Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Beta: Thần Niên

Trong vòng một ngày ngắn ngủi, Thu Hân Nhiên đã chứng kiến ba người chết và cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy người chết với khoảng cách gần như vậy. Hạ Tu Ngôn từ trên cây nhảy xuống, thầm nghĩ cô gái nhỏ hẳn đã bị doạ đến mất hồn mất vía rồi, cậu đi đến vỗ nhẹ lên vai nàng một cái khiến nàng giật mình ngã ngồi trên mặt đất.

Hạ Tu Ngôn cười khẩy, ngồi xổm xuống lục soát người gã thị vệ đã chết kia. Cậu tìm thấy một khối lệnh bài chứng minh thân phận do quân Vũ Lâm phát hành và một phong thư mật đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hạ Tu Ngôn mở thư ra xem, trên đó viết vẻn vẹn bốn chữ “Đừng quên giao ước”, ở dưới đóng một dấu ấn với hoa văn quái dị không nhìn ra được danh tính của người viết thư.

Thu Hân Nhiên chưa lấy lại bình tĩnh, đưa tay áo chùi vết máu dính trên mặt, ngẩng đầu nhìn Hạ Tu Ngôn gấp phong thư bỏ vào ngực rồi đi đến gần mình. Hiện tại, tâm tình của nàng đối với vị Hạ thế tử này có chút phức tạp, cả đời này không bao giờ muốn làm kẻ địch với cậu ta.

“Tôi cam đoan sẽ không nói với bất kì ai!” Thu Hân Nhiên cướp lời trước, lập lời thề son sắt với Hạ Tu Ngôn trước khi cậu mở miệng muốn nói gì đó. Hạ Tu Ngôn kinh ngạc hỏi:

“Không nói cái gì với ai?”

Thu Hân Nhiên giương mắt nhìn cung tên ở trên tay của cậu. Hạ Tu Ngôn nhíu mày: “Cô đã từng thấy tôi cưỡi ngựa bắn cung rồi à?”

“Đã từng thấy ở trên võ trường một lần.”

Hạ Tu Ngôn khẽ vuốt nhẹ thân cung, hỏi tiếp: “Cô còn biết điều gì nữa?”

Thu Hân Nhiên theo bản năng định lắc đầu nhưng nhìn ánh mắt của cậu, nàng lại thận trọng đáp: “Tôi biết thế tử vẫn luôn giả vờ bị bệnh, đúng không?” Một người bệnh ốm yếu làm sao có sức lực lớn để bắn cung mấy lần liên tiếp, càng không thể bắn từng mũi tên nhanh, chuẩn và mạnh như vậy được.

Hạ Tu Ngôn không lên tiếng phủ nhận, hiếm khi dùng sắc mặt hoà nhã và giọng điệu nhẹ nhàng hỏi nàng: “Còn gì nữa không?”

Thu Hân Nhiên nhắm hai mắt lại, tuyệt vọng nói: “Còn… Bây giờ thế tử đang muốn giết nhân chứng là tôi, đúng không?”

Cả khu rừng yên ắng một hồi lâu, Thu Hân Nhiên mở mắt ra thấy nụ cười nhạt trên môi cậu, dường như thật sự đang cân nhắc nên xử lý nàng thế nào.

Rất lâu sau đó, Hạ Tu Ngôn mở miệng trả lời: “Hôm qua tôi đã nói, người tự cho mình thông minh sẽ chết rất nhanh… Mà cô bây giờ biết khá nhiều thứ đấy nhỉ.”

Thu Hân Nhiên lấy hết can đảm đáp trả: “Bây giờ chân của thế tử đang bị thương, tôi có thể chạy trốn.”

Hạ Tu Ngôn lạnh lùng liếc nàng: “Cô có thể thử so xem là chân của cô chạy nhanh hay tên của tôi bắn bay nhanh hơn.”

Hạ Tu Ngôn nói quả thật không sai. Sau khi tính toán mọi biện pháp, nàng thấy cái nào cũng đều vô dụng, đành nói liều: “Tôi cũng không cố ý muốn biết mấy thứ đó! Nếu hôm qua tôi không quay trở về tìm ngài thì sẽ không có chuyện hôm nay!”

