Bữa trưa, một bàn được chuẩn bị đầy đủ các món ăn đa dạng, bắt mắt vô cùng, nhưng trông Giang Vãn không hề hứng thú, bà chán nản gẩy gẩy mấy miếng thịt đẫm sốt.
" Đồ ăn không hợp khẩu vị mẹ sao? "
" Ầy, vẫn là tay nghề của Thanh Thanh tốt hơn nhiều! "
Hạ Cảnh Đình chợt dừng đũa, ánh mắt cũng mong chờ mà đặt lên mặt cô.
Ầu, đại ca à, một ngày trước khi tôi xuyên đến đây anh còn chê đồ ăn của nguyên chủ làm cơ mà, sao bây giờ lại bày ra cái vẻ mặt mong chờ, giống như kiểu muốn ăn đồ tôi nấu như thế?
Diệp Thanh đặt đũa xuống, đứng dậy: " Vậy hai người chờ con một chút.

" - rồi rẽ vào phòng bếp.
Sống dao vỗ nhẹ lên chân thịt heo, đem thịt đập mềm, từng chút từng chút cắt thịt trên thớt gỗ, tấu vang một khúc nhịp điệu rõ ràng.

Diệp Thanh dùng dao nhẹ nhàng hớt thịt trên thớt, bỏ vào trong thau lớn, rắc chút muối cùng bột năng, rưới rượu vang lên, đeo bao tay vào bắt đầu trộn đều thịt, còn có cà rốt, ớt xanh, nấm cắt sợi.

Đẫy đà mầu mỡ, mềm mịn hơi giòn.

Sau đó, xào trên chảo lớn, đổ thịt vào đảo đều, hương thịt băm thơm phức bốc lên, hương tỏi băm cùng ớt cay ngào ngạt.

Cho rau củ vào trong chảo, đảo nhẹ vài lần, sau đó nấu nước dùng gồm đường, giấm, nước tương, hành lá, bột hòa nước cùng nước hầm thịt.
Tắt bếp, thịt lợn băm hương cá đã hoàn thành, bày ra đĩa.

Hương thơm nồng đậm, mặn ngọt chua cay đầy đủ.
Diệp Thanh vui vẻ đặt đĩa thịt thơm phức lên bàn: " Thời gian có hạn nên con cũng chỉ kịp làm món này, hai người ăn đi! "

Thịt lợn băm hương cá kết hợp với cơm vô cùng tuyệt hảo, Hạ Cảnh Đình bất tri bất giác càn quét sạch thức ăn.

Lúc này anh mới chợt hồi phục tinh thần, phát giác mình đã ăn no đến căng bụng.

Giang Vãn bên cạnh cũng thỏa mãn xoa xoa cái bụng, tay nghề của con gái càng ngày càng đỉnh, có thể nói là xứng tầm với đầu bếp nhà hàng năm sao rồi!
" Ngon quá.

nhờ con mà mẹ no căng bụng luôn rồi!".

Mà Hạ Cảnh Đình cũng gật đầu đồng tình, sao lúc trước anh không phát hiện cô còn có thể nấu ăn ngon tới mức này, nếu biết, chỗ đồ ăn cô hàng ngày chuẩn bị cho anh cũng không nằm gọn gẽ trong sọt rác rồi.
Diệp Thanh ăn xong liền đứng dậy: " Mẹ, con lên phòng nghỉ ngơi, mẹ thay con tiếp chuyện với Hạ tổng nhé! "
" Được.

Nếu con mệt thì nghỉ ngơi đi! "
" Khoan đã-".

Hạ Cảnh Đình cũng vội vàng đứng dậy, ngập ngừng ấp úng, lời vẫn chưa ra khỏi miệng, bà Giang Vãn mở lời: " Con bé về phòng của nó, cậu đi theo làm gì? Ngồi xuống đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu! "
Bóng lưng Diệp Thanh xa dần, Hạ Cảnh Đình thở dài ngồi xuống, không hiểu sao lúc này đối diện với bà Giang Vãn, anh lại thấy có chút lo lắng.

Giống như lần đầu ra mắt phụ huynh vậy.
" Hotsearch của Thanh Thanh, cậu định làm thế nào? "
" Tất nhiên là con sẽ chịu trách nhiệm vụ này, Diệp Thanh dù sao cũng là nghệ sĩ dưới trướng con, không thể chịu thiệt! " - Hạ Cảnh Đình nhanh chóng trả lời.
" Tốt, nhưng cho dù cậu không nhúng tay, Diệp thị chúng ta cũng không phải không có cách giải quyết.

"
" Vâng, bác gái yên tâm, đoạn video gốc sẽ được đưa lên trong ngay ngày mai, con nói được nhất định làm được! "
" Tôi ở đây đợi tin tức của cậu! Thanh Thanh của tôi, con bé sống trong sự bảo bọc của chúng tôi từ bé đến giờ, tính cách thế nào tôi đều hiểu rõ, gặp nhiều đả kích như vậy chắc chắn không chịu nổi...!" - Giang Vãn khẽ khẽ chớp mắt: " Thanh Thanh trước ở bên cạnh cậu chịu không ít ủy khuất, sau khi nghĩ thông quyết rời xa cậu thì cậu theo đó cũng liền thay đổi Tâm tư của người trẻ làm sao tôi không biết! Nếu cậu một lòng hướng về con bé, tôi mong đó là thật! "
Hạ Cảnh Đình không trả lời, sở dĩ ngay trong anh cũng đang rất rối bời.

