Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Thu Hân Nhiên đến cung Hi Hoà thấy ngay đôi hoa tai bạch ngọc đặt trên khay lót vải nhung đỏ. Nàng phỏng chừng lý do Hoàng hậu đưa đôi hoa tai này ra không phải thật lòng muốn ban thưởng cho Hàn Lệnh, e rằng là vì cảnh cáo Thục phi. Nhưng sau khi nghe nàng nói đã từng thấy chiếc nhẫn thì hẳn suy nghĩ của bà đã thay đổi.

Quả nhiên nàng vừa quỳ xuống hành lễ, người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy ngồi phía trên hỏi:

“Vừa rồi ở Ngự hoa viên cô nói đã từng thấy chiếc nhẫn bạch ngọc tương tự với đôi hoa tai này à? Rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Thu Hân Nhiên đã tính toán sẵn tình huống này nên chỉ suy tư một thoáng, đáp:

“Thưa nương nương, mấy năm trước Cửu công chúa đã từng nhặt được một chiếc nhẫn bạch ngọc ở trong Ngự hoa viên. Lúc đó công chúa không muốn để người ngoài phát hiện nên đã nhờ thần giữ giúp. Thần thấy công chúa bất an thì khuyên lơn công chúa giao nó cho ngài. Công chúa lại đáp vì ngài nhận ra nó nên không thể để cho ngài biết được.”

Lời nói của nàng vô cùng uyển chuyển. Nếu không có chuyện đôi hoa tai thì người ta nghe lời này chỉ thấy hơi kỳ lạ mà thôi. Nhưng Hoàng hậu ở trong cung đã nhiều năm, bà cũng gặp qua không biết bao nhiêu chuyện mờ ám. Bà đã phát hiện ra Lý Hàm Đài và Từ Tần vụng trộm yêu đương, lại thêm chuyện của Lý Hàm Viên thì đã rõ mọi chuyện như ban ngày. Bà xanh mặt, hỏi:

“Cô nói đều là thật sao?”

“Thần không dám có nửa lời dối trá.”

Nói đoạn, Thu Hân Nhiên cẩn thận ngẩng đầu, chần chờ hỏi:

“Chiếc nhẫn kia thì có gì đặc biệt ạ?”

Mặt mày Hoàng hậu lạnh như băng, chỉ một cái liếc mắt của bà làm cho người ta không dám thở mạnh. Thu Hân Nhiên nghe bà hỏi:

“Tiểu Cửu đưa chiếc nhẫn đó cho cô từ khi nào?”

“Thưa là vào mùa xuân năm Tuyên Đức thứ tám ạ. Trước khi thần quay về núi, công chúa đã đưa cho thần chiếc nhẫn đó.”

“Tại sao năm đó cô không nói ngay?”

“Lúc công chúa hoăng thệ, thần không ở trong cung. Lúc thần quay về thấy ngài quá đau buồn vì nhớ đến công chúa, lại nhớ lời nhờ vả của công chúa rằng không muốn để ngài thấy chiếc nhẫn kia nên thần không dám nhắc đến. Sau này thần rời khỏi hoàng cung lại càng không có cơ hội nhắc đến. Kính mong nương nương lượng thứ cho thần.”

“Cô đã quyết tâm giấu chuyện này, sao bây giờ lại nói ra?”

Thu Hân Nhiên cúi đầu nói:

“Nếu ngài đã hỏi đến thì thần không dám giấu giếm.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Hoàng hậu không rõ vui giận thế nào. Thu Hân Nhiên liếc thấy bàn tay của bà siết chặt tay vịn, đầu ngón tay trắng bệch. Dường như trong lòng của Hoàng hậu đang trải qua sóng gió bão bùng. Qua một hồi lâu, bà hỏi:

“Vậy bây giờ chiếc nhẫn kia đang ở đâu?”

“Sau khi công chúa về cõi tiên, thần đã đặt nó cùng với hộp son thần hứa tặng cho công chúa sau khi xuống núi. Bây giờ chúng đang ở dưới bài vị của công chúa tại chùa Thanh Long, thần cũng nhờ các sư thầy ở đó trông nom ạ.”

Hoàng hậu vẫn chưa hoàn toàn tin lời của nàng. Lúc nghe này nói chiếc nhẫn đang ở chùa Thanh Long thì có vẻ tin hơn vài phần. Chỉ cần phái người đến chùa điều tra một phen thì sẽ biết được chiếc nhẫn có ở trong chùa hay không, từ đó cũng chứng minh được lời của nàng là thật hay giả. Nếu lời của nàng đều là thật thì…

Hoàng hậu hít sâu một hơi, nói với nữ quan quản sự bên cạnh:

“Bình Xuân, bà phái người đi cùng với cô ấy đến chùa Thanh Long lấy đồ về đây.”

