Y ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại thì Nhϊếp Tư Mặc đã lướt qua mặt.

"Tiểu thư khoan đã! Người trước hết phải ăn chút gì rồi uống thuốc mới được".

Nàng ngoái đầu lại đưa ánh mắt hững hờ mà lạnh lẽo liếc y: "Ăn thêm một chút cũng không khiến ta sống thêm một ngày đâu. Ngươi ở lại đi, ta đi một lúc".

Nhϊếp Tư Mặc quay đầu bỏ đi rất nhanh, hạ nhân trong phủ đều rất rụt rè khi nhìn thấy nàng, từ khi thánh chỉ hạ xuống thì tính tình của tiểu thư vô cùng thất thường. Không ai dám động vào nàng để rước hoạ vào thân cả.

Nàng bước không nhanh không chậm trên hành lang, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật bốn bề, mọi thứ vừa thân quen lại vừa xa lạ.

Gốc đào trước hiên phòng kia đã ở đó được gần hai mươi năm rồi, khi nàng mới chập chững bước đi thì dáng vẻ của nó đã cao lớn xum xuê như bây giờ.


Ngày trước do nàng phải ở trong phủ để dưỡng bệnh thành ra không được gặp nhiều người, không được tiếp xúc với thế giới ngoài kia. Lâu ngày sinh ra nhàm chán nên nhị ca đã cho người buộc một chiếc xích đu ở đó.

Tuy nói là để cho nàng chơi nhưng khi ấy thân thể Nhϊếp Tư Mặc cực kỳ yếu ớt, đến đứng thôi cũng phải có người đỡ, tiếp xúc với không khí bên ngoài một chút thôi cũng khiến nàng đổ bệnh mấy ngày nên chẳng bao giờ được động đến xích đu cả.

Vẫn nhớ năm xưa nằng nặc đòi mẫu thân mời các lão sư về dạy văn dạy chữ cho nàng, đã đọc qua bách gia chư tử* cũng như mưu lược binh pháp. Các lão sư đều khen nàng là một đước trẻ ngoan ngoãn và hiếu học, ngoài ra chẳng có bất kỳ tốt chất đặc biệt nào.

*Trăm loại giáo lý, triết học cổ.


Sau này nàng mới biết không phải nàng ngu ngốc, không có tố chất đặc biệt. Nàng học mọi thứ rất nhanh là đằng khác. Chỉ là, lão sư cảm thấy nuối tiếc vì nàng là nữ nhi, lại là một đứa trẻ bệnh tất...

Khi ấy ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu. Một đứa con gái sao lại có hứng thú với binh pháp mưu lược? Sao phải học những giáo lý khó hiểu ấy? Một nữ nhân chuẩn mực và tài hoa trong mắt người đời là phải "cầm kỳ thi hoạ", nhưng Nhϊếp Tư Mặc cảm thấy bản thân không thể làm được những điều ấy.

Tất thảy những ký ức khi còn nhỏ cứ lần lượt hiện về trong tâm trí nàng. Thực lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Hôn kỳ càng ngày càng gần, Nhϊếp Tư Mặc muốn trước khi lên đường có thể đến thăm những người có ơn nghĩa với nàng, nhưng chắc không thể rồi.


Đang mơ màng đắm chìm trong từng tầng ký ức thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên dồn dập. Âm thanh ấy đã kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man nãy giờ.

Vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào đôi mắt nâu trong của Nhϊếp Tĩnh.

Nàng giật mình.

"Nhị ca...Sao huynh lại đến đây".

Hắn nhìn nàng, vẻ số sắn hiện rõ trên gương mặt: "Muội sao thế này!? Muội lại bỏ bữa đúng không?".

Nàng lặng thinh.

Nhϊếp Tĩnh quỳ xuống trước mặt nàng, đặt hai tay lên bả vay gầy guộc. Hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng.

"Ta nhất định sẽ không để muội phải đi hoà thân đâu".

Nàng cười trừ mà mệt mỏi lắc đầu. Bây giờ có nói gì cũng không thay đổi được nữa. Hắn muốn ngăn nàng đi hoà thân, hắn dựa vào đâu chứ? Tiền bạc cành chẳng thể làm thay đổi, hắn lại chẳng có quyền lực trong tay, lời kia nói ra chỉ càng khiến nàng tuyệt vọng.
"Nhị ca à...Không được đâu...".

Hắn lay mạnh vai nàng, sự phẫn uất trong thâm tâm như muốn bộc phát hoàn toàn.

"Ta nhất định sẽ không để muội xảy ra chuyện gì! Nhất định là thế, muội phải tin ta!!".

