Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Toà lầu nhỏ nằm phía Nam của viện Miên Hạ được xây dựng bên bờ hồ, tầng một trổ một ô cửa sổ nhỏ nhìn ra mặt nước. Bên cạnh cửa sổ trồng một gốc dương liễu, cành lá phất phơ rủ xuống ngăn cách tầm mắt của người ngoài. Ngồi trong đó như đang ở trên một con thuyền nhỏ, hoàn toàn tách biệt với thế giới náo nhiệt ở bên ngoài.

Lan Huệ bước từ ngoài vào, nhìn trộm người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ. Y mặc một chiếc áo choàng rộng, mái tóc sau lưng xoã tung, chân gác trên bệ cửa, thoạt nhìn tựa như một thư sinh thi rớt đang chìm đắm trong hương phấn mua vui. Dáng vẻ ôn hoà và hiền lành của y vô cùng quyến rũ làm trái tim của nàng rung động như ánh nến chập chờn trên bàn.

“Hầu gia đã tỉnh rồi đấy ư?”

Cô gái lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành lễ.

Người đàn ông bên cửa sổ nghe tiếng chào hỏi, thấy là nàng thì rủ mắt nhìn ra ngoài, hờ hững nói:

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Thưa khoảng nửa canh giờ.”

Người đàn ông gật gù, lãnh đạm nói tiếp:

“Trong phòng đốt hương gì?”

“Là hương Bạch Đàn.”

Lan Huệ đến bàn nhỏ đối diện, cầm lấy dụng cụ pha trà, nói tiếp:

“Tôi nghe Cao Dương nói dạo này Hầu gia ngủ không ngon giấc. Hay ngài mang một ít hương này về phủ nhé.”

Hạ Tu Ngôn xoa nhẹ huyệt thái dương, không lên tiếng đáp lời.

Ở bên ngoài khá yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng côn trùng kêu khẽ. Trong phòng, nước pha trà sôi sùng sục, từng tiếng bọt nước reo lên.

Bỗng dưng một loạt tiếng bước chân đến gần nhà thuỷ tạ vang lên, từ trong rèm liễu có thể loáng thoáng thấy hai bóng người ngồi xuống ở đình nhỏ ven hồ. Đình nhỏ cách nơi này không xa, không gian xung quanh lại yên tĩnh nên ngồi nơi đây vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.

Thính lực của Lan Huệ không tốt như Hạ Tu Ngôn, ban đầu nàng chỉ nghe được tiếng một thanh niên phàn nàn, hai người kia chưa ngồi xuống đã nghe một giọng nói khác có vẻ bất đắc dĩ nói:

“… Trong triều quan hàm tứ phẩm nhiều vô số kể, ai biết đó là cậu chứ?”

Giọng nói này rất đặc biệt, không giống giọng nam trầm ấm mà nghe giống giọng của một cô gái hơn, thanh thoát, nhẹ nhàng. Lan Huệ sững sờ lầm bẩm:

“Cũng có khách nữ đến vườn Phương Trì sao?”

Hạ Tu Ngôn vốn thích yên tĩnh nên Lan Huệ định đứng dậy đóng cửa sổ lại theo bản năng, nào ngờ đối phương đưa tay ngăn lại. Lan Huệ nghi hoặc không thôi nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống.

Ngay sau đó giọng nam ở trong đình cãi lại:

“Cô không biết tin tức ở đây truyền đi nhanh lắm sao? Không biết chừng ngày mai quan Ngự Sử lại dâng tấu hặc tôi đi chơi gái đấy!”

“Làm gì đến mức thế.”

Giọng nói của cô gái vang lên, trong đó nghe có mấy phần trêu đùa:

“Chỗ này cũng chẳng phải là chốn làng chơi suồng sã gì mà nhỉ?”

“Thu Hân Nhiên!”

