Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |

Thời điểm bị thị vệ hầu cận của Thục phi kéo vào trong điện Quan Âm, Từ Tần vẫn còn tỏ ra trấn định nhưng khi nhận ra Thục phi có ý giết mình thì nàng lại hoảng hốt, nói:

“Bà điên rồi hả? Bà muốn giết tôi ở đây sao? Chỉ sợ ngày mai Thánh thượng sẽ điều tra…”

“Điều tra?”

Thục phi cười khẩy, lạnh lùng nói:

“Hôm nay bổn cung dám ra tay thì tự khắc có cách không bị điều tra ra. Từ tần an tâm lên đường đi.”

“Các ngươi làm gì vậy?”

Tiểu Tùng thấy thị vệ lấy một bình sứ nhỏ ở trong ngực áo và đổ ra một viên thuốc viên nhỏ. Cô ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi tay bà vú già to béo đang giữ chặt mình. Bà vú già nhất thời lỏng tay để cho Tiểu Tùng thoát ra và chạy đến ôm chầm lấy Từ Tần. Thục phi quát lớn:

“Chúng bay mau kéo ả ra!”

Mấy thị vệ và bà vú vội kéo Tiểu Tùng ra, nhưng chẳng biết hai chủ tớ đang hoảng sợ kia lấy sức ở đâu, cũng không thèm đếm xỉa đến tóc tai tán loạn hay áo quần xộc xệch, họ chỉ ôm chặt lấy nhau tựa như có chết cũng không rời.

Thục phi nhìn cảnh chủ tớ thảm thiết khóc lóc, lạnh lùng lên tiếng:

“Xem ra mi cũng là một ả đầy tớ trung thành đấy. Đã vậy ta tiễn mi lên đường trước chờ chủ nhân của mi đến sau.”

Thị vệ đứng bên cạnh nhanh chóng tháo đai lưng, quàng vào cổ của Tiểu Tùng và siết chặt tay. Tên thị vệ siết mạnh tay làm Tiểu Tùng nghẹn thở và buông lỏng vòng tay đang ôm chặt lấy Từ Tần. Cô đưa tay kéo dây thắt lưng đang quấn quanh cổ của mình ra, giãy giụa kịch liệt.

Từ Tần đang được Tiểu Tùng che chở, thấy vậy định nhào sang giúp đỡ cô. Nào ngờ bà vú bên cạnh thừa cơ nắm lấy cổ tay của nàng và kéo nàng lệch sang một bên. Cuối cùng chủ tớ hai người đã bị tách ra xa nhau.

Thu Hân Nhiên trốn sau tượng Phật chỉ nghe được tiếng khóc nỉ non của Từ Tần, nhưng rồi tiếng khóc đó lại biến thành tiếng rên ư ử như bị thứ gì đó bịt miệng.

Tiểu Tùng gần như đã hết sức, chỉ có thể thều thào những tiếng đứt quãng:

“Có… có ai… không… cứu… mạng…”.

Tiểu Tùng không còn sức vùng vẫy nữa, cả căn phòng chỉ còn tiếng chân của cô quẫy đạp cùng tiếng móng tay cào trên mặt đất chói tai.

Ánh nến giữa phòng hắt bóng của Tiểu Tùng vào bức tường đối diện với tượng Phật. Thu Hân Nhiên vừa ngước mắt đã thấy ngay cảnh hai bóng người bao trùm lên nhau. Một bóng đen đang khom người siết chặt đai lưng để thắt cổ người kia, bóng đen còn lại khẽ vùng vẫy tựa như con cá sắp chết đang nằm trên thớt.

“Cứu… mạng… tôi…”

Từng tiếng thều thào nỉ non tựa như mèo kêu, từng tiếng cầu cứu đầy tuyệt vọng và thảm thiết vang lên khắp phòng.

Nhưng trong căn phòng này, đáp lại tiếng cầu cứu đó chỉ là một hai tiếng nghẹn ngào không rõ của Từ tần.

Thu Hân Nhiên run rẩy, ngay chính nàng cũng không biết mình đang run lên bần bật, mãi cho đến khi người bên cạnh nắm chặt tay của nàng, Thu Hân Nhiên mới nhận ra cả người mình đã run rẩy đến nhường nào. Trong khoảnh khắc đó, nàng hoài nghi phải chăng ngay cả mỗi khớp xương trên người của mình cũng đang run lên hay không.

Nàng bỗng nhớ lại lời của Hạ Tu Ngôn nói với nàng vào năm ngoái khi hai người ở trong rừng, ‘Cô cho rằng ở trong Hoàng cung, cái chết của một tiểu nội thị sẽ có ảnh hưởng lớn lắm sao? Cô biết trong Hoàng cung có bao nhiêu kẻ im hơi lặng tiếng chết đi không?’

