Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên | 

Đám cháy trên thuyền khó mà dập tắt, tiếng người la hét kêu rên ầm ĩ nhấn chìm tiếng người rơi xuống nước từ cửa sổ căn phòng phía Bắc.

Thấy hai người rơi xuống nước, con ngươi của Hạ Tu Ngôn bỗng co lại, y phi người lao đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lúc này mặt sông phẳng lặng và tối đen chẳng thấy rõ tình huống thế nào. Một lát sau, một tiếng rẽ nước vang lên, cô gái vừa mới ngã xuống sông nổi lên mặt nước, đưa tay vuốt mấy giọt nước đọng trên mặt.

Thu Hân Nhiên đã đánh cược rằng một người sinh ra và lớn lên trên thảo nguyên như Tề Khắc Đan sẽ không giỏi bơi lội, vì thế trong tình huống vừa rồi nàng mới thừa dịp lúc gã không đề phòng kéo gã xuống nước. Sau khi rơi vào trong nước, quả nhiên Tề Khắc Đan giãy giụa kịch liệt. Lúc này nàng vẫn cầm mũi tên lúc nãy và đâm vào người gã một lần nữa. Tề Khắc Đan đau đớn buông lỏng tay ra, nàng lập tức đạp gã một cước rồi bơi lên mặt nước.

Hạ Tu Ngôn nhoài người ra cửa sổ vươn tay kéo nàng lên, nhưng con thuyền lại đang trôi xuôi dòng, cho dù cố gắng thế nào cũng không chạm được vào tay của nàng. Y quay đầu nhìn quanh căn phòng một thoáng nhất thời không tìm thấy thứ gì hữu dụng bèn tiện tay lấy cây cung đang treo trên tường xuống, duỗi ra đưa về phía của nàng.

Thu Hân Nhiên vươn tay, lúc này nàng đã với được vào thân cung, chỉ chờ Hạ Tu Ngôn kéo nàng lên thuyền. Đúng lúc này, cổ chân của nàng bỗng bị ai đó níu chặt, cả người chìm vào trong nước giãy giụa như đang bị quỷ nước kéo vào lòng sông. Nàng sặc nước, xoay người toang đá gã đàn ông đang nắm cổ chân của mình nhưng gã cứ như ác quỷ đeo bám không tha.

Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng một người nhảy xuống sông. Nàng mở mắt nhìn vào dòng nước đen ngòm thấy một bóng người đang bơi về phía mình. Trong đêm, giữa dòng nước đục ngầu, người nọ ôm eo của nàng, đạp liên tiếp mấy cước vào mặt gã đàn ông dưới nước. Cuối cùng gã đàn ông kia cũng buông tay, người nọ vội vàng ôm nàng nổi lên mặt nước.

Thu Hân Nhiên ho sặc sụa, vội hít thở không khí trên mặt nước. Dưới ánh trăng bạc, sắc mặt của nàng tái nhợt, Hạ Tu Ngôn ở bên cạnh cũng không khá hơn chút nào. Y có vẻ cũng không giỏi bơi lội, vừa rồi ở dưới nước trong chốc lát đã gần hết sức, sau đó phải dựa vào nàng đưa y bơi vào bờ. Hai người bơi theo dòng nước đến phía bắc của eo Miệng Cá, nơi này dòng nước chảy chậm rãi, bơi chưa được bao lâu đã đến được bãi cạn. Bơi trong nước một hồi gần như rút sạch sức lực của nàng, vừa lên bờ Thu Hân Nhiên đã lảo đảo suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất. May thay thanh niên bên cạnh kịp thời giữ nàng lại.

Phía Bắc của eo Miệng Cá là một bãi đá lớn, đi vài bước sẽ đến một con dốc nhỏ, trên sườn núi mọc đầy cây cối rậm rạp. Hạ Tu Ngôn nửa dìu nửa ôm nàng đi đến một gốc cây cổ thụ. Sau khi bế nàng lên một chạc cây, y mới nhận ra nàng vẫn còn nắm chặt mũi tên lúc trước dùng để phòng thân. Cả người nàng khẽ run rẩy, không biết nàng run lên vì vừa ngâm trong nước sông lạnh lẽo hay cảm thấy sợ hãi vì suýt bị chết đuối.

