Cố Thích Phong vội vã đến, trên mặt vẫn còn những vết xước.

Ba giờ rưỡi sáng, hắn nhờ trợ lý lái xe đưa đến trang viên nhà họ Hoắc.

Vừa bước vào cửa, câu đầu tiên chính là: "Trầm Lệnh, Tể Tể đâu?"Hoắc Trầm Lệnh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"Cố Thích Phong: "Anh không phải nói Tể Tể sinh hoạt đảo lộn ngày đêm sao?"Nói đến bánh bao sữa, đang lạnh lùng cứng rắn, mi mày Hoắc Trầm liền nhu hòa xuống.

"Tể Tể đang ngủ.

"Cố Thích Phong: "Hả?"Hoắc Trầm Lệnh liếc hắn: "Ngươi hi vọng Tể Tể tiếp tục đảo lộn sinh hoạt ngày đêm?"Cố Thích Phong liền vội vàng lắc đầu, cười rạng rỡ.

"Đương nhiên không! Sinh hoạt như vậy đối với đứa nhỏ quá không tốt, không khỏe mạnh, nhất định phải sửa lại, vẫn là cậu có biện pháp giải quyết.

"Hoắc Trầm Lệnh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hắn, xác định hắn thật chỉ là bị trầy da trên mặt, ngoài ra những cái khác đều không có vấn đề gì, Hoắc Trầm Lệnh mới trầm giọng nói:"Nửa đêm canh ba, cậu đến đây làm gì?"Nói đến chuyện này, Cố Thích Phong vội vã lên tiếng.

"Ta là tới cúng bái Tể Tể nha!"Hoắc Trầm Lệnh thần sắc lạnh hơn.

Cố Thích Phong tằng hắng một cái, có chút đuối lý.

"Trầm Lệnh, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cái này rất huyền ảo? Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, bé nói tôi hôm qua không nên lái xe về nhà, nhưng mà tôi lại không có để tâm, kết quả suýt chút nữa bị xe tải chôn sống ở trên đường về!""Lúc đó mây đen bao phủ, tôi làm sao lại luôn cảm thấy đã nhìn thấy Tể Tể, cậu nói tôi có phải là bị làm sao không?"Hắn lúc ấy mặc dù ngất đi, nhưng lại ngửi được mùi thanh u quen thuộc, luôn nghĩ kia là Tể Tể.

Hoắc Trầm Lệnh kéo kéo khóe miệng, thanh âm hờ hững.


"Tể Tể cùng minh tư giống nhau, khi sinh ra đã có đôi mắt Âm Dương?"Cố Thích Phong toàn thân rùng mình một cái.

"Mắt âm dương?"Hoắc Trầm Lệnh không nói lời nào, nhưng vể mặt lãnh đạm biểu lộ không thể nghi ngờ chính là câu trả lời.

Cố Thích Phong nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: "Trầm Lệnh, chúng ta là chủ nghĩa xã hội, phải tin tưởng khoa học, không thể mê tín như kiểu phong kiến ngày xưa!"Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn xem hắn: "Vậy tai nạn xe cộ của cậu thì là thế nào?"Cố Thích Phong: "! ! "Hoắc Trầm Lệnh mặc kệ Cố Thích Phong nghĩ như thế nào, có tiếp nhận tin tưởng hay không vẫn tiếp tục nói.

"Ngươi không tin người nhà họ Bạch?"Cố Thích Phong: "! ! "Không tin!Ông cụ Bạch thế nhưng là một trong những tồn tại của Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới huyền học, ngay cả Hoắc gia là đệ nhất gia tộc, cũng phải nhún nhường ba phần.

Tin!Hắn chính là bác sĩ!Cố Thích Phong vuốt vuốt thái dương: "Cậu để từ từ tôi chậm rãi nghĩ.

"Hoắc Trầm Lệnh đứng dậy: "Cậu cứ thong thả!"Cố Thích Phong nhìn về phía hắn: "Vậy còn Anh?"Hoắc Trầm Lệnh cũng không quay đầu lại: "Cùng Tể Tể đi ngủ!"Cố Thích Phong: "! ! "Đây là người hắn biết, người có bệnh sạch sẽ, quyền uy lạnh lùng, không thích gần gũi hay thân thiết với ai, gia chủ họ Hoắc?Bánh bao sữa mới đến Hoắc gia mấy ngày, đã có thể chiếm giường lớn của người cầm quyền Hoắc gia?Hoắc tư tước không nói gì, tiểu bá vương Hoắc tư Thần đồng ý?Cố Thích Phong ở phòng khách trên ghế sa lon suy nghĩ, hoài nghi nhân sinh của mình! !.

Bánh bao sữa ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, khi tỉnh lại ở trong phòng rộng rãi xa hoa thì chỉ có mình bé.

Bé từ trên giường đứng lên, nhìn bên trái một chút, bên phải ngó ngó một chút, phát hiện đây không phải gian phòng mà cha chuẩn bị cho mình, ngẩng đầu một cái nhìn thấy trên vách tường đối diện có hình cưới thật to của cha, bánh bao sữa sữa hi hi cười lên.

Thì ra, bé ngủ ở phòng của cha.

Dì giúp việc gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy tiểu thư ngồi trên giường đang nở nụ cười đong đầy yêu thương.


"Tiểu thư tỉnh rồi, có đói bụng không?"Bánh bao sữa sờ sờ bụng nhỏ xẹp nép, cái bụng nhỏ cũng rất biết phối hợp mà ục ục kêu lên.

Dì Trương cười yêu thương hơn.

"Tôi giúp tiểu thư rửa mặt, sau đó tiểu thư liền có thể xuống dưới nhà ăn sáng rồi.

