Chiều ngày hôm sau, Lương Thần nhận được điện thoại của Lưu Dĩ Tình, giọng cô ấy có vẻ không vui.

"Ngày mai thi hát, chiều chị qua đón em."

Lương Thần nói được.

Lưu Dĩ Tình ngừng một chút rồi nói: “Em gần đây khá thân thiết với một nam sinh?”

Lương Thần hừ hừ trong mũi một tiếng nói: “Kha Kha thật lắm mồm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Em nghĩ cái quái gì vậy?” Lưu Dĩ Tình nói, “Em thấy trước đây Nhạc Vũ Huân gây cho em chưa đủ phiền toái à?”

“Không giống.” Lương Thần nói.

“Không giống như thế nào?” Lưu Dĩ Tình hung hăng dọa người.

Lương Thần nghẹn lời, cô nói Lục Cảnh không giống, rồi lại không cách nào dùng ngôn ngữ diễn giải rốt cuộc chỗ nào không giống. Dù cho có thể diễn giải cô cũng không muốn đem phần đặc biệt này kể cho người khác.

Lưu Dĩ Tình tiếp tục nói: “Em nói đi chứ.”

“Năm nay là năm thứ sáu em ký hợp đồng với công ty, hợp đồng nói, qua năm thứ năm thì sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của em.”

“……”

Lưu Dĩ Tình đang mang một bụng đầy lời giáo huấn bị ép ngược xuống, chỉ có thể tìm cách khác để nói: “Vậy em có từng nghĩ chuyện này sẽ tổn hại đến nam sinh kia không? Cậu ta vẫn còn là sinh viên, cậu ta có thể gánh vác được không?"

Câu này như một nhát dao bén nhọn một tay chém xuống, xé toang lớp màn bảo hộ trong tim Lương Thần, những mối hiểm họa chôn giấu kín kẽ bấy lâu trong lòng bị phơi bày. Lương Thần phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đè xuống.

"Còn chưa đến đến giai đoạn kia, em cũng không nghĩ nhiều như vậy."

"Được rồi, đừng để đến lúc đó chị phải đi thu dọn rắc rối." Lưu Dĩ Tình nổi giận đùng đùng mà cúp máy, đầu dây bên kia chỉ còn âm thanh lạnh lẽo "Tít tít" đặc biệt chói tai.

Lương Thần tâm tình phiền muộn, lúc nhận điện thoại đang trang điểm một nửa, giờ nhìn lại y như ma nữ.

Lúc tâm tình không tốt, cô xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, nắp son mở không ra, cô liền dùng sức kéo, tay bị trượt, cây son bị bắn đi thật xa.

Lương Thần đau lòng nhặt cây son phiên bản giờ không còn sản xuất nữa, xác định không bị quăng gãy thì cẩn thận bỏ vào trong hộp.

Chỉ là chuyện ngoài ý nho nhỏ nhưng cũng giúp Lương Thần bĩnh tĩnh lại, cô ngồi trước bàn trang điểm, các luồng suy nghĩ nhảy loạn xạ lên trong đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người ta thường nói phụ nữ qua 25 tuổi sẽ bắt đầu héo hon, dù cho bên ngoài có tràn trề năng lượng như thế nào thì vẫn đều héo hon dần.

Nhưng Lương Thần chưa từng có cảm giác như vậy, không biết có phải do suy nghĩ hay không, cô cảm thấy bản thân hiện tại tốt hơn nhiều so với lúc cô 18 tuổi. Người ta nói không có con gái 18 tuổi xấu vì đó là tuổi thanh xuân, nhưng Lương Thần mỗi lần xem lại hình của mình trước kia đều thấy thảm không chịu nổi, trong khi ngũ quan bây giờ phát triển hoàn chỉnh, thân hình cũng có da có thịt hơn, đây mới là trạng thái lý tưởng của cô. 