Vào thời khắc nàng xoay người đẩy Tề Khắc Đan xuống thuyền, trái tim của y suýt chút đã ngừng đập, lúc này may mắn thoát khỏi cơn nguy khốn, trong lòng y định mắng nàng một trận nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của nàng thì lại mềm lòng, cắn răng nói:

“Vừa rồi sao em nhảy xuống sống vậy, em không muốn sống nữa ư?”

Thu Hân Nhiên run lên vì lạnh, đôi mắt to tròn ướt át, nhìn y với vẻ mặt vô tội, nói:

“Nhưng… đó là Tề Khắc Đan mà…”

Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nói:

“Tề Khắc Đan còn quan trọng hơn tính mệnh của em sao?”

“Đương nhiên gã không quan trong hơn tính mệnh của tôi.”

Thu Hân Nhiên nhìn thanh niên trước mặt, ngọt ngào nói:

“Nhưng mà còn có Hầu gia cơ mà, ngài chính là Định Bắc Hầu đấy.”

Bộ dáng nũng nịu khoe khoang trước sau như một! Hạ Tu Ngôn trừng mắt với nàng nhưng cơn giận ở trong lòng lại không cách nào trút ra được. Y quay đầu nhìn ra phía bờ sông, tựa như phát hiện ra cái gì, cất bước đi về phía đó. Thu Hân Nhiên không hiểu y đang làm gì, chỉ thấy y đi đến chỗ nước cạn khom lưng nhặt cái gì đó lên rồi quay trở về. Chờ lúc y đến gần nàng mới nhận ra đó là cây cung vừa nãy y dùng để kéo nàng lên! Vừa rồi Thu Hân Nhiên bị kéo xuống nước, dưới tình thế cấp bách y đành liều mình nhảy theo xuống, không ngờ cây cung này cũng trôi theo dòng đến bên này.

Hạ Tu Ngôn cầm cây cung đến dưới tán cây, đưa cho nàng, nói:

“Em còn nhớ những gì tôi đã dạy em chứ?”

Thấy nàng không đáp lời, y nói tiếp:

“Cũng không đến nỗi ngay cả dây cung cũng không kéo được chứ?”

Thu Hân Nhiên tựa như lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp nói:

“Sau khi về núi… tôi cũng có luyện qua…”

Hạ Tu Ngôn thoáng sững sờ rồi cười lên:

“Tốt, vậy em ở đây chờ một mình có sợ hay không?”

Thu Hân Nhiên nhìn y, nói:

“Hầu gia định đi tìm Tề Khắc Đan sao?”

“Chỗ hai người rơi xuống cách đây không xa, hắn cũng không giỏi bơi lội hẳn sẽ trôi đến gần đây.”

Hạ Tu Ngôn dặn dò:

“Nếu đám Cao Dương mãi không thấy thuyền tới ắt sẽ đoán được có chuyện xảy ra, có lẽ chẳng bao lâu bọn họ sẽ tìm đến nơi này thôi. Em ở lại đây chờ bọn họ. Nếu có gì không ứng phó được thì la lớn một tiếng, tôi sẽ lập tức chạy đến.”

Thu Hân Nhiên trốn trên cây nhìn Hạ Tu Ngôn đi dọc theo bờ sông càng ngày càng xa. Nàng tựa đầu vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi. Một lát sau nàng mở mắt thấy trên bờ sông có một người bơi lại gần. Đó là một tên đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo lớn. Thu Hân Nhiên có chút ấn tượng với người này, hình như nàng đã gặp hắn ở trên thuyền một lần, hẳn là người Đạt Việt giả làm tên chèo thuyền để ẩn núp trên đó. Hôm nay thuyền bị cháy, chắc tên này đã thừa lúc hỗn loạn nhảy vào nước trốn thoát. Nàng nhìn trên vai của hắn đang vác một người đàn ông khác đang hôn mê, nhìn kỹ quả thật đó là Tề Khắc Đan.

