Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên | 

Vào thu, tiết trời lạnh hơn, Ngự hoa viên cũng là cảnh trăm hoa héo tàn tiêu điều làm lòng người cảm thấy quạnh quẽ.

Cô Bình Xuân hầu bên cạnh Hoàng hậu tiễn Thu Hân Nhiên ra tận cửa cung Từ Nghi, thở dài nói:

“Tư thần có lòng rồi.”

Trong tay của bà còn cầm kinh Vãng Sinh sáng nay Thu Hân Nhiên đưa đến, nhìn những hàng chữ viết nhỏ chi chít trên đó đủ thấy được dụng tâm của người chép kinh.

“Cô nói quá lời rồi. Tôi chỉ có thể làm những thứ này cho Công chúa.”

Cô Bình Xuân lại lải nhải:

“Lúc còn tại thế, Công chúa rất quý Tư thần. Dù khoảng thời gian này Tư thần không ở trong cung nhưng ngài ấy nhắc đến Tư thần suốt, ngài ấy còn nói chờ Tư thần trở về sẽ cùng nhau vẽ hoa điền…”

Càng nói hốc mắt của cô Bình Xuân càng đỏ ửng, sau cùng không nói tiếp được nữa.

Thu Hân Nhiên rũ mắt, dù bình thường nàng luôn biết cách khiến người ta vui vẻ nhưng lúc này lại không biết nói gì để an ủi cô Bình Xuân, may sao cô Bình Xuân nghẹn ngào một thoáng rồi lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:

“Ngày mai là lễ cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày của Cửu Công chúa. Ban nãy Hoàng hậu cũng đã nói để Tư thần tự mình đốt kinh văn này cho Công chúa.”

“Cảm tạ nương nương đã thành toàn.”

Thu Hân Nhiên gật đầu, nói tiếp:

“Tôi cũng cảm tạ cô Bình Xuân đã giữ kinh văn này.”

Lễ cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày của Công chúa Thanh Hoà được diễn ra tại chùa Thanh Long, do tất cả tăng nhân trong chùa thay nhau cầu phúc siêu độ cho Công chúa. Vua Tuyên Đức và Hoàng hậu cũng ngự giá đến, các phi tần có phẩm cấp cao trong cung và các hoàng tử khác cũng đến. Thông thường vào trường hợp như thế này, Thu Hân Nhiên không có tư cách tham gia nhưng vì Hoàng hậu xúc động khi xem kinh văn mà nàng đã chép nên đặc cách cho phép nàng đến đưa tiễn Công chúa Thanh Hoà đoạn đường cuối cùng.

Lễ cúng kéo dài suốt một ngày, mãi cho đến rạng sáng hôm sau mới kết thúc. Thu Hân Nhiên đã mấy ngày liên tiếp không nghỉ ngơi nên hôm nay nàng không định đến Tư Thiên Giám. Nàng lặng lẽ đi dọc theo con đường nhỏ hẻo lánh ở hướng Tây dẫn đến cổng Bạch Hổ, sau đó sẽ trực tiếp trở lại nhà công vụ nghỉ ngơi.

Trời vừa sáng nên dọc đường chỉ thấy lác đác vài cung nhân phụ trách quét tước. Phía tây là lãnh cung nên càng đến gần đó càng vắng vẻ. Khi nàng đến gần cổng Bạch Hổ thì nghe một loạt tiếng nói chuyện lầm rầm ở gần đó.

Thu Hân Nhiên dừng bước, thấy phía sau bụi trúc ở bên trái có bóng của một nội thị và một cung nữ nhỏ tuổi không rõ là người ở cung nào đang nép mình trong góc tường và chụm đầu nói gì đó.

Nàng đã từng nghe nói có ở trong cung có một vài nội thị và cung nữ lén trao đổi đồ vậy cho nhau nên định tránh mặt đi, bỗng nhiên nàng thấy cung nữ kia lấy một gói đồ từ trong ngực áo ra. Cung nữ quay đầu nhìn xung quanh một vòng rồi nhanh tay dúi nó cho nội thị nhỏ bên cạnh. Nội thị nhỏ cầm túi vải, gật đầu rồi lén lút đi ra khỏi cổng Bạch Hổ.

Cung nữ nhỏ dõi theo bóng người kia mất hút sau cửa cung, đứng nguyên tại chỗ xoắn khăn tay một hồi mới quay người đi về hướng nội cung.