Vành mắt hắn chợt đỏ hoen, đôi mày kiếm khẽ giật. Giọng hắn lạc đi phân nửa, giống như là đang khóc.

Đây là lần đầu nàng nhìn thấy Nhϊếp Tĩnh khóc.

"Mặc Nhi, chúng ta buông bỏ tất cả mọi thứ ở đây đi. Muội và ta cùng rời khỏi Trung Nguyên này, cách xa khỏi phương Bắc. Có thể đi đến cao nguyên hoặc sa mạc. Nơi đó tuy dân cư thưa thớt, không thể phồn hoa tráng lệ như Vĩnh Yên... nhưng ít nhất sẽ không khiến muội muội mệt mỏi, sẽ chẳng có mối bận tâm nào khác. Ta cũng có vài người bằng hữu dị tộc ở đó. Số tiền ta kiếm được trong suốt mấy năm qua đủ để cho muội một cuộc số vô lo vô nghĩ. Mặc Nhi...Theo ta rời khỏi đây có được không?".
Mi mắt hắn ướt đẫm trở lên long lanh huyền ảo dưới ánh mai. Ánh mắt tran chứa tuyệt vọng cùng sự cầu khẩn tha thiết mà trước giờ chưa từng có.

Nhϊếp Tư Mặc chậm rãi gạt tay hắn khỏi vai mình. Nàng cười nhạt mà vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của nhị ca. Hắn không muốn nàng chịu khổ, nàng càng không muốn hắn bị rơi vào nguy hiểm vì mình.

"Nhị ca, huynh đừng khóc. Ta không muốn thấy huynh khóc, càng không muốn nhìn cảnh trăm họ lầm than, loạn lạc liên miên".

"Muội chỉ là một thân nữ nhi, nếu có thể làm chút chuyện để đổi lấy hoà bình thì cũng là điều tốt". Giọng nói mềm mại nhẹ nhành ấy của nàng chẳng khác nào bị đẩy vào đừng cùng đến độ chỉ có thể an phận.

Nhϊếp Tĩnh không nói, hai tay buông thõng, hắn cũng không một chút phản ứng, có lẽ hắn đã hiểu rằng giấy không gói được lửa.
Nàng trâm ngâm một lát mà ngắm nhìn trận tuyết dày đặc. Trong lòng chỉ thầm nghĩ, qua mùa đông này mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi.

"Con đường này, tự ta bước đi".

...

"Nhϊếp lang à! Ta xin chàng, xin chàng hãy cứu Mặc Nhi đi mà!! Vạn lần ta cầu xin chàng!!".

Trong điện các tiếng gào khóc của nữ nhân mới thê lương thảm thiết làm sao.

Lâm phu nhân một thâm hoa phục quỳ dưới đất, nước mắt giàn giụa làm nhoè đi lớp phấn mỏng trên mặt cũng không làm mất đi sự diễm lệ. Tay mà víu chặt lấy vạt áo Nhϊếp Hoằng mà cầu xin.

Sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm.

Nhϊếp Lão gia không buồn liếc bà một cái, cũng chẳng nói bất kỳ câu nào. Sắc mặt ông âm trầm hơn hẳn mọi ngày, vết thâm quầng trên mắt hôm nay cũng hiện rõ hơn.

Hạ nhân đứng bên ngoài không ai dám đến can ngăn, tất cả đều phải gia câm giả điếc.
"Xin chàng, tuyệt đối không thể để con bé gả đi thảo nguyên được! Chàng xem sức khoẻ của nó đi, nó có thể chịu được không!!?".

Lâm phu nhân oán hận mà trách cứ: "Sao chàng có thể nhẫn tâm nhìn con cháu Nhϊếp thị gả đi chỉ vì một hiệp ước không vững chắc? Đó là Nhϊếp Tư Mặc, là con gái của chàng đấy!!".

"Nàng thôi ngay!!".

Ông quát một tiếng lớn, tất thảy nô bộc và hạ nhân đều giật thót tim. Chỉ sợ lão gia sẽ mất bình tĩnh mà rút kiếm chém người ngay tại trận.

Mắt phượng nheo lại, sát khí đằng đằng đến mức khiến người đối diện cảm thấy như cổ bị bóp nghẹt.

Ông hắng giọng: "Ta chẳng thể một tay che trời, càng chẳng phải là Hoàng đế, nàng nghĩ ta có thể làm gì được!?".