“Hôm qua cô nên bỏ trốn một mình…” Hạ Tu Ngôn đến gần nàng, giọng đầy tiếc nuối và châm chọc: “Và tôi đã từng cho cô cơ hội đó!”

Khi Hạ Tu Ngôn đến gần, Thu Hân Nhiên trong lòng hoảng sợ, trực giác mách bảo nàng phải chạy trốn thật nhanh nhưng vừa cử động thì thấy sau cổ đau nhói, lập tức ngã trên mặt đất bất tỉnh.



Thu Hân Nhiên mở mắt tỉnh dậy một lần nữa thì thấy mình đã nằm trong phòng ngủ ở hành cung. Nguyên Chu đang ở một bên chăm sóc, thấy nàng mở mắt tỉnh lại, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm: “May mắn cô tỉnh lại rồi, bằng không tôi phải đi tìm thái y đến khám cho cô một lần nữa đấy.”

Cậu cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, lo lắng hỏi: “Không phải bị ngã khiến đầu óc ngu luôn đấy chứ. Cô biết tôi là ai không?”

Thu Hân Nhiên hơi tức giận hất bàn tay của Nguyên Chu đang quơ trước mặt ra, định nói chuyện bỗng thấy cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn thều thào nói: “Tôi được đưa về như thế nào?”

“Sáng sớm hôm trước thị vệ canh gác ở cung Cẩn Hoà phát hiện không thấy Hạ thế tử, lại tìm được tiểu nội thị hầu hạ bên cạnh thế tử đang ngất xỉu trong cánh rừng cạnh bãi săn. Lúc tiểu nội thị kia tỉnh lại, cậu nói đêm qua đã có người trà trộn vào cung Cẩn Hoà bắt cóc thế tử đi mất. Thánh thượng hay tin thì giận dữ ra lệnh các đội thị vệ lên núi tìm kiếm. Cũng may cả cô và thế tử đều bình an vô sự.”

Thu Hân Nhiên hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua hỏi tiếp: “Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?”

“Đã bất tỉnh nguyên một ngày rồi.” Nguyên Chu mở cửa sổ trong phòng để thông khí, bên ngoài mặt trời đã lặn sau núi, cậu lại nói tiếp: “Bọn người xấu kia vậy mà có thể trà trộn vào hành cung. Thánh thượng đã hạ lệnh lập tức quay về kinh thành. Nếu cô vẫn ngủ mãi không tỉnh, ngày mai sẽ có người bế cô lên xe ngựa chở về đó.”

“Còn Hạ Tu Ngôn thì sao?”

“Hạ thế tử bị thương ở chân trái, nhưng vết thương không nghiêm trọng.” Nguyên Chu quay người lại, mặt mày nghiêm túc cảnh cáo: “Trước mặt người khác, cô tuyệt đối không được gọi thẳng tên huý của Hạ thế tử. Đừng khiến người khác chú ý.”

Vị sư đệ này tuy bối phận nhỏ hơn nàng nhưng tuổi tác lại lớn hơn, từ nhỏ đã sống và nhậm chức ở trong cung nên sư thúc Bạch Cảnh Minh bảo cậu đến vừa trông coi vừa chỉ bảo cho nàng, tránh để nàng làm chuyện thất lễ. Chẳng qua điều Thu Hân Nhiên quan tâm không phải cái này, nàng dứt khoác ngắt lời hỏi: “Sau khi trở về, y đã nói với Thánh thượng thế nào?”

Nguyên Chu cũng chẳng biết chuyện thế nào, khó hiểu nói: “Tôi làm sao biết được. Chỉ nghe trong cung đồn rằng cô và Hạ thế tử bị bắt cóc lên núi, sau đó bọn bắt cóc đó tự đánh nhau nên hai người mới may mắn chạy thoát.

