Toàn bộ hợp đồng không tốn quá nhiều thời gian, các điều khoản hầu như đã được thỏa thuận từ trước khi Lương Thần đến, chỉ cần cô hiểu những vấn đề liên quan là có thể ký kết.

Lúc cuộc họp sắp kết thúc, Mục Bạch Văn hỏi Lương Thần còn chỗ nào chưa rõ không, Lương Thần nghĩ nghĩ rồi hỏi Mã Minh Huy: “Đạo diễn Mã, vì sao anh chọn tôi?”

Chương trình “Đỉnh Phong Ca Đàn” từ trước đến giờ, ca sĩ tham gia toàn là ca sĩ kỹ thuật thanh nhạc thượng thừa, trong đó càng không thiếu diva, ca sĩ hát thể loại nhạc pop thị trường được yêu thích như Lương Thần thì trong “Đỉnh Phong Ca Đàn” chưa từng có bao giờ.

Cô biết rõ vị trí và hình tượng của mình trong lòng khán giả nên vô cùng tò mò khi Mã Minh Huy tìm đến cô vì cô và anh ta bình thường cũng không có liên hệ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mã Minh Huy cao ốm, tóc để dài cột lại sau đầu, thoạt nhìn khá giống dáng vẻ của mấy ẩn sĩ nhưng thật ra là một cao thủ marketing, những năm gần đây các tiết mục qua tay anh ta không có cái nào không nổi tiếng.

“Cô Lương là đang khiêm tốn sao?” Mã Minh Huy cười tủm tỉm nói, “Hay cô không tin vào thực lực của bản thân?”

Lương Thần cười khổ, “Cũng không phải, chính là tôi…… trong lòng không chắc lắm.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mã Minh Huy nhún vai, “Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, không thể đổi ý được nữa? Chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.”

Mã Minh Huy nửa thật nửa đùa khiến Lương Thần thở dài một hơi, cùng với ý của Mục Bạch Văn, chính là tận dụng cơ hội này, nếu tốt thì coi như chuyển hình thành công, bằng không thì cũng duy trì được độ nổi tiếng.

Mã Minh Huy mới đầu vui đùa, giờ trấn an Lương Thần: “Cô Lương, tôi chọn người thì phải có mắt nhìn người, tôi hoàn toàn tin tưởng cô, chả lẽ cô lại không tin tưởng bản thân sao?”

Lương Thần lấy lại tinh thần, “Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Lúc chạng vạng, Lương Thần xuống gara dưới lầu công ty, Tiểu Vũ và Viên Kha Kha đưa cô cùng nhau về nhà.

Suốt chặng đường đi, Lương Thần không nói gì, Viên Kha Kha tưởng cô có lẽ là căng thẳng, liền tìm chút chuyện thú vị nói với cô: “À, chị biết gì không? Như thế nào vai nữ chính trong bộ IP khủng năm nay của Mạnh Lam Chi bị đổi diễn viên rồi?"

Lương Thần chớp chớp mắt, “Hả?”

“Chính là bộ cổ trang nổi đình nổi đám kia đó, ảnh tạo hình chụp xong hết rồi, kết quả tạm thời bị thay đổi.”

“Do cái scandal kia à?”

“Chắc là vậy, tình hình nội bộ em cũng không biết, dù sao phía đầu tư yêu cầu đổi, thay thành Dương Thích Ngôn đóng chính.”

Lương Thần à một tiếng, “Em xem khán giả cũng dễ quên, không bao lâu cô ấy nổi lại thôi.”

“Vậy cũng không chắc.” Viên Kha Kha nói, “Mấy năm nay tiểu hoa lưu lượng giống cô ta nhiều như nấm, cô ta biến mất chừng nửa năm, lúc trở lại ai còn nhớ nữa?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Thần gật gật đầu, Viên Kha Kha lại nói: “Mà cũng tại cô ta, ngực to não như trái nho, làm cho công ty của cổ tức điên lên, làm người đàng hoàng không làm, một hai phải làm tiểu tam.”

Lương Thần không tỏ thái độ, cúi đầu nhìn nhìn di động.

Mới 6 giờ rưỡi chưa đến 7 giờ, đèn vừa mới lên rực rỡ, trên cầu vượt xe như mắc cửi, bóp còi không ngừng. Lương Thần đột nhiên lên cơn buồn ngủ, dựa vào cửa sổ xe ngủ một lát, lúc mở mắt ra đã về đến nhà.