Ngoại trừ rừng trúc ở hai bên, con đường ở phía Tây dẫn ra cổng Bạch Hổ này không có gì kiến trúc gì để ẩn nấp. Thu Hân Nhiên cũng không trốn đi, đứng nhìn cô cung nữ kia đi từ bên bên tường vòng ra, gặp phải nàng thì giật mình hoảng sợ.

Thu Hân Nhiên mặc quan phục của Tư Thiên Giám, mặc dù chỉ là chức quan nhỏ nhưng cũng là quan lại. Cung nữ nhỏ kia sửng người đứng tại chỗ. Thu Hân Nhiên đảo mắt suy nghĩ rồi lên tiếng trước giành thế chủ động:

“Cô hầu ở cung nào? Vừa rồi cô ở dưới chân tường đã làm gì với nội thị kia?”

Cung nữ nhỏ kia vốn trong lòng còn mang chút hi vọng may mắn nhưng nghe nàng hỏi thẳng như thế thì chột dạ, chân mềm nhũn quỳ sụp xuống nói:

“Xin đại…đại… nhân tha mạng cho. Nô tỳ đã biết sai rồi.”

Thu Hân Nhiên cũng bị giật mình lùi sau một bước, cũng may nàng ổn định lại tâm tình rất nhanh, nghiêm mặt nói:

“Nếu cô thành thật khai ra, tôi sẽ cân nhắc có nên bỏ qua cho cô hay không.”

Cung nữ kia còn nhỏ tuổi, cùng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại đang sợ hãi nên nghe nàng nói vậy thì khai thật tất cả, Thu Hân Nhiên cũng chẳng cần phải đe doạ hay uy hiếp gì thêm.

“Thưa nô…nô tỳ là Tiểu Tùng hầu ở cung Lạc Mai, là a hoàn chuyên hầu hạ Từ Tần nương nương. Cách đây không lâu mẹ của nô tỳ đã báo tin rằng em trai của nô tỳ bị bệnh nặng, vừa rồi… vừa rồi ở dưới tường cung nô tỳ đã nhờ nội thị Tiểu Quế mang một ít tiền ra ngoài cung đưa cho người nhà chạy chữa bệnh cho em trai…”

“Nói như vậy cô cũng là người yêu gia đình.”

Thu Hân Nhiên khen một câu, nhưng cung nữ kia chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe nàng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng hơn rất nhiều:

“Chẳng qua nếu muốn gửi tiền cho người nhà thì tìm đến các bà vú quản sự là được, cần gì phải lén lút nhờ vả ở nơi hẻo lánh này? Tôi thấy thứ trong túi vải kia không chỉ đơn giản là tiền bạc, đúng không?”

Nghe nàng nói xong, cả khuôn mặt của Tiểu Tùng trắng bệch chẳng còn chút máu, hiển nhiên là đã bị nàng đoán trúng. Thu Hân Nhiên nhìn vẻ hốt hoảng sợ hãi trên mặt của Tiểu Tùng, do dự nói thêm một câu:

“Nếu cô không nói thật thì tôi sẽ tìm nội thị Tiểu Quế đến để đối chất, lúc đó sự việc thực hư thế nào sẽ sáng tỏ.”

“Đừng… Đừng mà…”

Tiểu Tùng vừa quỳ vừa lết đến gần chân của Thu Hân Nhiên, tay kéo gấu áo của nàng và khóc nức nở:

“Đại nhân mở lòng từ bi, nô tỳ xin nói thật. Nô tỳ không có nhiều tiền nên đã lấy trộm mấy món trang sức không bắt mắt trong hộp trang sức của nương nương rồi nhờ người mang ra khỏi cung bán. Nô tỳ nghĩ những món đồ ấy có thể đổi được thêm một chút tiền chữa bệnh cho em trai.”

Trộm đồ trong cung rồi tuồn ra ngoài bán là tội nghiêm trọng. Thu Hân Nhiên giật nảy mình, không ngờ cung nữ nhỏ kia lại to gan như thế, nhất thời không nói gì. Tiểu Tùng thấy Thu Hân Nhiên im lặng lại thêm hoảng sợ, quỳ gối van xin:

“Cầu đại nhân mở lòng từ bi, xin ngài rũ lòng thương cho nô tỳ. Nếu không phải cùng đường, nô tỳ tuyệt đối không dám làm như vậy…”

Cô gái nhỏ khóc lóc nức nở, nhìn rất đáng thương.

Sắc mặt Thu Hân Nhiên lộ vẻ suy tư, hỏi:

“Cô đã làm việc này bao nhiêu lần rồi?”

“Đây là lần đầu tiên! Nô tỳ thề rằng đây là lần đầu tiên.”