Thu Hân Nhiên ra khỏi cung Hi Hoà đã là hoàng hôn, sắc trời bắt đầu tối dần, buổi tối dường như sẽ có mưa lớn. Xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa sau bên ngoài cung Hi Hoà. Nàng ngước mắt nhìn sắc trời, hỏi mượn cung nữ một cái dù đề phòng nhỡ đâu trời đổ mưa, sau đó mới lên xe đi đến chùa Thanh Long.



Sau khi nàng đi ra khỏi chùa Thanh Long thì trời đã tối hẳn. Vì thời tiết xấu nên bá tánh hầu như đã về nhà từ sớm, trên đường không náo nhiệt như bình thường. Hôm nay Thu Hân Nhiên đã chạy tới chạy lui cả một ngày, mỏi mệt nằm trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng dưng xe ngựa đi qua một ngõ nhỏ thì dừng lại, tựa như bánh xe đã bị kẹt trong khe đá.

Nàng mở mắt ra, nghe được tiếng người đánh xe ở bên ngoài nhảy xuống đi ra phía sau kiểm tra. Nhưng một hồi lâu sau nàng lại không nghe thấy thêm tiếng gì nữa, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Nàng lẳng lặng ngồi yên trong buồng xe, nín thở chăm chú nghe ngóng xung quanh. Dường như có một vài tiếng hít thở nho nhỏ vang lên nhưng lại biến mất rất nhanh. Sau một lát, nàng nghe hàng loạt tiếng bước chân đến gần xe ngựa. Thu Hân Nhiên vội đặt tay lên cây dù trúc, mắt nhìn chằm chằm vào rèm xe. Một cơn gió đêm thổi đến làm rèm xe khẽ lay động, một cánh tay từ bên ngoài vén rèm lên, ngoài xe là một gương mặt quen thuộc.

Thu Hân Nhiên thấy rõ diện mạo người ở ngoài xe thì sững người, cơ thể căng cứng vì căng thẳng dần thả lỏng, nói:

“Là Cao thị vệ đấy à?”

Cao Dương đứng ngoài xe, vẻ mặt hiền lành hỏi:

“Đạo trưởng đang đi đâu thế?”

“Tôi đang trở về cung phục mệnh của Hoàng hậu.”

Cao Dương đỡ nàng xuống xe ngựa. Lúc này nàng mới thấy xe ngựa đang dừng trong một ngõ nhỏ tối đen, xung quanh không có một bóng người, ngay cả tên đánh xe cũng không biết đã đi đâu mất.

Thu Hân Nhiên nhìn quanh một vòng, trong không khí oi bức nóng nực phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt. Nàng liếc nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới một lượt. Lúc này anh ta đang mặc trang phục màu đen nên nàng cũng không nhìn được gì.

“Cao thị vệ sao lại ở đây vậy?”

Cao Dương đáp:

“Tôi vừa về biệt thự, nghe Hạ Trung nói rằng hôm nay đạo trưởng đi từ trong cung ra thì đến thẳng chùa Thanh Long luôn. Tôi sợ nhỡ đâu ngài gặp gì bất trắc nên đi theo xem thử.”

“Làm phiền Cao thị vệ lo lắng rồi.”

Thu Hân Nhiên hỏi tiếp:

“Không biết vết thương của Hầu gia thế nào rồi?”

Nghe nàng chủ động nhắc đến Hạ Tu Ngôn, Cao Dương thoáng liếc mắt ra sau lưng của nàng theo bản năng nhưng rồi hắn nhanh chóng định thần, trả lời:

“Hầu gia gần như đã khôi phục rồi. Đạo trưởng cũng chớ lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cao Dương liếc mắt nhìn con ngõ nhỏ sau lưng của nàng:

“Hiện nay không biết người đánh xe đi đâu rồi, nếu đạo trưởng tin tưởng thì tôi xin an bài người thay ngài vào cung phục mệnh?”

Thu Hân Nhiên hơi chần chờ, lấy từ trong ngực áo hộp son đưa cho hắn. Cao Dương đón lấy và nhét nó vào trong ngực áo, nói:

“Tôi đưa đạo trưởng về nhà trước nhé.”

Thu Hân Nhiên lắc đầu nói:

“Chuyện kia quan trọng hơn. Nơi này cách tiệm cơm Hà Ký cũng không xa, tôi tự về được. Hoàng hậu hẳn đã chờ lâu, Cao thị vệ không cần lo lắng cho tôi.”

