Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Hạ Tu Ngôn sửng sốt nhìn xuống. Y nhận ra mình đang đặt mũi chân lên trên giày của nàng thì chuyển bước về sau. Dưới ánh trăng bạc sáng tỏ, một vết bẩn xám đen đã in lại trên chiếc giày gấm trắng như tuyết của nàng.

Bên ngoài núi giả là tình yêu đơn phương quấn quýt si mê. Ấy vậy mà bên trong núi giả, Thu Hân Nhiên lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên đôi giày do thợ thêu của phường Lâm Lang làm thủ công, đau lòng thở dài thườn thượt. Nàng giống như thần tiên chẳng thấu hiểu được nỗi khổ yêu đương của thế gian. Hạ Tu Ngôn cảm giác lúc này nàng có đôi chút ngây thơ, vô tâm đến đáng ghét.

Hạ Tu Ngôn híp mắt, nhấc chân giẫm nhẹ lên chân của cô gái đối diện. Thu Hân Nhiên sững người kinh ngạc nhìn y. Trong bóng tối, nàng không thấy rõ vẻ mặt của Hạ Tu Ngôn, chỉ nhìn được đôi mắt của y sáng ngời, chẳng chút nào chột dạ. Nếu không phải vết bẩn trên giày của nàng quá rõ ràng thì nàng nghi ngờ phải chăng mình đang nằm mơ.

Vì sợ hai người bên ngoài phát hiện nên nàng chỉ đành mím môi nén giận. Một lát sau, dường như càng nghĩ lại càng giận, nàng lặng lẽ giơ chân lên – giẫm vào chân của y một cái rồi rụt chân về. Hôm nay Hạ Tu Ngôn đi một đôi giày đen nên chẳng nhìn được vết tích gì ở trên đó. Thủ phạm vừa mới to gan trả thù ngay trước mặt của y, vậy mà bây giờ lại rũ mắt cúi đầu ra vẻ vô tội làm người ta thấy tức cười.

Thu Hân Nhiên nhận ra Hạ Tu Ngôn đang nhìn chiếc giày sạch kia của mình thì vội bắt lấy cổ tay của y dưới ống tay áo, đôi mắt đào hoa nhìn y khẩn cầu, bờ môi nhẹ nhàng mấp máy, nhỏ nhẹ nói:

“Tôi biết sai rồi mà.”

Hạ Tu Ngôn nhìn nàng chằm chằm một hồi, ung dung trở tay cầm lại tay của nàng. Thu Hân Nhiên giật mình ngẩn ra, bỗng nhiên lúc này một loạt bước chân từ phía xa trên truyền lại. Một người đi đến gần đình nghỉ mát, thấy đôi trai gái đang ở đó thì kinh ngạc thốt lên:

“Nguyên Vũ? Tiểu Thất?”

Thu Hân Nhiên nhận ra đó là giọng của Lục hoàng tử Lý Hàm Phong, nghi hoặc không biết vì sao hắn cũng tới thì lại nghe được tiếng bước chân của hai ba người khác đến gần.

“Sao hai người lại ở đây?”

Lúc này là giọng của Lý Hàm Ý. Mấy hoàng tử đều tề tựu ở nơi này, không biết là do trùng hợp hay có người cố ý sắp xếp.

Đêm thanh gió mát, trai đơn gái chiếc gặp gỡ riêng ở trong đình như thế làm người ta nghĩ nhiều. Trịnh Nguyên Vũ tiến lên trước một bước, hắng giọng định giải thích thì Lý Hàm Ý đã đen mặt, trừng mắt nhìn Lý Hàm Như.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Thấy hắn đã hiểu lầm, Trịnh Nguyên Vũ vội giải thích:

“Xin Nhị Hoàng tử chớ hiểu lầm. Tôi và Thất công chúa là trong sạch.”