Đến Lưu Dĩ Tình cũng thường nói cô nhiều năm qua không có gì thay đổi, Lương Thần thấy cũng không có gì không tốt, có lẽ là vì cô chưa từng trải qua phong ba bão táp nào đáng kể, cô cũng vui vì duy trì được tâm thái ở hiện tại.

Không biết tự lúc nào, tâm tình của cô đã tốt hơn.

Cô hoàn tất việc trang điểm, không nhịn được mà tự khen ngợi bản thân, sau đó xách túi đi ra ngoài.

Hôm nay là sinh nhật Đinh Gia Vận, anh mời không nhiều người lắm, Lương Thần đương nhiên có trong danh sách khách mời. Mà hôm qua Đinh Gia Vận đã tổ chức sinh nhật kết hợp với buổi công bố bộ phim điện ảnh mới, các hoạt động đều đã hoàn thành, hôm nay chính là mời bạn bè thân thiết, không có phóng viên truyền thông, giống như tiệc sinh nhật của người bình thường vậy.

Đúng 6 giờ Lương Thần đến nhà hàng, trước khi xuống xe, cô nói với tài xế Lưu: "Hôm nay có thể về khá trễ, nếu lúc đó chú đang nghỉ thì tôi tự về."

"Không sao." Lão Lưu nói, "Cũng không phải quá xa, cứ điện thoại cho tôi trước một giờ là được."

Bên trong xe có mở điều hòa nhưng nhìn dòng người qua lại trên đường giờ đây đều trùm như gấu, không khí dường như muốn đóng băng cả cửa kính xe, Lương Thần nói: “Lạnh lắm, chú ở nhà chơi với con đi, hôm nay bạn bè đông, tôi tùy tiện xin quá giang về nhà."

Lần này lão Lưu cười nói được, Lương Thần cầm túi xuống xe, đi theo nhân viên phục vụ đi vào.

Cửa phòng chậm rãi đẩy ra, bên trong mọi người ngồi chung một cái bàn lớn, đều là người quen, bất ngờ thay, Mã Sơn Sơn cũng có mặt.

Không khí bên trong rất náo nhiệt là do tên dở hơi Tôn Bân Úc, anh ta đang diễn hài độc thoại, tất cả mọi người đều ôm bụng cười lăn lộn, chỉ có Mã Sơn Sơn nhìn anh ta với vẻ mặt lãnh đạm.

Lương Thần gõ gõ cửa, tất cả mọi người nhìn ra, Tôn Bân Úc nhanh thoăn thoắt, hai ba bước chạy đến bên Lương Thần, khoác vai cô nói: “Cam nhỏ của chúng ta đến rồi, vở hài của tôi có nhạc đệm rồi, đến đây, ngồi kế anh trai nào."

Tôn Bân Úc lôi kéo cô ngồi xuống, mà chỗ ngồi kế bên trùng hợp lại là Mã Sơn Sơn.

Lương Thần chào hỏi chúc mừng Đinh Gia Vận trước, sau đó hỏi Mã Sơn Sơn: “Hôm qua mình mới xem tin tức, cậu định đóng phim điện ảnh à?”

Mã Sơn Sơn gật đầu: “Đã sớm bàn bạc với Đinh Gia Vận, mình tham gia một vai nhỏ trong bộ phim Tết sang năm của anh ấy.”

Lương Thần hết sức bất ngờ mà "Ồ" một tiếng.

Mã Sơn Sơn lại gục đầu xuống, uống một ngụm rượu trong ly của cô ấy.

Sau khi chờ vài người còn lại đến đông đủ, mọi người cùng nhập tiệc.

Ăn uống linh đình, liên tục cụng ly, còn có Tôn Bân Úc hoạt náo khuấy động không khí, cả phòng tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, ngay cả gương mặt Mã Sơn Sơn cũng ửng đỏ, ngồi cười suốt.

Hết một vòng rượu, mọi người hầu như đã no say, lại gọi thêm vài món nhấm nháp, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.