Viên Kha Kha và Tiểu Vũ vừa vào cửa liền tất bật nấu nướng trong nhà bếp, Lương Thần ngồi trong phòng khách, ăn không ngồi rồi, nhìn đông nhìn tây một lúc, lại mở máy tính, vào steam.

Cô thấy Lục Cảnh đang trực tuyến, vì thế vào phòng của cậu trong yy, liền nghe thấy một giọng nam trẻ trung, “Bà nó! Anh! Hướng W có người kìa! Có người!”

Lục Cảnh không hé răng.

Cậu trai kia lại nói: “Có người kìa! Hướng W!”

Lục Cảnh ừ một tiếng, “Đã chết.”

Cậu trai trẻ mất hai giây mới nói: “Trời…… Vấn đề là anh phải mở miệng, anh không hé răng thì làm sao em biết anh có thấy không!”

Lục Cảnh hừ hừ bằng giọng mũi, “Anh mà không thấy à?”

“À.”

Lương Thần nghe đến đó, lẳng lặng rời khỏi yy.

Cô treo máy trong steam, vào phòng luyện đàn một lát, lúc bước ra thì Viên Kha Kha và Tiểu Vũ đã nấu cơm xong, ba người cùng nhau ăn, xong xuôi Viên Kha Kha và Tiểu Vũ lại vào bếp dọn dẹp, Lương Thần trở lại phòng khách, nhìn di động có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.

Đại Thần: "Chị vào steam?"

Đại Thần: "Chơi trò chơi à?"

Đại Thần: "Chị đâu rồi?"

Bên dưới là một cuộc gọi thoại chưa nhận.

Lương Thần trả lời: "Vừa mới ăn cơm xong, chưa xem WeChat."

Lục Cảnh trả lời rất nhanh: "Cho tôi số điện thoại của chị đi."

Quả Cam: "139xxxxxxxx."

Quả Cam: "?"

Đại Thần: "Lần sau tìm không thấy chị, tôi liền trực tiếp gọi điện thoại cho chị." 

Quả Cam: “🙄”

Đại Thần: "Vào trò chơi?"

Quả Cam: "Được thôi."

Cô lại vào yy, phát hiện cậu trai trẻ kia vẫn còn ở đó.

Lương Thần hỏi: “Đây là bạn của cậu à?”

Lục Cảnh nói: “Em họ tôi.”

Em họ Lục Cảnh Lư Hướng Thần nghe thấy giọng nữ, lập tức nhao nhao lên, “Anh! Đây là ai vậy? Đàn em hả!”

Lục Cảnh nói: “Gọi chị đi.”

Thái độ Lư Hướng Thần lập tức thay đổi, ngọt ngào mà kêu một tiếng chị, sau đó nói: “Anh, anh chờ lâu như vậy chính là chờ chị này à? Hiện giờ chúng ta có ba người thì chơi sao vậy?”

Lư Hướng Thần là hỏi thật lòng, nhưng chiều sâu của câu hỏi cũng không làm xáo động suy nghĩ của Lục Cảnh.

Lục Cảnh nhúc nhích ngón tay, đá Lư Hướng Thần ra khỏi phòng.

“Được rồi, chúng ta có thể đấu đôi.”

Lư Hướng Thần: "???"

Lương Thần không thấy Lư Hướng Thần trong phòng yy, hỏi: “Em họ cậu đâu rồi?”

“Nó học cấp ba, phải học hành.”

“À vâng.”

Mười phút sau, Viên Kha Kha và Tiểu Vũ dọn dẹp nhà bếp xong, chuẩn bị rời đi.

Hai người ở cửa mặc áo khoác mang giày, thuận miệng báo với Lương Thần một tiếng rời đi, nhưng cô gái trước máy tính chú tâm nhìn màn hình, đeo tai nghe, ngón tay bay nhảy trên bàn phím, không hề chú ý đến hai trợ lý nhỏ của mình.

Viên Kha Kha bước ra cửa, Tiểu Vũ theo sau, bĩu môi, “Sao chị Thần lại tiếp tục chơi game nữa rồi, không biết có cái gì hay.”

Viên Kha Kha vỗ vỗ vai cô, “Chị ấy thích là được.”