“Không có gì sao anh lại hẹn gặp riêng nó ở nơi này? Anh có biết mấy năm qua người ta đồn đại khó nghe thế nào hay không? Đến lúc đó anh phủi mông bỏ đi, còn nó ở lại một mình mặc cho người ta chỉ trỏ!”

Trịnh Nguyên Vũ sửng sốt nhìn sang Lý Hàm Như đang đứng ở bên cạnh theo bản năng, dường như nàng chưa từng nói những điều này với hắn. Lý Hàm Như chau mày, nói:

“Anh điên à?”

Lý Hàm Ý tức giận, không chịu thua cãi lại:

“Anh nói sai sao? Có phải em thấy mấy tin đồn kia vẫn còn chưa đủ, giờ hắn vừa về kinh em lại quấn lấy hắn, em không mất mặt hả?”

“Nhị ca!”

Lý Hàm Phong cuống quýt ngắt lời của hắn. Lý Hàm Ý đang nổi nóng nên nhất thời đã nói lỡ lời, giờ ngẫm lại thì hối hận không thôi. Lý Hàm Như cười khẩy, nói:

“Em thấy không phải anh sợ em bị mất mặt mà chê em làm anh xấu hổ! Tối nay là em hẹn anh ta đến đây đó, sao nào?”

“Em!”

Lý Hàm Ý giận sôi, sải bước đến giơ tay lên tát Lý Hàm Như một cái. Một tiếng “bốp” giòn giã vang lên, Lý Hàm Như chưa kịp tránh né đã bị hắn tát một cái vào mặt. Những người khác không ngờ hắn lại ra tay với Lý Hàm Như, ai nấy đều thất kinh sững người. Lý Hàm Ý nghiến răng nói:

“Em ở trong cung được cha mẹ anh em yêu thương chiều chuộng, ấy vậy chỉ vì một thằng đàn ông lại tự chà đạp mình như thế hả?”

Má của Lý Hàm Như sưng đỏ, hai tai chỉ còn nghe tiếng “ong ong”, cắn răng chịu đựng không lên tiếng cãi lại. Trịnh Nguyên Vũ vội đến nắm chặt cánh tay của Lý Hàm Ý vẫn đang đưa lên giữa không trung, chau mày hỏi:

“Anh làm cái gì vậy?”

Cơn giận của Lý Hàm Ý bốc lên tận đầu nên mới ra tay đánh Lý Hàm Như. Sau khi xuống tay thì trong lòng có chút hối hận, nhưng đối với Trịnh Nguyên Vũ thì hắn lại chẳng hề nương tay. Hắn túm chặt cổ áo của Trịnh Nguyên Vũ, quay đầu sang hỏi Lý Hàm Như:

“Mấy năm qua em không chịu lấy chồng là vì hắn hả?”

“Không phải!”

Lý Hàm Như trừng mắt, bước tới đẩy Lý Hàm Ý hòng tách hai người ra, nói:

“Anh đây là thấy em bị mất mặt chưa đủ phải không!”

Nàng giận đến run người, tuy tỏ ra ương ngạnh nhưng trong mắt lại ửng đỏ ngấn lệ. Lý Hàm Ý giật mình, buông lỏng tay. Lý Hàm Linh thừa cơ đến gần giữ chặt bờ vai của hắn, khuyên:

“Nhị ca, đêm nay anh uống say rồi, để em đưa anh về trước nhé.”

Lý Hàm Linh vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Lý Hàm Phong đứng ở bên cạnh. Lý Hàm Phong thấy thế, vội lên tiếng:

“Em cũng thấy vậy. Nhị ca cứ uống say vào lại nói lung tung, lần sau không dám để anh ấy quá chén nữa.”

Hai người kẻ tung người hứng, mấy người khác ở trong đình nghỉ mát cũng thuận thế đi xuống. Lý Hàm Linh khẽ dùng sức, nửa dìu nửa kéo Lý Hàm Ý, nói:

“Đi thôi, đi thôi, anh uống say nói lung tung để người ngoài nghe được thì không hay. Nơi này giao cho Tiểu Lục đi. Chẳng nhẽ anh muốn ngày mai lại dấy lên tin đồn gì nữa à?”