Khi mọi người nói đến Lương Thần thì đều nói đến đề tài nóng hổi mấy ngày nay "Đau lòng Lương Thần", Đinh Gia Vận châm một điếu thuốc, hỏi: “Sao rồi? Chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

“Chuẩn bị cái gì chứ!” Tôn Bân Úc cướp lời, “Không phải mọi người đều chuẩn bị xem cổ quỳ trong vòng một sao? Đến lúc đó anh đi cổ vũ cho em, coi như là đến đài truyền hình Bắc Nguyên chơi một chuyến vậy."

Lương Thần vo tròn khăn giấy ném vào anh ta, sau đó quay đầu nói với Đinh Gia Vận: "Cũng ổn, cuộc thi vào ngày mai."

“Vậy thì tốt.” Đinh Gia Vận nâng ly, “Chúc em thành công.”

“Ha ha ha ha ha ha chúc cái gì mà chúc!” Tôn Bân Úc lại cướp lời, “Không thấy bây giờ mọi người đều đang đau lòng cho Cam của chúng ta sao? Đi đi, anh không nâng ly chúc đâu, chờ em quỳ trở về, anh mời em uống một bữa ra trò.”

Lương Thần liếc mắt nhìn anh ta một cái xem thường, nâng ly đáp lễ Đinh Gia Vận.

Sau khi cho vào bụng ba vòng rượu vang đỏ, người Lương Thần bắt đầu nóng lên. Máy sưởi trong phòng mở tối đa, cô đã cởi áo khoác, lúc này chỉ có thể kéo kéo cổ áo cho bớt nóng.

Mã Sơn Sơn thấy vậy thì gọi người phục vụ vào, thấp giọng nói vào tai cậu ta vài câu.

Chỉ một lát sau, người phục vụ bưng một ly nước ấm vào, Mã Sơn Sơn đưa cho Lương Thần: “Uống chút đi.”

Lương Thần nhận lấy ly nước, phát hiện là nước nóng, vì vậy ngẩng đầu hỏi người phục vụ: “Có đá không?”

Mã Sơn Sơn liếc cô một cái, nói: “Vẫn nên uống nóng đi.”

Hồi ức đột nhiên ùa về, Lương Thần cúi đầu uống một ngụm nước nóng, không nói gì nữa.

Lương Thần nhớ lại vào năm nhất, mấy cô gái trong phòng cô đi ra ngoài dạo phố, khi đó vẫn là mùa hè, cô có uống một ly đồ uống lạnh, kết quả không bao lâu thì dì cả tới, ở trên đường đau đến chết đi sống lại, lúc ấy là Mã Sơn Sơn cõng cô chạy thẳng ra xe taxi, sau đó lại từ cửa bệnh viện cõng vào phòng khám.

Từ đó về sau, Lương Thần mỗi lần tính uống đồ uống lạnh, Mã Sơn Sơn đều như thói quen mà nói: “Vẫn nên uống nóng đi.”

Hơn ba vòng rượu thì mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị ra về.

Do mọi người đều uống rượu nên người thì gọi tài xế, người thì tìm người lái thay, Lương Thần đang đang định xem ai tiện đường xin đi nhờ thì đột nhiên Lục Cảnh gọi đến.

Lương Thần ra khỏi phòng nhận điện thoại: "Alô, có chuyện gì vậy?"

"Chị vừa uống rượu?" Lục Cảnh hỏi.

Lương Thần nói: “Uống một chút, sinh nhật bạn.”

“Đinh Gia Vận?”

“Sao cậu biết?”

Lục Cảnh không trả lời, nói thẳng: “Tôi tới đón chị.”

“Hả?”

“Tôi sắp tới rồi.”

“Cái gì?” Lương Thần lập tức tỉnh rượu không ít, “Làm sao cậu biết tôi ở đâu?”

“Khoai môn nói.”

“À……” Lương Thần nhìn vào phòng một cái, Tôn Bân Úc tựa lưng vào ghế, nhìn cô cười xấu xa.