"Bánh bao sữa giơ lên cái đầu nhỏ: "Cảm ơn dì Trương, nhưng Tể Tể có thể tự mình rửa mặt.

"Không đợi dì Trương hỗ trợ, Bánh bao sữa ở trên giường lộn mấy vòng lăn đến bên cạnh giường, dùng cơ thể tròn tròn mập mập trơn tru trượt xuống, làm dì Trương chóng mặt.

Chờ dì Trương tỉnh táo thì bánh bao sữa đã cúi đầu vào chậu rửa mặt rồi, đang xoa xoa mặt ở bên trong chậu.

Trương a di giật nảy mình.

"Ôi chao…, tiểu thư của tôi, như thế này rất nguy hiểm, sẽ ngạt thở mất.

"Bánh bao sữa từ trong chậu ngẩng đầu lên, bé đang đứng giẫm chân lên ghế đẩu, cánh tay vừa vặn ghé được vào bồn rửa mặt, nghe vậy quay đầu nhìn dì Trương mà trên mặt vẫn còn đầy nước.

"Không có a.

"Trương a di: "! ! "Cũng không cần dì Trương giúp, bánh bao sữa lau khô bảy tám phần trên mặt, sau đó trơn tru từ trên ghế nhảy xuống, nhảy nhảy nhót nhót vui tươi hớn hở chạy ra cửa.

Trương a di: "! ! "Dì giúp việc thấy bánh bao sữa rất đáng yêu, dáng vẻ trẻ con lanh lợi, khuôn mặt hiện lên nụ cười từ mẫu, cũng vội vàng đi theo xuống lầu.

Ở trên ghế sô pha trong phòng khách, Cố Thích Phong lăn ra ngủ từ nửa đêm, rốt cục đợi được bánh bao sữa đi xuống.

"Tể Tể!"Bánh bao sữa cũng nhìn thấy chú Cố trên ghế sa lon.

"Chú Cố.

"Không đợi Bánh bao sữa từ trên đi xuống dưới, Cố Thích Phong ba bước thành hai bước chạy tới, đem người từ trên cầu thang bế lên ôm vào trong lồ ng ngực của mình.

"Tể Tể, Chú Cố nhớ ngươi muốn chết.

"Bánh bao sữa cười hắc hắc: "Tể Tể cũng nhớ Chú Cố.

"Nghĩ đến Hoắc Trầm Lệnh nói bánh bao sữa có đôi mắt âm dương, Cố Thích Phong khóe miệng mấp máy muốn hỏi:"Tể Tể, ngươi có thể nhìn thấy những thứ kia?"Bánh bao sữa nhất thời không hiểu ý Chú Cố, khuôn mặt biểu lộ ngơ ngơ đáng yêu.

Cố Thích Phong mím môi, cắn răng.

"Nhìn thấy ma đó!"Bánh bao sữa đã hiểu, sau đó nhếch miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Có thể a, Chú Cố muốn thấy không?"Cố Thích Phong vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: "Chú cũng có thể nhìn thấy?"Cái thứ đó! ! Hắn lập tức ở trong lòng niệm: Dân chủ, văn minh, khoa học!Bánh bao sữa hớn hở, nhìn Chú Cố ôm nàng đi tới phòng ăn, cười đến càng đáng yêu mềm mại hơn.

"Chỉ cần Chú Cố muốn nhìn, là có thể nhìn được thấy!"Cố Thích Phong: "! ! "Bánh bao sữa đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà sạch sẽ, dùng giọng trẻ nhỏ chít chít bổ sung.

"Trong nhà rất sạch sẽ, không có thứ đó, Chú Cố đi làm ở bệnh viện khẳng định là có, Chú Cố mang Tể Tể cùng đi bệnh viện, để Tể Tể cho Chú Cố nhìn thấy chúng.


"Cố Thích Phong: "! ! "Cuối cùng lý trí không vượt qua được sự tò mò, Cố Thích Phong nghiến răng đáp ứng.

"Được, ăn sáng đã, ăn xong Chú Cố mang Tể Tể đi bệnh viện.

"Bánh bao sữa mãi không thấy cha, nhìn khắp nơi với một đôi mắt to tròn.

"Chú Cố, cha con đâu?"Cố Thích Phong cười ha ha: "Cha của con tương đối bận rộn, hôm nay Chú Cố mang con đi chơi, chờ Cha con tan việc, sẽ về mang các con tới nhà cũ Hoắc gia thăm ông bà nội.

"Bánh bao sữa con mắt lóe sáng.

"Vâng!"Rất nhanh liền có thể nhìn thấy người thân khác của cha.

Bánh bao sữa hỏi thêm: "Chú Cố, anh cả của cháu cũng ở nhà cũ bên kia sao?"Bé còn chưa nhìn thấy anh trai lớn của mình lần nào.

Cố Thích Phong giải thích trong khi cho bánh bao sữa ăn.

"Anh cả cháu đang ở trường học, cậu ấy yêu thích học tập, lại học giỏi nên nên đặc biệt bận bịu, hiện tại đang dự thi ở nước ngoài, còn phải một thời gian ngắn nữa mới trở về.

"Bánh bao sữa “nga” một tiếng, lại nghĩ đến chị gái kỳ lạ kia.

"Chị An An cũng ở nhà cũ bên kia hả chú?"Cố Thích Phong gật đầu: "Uh! Tể Tể gặp qua chị ấy rồi à? Có phải là cũng rất thích không?"Cố Thích Phong đối với Hoắc An An có ấn tượng đặc biệt tốt, mặc dù mới tám tuổi, nhưng rất nhu thuận hiểu chuyện.

Bánh bao sữa nhăn lông mày nhỏ: "Tể Tể không thích chị! Chị ấy cũng không thích Tể Tể!"Cố Thích Phong: "! ! ".