Thu Hân Nhiên biết Hạ Tu Ngôn đang bịa chuyện để che giấu sự thật với Thánh thượng, thở phào như trút được gánh nặng, lúc ở trên núi hắn đã không giết nhân chứng như nàng, bây giờ ở trong Hành cung tai vách mạch rừng, hẳn cậu ta càng không muốn giết nàng. Nguyên Chu nhìn biểu hiện của nàng, vẫn không hiểu ra sao: “Đúng rồi, tôi nghe một tin đồn khá ly kỳ, dù tôi dám chắc phần lớn là tin đồn nhảm nhưng vẫn muốn hỏi cô một chút…”

Nguyên Chu chưa dứt lời, Thu Hân Nhiên đã lại nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu nói vọng ra: “Tôi chẳng có hứng nghe mấy tin đồn nhảm đó. Tôi hơi đau đầu, nếu không phải việc gấp gì thì mai hẵng nói.”

Nguyên Chu thấy cũng có lý nên không quấy rầy nữa, nhanh chóng ra khỏi phòng và khép cửa lại để cho nàng nghỉ ngơi.

Thế là mãi đến khi quay trở lại Hoàng cung, Thu Hân Nhiên mới nghe được phiên bản đầy đủ của tin đồn ly kỳ này. Trong thời gian đó, Hạ Tu Ngôn cũng không xuất hiện trong Hoàng cung vì lý do ở nhà dưỡng thương.

Không lâu sau, Nguyên Chu thăng lên làm Áp túc quan [1], trái ngược với chức Tư thần quan nhàn tản của nàng, mỗi ngày phải tối mắt tối mũi xử lý công vụ. Từ khi Nguyên Chu lên chức, nàng thay thế vị trí trước đây của cậu, hằng ngày đi theo Bạch Cảnh Minh đến Tư Thiên Giám rèn luyện học hỏi kinh nghiệm. 

Chương trình học ở Học cung lấy Lục nghệ [2] làm chủ đạo, nhưng vì người sùng bái việc xem bói đoán ý trời như vua Tuyên Đức muốn các con trai mình có kiến thức rộng trên mọi lĩnh vực, nên đã ra lệnh Bạch Cảnh Minh cứ năm ngày phải đến Học cung dạy thiên văn và địa lý cho các hoàng tử hoàng tôn. Vì vậy Thu Hân Nhiên cứ cách năm ngày một lần sẽ đến Học cung một chuyến làm trợ giảng phụ trách ghi chép và sắp xếp nội dung bài giảng thiên văn hôm đó.

Đáng tiếc, nội dung các bài học về thiên văn sâu xa khó hiểu nên chẳng ai hứng thú học cả. Bạch Cảnh Minh biết suy nghĩ của đám học sinh nên ông thường châm chước, chỉ thỉnh thoảng mới kiểm tra bài. Vì vậy các học sinh càng coi thường, một vài người lấy cớ bị bệnh nghỉ học sau đó không bao giờ đến lớp học về thiên văn nữa.

Cả lớp chỉ có một mình Thu Hân Nhiên nghiêm túc lắng nghe, nguyên một canh giờ không làm gì ngoại trừ chăm chú ghi chép bài học. Loại thái độ học tập kiên trì, cần mẫn và chăm chỉ như nàng đến người luôn được coi là siêng năng nhất Học cung như Chu Hiển Dĩ cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Sau khi Thu Hân Nhiên đến nghe giảng, Bạch Cảnh Minh bỗng nhiên giảng dạy rất tận tâm khiến đám học sinh rất kinh ngạc. Trước kia ông giảng bài không một ai nghe, bây giờ đã có học sinh chăm chú nghe giảng nên đám hoàng tử có muốn học hay không cũng không quan trọng nữa. Hai thầy trò ông vui vẻ dạy dỗ và học tập là đủ rồi.

Ngày hôm đó, sau khi kết thúc buổi học Bạch Cảnh Minh rời đi trước, Thu Hân Nhiên ở lại sắp xếp lại nội dung bài học. Lý Hàm Viên tò mò đi đến cạnh nàng ngồi xếp bằng xuống:

“Hân Nhiên, lát nữa chị theo chúng em đến buổi học cưỡi ngựa bắn cung đi, được không?”

