọi ngay cho chúng tôi!” Giang Vãn lau nước mắt.
“ Không phiền, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! “
“ Chúng ta đi trước, Cảnh Đình con cũng chú ý sức khoẻ.

Ông bà thông gia, ta về thôi!”
Anh đã ở bệnh viện 3 ngày rồi, bác sĩ cũng đến xem qua cho Diệp Thanh một ngày 3 lần sáng trưa tối.
Bọn họ nói với anh kết quả kiểm tra mọi thông số điều chỉ bình thường, không tìm ra được nguyên nhân của việc hôm mê sâu.
Bác sĩ điều trị chính là anh em với thư ký Phó Nghê.
Phó Nghê nói ông ta chính là thiên tài trong giới y khoa, đến cả ông ta cũng không tìm ra được nguyên nhân vậy thì chính là không tìm được, bọn họ chỉ có thể chờ.
Hiện tại tin tức bên ngoài đang được phong toả, hy vọng Diệp Thanh có thể sớm tỉnh lại.

“ Hạ tổng!”
Đang mãi suy nghĩ thì một giọng nói kéo anh quay về thực tại.
Là Chu Tử Vũ.

" Sao cậu lại tới đây? "
" Tôi nghe Vân Du nói lại chị Thanh gặp chuyện, nên tức tốc đặt vé máy bay trở về...!"
Hạ Cảnh Đình nhíu mày lại, có vẻ rất đề phòng cậu ta.
Chu Tử Vũ hiểu ý liền khua tay phủ định ý nghĩ của anh: " Diệp Thanh là tiền bối của tôi, tôi rất kính trọng và lo lắng cho chị ấy...!Với lại, chị ấy cũng đã là người của anh, tôi sớm đã buông bỏ rồi! "
Nghe được câu nói này, Hạ Cảnh Đình mới buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn là thái độ hời hợt, vô cảm: " Cô ấy không sao, chỉ là tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Cậu về đi! "
" Ách...tôi..."
" Nếu Thanh Thanh biết vì cô ấy mà công việc của cậu bị trễ nải, cũng sẽ không vui! "
Cảm thấy lời này của Hạ Cảnh Đình hình như cũng đúng, nên Chu Tử Vũ chỉ nhìn Diệp Thanh nằm bất động trên giường thêm vài giây rồi cũng trầm lặng rời đi.
Sau đó lần lượt cả Mặc Hàn Lâm cùng Đường Bích Vân tới thăm, còn có cả đoàn phim hồi trước đã hợp tác làm việc cùng Diệp Thanh.

Ai nấy vẻ mặt đều xám xịt tới thăm Diệp Thanh.
Hạ Cảnh Đình nhìn người phụ nữ anh yêu nằm bất động trên giường, đau xót vô cùng, giá như anh có thể thay thế cho cô nằm ở đó.

Hạ Cảnh Đình nắm lấy bàn tay của Diệp Thanh, nó gầy đi nhiều rồi...
" Thanh Thanh, em thấy không? Mọi người ai cũng đều lo lắng cho em, em còn chưa chịu mở mắt ra nhìn mọi người một cái...!"
" Thanh Thanh à, em mau mở mắt ra nhìn anh đi...!"

" Thanh Thanh..."
...
Khúc Tử Yên bị người của Hạ Cảnh Đình dùng xích sắt xích lại, hàng ngày nghe tiếng hét thảm thiết không biết là của ai vang lên ở phòng bên cạnh.
Tinh thần bị hành hạ còn đáng sợ hơn nỗi đau thể xác gấp nhiều lần, sau nhiều ngày bị tra tấn về tinh thần lẫn thể xác, cô ta tuyệt vọng cầu xin Hạ Cảnh Đình: "Giết tôi đi, Hạ Cảnh Đình!”
Hạ Cảnh Đình đứng trong bóng tối chỉ lộ ra đôi chân thon dài bọc bởi lớp quần âu được là phẳng phiu.
Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi hay biểu cảm trên mặt anh ta nhưng Khúc Tử Yên vẫn cảm nhận được tầm mắt của anh ta rơi trên người mình.
Nghe cô ả nói vậy, bước chân đang định tiến về phía cô chợt ngừng lại, sau đó cô ta thấy anh ta quay người đi ra ngoài dặn dò thuộc hạ bên ngoài, đại ý nói họ phải trông chừng cô thật kỹ không để cô có cơ hội tự sát.
Khúc Tử Yên muốn chạy đến giữ anh ta lại nhưng vướng dây xích nên ngã nhào xuống đất, cô gào lên với anh ta:
“Tôi biết sai và hối lỗi rồi mà, vì sao anh vẫn không chịu tha cho tôi chứ?” Câu hỏi của cô không nhận được hồi đáp, thay vào đó lại là tiếng hét đau đớn đầy tuyệt vọng của căn phòng bên cạnh.
Hạ Cảnh Đình trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt đằng đằng sát khí đặt trên gương mặt bẩn thỉu chằng chịt những vét thương của Khúc Tử Yên: " Tôi buông tha cho cô thì ai sẽ buông tha cho Diệp Thanh? Cho đến khi Diệp Thanh tỉnh lại, cô cứ sống như vậy đi, đến cơ hội chết cũng không có đâu! "
Nói xong, Hạ Cảnh Đình xoay người rời đi, mặc kệ cô ta điên cuồng đập phá đồ đạc.

Đó là do Khúc Tử Yên tự chuốc lấy, để cô ta phải nếm trải sự đau khổ đến cùng cực này cho đến hết đời đi!.