Tên mặt sẹo nhìn có vẻ dữ tợn, dáng người còn cường tráng hơn so với Tề Khắc Đan mấy lần. Thu Hân Nhiên lo lắng nhỡ đâu Hạ Tu Ngôn lúc này trở về sẽ đụng phải hai tên kia, hai đánh một không chột cũng què. Nhưng lúc này nàng đang ngồi trên chạc cây, tình cảnh cũng rất nguy hiểm, sợ làm hai tên kia biết được chỗ ẩn nấp của mình.

Cũng may hai tên kia sau khi lên bờ thì không đi vào sâu trong rừng cây nữa. Thu Hân Nhiên thấy tên mặt sẹo để Tề Khắc Đan xuống, chờ gã từ từ tỉnh lại rồi đỡ gã ngồi tựa vào một tảng đá. Chẳng biết nói gì với nhau một hồi, tên mặt sẹo dậy đi vào trong khu rừng phía Tây nhặt củi nhóm lửa. Lúc này ở bên bờ chỉ còn một mình Tề Khắc Đan.

Thu Hân Nhiên siết chặt cung tên trong tay, trên tay nàng chỉ có một mũi tên, đối mặt với cơ hội tốt này lại có chút do dự. Đây là cơ hội tốt nhất để bắn chết Tề Khắc Đan nhưng nàng không có lòng lắm vào kỹ thuật bắn cung của mình, chỉ sợ không bắn chết được Tề Khắc Đan lại gây ra tiếng động khiến tên thuộc hạ của gã trở về thì cái mạng nhỏ của nàng không giữ được rồi.

Bàn tay cầm cung của nàng buông ra, buông ra rồi siết chặt, chẳng bao lâu, một người đi từ dọc bờ sông trở về. Lần này đúng là Hạ Tu Ngôn.

Hai người ở trên bờ nhìn thấy nhau thì sắc mặt đều khẽ biến. Mặc dù nhìn qua tình thế lúc này khá bất lợi cho Tề Khắc Đan nhưng thuộc hạ của gã đang ở gần đây còn Hạ Tu Ngôn chỉ có một mình, nếu gã có thể kéo dài thời gian chờ thuộc hạ chạy về thì chưa chắc không thể cứu vãn. Nghĩ vậy, gã đàn ông đang ngồi trên tảng đá đang định mở miệng, không ngờ đối phương đã rút bội biếm, đâm thẳng về phía gã.

Tề Khắc Đan hoảng hốt, bản năng muốn sống đã khiến cho gã bộc phát ra sức lực mạnh mẽ. Gã nhanh nhẹn tránh đi một kiếm, xoay lưng tung một cước đá văng bội kiếm trên tay của Hạ Tu Ngôn.

Hôm nay Hạ Tu Ngôn đã giao chiến với gã mấy lần, vừa rồi lại bơi ở trong sông một thời gian nên lúc này sức lực của y cũng chẳng còn bao nhiêu. Y phải tốc chiến tốc thắng, bằng không cứ kéo dài thì sẽ càng bất lợi. Y không vội nhặt bội kiếm rơi trên đất mà tung một quyền đánh vào người Tề Khắc Đan.

Động tác vừa rồi đã tiêu hao hết mọi sức lực còn sót lại trên người, Tề Khắc Đan chỉ có thể đứng thừ ra đón một quyền của Hạ Tu Ngôn. Một quyền này đánh trúng vào ngực khiến Tề Khắc Đan phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo, chưa kịp đứng vững thì đối phương đã đấm tới tấp như mưa. Gã đỡ trái né phải một hồi, dần dần sức lực cạn kiệt không còn phản kháng được nữa.

Lúc này Hạ Tu Ngôn loạng choạng đứng lên, xoay người khom lưng nhặt bội kiếm đang rơi trên mặt đất. Bỗng một loạt tiếng bước chân sột soạt từ khu rừng phía Tây vang lên. Tên thuộc hạ của Tề Khắc Đan đang ôm một bó củi đi ra, thấy cảnh tượng bên bờ sông thì ném đám cành cây trên tay xuống, tức tốc chạy về phía đó.

Hạ Tu Ngôn đang khom lưng nhặt bội kiếm, thoạt nhìn y cũng chẳng còn chút sức lực nào, trong lòng y lúc này chỉ nghĩ đến chuyện mình sắp kết thúc được tính mệnh của Tề Khắc Đan, hoàn toàn không phát giác được có người đang chạy đến từ sau lưng.