Hạ Tu Ngôn đã nói đúng, bây giờ có một người im hơi lặng tiếng chết trước mặt nàng, mà nàng chỉ có thể trốn một góc, bất lực trơ mắt nhìn người đó chết đi như vậy.

Người bên cạnh khẽ dùng sức kéo Thu Hân Nhiên về phía mình, thiếu niên ấn đầu của nàng lên vai của cậu, nâng hai tay che kín hai tai của nàng. Tất cả hình ảnh trước mắt bỗng dưng tối đen, Thu Hân Nhiên co rúm người dựa vào ngực của Hạ Tu Ngôn, không còn ánh nến leo lét, chẳng còn bóng người hắt lên tường, mọi âm thanh nào trong căn phòng này…tất cả đều biết mất, bên tai của nàng chỉ còn nghe được tiếng trống ngực trầm đục của thiếu niên kia. Thu Hân Nhiên khẽ níu chặt vạt áo của cậu, nhận ra nhiệt độ trên người cậu cũng lạnh lẽo như của nàng vậy.

Bên trong điện Quan Âm nho nhỏ, nơi hai thế giới sáng và tối giao nhau, Phật bà Quan Âm đứng trên toà sen, ngàn mắt nhìn bốn phía, quan sát chúng sinh. Dưới ánh nến mờ ảo, Phật bà Quan Âm pháp tướng trang nghiêm, hơi cúi đầu ánh mắt từ bi.

Chẳng biết qua bao lâu, tất cả âm thanh trong phòng biến mất. Tiếng kêu cứu nỉ non, tiếng chân người quẫy đạp, tiếng móng tay cào trên mặt đất chói tai… mọi thứ trở nên yên lặng như tờ. Hạ Tu Ngôn buông lỏng hai tay đang che tai của Thu Hân Nhiên ra. Người đang trốn trong ngực của cậu vẫn không hề nhúc nhích, nếu không cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng của nàng, cậu nghi ngờ rằng nàng có lẽ cũng đã chết rồi cũng nên.

Thị vệ thu đai lưng lại, nhìn thi thể đang nằm trên đất, đưa chân lật người lại. Bà vú đang bịt chặt miệng của Từ Tần cũng buông lỏng tay. Một khắc trước, cô gái với mái tóc vấn gọn gàng, dung nhan thanh lệ giờ đây như người mất nửa linh hồn, ngay cả sức lực để khóc cũng không còn.

Bỗng tiếng phá cửa xông vào vang lên – có ai đó đã xông vào điện Quan Âm. Tất cả người ở trong phòng đều giật mình, cả cô gái đang thu mình trốn trong ngực của Hạ Tu Ngôn cũng ngẩng đầu lên.

“Mẫu phi! Người đang làm gì vậy?”

Giọng nói đầy sợ hãi và giận dữ của Lý Hàm Đài vang lên như sấm.

Thấy người tới, Từ Tần vốn đã tuyệt vọng đang nằm nhoài trên mặt đất bỗng ánh mắt loé ra chút ánh sáng, chẳng biết sức lực từ đâu vội đẩy bà vú bên cạnh ra, dùng cả hai tay và chân lết đến bên cạnh người vừa đến, nắm lấy gấu áo của hắn, khóc lóc nói:

“Đại hoàng tử… Đại hoàng tử…cứu..mạng…”

Lý Hàm Đài không tin được nhìn cảnh trong phòng, quay người khép cửa lại rồi khom lưng ôm cô gái khóc như ‘hoa lê dính hạt mưa’ đang nằm trên đất.

Thục phi thấy dáng vẻ của hai người, cười lạnh hỏi:

“Ta phải hỏi ngươi đang muốn làm gì mới đúng?”

Lý Hàm Đài ôm Từ Tần, buồn bã nói:

“Con và Thư Di đã không còn vương vấn gì. Mẫu phi hà cớ gì phải đưa nàng vào chỗ chết?”

“Đưa nàng vào chỗ chết chính là ngươi!”

Thục phi cao giọng quát.

“Ngươi thật sự cho rằng Tiểu Cửu chết rồi ngươi có thể an tâm sao? Sẽ không có ai phát hiện ra chuyện của các ngươi sao? Ta đã từng dạy ngươi thế nào? Ngươi không nhổ cỏ tận gốc, ngày sau ắt thành đại hoạ!”