Đến anh rốt cuộc cũng không hiểu chính bản thân anh, không lẽ bẩn thân thật sự rung động vì Diệp Thanh rồi?
Giang Vãn thở dài: " Hạ thị cũng không phải ít việc, tôi cũng không giữ cậu lâu thêm làm gì.

"
" Vậy con xin phép! " - Hạ Cảnh Đình giật mình đứng dậy, cúi người rồi rời đi, mang theo cả tâm trạng ảo não.

Ngày hôm sau, Diệp Thanh rời giường rồi tự làm đồ ăn, sau đó nhàn hạ ngồi bên bàn ăn thưởng thức bữa sáng.


Vì lo lắng cho cô nên vợ chồng ông bà Diệp mới để chuyến du lịch dở dang, Diệp Thanh cố gắng thể hiện bản thân rất ổn và thúc giục họ tiếp tục hưởng thụ.

Nên nói, cả tòa dinh thự lớn cũng chỉ có mình cô, không kể người làm.

Chuông cửa réo lên inh ỏi, Diệp Thanh đặt dao nĩa xuống, đứng dậy ra mở cửa.
"Chị Chi? Mới sáng sớm sao chị gấp gáp tới đây? " Diệp Thanh dựa vào cửa, dáng vẻ uể oải.
Tĩnh Chi hấp tấp đi vào: "Em làm sao đấy, chị gọi di động mãi không được."
"À, điện thoại em ngày hôm qua sập nguồn rồi, đang để trên phòng."
Tĩnh Chi ném chìa khóa xe sang một bên rồi nắm lấy bả vai cô nói: "Chị gọi cho em không được nên phải phi thẳng đến đây đấy.

Có tin tốt, tin cực kỳ tốt."
"Tin gì?"
"Nửa tiếng trước, nhà chế tác của gọi điện cho chị.

Em, đồng chí Diệp Thanh, đã giành được vai nữ chính rồi!"- Tĩnh Chi nói xong thì không kiềm chế được điệu cười sung sướng: "Diệp Thanh, em quả là phúc tinh của chị!"
Diệp Thanh thoáng sửng sốt, khóe miệng cũng hơi cong lên: "Thật à? Thế thì tốt quá."
"Đâu chỉ là tốt thôi đâu, mà phải là cực kỳ, cực kỳ tốt!"- Tĩnh Chi vui sướng nói: " Cuối tuần sẽ vào đoàn!"
" Còn Khúc Tử Yên? "
" Chị cũng không hiểu con bé, đầu tiên muốn thử vai dự án nhưng không hiểu vì sao muốn đổi ý, lại không nói ý định tiếp theo cho chị, con bé nói muốn tự mình làm cái gì ấy.

"
Theo đúng nguyên tác, Khúc Tử Yên sẽ tham gia vai nữ chính của mà ở đó, cô ta gặp nam phụ Chu Tử Vũ trong vai nam chính.

Tất nhiên với vai trò là nam phụ tiểu thuyết, Chu Tử Vũ không tránh được nảy sinh tình cảm với Khúc Tử Yên, sau đó bắt đầu theo đuổi cô ta.
Nhưng bây giờ, diễn biến ngày càng đi lệch so với nguyên tác, Diệp Thanh cũng không để tâm nhiều, cô xuyên vào đây làm thay đổi nhiều thứ, khiến các nhân vật không đi theo nguyên tác thì cũng bình thường.


Chắc Khúc Tử Yên đang có kế hoạch gì rồi.
" Có điều chị thắc mắc, Khúc Tử Yên cũng xem đoạn video kia rồi vì sao không đứng ra chứng minh trong sạch cho em? Chị cũng nói với con bé nhưng hình như Tử Yên lại giống như cố tình tránh né.

"
" Không có chứng cứ, cộng đồng mạng sẽ không tin, bọn họ sẽ càng công kích, nói rằng Khúc Tử Yên chỉ là một diễn viên nhỏ nhưng lại bị chúng ta bắt ép đứng ra làm chứng.

"
" Em nói cũng phải.

Là chị suy nghĩ không thấu đáo! "
Tĩnh Chi trước cũng tự nhận là quản lý tài năng, được thông qua các lớp đào tạo chuyên nghiệp, nhưng giờ đứng trước tình huống thực tiễn, lại giống như không có kinh nghiệm.

Thật hổ thẹn!
" Thôi vậy, em nghỉ ngơi đi nhé, chuẩn bị tốt để cuối tuần vào đoàn.

Cần gì thì gọi ngay cho chị, chị qua bên Tử Yên một chút! "
" Được, chị đi cẩn thận! "
Diệp Thanh lại thong thả thường thức buổi sáng yên bình của mình.

Hôm nay thật là một ngày đẹp trời!.