Trái tim của Thu Hân Nhiên như chực nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng muốn hét lên để cảnh báo nhưng nhìn tình trạng lúc này dường như y cũng không còn sức để giao đấu thêm một trận chiến nào nữa. Tên mặt sẹo hẳn cũng phát hiện ra điểm này, sau khi hắn chạy đến gần thì bỗng nhiên thả chậm bước chân, rút một cây dao găm ở bên hông ra từ từ đi đến gần Hạ Tu Ngôn, chuẩn bị đâm một dao lấy mạng của y.

Thu Hân Nhiên cài tên lên dây cung, nhắm vào tên mặt sẹo đang đi ở cách đó không xa, cánh tay của nàng khẽ run lên, không biết vì sợ hãi hay vì căng thẳng.

Lúc trước nàng nói sau khi về núi cũng đã luyện tập bắn cung không phải lừa gạt Hạ Tu Ngôn.

Có một hôm nàng đi đến vách núi Bạch Lộc thì vô tình gặp một sư đệ thuộc Kiếm tông đang dạy các đệ tử mới nhập môn bắn cung. Thu Hân Nhiên thấy thú vị nên đã đứng nhìn một hồi. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, một đám thiếu niên kéo cung với nhiều tư thế khác nhau, nhìn qua trông rất buồn cười, có một vài người còn thua cả nàng lúc mới học bắn cung. Lúc này bỗng nhiên một giọng trầm thấp vang lên bên tai của nàng:

“Kéo thẳng tay!”

Nàng sửng sốt, dường như giọng nói nghiêm khắc của người nọ vẫn còn văng vẳng ở bên tai: ‘Nếu một mũi tên này bắn không tốt thì tối nay miễn ăn cơm!’

Dưới ánh mặt trời, nàng khẽ lắc đầu, phát hiện ra mình tựa như bị ma ám. Chuyện này đã qua bao lâu rồi chứ, xem ra Hạ Tu Ngôn ám nàng không ít đâu.

Nàng đang đứng trên quảng trường suy nghĩ miên man bỗng nghe một loạt tiếng hoan hô và tiếng khen ngợi vang lên. Thì ra là vị sư đệ Kiếm tông đã bắt một mũi tên trúng hồng tâm. Thanh niên vừa bắn tên buông cây cung xuống, nở một nụ cười thật tươi. Thu Hân Nhiên bỗng thầm nghĩ: Một mũi tên này cũng thường thôi. Nàng đã từng gặp người bắn tốt hơn cơ. Người nọ cho dù bắn trúng hồng tâm cũng không thèm cười, bộ dáng cứ như là chuyện đương nhiên phải thế khiến người ta nhìn vào hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể không lên tiếng khen ngợi.

Hôm đó nàng đã đứng trên quảng trường ở vách núi Bạch Lộc rất lâu, sau khi mọi người trên quảng trường giải tán, sư đệ Kiếm tông chỉ đạo mọi người thu thập cung tên xong thì đến gần nàng. Ai nấy trên núi đều biết đến Thu Hân Nhiên của Bói toán tông, thanh niên kia tò mò hỏi:

“Thu sư tỷ tìm tôi có việc gì chăng?”

Thu Hân Nhiên hoàn hồn, ngượng ngùng nở một nụ cười, nói:

“Kỹ thuật bắn cung của sư đệ thật cao siêu, ta nhìn một hồi thất thần luôn.”

Thanh niên kia nghe vậy thì đỏ mặt, nói:

“Sư tỷ cũng có hứng thú với bắn cung sao?”

Thu Hân Nhiên vốn định lắc đầu nhưng lời đã lên đến khoé miệng, bỗng dưng nàng nhìn cây cung trong tay của hắn rồi tựa như ma xui quỷ khiến gật đầu nói:

“Tôi muốn đến dự thính lớp cưỡi ngựa bắn cung của Kiếm tông mấy ngày đây.”