Thu Hân Nhiên lắc đầu từ chối: “Không được, lát nữa tôi là phải về Tư Thiên Giám biên soạn lịch của năm.”

Lý Hàm Viên vẻ mặt thất vọng: “Em cứ tưởng hôm nay có thể nhìn tài bắn cung của chị chứ.”

Thu Hân nhiên dừng viết: “Nhìn ai bắn cung?”

“Là chị đó!” Tiểu công chúa mặt mày ngây thơ nói: “Mấy người kia bảo chị bắn cung rất giỏi nên em muốn nhìn chị bắn cung một lần.”

“Mấy người kia là ai vậy?” Thu Hân Nhiên khó hiểu hỏi, Lý Hàm Viên nghe câu hỏi của nàng cũng chẳng hiểu gì, quay đầu nhìn mấy học sinh khác trong phòng, do dự nói: “Mấy người kia… là mấy người kia á.”

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích của Tứ Hoàng tử Lý Hàm Tinh từ góc phòng phía xa vọng đến: “Thu Tư thần giấu tài quá đấy. Trong cung ai ai không biết tài bắn cung của cô như thần, trăm phát trăm trúng chứ?”

Thu Hân Nhiên chớp chớp mắt, nội tâm dậy sóng nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ trấn định: “Tại sao ngài lại nói như vậy?”

“Cô không biết gì hả?” Trịnh Nguyên Vũ đứng gần đó cũng gia nhập cuộc nói chuyện: “Chuyện này liên quan đến ngày cô và Tu Ngôn bị bắt cóc ở hành cung. Hôm đó, sau khi đội thị vệ lên núi tìm kiếm thì phát hiện ra ba xác chết. Tu Ngôn nói đêm đó hai tên bắt cóc xảy ra tranh chấp nội bộ và một tên trong đó đã bóp chết tên còn lại, hai người các cô nhân lúc hỗn loạn mới trốn thoát được. Có thật như vậy không?”

Thu Hân Nhiên hơi đắn đo, gật gật đầu: “Ừ… Coi như thế.”

“Sau khi giết chết đồng bọn xong, tên kia đuổi theo các người. Tên đó đã dùng cung tên bắn bị thương chân của Tu Ngôn. Thừa lúc tên đó đi đến bắt Tu Ngôn, cô đã dùng gậy đánh vào đầu và dùng một trâm bạc đâm xuyên cổ họng hắn. Đúng không?”

Thu Hân Nhiên chần chừ trả lời: “À… Cũng không sai…”

Đám người xung quanh lập tức nhìn nàng với ánh mắt khá tôn trọng, cả Lý Hàm Ý cũng nhìn nàng, tâm tình phức tạp nói: “Không ngờ cô lại quyết đoán như thế, trong tình thế lúc đó có thể dứt khoát dùng cây trâm đâm chết tên bắt cóc. Trước đây ta đã đánh giá thấp cô rồi.”

Trịnh Nguyên Vũ không thấy nàng phản bác nên càng tin tưởng tin đồn này là thật: “Sau đó cô còn trốn trên cây và dùng cung bắn chết tên đồng bọn lên núi tiếp ứng vào sáng hôm sau, đúng không?”

“…” Thu Hân Nhiên khó khăn mở miệng: “Không hẳn…”

Nghe nàng nói vậy, Lý Hàm Ý trong nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng, vẻ mặt hơi cao ngạo nói: “Ta biết mà, cây cung đó nặng cỡ nào chứ, nàng sợ chẳng kéo nổi dây cung nữa là giết đối phương chỉ bằng một tên. Đúng là chuyện hoang đường!”

Nhưng Lý Hàm Ý chưa vênh váo được bao lâu, Lý Hàm Linh nói xen vào: “Nếu không phải nàng ấy giết, chẳng nhẽ là Tu Ngôn?”

“Càng không thể xảy ra!” Lý Hàm Ý quả quyết nói: “Ngươi nhìn bộ dạng bắn cung của hắn ở võ trường là hiểu rồi còn gì!”