Một tiếng quát này không chỉ là tiếng sấm rền bên tai Lý Hàm Đài khiến hắn nghẹn họng không trả lời được, mà nó khiến cả Thu Hân Nhiên và Hạ Tu Ngôn đang trốn sau tượng phật chấn động, không thể tin được mở to mắt.

Lý Hàm Đài hồi tưởng lại cảnh hôm đó, trên mặt đau khổ, giọng nói yếu ớt cầu khẩn:

“Tiểu Cửu đã không còn… Trong cung này…”

“Trong cung này không còn ai biết nữa đúng không?”

Thục phi cười lạnh, nói:

“Ta nói cho ngươi biết. Chỉ có ả ta chết mới đảm bảo trong cung này không có người biết! Bằng không nếu có một ngày phụ hoàng của ngươi phát hiện ra, ngươi có nghĩ tới mình sẽ ra sao không?”

Lời nói này của Thục phi làm Lý Hàm Đài rùng mình, trên mặt lộ ra chút giãy giụa. Thục phi đứng dậy, thản nhiên nói:

“Huống chi ngươi là Đại hoàng tử, mấy năm này lại được Thánh thượng yêu quý, sau lưng có thêm thế lực nhà ngoại ủng hộ, về sau ngươi thích loại con gái nào mà không có? Ngươi thật sự muốn vì ả ta mà huỷ hoại tương lai sao?”

“Em sẽ không!”

Từ Tần đang được ôm trong ngực của Lý Hàm Đài vội nắm lấy ống tay áo của hắn, đôi mắt đẫm lệ làm người yêu thương, nói:

“Duyên phận của em và Đại hoàng tử đã cạn. Từ sau khi vào cung, em và chàng trong sạch, làm sao em có thể hại chàng.”

Lý Hàm Đài cúi đầu, nhẹ nhàng xoa nhẹ nước mắt trên gò má của Từ Tần. Ba năm trước hắn theo Tổng đốc lưỡng giang Lương đại nhân đi tuần du ở phía Nam, nửa đường gặp mưa lớn nên hắn bị nhiễm phong hàn. Lương đại nhân có công vụ trong người nên an bài cho hắn ở một Đạo quán dưỡng bệnh còn ông ta thì tiếp tục xuôi Nam. Trong thời gian dưỡng bệnh này hắn đã gặp được Từ Thư Di đi cùng mẹ của nàng đến Đạo quán cầu phúc.

Quãng thời gian đó hai người thường xuyên qua lại vui vẻ, dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi Lương đại nhân giải quyết xong công vụ và quay lại đón hắn trở về kinh thành, hắn đã thổ lộ thân phận, trao đổi tín vật định tình với Thư Di. Nhà họ Từ là danh gia vọng tộc ở Giang Nam, hai người ước định thừa dịp đợt tuyển tú vào ba năm sau, Thư Di sẽ vào kinh một chuyến.

Ba năm thoáng qua, khi hắn nghe nói cô con gái của nhà họ Từ cũng nằm trong danh sách trúng tuyển thì vui mừng vạn phần, lén đến cầu xin Thục phi giữ con gái nhà họ Từ cho hắn. Nào ngờ Thư Di vô tình dâng lên một bộ kinh văn lại làm Thánh thượng chú ý ban cho cho nàng danh hiệu Từ Tần. Từ đây hai người cũng chẳng còn khả năng ở bên nhau.

“Thư Di…”

Lý Hàm Đài run rẩy nói, ôm chặt cô gái trong ngực, nước mắt từ khoé mắt rơi xuống gò má của nàng. Từ Tần cũng vươn tay ôm chặt hắn, trên mặt đầy nước mắt.

Thục phi lạnh lùng nhìn đôi uyên ương ngang trái trước mắt, bà ta cũng không thúc giục. Trên đời này không ai hiểu rõ con trai của bà ta hơn bản thân bà ta, nhìn bộ dáng của hắn bà chỉ thầm cười khinh bỉ.

Quả nhiên một lúc sau, Lý Hàm Đài buông lỏng vòng tay đang ôm cô gái trong ngực ra, gương mặt mặt tái nhợt của hắn lạnh lùng vô cùng. Từ Tần bị hắn đẩy ra, giật mình không tin được nhìn hắn, qua một thoáng nàng mới hoảng hốt nằm trên đất nhoài người định giữ chặt hắn lại. Nào ngờ lần này Lý Hàm Đài cắn răng kéo áo lại, quyết tuyệt quay người đi.