*

Kết thúc một trận, Lương Thần đứng dậy vào nhà bếp lấy nước ấm uống, khi quay lại thì phát hiện trong phòng yy lại có thêm hai người, ngoài Lư Hướng Thần còn có một em gái nhỏ.

Em gái xấu hổ mà gọi một tiếng “Anh ơi, lại làm phiền anh dẫn tụi em chơi game, lần này tụi em sẽ cố gắng không thành hộp.”, Sau đó Lư Hướng Thần ở một bên cười ngây ngô.

Lương Thần hỏi Lục Cảnh: “Em gái này là……?”

“Bạn gái em!” Lư Hướng Thần giành trả lời trước, “Đây là bạn gái em Thiên Thiên, mau gọi chị đi.”

Thiên Thiên nghe lời mà gọi một tiếng chị, giọng nói mềm mại như nước.

“Bạn gái?” Lương Thần kinh ngạc mà nói, “Cấp ba đã có bạn gái à?”

“Chị à, cấp ba thì sao lại không thể có bạn gái vậy?” Lư Hướng Thần nói, “Em 18 tuổi rồi, sao lại không thể có bạn gái.”

Lương Thần kinh ngạc không phải chuyện Lư Hướng Thần cấp ba đã có bạn gái, mà là kinh ngạc cậu ta vậy mà có thể thoải mái giới thiệu với anh họ, chẳng lẽ yêu đương lúc cấp ba không nên trốn trốn tránh tránh sao?

“Vậy…… Ba mẹ cậu biết không?”

“Đương nhiên là biết, yêu đương lén lút thì còn gì là đàn ông, đúng không Thiên Thiên?”

Thiên Thiên lập tức ừ một tiếng.

Mấy cậu trai trẻ ngày nay…… Đều khí phách như vậy sao?

Cô hỏi Lục Cảnh: “Nhà các cậu đều lợi hại như vậy à?”

Lục Cảnh ừ một tiếng, “Người lớn trong nhà tôi đều có tư tưởng tiến bộ, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện học, có thể yêu đương.”

Lương Thần ngạc nhiên, “Xin hỏi cậu em thành tích như thế nào?”

Lư Hướng Thần cười hì hì, “Kỳ thi tháng này, em bất tài chỉ đứng trong top 10 thành phố.”

Lương Thần: “À.”

Thì ra cả nhà đều là học bá.

“Vậy bạn gái của cậu?”

“Em… em thành tích không tốt lắm.” giọng Thiên Thiên nhỏ nhẹ tinh tế, “Em cực kỳ học lệch, tiếng Anh thiếu chút nữa là không đạt tiêu chuẩn.”

Lương Thần thốt lên: “Học lệch cũng không sao, chị ngày trước cũng học lệch, toán với tiếng Anh rối tinh rối mù, hiện tại vẫn ổn, đừng lo lắng nha.”

Cả nhà ba người kia đều trầm mặc một chút, có chút ngượng ngùng.

Thấy không ai lên tiếng, Lư Hướng Thần liền nói: “Tổng điểm của Thiên Thiên không cao, nhưng thi vật lý quốc gia được hạng nhất, được cử đi học.”

Lương Thần: “………”

“Chúng ta chơi trò chơi đi.”

Sau khi bốn người đại sảnh trò chơi, tổ đội bốn người, lúc này, server lại treo.

Lương Thần không có việc gì làm, còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, nói: “Nhà các cậu thế mà toàn là học bá nha.”

Lục Cảnh khóe miệng mang theo ý cười, chỉ có mình cậu biết.

Thái độ của Lương Thần thật giống như là dâu đoảng sợ gặp ba mẹ chồng.

“Thiên Thiên và Thần Thần là ngoại lệ, mẹ tôi học cũng không tốt, chưa từng vào đại học, bà ngoại tôi bằng cấp cũng không tính là cao.”

Cuối cùng cũng có điểm giống người bình thường, Lương Thần nghĩ.

“Bởi tôi mới nói, sao có thể tồn tại cả nhà học bá được chứ.”

Lục Cảnh phụ họa: “Ừ, chúng tôi chỉ có vài ngoại lệ mà thôi.”

Lư Hướng Thần ở một bên yên lặng không ra tiếng, sợ mình vừa nói lại bị anh họ đá ra.