Lý Hàm Ý vẫn còn kháng cự nhưng bị Lý Hàm Linh đè lại. Nghe câu nói cuối cùng của Lý Hàm Linh hắn mới yên tĩnh trở lại. Trước khi rời đi, hắn nhìn đăm đăm vào hai người ở trong đình, bỏ lại một lời cảnh cáo:

“Em không chịu thành thân vì chê đám thanh niên trong kinh cũng được. Nhưng nếu em vì hắn thì từ nay về sau đừng bao giờ nhận mình là em gái của Lý Hàm Ý nữa!”

Sau khi Lý Hàm Ý và Lý Hàm Linh rời đi, Lý Hàm Phong nhìn hai người trong đình, lúng túng gãi đầu, cười ha hả đến gần vỗ nhẹ vào bả vai của Trịnh Nguyên Vũ, giải thích:

“Nguyên Vũ chớ để trong lòng nhé. Tối nay Nhị ca của tôi như thế cũng có nguyên do cả.”

Nghe vậy Trịnh Nguyên Vũ nhìn qua hắn. Lý Hàm Phong giải thích tiếp:

“Mấy năm gần đây, ở bên ngoài có một số tin đồn liên quan đến Tiểu thất…”

“Lục ca!”

Lý Hàm Như nhíu mày ngắt lời của hắn. Lý Hàm Phong nghe vậy chỉ đành thờ dài một hơi:

“Được rồi, được rồi, anh không nói. Dù sao Nhị ca của tôi cũng chỉ vì bực bội trong lòng mà thôi. Anh chớ so đo với anh ấy nhé.”

Hắn lại vỗ nhẹ vào bả vai của Trịnh Nguyên Vũ rồi quay lại nói với Lý Hàm Như: 

“Em cũng chớ quay lại trong kia nữa, để anh gọi Thúy Liễu đến đưa em đi ra từ cổng sau. Trở về nhớ bôi thuốc cẩn thận. Nhị ca cũng vì lo lắng cho em thôi, em chớ buồn lòng.”

Lý Hàm Như khẽ lắc đầu không nói gì. Trịnh Nguyên Vũ dường như muốn nói thêm gì đó nhưng lại thấy nàng cứ nghiêng đầu không thèm nhìn hắn. Hắn thầm nghĩ nàng chắc cũng không muốn để hắn nhìn vết thương trên má nên cuối cùng chỉ thấp giọng nói:

“Tối nay là tôi không đúng. Ngày sau xin tạ tội với công chúa.”

Lý Hàm Như vẫn mím chặt môi không lên tiếng, Trịnh Nguyên Vũ buồn bã, quay đầu nói với Lý Hàm Phong:

“Chúng ta đi thôi.”

Thu Hân Nhiên nép người vào vách hang động, dỏng tai lắng nghe tiếng bước chân đi xa, xác định trong đình chỉ còn một mình Lý Hàm như mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hạ Tu Ngôn cúi đầu liếc nhìn dáng vẻ chột dạ của nàng, khom người nhích gần bên tai của nàng thì thầm:

“Cô sợ bị phát hiện à?”

Y vẫn còn nắm cổ tay của nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên tai làm nàng hoảng hốt toát cả mồ hôi lạnh. Nàng ngửa đầu nhìn y giống như một chú mèo bị kinh hoảng, bất giác lùi ra sau nhưng vì trong hang chật hẹp nên chỉ đành nhón chân lên áp sát người vào vách đá. Trong lúc bối rối, nàng đạp một cước thật mạnh lên chân của y.

