Cố Thích Phong nghẹn họng, cũng đáp trả một cách bực bội.

"Anh nói không thu thì không thu sao, anh là ai chứ?"

Minh Vương: "Ta chính là Phong Đô đại đế, chủ nhân Địa Phủ!"

Cố Thích Phong: "......"

Cố Thích Phong chăm chú nhìn người đàn ông tái nhợt với nước da ốm yếu đột nhiên xuất hiện trong phòng phẫu thuật, đối mặt với đôi mắt phượng đỏ rực lạnh lùng đó, anh đột nhiên cảm thấy như bị hút vào vòng xoáy khổng lồ lạnh thấu xương, toàn thân đều nổi lên da gà.

Cố Thích Phong đột nhiên nuốt nước bọt.

Mẹ nó......

Rõ ràng là một con ma bệnh!

Vì sao lại có khí thế khủng khiếp thế!

Vừa mới bắt đầu khâu lại cho Bánh bao sữa không bao lâu, mà bây giờ muốn khâu xong hoàn tất thì làm sao cũng phải năm tiếng đồng hồ trở lên!

Nhưng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trong này......

Cố Thích Phong cầm tấm vải đã được vô trùng thường dùng trong giải phẫu đơn che lại thân thể Bánh bao sữa, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ với khuôn mặt úp xuống.

Sau đó chạy đến chỗ nút báo động, vỗ xuống một bàn tay, đồng thời nhanh chóng mở ra cửa phòng giải phẫu.

Máy báo động vang lên ngay lập tức, đồng thời Cố Thích Phong còn cất cao giọng lên kêu gào.

"Người đâu rồi! Mau đưa cái người không biết từ bệnh viện tâm thần nào này vào đây, ném ra ngoài cho lão tử!"

"Bệnh nhân bệnh viện tâm thần thì nên ở bệnh viện tâm thần đi, ai lại thả ra thế này? Không sợ gây nên chuyện gì sao?"

"Nhân viên an ninh đâu! Nhanh lên một chút! Nhân viên an ninh đâu rồi!"

......

Cố Thích Phong ngăn ở phía trước Bánh bao sữa, hướng về phía cửa đang rộng mở của phòng giải phẫu hô to.

Kết quả một giây đồng hồ trôi qua, hai giây trôi qua...... Một phút đồng hồ trôi qua, ba phút đồng hồ trôi qua......

Mười phút đồng hồ trôi qua...... Cố Thích Phong rất ngạc nhiên khi một người cũng không chạy đến!

Cố Thích Phong: "......"

Chủ nhân của Địa Phủ cười nhạo nói: "Hô đi! Ngươi hô hỏng cổ họng cũng sẽ không có người tới!"

Bánh bao sữa nhẹ giọng giải thích: "Chú Cố, đây là cha Tể Tể, cha bày kết giới rồi, người bên ngoài không chỉ không nghe được âm thanh ở trong này, hơn nữa còn không nhìn thấy chúng ta nha."

Cố Thích Phong: "......"

Hắn nhìn thân thể nhỏ bé đáng sợ còn đang ngổn ngang của bánh bao sữa, nhìn nụ cười ngây thơ đáng yêu vẫn như cũ của bé, rồi nhìn người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt lạnh lùng và khí chất đáng sợ...

Cố Thích Phong gian nan lên tiếng: "Cho nên...... Tể Tể nói cha cháu ở Địa phủ...... Cũng không phải là cha của cháu đã chết, đi xuống Địa Phủ?"

Bánh bao sữa gật gật đầu, nụ cười trên mặt rất đắc ý.

"Đúng vậy nha! cha Tể Tể chỉ là ở Địa phủ làm việc thôi, cũng không phải là chết ạ."

Cố Thích Phong: "......"

A …đã hiểu!

Trên đường cái tùy tiện túm một người hỏi, nói cha ruột ở địa phủ, thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của mọi người đều là: A, đứa nhỏ này thật đáng thương, cha ruột đã chết rồi!