Mọi người thấy cũng có lý, lúc này Trịnh Nguyên Vũ chau mày lên tiếng: “Lúc đó chỉ có hai người bọn họ nên người bắn mũi tên kia chắc chắn là một  trong hai người họ.”

Trịnh Nguyên Vũ vừa nói xong thì mọi người đồng loạt quay sang nhìn Thu Hân Nhiên. Thu Hân Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, một lúc sau bình tĩnh nói: “Ý tôi là tin đồn bảo rằng tôi dùng một tiễn bắn chết người quả thật là hơi phóng đại!”

Nàng hít một hơi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói: “Hôm đó đúng là tôi đã trốn trên cây bắn tên, nhưng hầu hết đều bắn trượt. Cuối cùng Hạ thế tử đâm bị thương chân trái của gã đó mới tạo cơ hội cho tôi bắn trúng ngực của gã.”

Mọi người trầm ngâm suy nghĩ lời của nàng, đúng thật bắn trúng ngực dễ hơn bắn trúng đầu gối nhiều. Lý Hàm Phong lúc này nhíu mày phản bác: “Nhưng ta nghe nói vết thương lấy mạng gã kia là vết thương ở cổ họng. Vết thương đó không phải do cô bắn hả?”

“Mũi tên kia— “ Thu Hân Nhiên dừng một chút mới nói: “Là do gã thị vệ giả đó biết chuyện đã bị bại lộ nên dùng mũi tên tự sát.”

‘Hoá ra là vậy!’

Cách giải thích này đáng tin hơn nội dung trong mấy tin đồn kia rất nhiều. Rất nhiều người thoả mãn với câu chuyện Thu Hân Nhiên vừa kể. Tất cả mọi người đều cảm thấy mặc dù tình huống thực tế không ác liệt như trong tin đồn nhưng sự việc Thu Hân Nhiên và Hạ Tu Ngôn vừa trải qua thật đáng sợ.

Lý Hàm Viên thốt lên: “Nhưng Hân Nhiên sao lại biết bắn cung thế?”

Trịnh Nguyên Vũ trả lời: “Tôi nghe nói Cửu tông có Kiếm tông, chỉ không ngờ con gái ở đó cũng luyện võ.”

Thu Hân Nhiên khiêm tốn đáp: “Chúng tôi ở trên núi học võ chỉ để giúp thân thể khoẻ mạnh mà thôi, không thể so sánh với sự oai phong xuất chúng của chư vị ở đây được. Tôi tin rằng đổi lại bất cứ ai trong chư vị ở đây gặp phải sự tình hôm đó ở trên núi, chắc chắn sẽ không thê thảm như tôi.”

Mọi người ở trong phòng rất tán thành lời này của nàng. Một người bệnh tật triền miên như Hạ Tu Ngôn cùng một đạo sĩ nhỏ bé chân yếu tay mềm như Thu Hân Nhiên vẫn có thể an toàn thoát khốn, dĩ nhiên đổi lại là ai trong phòng này đều dễ như trở bàn tay. Nghe xong mấy lời nịnh nọt khéo léo của Thu Hân Nhiên ai nấy đều khoái chí ra mặt. Cả đám sôi nổi bàn tán thêm một lúc mới giải tán ra về.

Sau đó Lý Hàm Phong đi đến đệ trạch của Công chúa thăm Hạ Tu Ngôn. Lúc hai người ngồi đánh cờ với nhau thì Lý Hàm Phong kể sơ lược sự việc hôm nay ở Học cung cho Hạ Tu Ngôn nghe.

Hạ Tu Ngôn mân mê quân cờ trên tay, sau một hồi mới cười nhạt hỏi: “Nàng ấy đã nói vậy sao?”

“Đúng vậy.” Lý Hàm Phong xác nhận lại với cậu: “Lời của nàng ấy nói đều là sự thật hả?”

“Hôm nào cậu bảo nàng ấy bắn cung trước mặt mọi người một lần thì sẽ biết thôi.”

– Hết chương 12 –