Một cước này nàng khá mạnh, người đối diện chau mày, khẽ nhỏ giọng xuýt xoa. Thu Hân Nhiên giật mình, cầm tay của y hòa hoãn, vội xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

Nàng hốt hoảng rút chân lại, nào ngờ vừa đặt chân xuống bỗng trượt dài một cái phát ra tiếng động rất nhỏ. Hạ Tu Ngôn vẫn nắm chặt tay của nàng, ngay sau đó một tiếng quát chói tai của cô gái đang ở trong đình nghỉ mát vang lên:

“Kẻ nào ở đó?”

Tiếng quát này làm cô gái ở trong núi giả cứng đờ cả người, ánh mắt lo lắng nhìn thanh niên đang trừng mắt với nàng.

Hạ Tu Ngôn đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho nàng chớ lên tiếng. Bốn phía xung quanh yên tĩnh trở lại, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, có lẽ cô gái ở trong đình đang đến đây.

Bây giờ Thu Hân Nhiên chỉ thấy tuyệt vọng. Đúng lúc này, người bên cạnh chợt buông lỏng tay của nàng ra, quay người đi ra ngoài. Thu Hân Nhiên phát hiện ra ý đồ của y, nắm lấy ống tay áo của y theo bản năng và nhìn y với ánh mắt đầy lo lắng. Hạ Tu Ngôn gỡ ống tay áo ra khỏi tay nàng, mấp máy nói với nàng gì đó rồi đi ra ngoài. Một lúc lâu Thu Hân Nhiên mới hiểu được Hạ Tu Ngôn nói với mình là:

“Thông minh cơ linh một chút.”

Lý Hàm Như đang đi từ đình nghỉ mát xuống bỗng thấy một bóng người cao lớn từ sau núi giả đi ra thì cúi đầu nhìn lại.

“Là anh sao?”

Lý Hàm Như kinh ngạc, hỏi:

“Anh ở đây từ bao giờ?”

Nàng thoáng nghiêng đầu, ánh mắt hiếu kỳ dò xét chỗ núi giả mà y vừa bước ra. Hạ Tu Ngôn đứng trước cửa hang, sau lưng của y chỉ toàn một khoảng không đen kịt. Lý Hàm Như chưa kịp nhìn rõ đã thấy Hạ Tu Ngôn bước đến gần nàng.

“Được một lúc rồi.”

Thanh niên đáp lại rất tự nhiên giống như người vừa nghe lén không phải là y.

Hạ Tu Ngôn khá cao, lúc Lý Hàm Như đứng ở trên đình nghỉ mát nhìn y vẫn không cảm giác được nhưng lúc này y tới gần vào cúi đầu nhìn nàng lại như người trên nhìn xuống kẻ dưới. Lý Hàm Như nhíu mày, lùi về sau mấy bước theo bản năng rồi đi đến một góc khác của đình, kéo giãn khoảng cách với Hạ Tu Ngôn.

Thu Hân Nhiên vốn cho rằng Lý Hàm Như phát hiện ra Hạ Tu Ngôn nghe lén thì sẽ tức giận, nào ngờ Lý Hàm Như không hề tức giận, chỉ trầm mặc một hồi rồi ngồi xuống ghế đẩu ở trong đình, hỏi:

“Anh ở đây làm gì?”

“Tôi vốn muốn đến viện Phẩm Đông, nào ngờ gặp mấy người ở đây nên đành vào đấy lánh tạm. Tôi cũng không có ý nghe lén.”

Nghe thấy ngữ khí của y tràn đầy áy náy, Lý Hàm Như chỉ cười khẩy, nói:

“Không có gì, dù sao tôi cũng đã mất mặt quá nhiều rồi, thêm một lần này cũng không đáng gì.”

Thu Hân Nhiên hóp bụng rón rén như mèo đi ra ngoài. Hai người ở trong đình một đứng một ngồi. Nhìn từ góc độ của nàng thì Lý Hàm Như đang nhìn ra hướng ngoài hồ, Hạ Tu Ngôn đang đứng vừa vặn che khuất tầm mắt của Lý Hàm Như về phía này. Đây là cơ hội rất tốt! Nàng lặng lẽ ra khỏi núi giả, đang dợm bước rời đi bỗng nghe giọng nói Hạ Tu Ngôn vang lên:

“Là cô sắp xếp cho Mai Tước đến phòng của Ngô Bằng à?”