Nhϊếp Hoằng quay phắt đi mà nói: "Không thể gả con cháu Nhϊếp thị, vậy có nữ nhân của các gia khác thì có thể sao?".
Lâm Thanh Yên cắn răng mà cam chịu uất ức, chẳng thể nói nên lời, quỳ gục xuống mà khóc đến xé lòng.

Bóng dáng nhỏ bé thấp thoáng phía xa đang tiếng gần đến điện các, nô bộc vừa nhìn thấy nàng thì đồng loạt cung kính hành lễ.

Nhϊếp Tư Mặc lưng thẳng tắt như thanh trường kiếm, thần sắc tươi tắn, phong thái thanh cao mà ung dung không chút do dự sải bước đi vào điện. Chẳng ai dám tin đây là Tam tiểu thư người không ra người mấy hôm trước.

Nhϊếp Hoằng nhìn thấy nàng có chút dao động, ông không ngờ nàng sẽ trực tiếp đến đây ngay lúc này cùng dáng vẻ ấy.

Lâm Thanh Yên quỳ dưới đất vừa trông thấy nàng thì nước mắt đã trào khỏi hang mi, bà tha thiết gọi:

"Mặc Nhi...".

Nàng phất tay hành lễ.

"Tham kiến phụ thân, mẫu thân".

Nhϊếp lão gia lạnh nhạt quay mặt đi hỏi: "Đến đây làm gì?".
Ánh nến trong điện các thấp thoáng đung đưa chiếu rọi trong không gian lặng ngắt như tờ. Thái độ Nhϊếp Tư Mặc không đổi, vẫn kiên định xuất thần.

Đoạn nàng trang nghiêm quỳ xuống, giọng nói mềm mại vang lên: "Thiên hạ biến động, con tuy chỉ là một nữ tử, chẳng thể một đời oanh liệt như con cháu Lâm thị, càng chẳng thể công danh vẻ vang được như Nhϊếp thị. Nữ nhi thẹn vô cùng. Cho nên, nữ nhi nguyện lấy thân này ra sức vì nước, tuyệt không một lời oán trách".

"Mặc Nhi, con nói gì vậy!?". Lâm phu nhân tuyệt đối không chấp nhận, bà vô vọng lay lay cánh tay nàng.

Nhϊếp Tư Mặc vẫn vững như núi.

Đồng tử đen sâu của Nhϊếp Hoằng khẽ lay động, ông cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn nàng, dáng vẻ cao lớn sừng sững của người đầu hai thứ tóc ấy đầy thâm trầm khó đoán.
"Ngươi sẽ không hối hận?".

Nhϊếp Tư Mặc quỳ dưới đất lưng vẫn thẳng tắp, giọng nói của nữ nhân nhỏ bé ấy lại âm vang đến chấn động lòng người:

"Nữ nhi tuyệt không hối hận. Tư Mặc là con cháu Nhϊếp thị nhưng cũng là con dân một nước, có thể vì đại cục mà hi sinh là phúc phần của con. Cho trăm họ được sống trong hoà bình, cho tiếng lành của Nhϊếp thị và Lâm thị được vang xa".

Sóng mắt khẽ dao động, nét mặt bình thản mà chắp tay, từng câu từng chữ đều vanh vọng mà quật cường:

"Cắp cung lớn, vác trường kiếm

Đầu dù lìa xác không rời lòng son

Đã hùng mạnh lại càng oai vệ

Tính cương cường ai dễ mà khinh

Chết rồi thân vẫn không nhoà

Phách hồn rắn rỏi làm ma vẫn xưng hùng*".

*Trích trong Quốc Thương.

Dứt lời nàng dập đầu một cái.

Nhϊếp phu phụ đều im lặng, từng câu từng chữ của nàng vang vọng trong thâm tâm họ.
"Lạy thứ nhất là vì phụ mẫu, con làm tròn chữ 'trung' mà không thể tròn chữ 'hiếu', là nữ nhi có tội, phụ mẫu ở lại hãy sống thật tốt".

Nàng dập đầu lần hai.

"Lạy thứ hai là vì những người ở lại, nữ nhi đi rồi khó có ngày trở lại. Mong phụ thân có thể chấp thuận cho những người từng theo con được trở về quê nhà".

Nàng dập đầu lần ba.

"Lạy cuối cùng là vì mẫu thân. Nữ nhi không mong gì hơn, chỉ mong ngươi ăn uống điều độ mà giữ gìn thân thể, đừng quá vì đứa con bất hiếu này mà quên bản thân...".

_____________

*Góc bên lề: Đoạn trích thơ tg dịch hơi thô, ban đầu định để Hán Việt nhưng như thế lại bị dài dòng với lại cũng không cảm xúc bằng T_T