Thanh niên tức thở hổn hển la lên, cô gái cười chịu thua nói:

“Được rồi, được rồi. Nếu cậu bị quan Ngự sử hặc tội thì tôi sẽ tìm Hiên Dĩ cầu xin giúp cậu…”

Ngoài cửa sổ lại vang lên một trận cười đùa, Lan Huệ liếc mắt nhìn người đàn ông đang chống tay trên bệ cửa sổ chạm khắc tinh xảo, một tay gõ tuỳ ý trên đầu gối, nét mặt chìm trong bóng tối mờ ảo làm người ta không phỏng đoán được tâm tình.

Hai người trong đình dường như không biết nơi đây có người, Lan Huệ nghe người thanh niên nói:

“Cô đã gặp Chu thế tử rồi hả?”

“Tôi đã gặp cậu ta ở tiệc mừng thọ của Thái Hậu. Sau đó cậu ta cũng tới đây ngồi chơi mấy lần rồi.”

Nhắc đến tiệc mừng thọ của Thái Hậu, Nguyên Chu hừ một tiếng, cố tình kéo dài giọng, nói:

“Lần đó tôi không ở Trường An, nhưng vừa về tới lập tức nghe nói đấy.”

Thu Hân Nhiên cũng thở dài thườn thượt, nói:

“Xưa nay người ta có câu ‘việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu thì truyền xa nghìn dặm‘.”

Nguyên Chu thấy dáng vẻ của nàng, trong lòng buồn cười nhưng vẫn giả vờ giận nói:

“Nói như vậy cô ở Trường An mấy năm cũng chẳng gặp được chuyện gì tốt.”

Cậu bỗng nhớ lại chuyện gì, ngước nhìn nàng một lượt hỏi:

“Hồi sáng chẳng nhẽ cô cho rằng tôi đang nói đến Định Bắc Hầu hả?”

Nàng nghẹn lời, không ngờ cậu bỗng dưng lại nhắc đến như thế, nhưng lại không lên tiếng phủ nhận.

Nguyên Chu thấy vẻ mặt của nàng như vậy, hiểu được ngay, buồn cười nói:

“Người ngoài không biết đồn bậy cũng thôi đi, tôi sao không rõ ân oán giữa cô và Định Bắc Hầu chứ? Sao có thể nghĩ cô xuống núi vì ngài ấy.”

Thu Hân Nhiên hậm hực đáp: 

“Giờ cậu thử ra ngoài thành tìm đại một người hỏi xem ai vừa trở về kinh thành đi? Đảm bảo trong mười người thì hết chín là nhắc đến y, còn người còn lại hẳn là bị câm điếc!”

Đối với lời này của nàng, Nguyên Chu có mấy phần đồng tình, nhưng cậu vẫn lên tiếng khuyên lơn: 

“Cô cũng biết bây giờ ngài ấy oai phong thế nào, nếu được thì nên tránh đi, ai lại tới trêu chọc ngài ấy làm gì?”

Thu Hân Nhiên bỗng cảm thấy vô cùng oan uổng, kêu lên:

“Tôi nào có lá gan như thế? Tôi ước gì tránh y càng xa càng tốt đây!”

Cô gái ở trong nhà thuỷ tạ nghe lời này bỗng sợ hãi run tay suýt làm đổ cả nước trà. Nàng cẩn thận ngẩng đầu quan sát sắc mặt người đối diện, thấy trên môi của chàng nở một nụ cười nhạt, không biết đang nghĩ gì. Nàng không dám nhìn lâu, vội rũ mắt nhìn xuống ấm trà trên tay.

Vừa lúc này tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên. Gã sai vặt đưa bữa tối đến. Lan Huệ vội vàng đứng dậy, hỏi:

“Từ chiều Hầu gia chưa dùng qua cái gì nên tôi cố ý bảo người ta chuẩn bị chút cơm canh, ngài dùng luôn ở đây không?”

Hạ Tu Ngôn gật đầu, gã sai vặt vào đưa đồ ăn lên.

Định Bắc Hầu là khách quý ở vườn Phương Trì nên quản sự trong vườn không dám thất lễ, ngay cả dâng cơm hầu chuyện cũng đích thân tới. Hạ Tu Ngôn ngồi nhìn đám người bận rộn, bỗng lên tiếng hỏi:

“Người ngồi trong đình ở bên ngoài kia là ai đấy?”