Cung nữ nhỏ nước mắt đầm đìa nói lời thề son sắt với nàng. Thu Hân Nhiên thở dài nói:

“Cô đứng lên đi.”

Cung nữ nhỏ giống như phạm nhân đang chờ bị kết án, khóc thút thít ngẩng đầu lên nhìn nàng. Thu Hân Nhiên mím môi, nói:

“Tôi có chút bạc, tôi sẽ cho mượn trước nhưng cô phải hứa với tôi đuổi theo nội thị kia lấy đồ trả về chỗ cũ. Nếu làm như vậy thì tôi sẽ giữ kín chuyện này cho cô.”

“Thật vậy chăng?”

Tiểu Tùng lộ vẻ khó tin, trên mặt còn đầm đìa nước mắt, nói tiếp:

“Ngài không những tha cho tôi lần này, lại còn cho tôi mượn tiền sao?”

Thu Hân Nhiên gật đầu rồi lại có vẻ hơi suy tư, nói:

“Chẳng qua bây giờ tôi không mang nhiều tiền trong người…”

Tiểu Tùng lại lo lắng nhìn nàng, sợ nàng sẽ đổi ý. May rằng nàng suy nghĩ một thoáng đã lên tiếng hỏi:

“Cô nói mình là người hầu trong cung của Từ Tần à?”

Tiểu Tùng vội vàng gật đầu, Thu Hân Nhiên hỏi:

“Tại lễ cúng Chung Thất [1] của Cửu Công chúa vào ngày mai, Từ Tần hẳn cũng sẽ đến. Nếu cô mang đồ trả về chỗ cũ thì tôi cho cô mượn tiền.”

[1]

“Vâng, vâng.”

Tiểu Tùng vội đáp rồi dập đầu mấy cái, nói:

“Cảm tạ đại nhân từ bi!”

Thu Hân Nhiên khom lưng đỡ Tiểu Tùng dậy, nói:

“Cô nhanh đi đi, bằng không sợ sẽ không đuổi kịp nội thị kia.”

Sau khi cung nữ kia cảm động rơi lệ, đứng dậy chạy đi mất thì Thu Hân Nhiên mới mím môi, vân vê túi tiền đeo bên hông nói thầm:

“Mỗi ngày làm một việc thiện! Mỗi ngày làm một việc thiện…”

Hôm sau, Thu Hân Nhiên mang theo một trăm lượng bạc rồi đi đến chùa Thanh Long. Hôm nay chùa Thanh Long không tiếp đón khách hành hương bình thường, hơn một trăm tăng nhân ngồi ở quảng trường trước đại điện tụng niệm kinh văn siêu độ, trong điện đặt bài vị ‘Công chúa Thanh hoà Lý Hàm Viên’, qua hôm nay Công chúa chắc sẽ nhập luân hồi chuyển sinh kiếp mới.

Theo lệ thường, buổi tối không cần nhiều người ở lại trong chùa, vua Tuyên Đức đã ở trong chùa một ngày, lại quá bi thương nên bãi giá [2] về cung, chỉ để Hoàng hậu ở lại trong chùa đêm nay. Các vị phi tần khác không phải mẹ ruột, đến lễ cúng tiễn đưa Công chúa đoạn đường cuối cùng đã coi như hết tâm ý nên cuối cùng chỉ có năm, sáu phi tần và các hoàng tử ở lại trong chùa, những người khác đều trở về cung.

[2]

Thu Hân Nhiên vẫn ở ngoài điện tụng niệm kinh Vãng Sanh. Lễ cúng diễn ra mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới tạm dừng nửa canh giờ để mọi người dùng cơm. Các phi tần và hoàng tử trở về phòng ở của mình dùng cơm còn một vị quan nhỏ đi theo như Thu Hân Nhiên chỉ có thể theo các tăng nhân đến nhà ăn dùng cơm chay.

Hôm nay nàng gặp Tiểu Tùng đang đi theo bên người của Từ Tần, nhưng lại không có cơ hội để gặp mặt nói chuyện riêng. Thu Hân Nhiên đang suy nghĩ cách để đưa tiền cho Tiểu Tùng, bỗng nghe một loạt tiếng bước chân ở bên ngoài nhà ăn. Thì ra đám cung nữ hầu hạ trong các cung đến lấy thức ăn, Tiểu Tùng cũng ở trong đó.