Cao Dương hơi do dự. Tuy con ngõ này tối tăm nhưng chỉ cần ra ngoài một chút thì đã gặp đường lớn tấp nập người xe đi lại. Hơn nữa từ đó về tiệm cơm Hà Ký cũng không đi qua chỗ nào vắng vẻ, hẳn sẽ không còn nguy hiểm gì nữa. Nghĩ vậy, hắn gật đầu nói:

“Vậy thì đạo trưởng đi về cẩn thận.”

Cao Dương nhìn theo bóng lưng của nàng biến mất ở trước ngõ mới quay người đi đến chỗ khuất sau xe ngựa.

Có mấy người áo đen đang đứng trong góc tường ở đó. Hạ Tu Ngôn cũng đứng trong đó, dưới chân còn có mấy xác người cũng mặc trang phục màu đen. Y cầm một cây dao găm, cúi người tìm kiếm trên cơ thể đám xác chết xem có đặc điểm gì không. Thấy Cao Dương tới gần, y đứng dậy nhìn sang. Cao Dương đưa hộp son nhỏ đến, y đón lấy nhìn qua, hỏi:

“Nàng đâu rồi?”

“Thu cô nương đưa hộp này cho thuộc hạ rồi tự mình trở về rồi.”

Ánh mắt của y khẽ đảo. Cao Dương nhận ra y hơi nhíu mày có vẻ không vui thì vội nói:

“Hay thuộc hạ tìm mấy người hộ tống nàng ấy trở về?”

Hạ Tu Ngôn lắc đầu, tra cây dao găm vào vỏ, vứt cho hắn.

“Vứt mấy cái xác này vào bãi tha ma đi, đừng để kẻ nào phát hiện ra.”

Cao Dương thấy y dợm quay bước đi thì vội nói:

“Nếu Thục phi không thấy tay chân về phục mệnh hẳn sẽ đoán ra ngài.”

“Đoán ra thì thế nào?”

Hạ Tu Ngôn lạnh lùng cười, nói:

“Bà ta còn thời gian sao?”

Y bỏ lại một câu:

“Đưa chiếc nhẫn kia vào cung đi, thuận tiện nói cho Hoàng hậu biết chuyện đêm nay.”

Nói đoạn, y quay người bước ra khỏi con ngõ nhỏ. Cao Dương biết ý định của y thì âm thầm thở dài, quay lại phân phó đám người kéo mấy xác chết lên xe ngựa.

Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ một lúc, Hạ Tu Ngôn đã tìm được thiếu nữ mặc trang phục màu tím nhạt, tay cầm dù trúc đi giữa dòng người. Mặc dù trên đường không náo nhiệt như thường ngày nhưng vẫn tấp nập người tới kẻ đi, đèn lồng treo hai bên đường mờ nhạt, các quầy hàng bán đồ ăn chuẩn bị dọn quán, lồng bánh bao hấp nóng hổi phả ra hương thơm phưng phức, tựa như mở ra một khung cảnh trần tục.

Hạ Tu Ngôn ở sau lưng cách nàng tầm mười bước, nhìn nàng đang tán dóc cùng với chủ quán bánh bao một hồi, cuối cùng lấy ra ba văn tiền mua hai cái bánh. Trong lúc chờ đợi chủ quán gói bánh bao, nàng dường như nhận thấy điều gì, ngoảnh đầu lại nhìn phía sau một thoáng. Sau lưng có vẻ chẳng có gì kì lạ, nàng quay lại nhận gói bánh bao rồi cất bước về tiệm cơm Hà Ký.

Hạ Tu Ngôn chắp tay đi theo sau nàng, thấy nàng một tay cầm dù trúc, một tay cầm bánh bao ăn, bước chân nhịp nhàng, trong miệng còn ngâm nga một điệu hát, xem ra nàng cũng chẳng bị kinh hãi gì, cùng không biết nên coi nàng đơn thuần hay là to gan nữa.

Vào đêm cuối xuân, hai bóng người một trước một sau, tiếng bước chân một nhẹ nhàng, một vững chãi, hoà quyện với nhau như đang tấu lên một điệu hát dân gian.

Bỗng sấm nổ vang rền, xem ra cả buổi chiều trời oi bức tức mưa cuối cùng đến tối cũng đã đổ mưa. Thu Hân Nhiên vừa về đến trước tiệm cơm Hà Ký thì những hạt mưa vừa vặn rơi xuống. Cô gái ngẩng đầu nhìn đám mây đen hòa cùng với bầu trời đêm âm u, xa xa vọng đến những tiếng sấm rền. Mưa bắt đầu rơi dày hơn, càng lúc càng thêm nặng hạt. 