“Vậy cậu đến đi, đến rồi thì gọi cho tôi."

“Được.”

Lương Thần trở về phòng, ngồi thẳng tắp, thấp giọng nói: “Anh cũng thật nhiều chuyện.”

Tôn Bân Úc chống đầu trên khuỷu tay, nửa tỉnh nửa say mà nói: “Người ta gửi WeChat cho em, em không trả lời nên mới hỏi anh, trách oan cho anh rồi."

Lương Thần lập tức mở di động ra xem, Lục Cảnh quả nhiên gửi cho cô mấy tin nhắn nhưng đều bị các tin nhắn khác đẩy xuống. 

Đại Thần: "Chị đang làm gì đó?"

Đại Thần: "Chị đâu rồi?"

Đại Thần: "Tôi tính trả xe."

Đại Thần: "?"

Đại Thần: "Đâu rồi?"

Đại Thần: "Chị không cần xe?"

Đại Thần: "Chị không cần tôi?"

Đại Thần: "......886" (tạm biệt)

Tôn Bân Úc thấy cô như vậy, thật thú vị: “Người ta lo lắng như vậy mà em còn mắng anh nhiều chuyện, anh thật tội quá mà."

Lương Thần không thèm để ý đến anh ta, nhìn lại khung chat với Lục Cảnh, bấm ghim lên đầu.

Như vậy thì sẽ không còn bị xem sót nữa.

Lúc này, Tôn Bân Úc sửa sang lại quần áo, nói: “Lão Đinh, lát nữa tiện đường đưa tôi về nhé.”

Đinh Gia Vận nhìn về phía Lương Thần: “Lát nữa em về như thế nào? Không thì về cùng anh đi?"

“Hừ, cậu thật quá đáng! Tôi đang hỏi cậu mà!” Tôn Bân Úc nói, “Xem tôi là không khí hả?”

Đinh Gia Vận cười nói: “Cậu thì chắc chắn là đưa rồi, cậu sồn sồn cái gì.”

“Ê ê!” Tiểu Quan đột nhiên xen vào, “Khoai môn, tối nay đi xe em về đi, em gọi người đến lái nhưng thân là con gái, em hơi sợ, anh với em cùng nhau về nhé.”

“Em mà cũng sợ hả?” Tôn Bân Úc nhìn Tiểu Quan với vẻ mặt đầy khinh thường, “Người lái xe thay em mới phải sợ đó.”

Tiểu Quan: “……”

Lương Thần cười trả lời Đinh Gia Vận: “Cảm ơn anh nhưng bạn em đến đón em.”

Đinh Gia Vận vẫn duy trì nụ cười lịch thiệp nói: “Vậy thì tốt rồi, về đến nhà nhớ báo anh một tiếng.”

Lương Thần thấp giọng bảo "vâng" rồi không nói gì nữa.

Đinh Gia Vận lại uống một ngụm rượu, ai cũng thấy được tâm trạng anh không vui, nhưng nhất thời lại không biết phải làm gì, lúc này nói cái gì cũng sẽ gây ra tình huống ngượng ngùng.

“Cậu cuối cùng cũng không thèm tiễn tôi sao!” Tôn Bân Úc ủy khuất mà xen vào sự im lặng của hai người, nói, “Cậu, mẹ nó, lần trước uống nhiều say bí tỉ vẫn là ông đây thức trắng đêm chăm sóc cậu, thiếu chút nữa bị phóng viên chụp được, còn gì là thanh danh của người ta nữa!”

Đinh Gia Vận lúc này mới cười nói: “Tiễn! Tiễn! Tôi tiễn cậu đến tận phòng luôn được không?”

“Vậy thì không cần.” Tôn Bân Úc ra vẻ ngại ngùng nói, “Tôi chưa từng cho đàn ông vào phòng mình bao giờ.”

Nhờ sự cắt ngang của Tôn Bân Úc mà không khí hòa hoãn đi rất nhiều, mọi người cũng vội vã trở về nhà.