Lịch học hằng năm của Cửu tông là ngoại trừ học tập các lớp học của tông môn của mình thì các đệ tử khác có thể học các lớp học của các tông môn khác. Đa phần đệ tử của Bói toán tông sẽ chọn học các lớp học bên Dịch tông, dù sao hai tông môn này có quan hệ gần gũi nhất. Kết quả Thu Hân Nhiên sau khi bị ma xui quỷ khiến đã học lớp cưỡi ngựa bắn cung ở Kiếm tông bảy năm, chỉ là tuy nàng học như thế vẫn chỉ là một người bình thường, đủ chứng minh được nàng có thiên phú hơn người ở lĩnh vực này nhưng ở phương diện khác cũng chỉ là một người thường mà thôi. Điều này khiến cho không ít đệ tử trong Cửu tông an lòng.

Bây giờ nàng đang kéo cung nhắm vào tên mặt sẹo đang quay lưng về phía mình. Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay. Vào lúc mười ba tuổi năm đó, thiếu niên đã đứng sau lưng nàng, cùng nàng kéo cây cung bằng sắt ra, nhỏ giọng hỏi:

“Bây giờ cô muốn bắn trúng vòng bao nhiêu?”

Thu Hân Nhiên nhìn chằm chằm tên đàn ông đang giơ dao găm lên, trong lòng thầm nói:

“Vòng thứ mười.”

Thiếu niên cười khẽ, đáp lại:

“Được…”

Mũi tên xé không lao ra, tiếng dây cung đàn hồi vang lên làm tai nàng nhức nhối, trong tiếng vang đó nàng lại hoảng hốt tựa như nghe được tiếng đáp lời của thiếu niên kia.

Hạ Tu Ngôn cầm kiếm đâm xuyên qua tim của Tề Khắc Đan, dường như cùng lúc đó sau lưng của y có tiếng trầm đục trầm đục vang lên, cây dao găm tuột khỏi tay, tên mặt sẹo không tin được trừng mắt ngã ầm trên mặt đất.

Hạ Tu Ngôn quay đầu lại, trên mặt của y vẫn còn dính máu, ánh mắt dưới ánh trăng bạc tựa như một con sói vừa đi săn trở về, nghiêm nghị và ác liệt.

Thu Hân Nhiên ngồi trên chạc cây, trên tay vẫn cầm cây cung lúc trước. Nàng nhìn vào ánh mắt của thanh niên phía trước thấy vẻ ác liệt trong mắt y dần dần biến mất. Nhìn y lúc này nàng tựa như lại thấy thiếu niên mặc áo gấm trắng đứng dưới ánh trăng năm nào. Y nhìn lại nàng, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, một lát sau y cười rộ lên. Nàng thấy y khẽ mấp máy môi, mặc dù không nghe rõ âm thanh nhưng nhìn khẩu hình miệng hẳn đó là chữ “tốt!”.

Chính khoảnh khắc này, máu huyết trên cơ thể của nàng tựa như sôi trào, trái tim đập thình thịch. Lúc mũi tên vừa rồi lao ra, nàng tựa như người đang chìm trong mê chợt bừng tỉnh, trong chớp mắt đó nàng đã hiểu được trái tim của mình.

Mai Tước nói đúng, nàng đúng là có gì đó với Hạ Tu Ngôn. Nàng đã từng gặp qua rất nhiều dáng vẻ của y, bất luận là do dự, mãn nguyện, ẩn nhẫn hay chán chường, tất cả nàng đều nhớ rõ mồn một. Từ rất nhiều năm về trước, nàng đã đặt y vào trong trái tim mình rồi.

Hạ Tu Ngôn đứng trên bờ sông, thấy cô gái đang ngồi trên chạc cây cách đó không xa đang ngẩn người nhìn mình, trái tim của y khẽ dao động, rút tay ra khỏi bội kiếm và dợm bước đi về phía của nàng. Ngay lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đến gần, hình như có một toán binh mã đang đi đến đây. Có một vài người cầm đuốc đi từ trong rừng ra, tựa hồ có thể nghe được cả tiếng thở hồng hộc của Hạ Trung:

“Anh Nhung, anh chắc chắn là ở đây chứ? Chúng ta đã tìm kiếm rất lâu rồi ấy mà cả nửa cái bóng cũng chẳng thấy đâu.”

– Hết chương 81 –