Quản sự không biết vì sao chàng lại hỏi cái này nhưng vẫn bẩm rõ:

“Thưa là người đến tìm Mai Tước cô nương ạ. Tuy người đó không có người giới thiệu nhưng nghe nói đi cùng một vị quý nhân làm quan trong triều nên người làm trong vườn đang đi hỏi ý của Mai Tước cô nương.”

Hạ Tu Ngôn nhìn ra bên ngoài, thuận miệng hỏi: 

“Bọn hắn nói mình là quan viên trong triều à?”

Quản sự nghe được hàm ý trong lời của chàng, chần chừ hỏi:

“Ý của Hầu gia là?”

Hạ Tu Ngôn đạm nhiên nói:

”Có lẽ trí nhớ của ta không tốt, không nhớ rõ quan viên trong triều có người như thế.”

Quản sự sửng sốt, nét mặt trầm xuống, nói:

“Không ngờ có người vì gặp mặt Mai Tước cô nương lại dám mạo nhận là quan viên trong triều. May nhờ Hầu gia nhắc nhở, bằng không tên lừa đảo này đã thành công rồi!”

Nói đoạn, hắn chắp tay hành lễ với Hạ Tu Ngôn rồi ngoắc tay gọi một tên sai vặt đến thì thầm mấy câu. Gã sai vặt gật đầu vội vã chạy ra khỏi phòng.

Lan Huệ nhìn thấy hết thảy mọi việc, tâm tình phức tạp nhìn người đối diện nâng chén trà ngon vừa mới pha ở trên bàn lên nhấp một ngụm, cuối cùng nàng chỉ im lặng không dám lên tiếng.

Thu Hân Nhiên và Nguyên Chu bị người ta đuổi khéo ra khỏi vườn Phương Trì lại có chút mơ hồ không hiểu. Hai người đang chờ bỗng dưng có một gã sai vặt đến thông báo rằng Mai Tước cô nương đã nhận lời tiếp một vị khách quý khác rồi. Thu Hân Nhiên nghe được trong lời nói của gã có vài phần khinh thường khác hẳn lúc ban đầu lại thấy kỳ quái. Ngược lại Nguyên Chu lại vô cùng vui vẻ, cảm giác tựa như vừa bảo vệ được trong sạch của bản thân.

Đến hôm sau Thu Hân Nhiên mới nhận ra vấn đề, không phải hôm qua không gặp được Mai tước mà lúc này nàng ngay cả một bước cũng không thể đi vào được.

Nguyên Chu nói thế nào cũng không chịu đi cùng. Thu Hân Nhiên bỗng cảm thấy bi thương, nàng nhận ra dù mình ở kinh thành ba năm nhưng chỉ có mỗi cái danh yêu đạo nói sàm, đến một người bạn dẫn nàng đi nghe hát cũng không có.

Chu Hiển Dĩ chẳng biết từ đâu nghe được chuyện này, cố ý tìm đến thăm hỏi.

Thu Hân Nhiên thừa cơ thuyết phục cậu một phen nhưng lại không có kết quả gì.

Từ năm trước Chu Hiển Dĩ đã thành thân với trưởng nữ của nhà họ Vương ở Lang Gia. Hai nhà cũng coi là môn đăng hộ đối. Nghe nói vị tiểu thư nhà họ Vương này rất đảm đang, lại là cô gái mạnh mẽ. Tính tình của hai người bù trừ cho nhau, sau khi cưới rất hoà thuận. Người vừa mới kết hôn đương nhiên sẽ không đi cùng nàng đến chốn trăng hoa như phường hát rồi.

Hai người ngồi trong nhã gian trên lầu hai tiệm cơm Hà Ký, Chu Hiển Dĩ thở dài nói: 

“Đôi khi tôi lại hâm mộ mấy người chưa thành gia thất đấy, thoải mái không có quá nhiều kiêng kị.”