Khi Lục Cảnh đến, Đinh Gia Vận tiễn Lương Thần xuống lầu, anh lại nhìn thoáng qua Mã Sơn Sơn ngà ngà say nói: “Khoai môn, cậu tiễn Mã Sơn Sơn đi.”

“Được rồi!” Tôn Bân Úc lập tức tung ta tung tăng mà đi theo phía sau Mã Sơn Sơn.

Lương Thần và Đinh Gia Vận vừa xuống lầu liền thấy chiếc xe kia, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là cậu thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đinh Gia Vận liếc mắt một cái đã nhận ra đây là cậu trai lần trước gặp tại nhà Tôn Bân Úc.

“Bạn của em?”

Lương Thần "Ừ" một tiếng.

Vì sao cậu ấy lái xe của Lương Thần, Đinh Gia Vận cũng không hỏi thêm.

Nhìn ánh mắt Lương Thần, anh cũng đã hiểu được tám chín phần.

Mặc dù trong lòng cực kỳ thất vọng nhưng Đinh Gia Vận vẫn lịch sự tiễn Lương Thần đến tận xe: “Đi đường cẩn thận chút, về đến nhà rồi thì báo một tiếng.”

Thấy hai người đi đến trước xe, Lục Cảnh xuống xe, mở cửa bên ghế phụ.

“Cả người đầy mùi rượu, sao uống nhiều vậy?” Cậu túm chặt tay Lương Thần, kéo cô lên xe.

Lương Thần không kịp phòng ngừa, chưa kịp nói cám ơn với Đinh Gia Vận đã bị Lục Cảnh nhét vào trong xe.

Đinh Gia Vận bị ngăn cách ở ngoài xe, thở dài, bước nhanh về nhà hàng.

Lương Thần ngồi trên xe, mắt có chút mơ màng, nhìn Lục Cảnh, nói: “Tôi không uống nhiều, chỉ là tửu lượng tôi không tốt lắm.”

“Tửu lượng không tốt mà còn uống?” Lục Cảnh mới vừa cài dây an toàn, nhìn thấy bộ dạng của Lương Thần lại tháo dây an toàn ra, “Giờ khó chịu lắm à?”

Lương Thần cười: “Không khó chịu.”

Lục Cảnh cúi người, cài dây an toàn cho cô.

Khoảng cách gần như vậy làm Lương Thần có chút không quen, tay cô tự giác nắm lại thành quyền, nín thở.

Lục Cảnh cài dây an toàn chắc chắn, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với đôi mắt khẩn trương của cô. 

“Chị bị sao vậy?”

“Không sao cả……” Lương Thần rũ mắt, lông mi cong vút, vừa dày vừa dài, tính nói gì nhưng đôi môi chỉ rung rung mà không nói.

Lục Cảnh vẫn duy trì tư thế này, cằm đối diện với mặt Lương Thần, hơi thở phà trên da Lương Thần.

Thời gian chậm rãi trôi, một giây mà ngỡ như hai giây.

Người Lương Thần từ từ cứng đờ bên trong chiếc xe ấm áp, cô cẩn thận hô hấp, sợ phá vỡ bầu không khí lúc này.

Nhạc trong xe có giai điệu nhẹ nhàng như gõ từng nhịp từng nhịp vào tim cô, thình thịch thình thịch.

Cô rũ mi mắt, lông mi run rẩy, thân thể mất tự nhiên mà vặn vẹo một chút.

Lục Cảnh cảm giác ngứa ngáy nơi yết hầu.

Khoảng cách gần như vậy, nếu tiến thêm một bước thì lại thành mạo phạm.

“Chị đừng hại tôi.”

Lương Thần trợn mắt: “Hả?”

Người say rượu là Lương Thần nhưng ánh mắt cậu thiếu niên trước mặt lại say mê rõ ràng, cậu nói: "Gần đây, say rượu lái xe bị phạt rất nặng, chị đừng hại tôi."