Hạ Tu Ngôn đứng dưới mái hiên cách đó không xa, nhìn nàng đi lên bậc thang gõ cửa, một cô bé tầm mười sáu mười bảy tuổi thò đầu ra cười với nàng rồi mở cửa đón nàng đi vào. Cô gái vào nhà, quay người khép cửa lại, bỗng tựa như nhìn về hướng y đang đứng. Hạ Tu Ngôn khẽ chuyển người trốn vào trong góc tối, lúc ngẩng đầu nhìn lại đã thấy cánh cửa của tiệm cơm Hà Ký đã khép lại.

Bên ngoài cửa tiệm cơm bỗng có đồ vật gì đó, y đi ra khỏi chỗ tối, đến gần mới biết đó là cây dù trúc nàng đã cầm trên tay lúc nãy. Cây dù trúc lẻ loi dựa trên vách tường, dù nghĩ cũng chẳng hiểu tại sao nó lại bị bỏ ở ngoài.

Y đưa tay sờ cán dù, trên đó dường như vẫn còn hơi ấm của tay nàng, đáy mắt của y bỗng ánh lên chút vui vẻ.

Thu Hân Nhiên lên lầu hai, hé cửa sổ nhìn xuống tần dưới, nhìn cây dù trúc màu xanh được bung ra, mặt dù che khuất bóng dáng người đứng ở dưới. Mưa dần nặng hạt, rơi tí tách trên mặt dù nghe như hoà ca. Nàng đứng bên cửa sổ nhìn cây dù xanh dần dần đi xa rồi biến mất trong màn mưa mới mỉm cười khép cửa sổ lại.

Hôm sau chính là Đại tế lễ. Ba ngày trước vua Tuyên Đức đã đến ở lại trong miếu Tế Thiên. Hôm nay Hoàng hậu dẫn các phi tần đến sau. Thu Hân Nhiên thay trang phục chỉnh tề rồi tới Tư Thiên Giám. Nguyên Chu thấy nàng đi từ xa đến, vẫy tay chào đón. Hai người leo lên xe ngựa, cậu hỏi:

“Tôi nghe hôm qua cô đến cung Hi Hoà à? Cô có nghe được tin gì không?”

“Tôi không nghe được tin gì cả?”

Thu Hân Nhiên đã biết nhưng vẫn vờ hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra à?”

Lúc này trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, Nguyên Chu nhích lại gần, nhỏ giọng thì thầm:

“Hôm nay là Đại tế lễ, theo đúng lễ chế thì Hoàng hậu và bốn Phi phải đến miếu Tế Thiên cầu phúc. Ấy mà sáng nay trong cung có tin đồn là tối qua Hoàng hậu dẫn một toán người đến cung của Thục phi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết Thục phi cáo ốm, hôm nay không thể tham dự Đại tế lễ. Tôi nghe nói chiều qua Thục phi vẫn khoẻ mạnh dự yến ẩm trong Ngự hoa viên đấy, sao bỗng dưng lại phát bệnh thế chứ?”

Bị bệnh chẳng qua là lấy cớ mà thôi, chỉ là nàng không ngờ Hoàng hậu thường ngày thích ăn chay niệm phật, không thích tranh giành gì vậy mà có thể làm việc quyết liệt như thế. Ngay trong đêm giam Thục phi lại trong cung, chờ sau khi Đại tế lễ kết thúc, Thánh thượng về cung thì mới thanh toán một lượt.

Nàng bỗng lên tiếng hỏi:

“Vậy Đại hoàng tử có đến không?”

“Hôm nay Đại hoàng tử phải hầu Thánh thượng leo lên miếu Tế Thiên, đương nhiên phải tới rồi.”

Nguyên Chu cảm thấy câu hỏi của nàng hơi kỳ quái, nghi ngờ lên tiếng:

“Phải chăng cô biết được cái gì rồi?”

Thu Hân Nhiên suy nghĩ, đáp:

“Trước khi đi tôi đã tính một quẻ, lại là một quẻ Hung. Mấy ngày diễn ra Đại tế lễ, cậu phải đi theo sát bên thầy Bạch, chú ý cẩn thận một chút.”

Nghe nàng nói vậy, Nguyên Chu đổi sắc, hỏi:

“Quẻ ứng thế nào?”

“Chẳng có gì cả.”

Thu Hân Nhiên thở dài một hơi:

“Tôi chỉ mong được bình an là tốt rồi.”

– Hết chương 69 –