Người bình thường ai có thể nghĩ tới một đứa nhỏ nói cha ở Địa phủ, là mịa nó chính là đi làm ở Địa phủ, còn là chủ nhân của Địa Phủ chứ!

Cố Thích Phong hít vào, thở ra, hít vào, thở ra......

Hai mắt khẽ đảo, lúc chuẩn bị hôn mê, chủ nhân của Địa Phủ đưa tay vung lên, Cố Thích Phong bỗng nhiên cảm giác tinh thần của mình tỉnh táo gấp trăm lần.

Giọng của Minh Vương có vẻ bực bội.

"Tố chất tâm lý kém như vậy, ngươi còn làm được bác sĩ sao?"

"Nhanh khâu lại đi! Khâu xong rồi thì muốn choáng ngất bao lâu thì choáng!"

Cố Thích Phong: "......"

Ngươi con mẹ nó, đây là thái độ nhờ người khác làm việc sao?

Nếu như đây không phải cha ruột Bánh bao sữa, Cố Thích Phong thật muốn bỏ dở giữa chừng và rời đi ngay!

Nhưng đây là Phong Đô đại đế, là Diêm Vương!

Hoắc trầm Lệnh còn không có từng nói chuyện với hắn như thế đâu!

Bánh bao sữa bắt lấy ống tay áo Cố Thích Phong, vang lên giọng nói trẻ con giải thích.

"Chú Cố, cha là cảm thấy thân thể Tể Tể quá lỏng lẻo, không cẩn thận rất dễ dàng dọa đến người khác, có chút nóng vội, chú không cần so đo với cha con nha."

Minh Vương: "Cầu hắn so đo chắc!"

Cố Thích Phong: "......"

Địa Phủ đại lão: "Trừ phi hắn không bao giờ chết!"

Cố Thích Phong: "......"

Địa Phủ đại lão: "Có thể không?"

Cố Thích Phong: "......"

Cố Thích Phong huyết khí dâng lên, bay thẳng lên đ ỉnh đầu.

Bánh bao sữa vội vàng nhìn về phía một mặt cười nhạo của cha Minh Vương, giọng sữa của bé như rất tội nghiệp.

"Cha có phải là không muốn thân thể Tể Tể được khâu tốt phải không? Làm chú Cố tức điên lên, để thân thể Tể Tể về sau sẽ luôn lỏng lẻo dễ hỏng phải không ~"

Minh Vương: "......"

Chủ nhân của Địa Phủ nhanh chóng đi đến bên người Bánh bao sữa, đưa tay muốn sờ tóc dỗ dành bé, nhưng sờ đầu lại sờ ra cái đầu trọc của bé, đáy mắt sắc bén lại trở nên buồn bực.

Nhưng nhìn Bánh bao sữa đang như rất đáng thương nhìn cha, Minh Vương lại vội nhẹ giọng xin lỗi.

"Tể Tể thật xin lỗi, cha chính là nhìn hắn làm việc quá chậm, muốn k1ch thích hắn một chút!"

Cố Thích Phong bị uy hiếp ghét bỏ, cảm thấy không thể nhịn.

"Tốc độ ngươi nhanh thì ngươi làm đi!"

Địa Phủ đại lão: "Nếu không phải bản tọa khâu không tốt, còn cần ngươi một người phàm nhân làm sao?"

Cố Thích Phong: "......"

A a a!

Cầu cho người này bị ném ra ngoài ném ra ngoài ném ra ngoài!

Bánh bao sữa dùng bàn tay che mặt, giọng nói ỉu xìu.

"Cha ~~~"

Chủ nhân của Địa Phủ tằng hắng một cái, và đôi mắt lạnh lùng xuyên thấu nhìn đến cái trán gân xanh đang nổi lên của Cố Thích Phong vì tức giận.

"Làm phiền cậu rồi! Vì để tỏ lòng biết ơn, bản tọa sẽ vì cậu mà giữ lại một mảnh nền nhà dưới Địa phủ, hoan nghênh cậu có thể tùy thời tới địa phủ báo danh!"