Tiểu Tùng đi cùng với các cung nữ khác đi vào, sau khi nhìn quanh nhà ăn một vòng thấy Thu Hân Nhiên ngồi ở gần lối đi thì đôi mắt sáng ngời. Tiểu Tùng không vội đến chỗ của nàng mà đến chỗ tăng nhân phát cơm nhận phần của mình, sau đó lúc trở về thì nhường những người khác đi trước còn mình cố ý đánh rơi khăn tay khi đi ngang qua chỗ của Thu Hân Nhiên.

Thu Hân Nhiên thấy dáng vẻ thấp thỏm lo âu lại giả vờ bình tĩnh của Tiểu Tùng rất đáng yêu. Ngoại trừ nàng thấy chột dạ nên mới nhìn ra được biểu cảm không tự nhiên vì quá lo lắng trên mặt của Tiểu Tùng, còn những người khác chắc cũng chẳng ai để ý cái này.

Vì thế Thu Hân Nhiên khom người nhặt chiếc khăn tay lên, lên tiếng gọi Tiểu Tùng lại:

“Này chị cung nữ, chị đánh rơi khăn tay rồi.”

Tiểu Tùng quay người lại, tỏ vẻ cảm ơn, lúc nhận lại khăn tay thì nhỏ giọng nói với nàng một câu:

“Đêm nay canh Hai [3] gặp ở ngoài điện Quan Âm, không biết Tư Thần có thuận tiện chăng?”

[3]

Sau ngày hôm đó, Tiểu Tùng đã hỏi thăm về thân phận của Thu Hân Nhiên và suy nghĩ cẩn thận chỗ gặp mặt. Hôm nay mọi người đến dự lễ cúng của Cửu Công chúa đều tập trung ở quảng trường trước điện chính nên giếng nước ở điện Quan Âm sau núi rất vắng vẻ.

Ban đêm Thu Hân Nhiên không có phòng ngủ lại, vốn định ngồi như vậy ngủ ở điện chính một đêm. Vậy nên nàng nghĩ đến canh hai tranh thủ thời gian ra gặp mặt Tiểu Tùng một chuyến hẳn không thành vấn đề nên gật đầu đồng ý. Tiểu Tùng thấy vậy thì thoải mái hơn nhiều, mỉm cười với nàng rồi vội vàng xách hộp cơm chạy ra khỏi phòng ăn.

“Giữa các cung nhân không thể trao nhận riêng với nhau, cô có biết không?”

Bỗng nhiên ai đó ở bên cạnh lên tiếng.

Thu Hân Nhiên giật thót, quay đầu thấy đó là Hạ Tu Ngôn đã lâu không gặp. Trang phục màu đen Hạ Tu Ngôn mặc hôm nay càng làm nổi bậc vẻ lạnh lùng của cậu.

Thu Hân Nhiên hốt hoảng, lên tiếng hỏi:

“Sao Thế tử cũng dùng cơm ở nơi này?”

Hạ Tu Ngôn lại bình đạm đáp lời:

“Phòng ở của tôi trong chùa quá xa.”

Thu Hân Nhiên liếc thấy khẩu phần cơm chay của Hạ Tu Ngôn không khác với phần cơm của nàng, lúc này Hạ Tu Ngôn cầm đũa ăn cơm bình thường như lúc dùng cơm do thím Trương nấu ở đệ trạch Công chúa. Thoạt nhìn thì cậu chẳng giống như người kén ăn như trong tưởng tượng của nàng, dường như với cậu thì ăn thịt lợn hay rau cải đều có cùng một mùi vị, không biết nhà của cậu có đầu bếp riêng để làm gì.

Hạ Tu Ngôn tựa như có thể nghe được tiếng oán thầm của nàng, đột nhiên hỏi:

“Trong lòng của cô đang mắng tôi cái gì?”

Thu Hân Nhiên sửng sốt, vội vàng nghiêm mặt đáp:

“Tôi đang cảm khái thế tử sinh ra trong giàu sang vậy mà có thể dùng những món ăn đạm bạc này, quả thật làm người khác kính phục.”

Hạ Tu Ngôn nhìn chằm chằm nàng một thoáng rồi quay mặt đi như chẳng có chuyện gì xảy ra:

“Thu Tư thần ăn uống kham khổ, tĩnh tâm tu hành mới khiến người ta kính phục.”

Thu Hân Nhiên kinh ngạc một hồi mới hiểu được đây là lời mỉa mai đáp lại câu khen ngợi vừa rồi của nàng. Thu Hân Nhiên quay đầu đỡ trán, kìm không được che miệng cười trộm, nào có ai lại khen người ta kiểu mỉa mai thế chứ, cả đời nàng chỉ gặp qua một người đó là Hạ Tu Ngôn mà thôi.

– Hết chương 32 –