Thấy vậy, Thục phi nở nụ cười hài lòng, ra hiệu cho đám người bên cạnh. Bà vú già hiểu ý, nhanh chóng đến kéo Từ Tần đang nằm trên đất, bóp miệng nhét viên thuốc đã chuẩn bị từ trước và ép nàng nhốt vào. Hai mắt của Từ Tần đẫm lệ, nàng chưa dám tin đây là sự thật, vươn tay về phía tình lang ngày xưa của mình nỉ non:

“Hàm Đài, Hàm Đài…”

Lý Hàm Đài giống như đã mất đi hồn phách, đứng thừ người như một con rối gỗ, chỉ quay lưng lại với nàng, cho dù thế nào cũng không chịu quay người liếc nhìn nàng một cái, hắn chỉ im lặng chẳng hề thốt lên một lời.

Sau khi nuốt viên thuốc độc, Từ Tần đã biết đường sống của mình đã đứt, vô lực ngã về sau. Nàng nằm trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của chàng trai đang đứng cách đó không xa. Trong đáy mắt của nàng chỉ toàn là oán hận, cô gái thanh nhã, lịch sự ngày xưa, nay đã biết thành một ả lệ quỷ, trên môi nở nụ cười ngây ngốc.

“Được lắm! Hay cho một cái Lý lang…”

Nàng vẫn trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ nguyền rủa:

“Ta, Từ Thư Di, nguyền rủa ngươi từ nay về sau sẽ không có cuộc sống an bình, khụ, khụ…Ta nguyền rủa hai mẹ con các ngươi sẽ chết không an lành!”

Nàng trợn mắt, ho ra một ngụm máu tươi. Câu nói cuối cùng của nàng tựa như vẫn còn văng vẳng trong phòng thì nàng đã tắt thở, đôi mắt không hề nhắm lại.

Lý Hàm Đài quay đầu, thoáng thấy bóng dáng của nàng thì sợ hãi lùi ra sau mấy bước. Thục phi cười khẩy, sai người xử lý hai xác chết kia.

“Con rồi thấy chứ?”

Người phụ nữ xinh đẹp khẽ nâng tay, móng tay vẽ nhẹ theo hàng mày được tỉa tót tinh xảo. Bà từ tốn nói với con trai của mình:

“Chỉ những kẻ yếu trước khi chết mới nói mấy lời vô dụng như vậy. Còn sống mới có được tiền đồ như gấm!”

Dưới ánh đèn leo lét, Lý Hàm Đài cúi đầu đáp lại.

Thiếu niên đang đứng trốn sau tượng phật cảm giác trên tay của mình hơi đau nhói, cậu cúi đầu thấy cô gái trong ngực đang nắm chặt tay mình, móng tay của nàng vô thức cào vào lòng bàn tay của cậu. Khoé mắt của Thu Hân Nhiên đỏ ửng, không biết nàng đang tức giận hay đang đau lòng rơi lệ. Nàng khẽ nắm chặt tay của Hạ Tu Ngôn, giống như nếu không cầm tay của cậu nàng sẽ không ngăn được cả người run rẩy. Hai người ôm chặt lấy nhau, tựa như đang cố gắng tìm một chút ấm áp từ trên người của đối phương.

Thục phi đang đứng giữa phòng lên tiếng khen:

“Tốt lắm! Đây mới đúng là con trai của ta. Chỉ cần con chịu giành lấy thì trên đời này cái gì cũng sẽ là của con, mẫu phi cũng sẽ vì con mà đứng ra xử lý hết thảy.”

“Đa tạ mẫu phi.”

Lý Hàm Đài khàn giọng đáp:

“Con muốn ở một mình trong phòng này một lát.”

Nụ cười trên mặt của Thục phi chợt đông lại, nhưng cuối cùng bà chỉ thở dài nói:

“Chớ có ở nơi này quá lâu để cho người ta nghi ngờ.”

Sau khi tất cả người của Thục Phi rời đi hết, Lý Hàm Đài bước đến gần tượng Phật. Hạ Tu Ngôn nghiêng đầu thấy bóng của hắn một ngày một đến gần, chỉ cần hắn bước thêm một chút nữa sẽ thấy hai người bọn họ đang trốn phía sau, sắc mặt của cậu trầm xuống, cơ bắp toàn thân căng cứng.

May thay Lý Hàm Đài chỉ đến trước tượng Phật, không đi tiếp ra sau. Hắn quỳ xuống bồ đoàn, dập đầu với tượng Phật mấy cái, thật lâu không đứng dậy.

Hạ Tu Ngôn nín thở tập trung tinh thần chờ đợi. Sau một hồi lâu cậu mới nghe tiếng bước chân của Lý Hàm Đài chậm rãi rời khỏi điện Quan Âm.

– Hết chương 34-