Cố Thích Phong: "......"

Hoan nghênh tùy thời tới địa phủ báo danh?

….Như thế … mịa nó … chính là trù cho hắn đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi?

Cái đầu của Cố Thích Phong ong ong!

Cuối cùng vì quá tức giận, bị k1ch thích, điên cuồng khâu lại!

Đúng ra là phải mất tất cả sáu đến bảy giờ cẩn thận khâu ở quy mô lớn, nhưng cuối cùng thời gian hoàn thành không đến bốn giờ.

Chủ nhân của Địa Phủ nhìn những vết khâu thành công trên người Bánh bao sữa, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười vui vẻ sảng khoái lại cưng chiều.

"Kỹ thuật khâu quả thật không tệ! Tỏ lòng cảm ơn, bản tọa sẽ để cho nhân viên công tác dưới Địa Phủ bắt đầu chọn địa điểm làm thổ trạch ngay, đồng thời vì cậu xây phòng ở, hoan nghênh cậu tùy thời vào ở!"

Cố Thích Phong khóe miệng run rẩy lợi hại: "Ta còn sống mà, cần gì phải xây nhà dưới Địa phủ?"

Đây là nghĩ kiểu gì thế?

Nếu muốn cảm ơn thì không phải ước gì hắn lập tức chết đi?

Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to đề nghị: "Chú Cố không thích phòng ở dưới Địa Phủ, vậy thì để cha cho chú Cố tiền nhé?"

Minh Vương tùy ý đưa tay, toàn bộ trng phòng giải phẫu chất đầy tiền tệ dùng ở dưới Địa Phủ so với người hắn còn cao hơn—— Minh tệ!

Cố Thích Phong: "......"

Minh Vương nhìn Cố thích Phong như nhìn đồ đần: "Đừng nói bản tọa không nhắc nhở, phòng ở dưới Địa Phủ là ngàn vàng khó mua, vạn kim khó cầu! Tiền ấy à, chỉ cần cậu có thân nhân còn sống, hoặc là ở Địa phủ có công việc ổn định, chắc chắn sẽ có!"

Bánh bao sữa gật đầu giống như gà con mổ thóc: "Chú Cố à, cha nói đều là nói thật đó! Cư dân ở Địa Phủ rất rất nhiều, phòng ở so với tiền khó kiếm hơn nhiều chú ạ!"

Cố Thích Phong: "......"

Cố Thích Phong rốt cục gồng không nổi!

Há to miệng, ngạc nhiên kinh sợ một chữ không nói ra được, cuối cùng choáng.

Bánh bao sữa: "...... Cha, chú Cố làm sao thế?"

Minh Vương: "Đại khái cảm thấy cha cho quá nhiều, sướng đến phát rồ rồi!"

Bánh bao sữa cảm thấy cha Minh Vương nói rất có lý, dù sao đây là cha Minh Vương lần đầu tiên chủ động hứa để dành nền nhà và phòng ở dưới âm phủ cho người khác mà!

"Đi thôi, mang cha đi xem con ma mà con bắt về!"

Bánh bao sữa còn muốn nói thêm gì đó, Minh Vương đã dùng bàn tay to lớn của mình xoa đầu cô, đồng thời dùng phép thuật che đi các vết khâu trên cơ thể nhỏ của bé. Sau khi chắc chắn rằng người bình thường sẽ không thể nhìn thấy vết tích bị khâu trên người con gái thì tự mình ẩn thân, xóa bỏ kết giới.

Tiếng chuông cảnh báo trong phòng giải phẫu truyền đi, không ít bác sĩ y tá chạy đến, Hùng Kỳ luôn chờ ở cửa ra vào cũng nghe được động tĩnh, là người đầu tiên vọt vào.

"Tể Tể!"

Đồng thời tiến vào còn có hai bác sĩ và bốn y tá, nhìn thấy trong phòng giải phẫu khắp nơi đều là minh tệ, tất cả mọi người đều tê dại!