Thu Hân Nhiên nghe được trong lời nói của cậu có ý khoe khoang mình đã có gia đình thì khịt mũi coi thường. Chu Hiển Dĩ lại nói tiếp:

“Tôi nghe nói dạo này Định Bắc Hầu là khách quen của vườn Phương Trì đó. Y còn ra tay bao trọn Lan Huệ cô nương, đêm nào cũng ở lại đó khiến không ít kẻ cũng đến vườn Phương Trì hòng tạo dựng mối quan hệ.”

Thu Hân Nhiên lại không biết tin này, kỳ quái hỏi:

“Nếu vậy sao tôi không gặp qua?”

Chu Hiển Dĩ hừ nhẹ một tiếng, nói: 

“Dễ mà để cô gặp đấy. Nếu vậy thì chỉ cần bỏ ra một đống tiền cho vườn Phương Trì thì ai cũng có thể nâng cốc nói chuyện với Định Bắc Hầu rồi?” 

Thu Hân Nhiên không cam lòng, lại hỏi:

“Y cả ngày chìm đắm trong phường hát, vậy mà quan viên trong triều không ai nói gì hả?”

“Định Bắc Hầu vừa mới hồi kinh, chưa có chỗ ở cố định nên ngủ qua đêm bên ngoài cũng dễ hiểu.”

“Gì mà không có chỗ đặt chân chứ?”

Nhắc đến chuyện này, Thu Hân Nhiên buồn bực nói:

“Lần trước Thánh thượng cho gọi tôi vào cung hầu chuyện thì tôi đã thấy kỳ quái rồi. Vì sao Định Bắc Hầu trở về lại bảo tôi tìm một nơi ở mới, chẳng phải đổi đệ trạch cũ của Công chúa thành phủ Hầu là được rồi sao?”

Nàng vừa dứt lời, Chu Hiển Dĩ kinh ngạc nhìn sang, hỏi:

”Cô không biết gì sao?”

“Biết chuyện gì?”

Chu Hiển Dĩ thở dài nói: 

“Đệ trạch cũ của Công chúa không còn nữa rồi.”

“Sao lại không còn?”

“Bảy năm trước đệ trạch cũ của Công chúa bị cháy rụi rồi.”

Thu Hân Nhiên chau mày hỏi:

“Đang êm đang đẹp sao tự dưng lại bị cháy?”

Đệ trạch cũ của Công chúa khá rộng, Hạ Tu Ngôn đi rồi thì hơn phân nửa phòng ốc đều bỏ trống. Trước khi đi, Hạ Tu Ngôn gần như thả hết người làm đi, chỉ giữ lại bác Lưu và thím trương. Hai người đó lại làm việc cẩn thận, sao có thể để xảy ra hoả hoạn như thế?

“Chắc là có người cố tình gây cháy. Nửa đêm lửa bắt đầu cháy từ gian nhà kho ở phía sau rồi lan ra cả phủ. Nghe nói ban đầu lửa cháy không lớn lắm nhưng trong phủ ít người chỉ có thể nhờ bá tánh xung quanh giúp đỡ. Chỉ là nhà họ Hạ lúc đó tiếng tăm không mấy tốt đẹp…”

Chu Hiển Dĩ nhớ lại chuyện năm đó, trong lòng có chút tiếc nuối, thở dài một hơi kể tiếp: 

“Tóm lại, sau khi trời sáng quan phủ phái người đến hỗ trợ mới dập tắt được đám cháy, chỉ là tất cả đều đã bị cháy rụi.”

Thu Hân Nhiên khẽ nắm đầu ngón tay, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Chu Hiển Dĩ thấy vậy, lên tiếng an ủi:

“Có điều người làm không có ai bị thương nặng, không lâu sau lại có tin chiến thắng từ Hoán Châu truyền về. Cô thấy bây giờ Định Bắc Hầu về kinh có không ít người ra đón chào đó sao.”

“Cũng không tồi.”

Đạo cô mặc trang phục màu tím ngồi trước cửa sổ, thở dài một hơi, qua một hồi mới nói khẽ:

“Y xứng đáng được như vậy.”

– Hết chương 48-