Lý Hàm Như cười nhạt, nói:

“Năm đó Ngô Bằng đã phái người đuổi theo hai thầy trò họ đến tận Lạc Dương, phế bỏ đôi bàn tay của sư phụ nàng làm hại ông ta u uất cả đời, cuối cùng đổ bệnh qua đời. Vì báo thù này, dù làm gì nàng cũng cam tâm tình nguyện.”

Hạ Tu Ngôn im lặng một hồi mới hỏi:

“Cô cảm thấy đêm nay nàng ấy có thể giết được Ngô Bằng à?”

“Ta cũng không tin tưởng nàng sẽ thành công.”

Lý Hàm Như cười khẩy, nói:

“Ta muốn cho Ngô Bằng một bài học. Nếu hắn chết thì mới phiền phức.”

“Ngô Bằng không chết thì Mai Tước sẽ chết.”

Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói:

“Một mạng người chỉ đổi lại một bài học, đúng là buôn bán lỗ vốn.”

“Không sai.”

Lý Hàm Như lãnh đạm đáp:

“Mấy người thấp cổ bé họng muốn báo thù kẻ có quyền có thế thì dù đổi mạng cũng chỉ coi như trò mèo cào mà thôi. Nhưng việc báo thù này chỉ cần thỏa lòng trong nháy mắt cũng đủ rồi.”

Nàng hờ hững kể tiếp:

“Chuyện đêm Thất Tịch năm đó là hắn bỏ Dung Lê Hương trong rượu của anh hòng bẫy tôi. Sau này Nhị ca tôi biết chuyện thì viện cớ cầm roi ngựa đánh hắn một trận ngay trên đường. Nhị ca tôi về cung bị phạt một trận, ở bên ngoài người ta cũng đồn anh ấy là kẻ bạo ngược. Lúc tôi đến thăm đã từng hỏi anh ấy làm vậy không hối hận sao? Anh ấy đã nói: ‘Cần gì nghĩ nhiều đến hối hận hay không, ít nhất lúc cầm roi quất Ngô Bằng cảm thấy hả dạ là đủ rồi’.”

Nói đoạn, nàng khẽ nhếch khóe miệng, nói tiếp:

“Sau này người bên ngoài đồn đại rằng tôi quyến rũ Trịnh Nguyên Vũ không được còn không biết xấu hổ muốn chờ đợi hắn. Không cần nghĩ cũng biết do ai tung tin này. Hôm nay hắn bày tiệc trong vườn, trước mặt mọi người làm bộ không biết chuyện kia, ra vẻ thản nhiên như không.”

Nàng cười mỉa mai, nói:

“Chỉ có những người không vướng bận cái gì mới sẵn sàng liều mạng vì một phút hả lòng hả dạ. Tôi không thể làm được như thế nhưng cô đào kia thì có thể. Tôi giúp nàng đạt thành ước nguyện thì có gì không tốt?”

“Nếu đêm nay Mai Tước thành công thì cô tính xử lý thế nào?”

Lý Hàm Như lắc đầu:

“Trong rượu của Ngô Bằng chỉ bỏ Dung Lê Hương, nàng ấy không thể nào thành công được.”

Ngữ khí của Lý Hàm Như vô cùng lãnh khốc vô tình, cũng giống như tất cả những người khác đã được mài dũa và dạy dỗ ở trong cung.

Trong đình đã yên tĩnh trở lại, thanh niên khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn sau lưng. Tiếng gió đêm thổi qua hang đá dưới núi giả mang đến cảm giác cô tịch, tiêu điều. Bóng người vừa đứng ở đó chẳng biết đã biến mất từ bao giờ chỉ còn một mảnh trăng mờ ảo.

– Hết chương 55 –