Mẹ của anh họ, cũng chính là dì cậu, chưa từng học đại học, nhưng người ta là đệ tử chân truyền của danh họa, hiện giờ nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. Còn có bà ngoại cậu, cũng là bà ngoại của Lục Cảnh, bằng cấp không cao, lúc trẻ cũng chỉ nghiên cứu phát minh một chút đạn đạo mà thôi, hiện tại được nhà nước trợ cấp cả đời, nếu không thì bọn trẻ trong nhà làm sao có thể một đường vào đại học.

Nhưng thông minh cơ trí như Lư Hướng Thần, lúc anh họ đá cậu ra khỏi phòng liền đoán được chị gái này với anh họ có quan hệ gì, cho nên cậu chủ động ngậm miệng.

Sau khi trò chơi bắt đầu, Lư Hướng Thần lường trước chị gái Lương Thần này khẳng định là một con gà, đối với kỹ thuật của cô cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ thấy giọng nói khá dễ nghe, nghe cô nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.

Sau khi nhảy dù, Thiên Thiên bị cuốn xa khỏi địa điểm đánh dấu, Lư Hướng Thần liền thở hổn hển đi nhặt hộp, Lương Thần ở một bên nhìn, cảm khái: “Thật giống tôi lúc trước nha.”

Lục Cảnh vừa nhặt trang bị vừa nói: “Chị nói lời dư thừa rồi.”

“Sao vậy?”

"Chị lát nữa nhìn sẽ biết.”

Hơn mười phút sau, đúng như Lục Cảnh nói, lời Lương Thần nói quả nhiên dư thừa.

Thiên Thiên người ta tuy rằng chỉ chơi trò này lần thứ hai, nhưng điều khiển súng cực kỳ tốt, không cần người khác chỉ đã biết áp súng, phân tích ảnh hưởng đường đạn còn có thể tính được quỹ đạo của đường đạn trong không trung, trước mắt đã hạ được hai người.

Lương Thần thở dài thật sâu, cô làm sao có thể vọng tưởng so sánh mình với học bá vật lý người ta chứ. 

Bị một học sinh cấp ba chèn ép, Lương Thần cực kỳ buồn phiền.

Sau khi Lục Cảnh tìm được một chiếc xe jeep, cho Lương Thần thử làm tài xế, Lương Thần lúc này mới hưng phấn lên.

Chơi lâu như vậy, trừ một lần lái xe máy, còn chưa từng thử lái ô tô.

Lương Thần ngồi trên ghế lái, Lục Cảnh ngồi vào ghế phụ, hai người kia ngồi ở băng sau.

Xe trong trò chơi cũng không dễ lái, Lương Thần khởi động xe lái rất cẩn thận, cực chậm.

Cuối cùng Lư Hướng Thần nhịn không được, “Chị à, chị nhất định phải chạy bên phải sao?”

Lương Thần: “………… Ngại quá là do thói quen.”

Nói xong, cô lái hướng triền núi, đi đường tắt hướng đến khu an toàn.

Phía xa có một pháo đài, ở trên có người rình bọn họ như hổ đói, nhưng Lương Thần chỉ lo lái xe không phát hiện, Lư Hướng Thần đã rống lên: “Có người! Có người! Tránh bọn họ đi! Quẹo trái! Trái! Trái! Bên kia là trái à?!”

Lư Hướng Thần càng hét, Lương Thần càng căng thẳng, xe suýt nữa đâm vào cây.

Lục Cảnh nhìn kỹ thuật lái xe của Lương Thần đến đây là không ổn rồi, vì thế lên nòng chuẩn bị đối đầu.

Nhưng Lương Thần lái xe quá vi diệu, Lục Cảnh căn bản không có cách tính hết đường đi nước bước, trơ mắt nhìn đối phương ném bom lại đây.

“Bùm” một tiếng, xe jeep biến thành xe ma.

Lư Hướng Thần tuyệt vọng mà nằm liệt trên ghế trên, Thiên Thiên cũng thở dài.

Này vừa chết nguyên một xe, quá tuyệt vọng.

Lương Thần cực kỳ tự trách bản thân, nhỏ giọng nói: “Lần sau vẫn là đừng cho tôi lái xe, kỹ thuật lái xe của tôi quá tệ rồi.”

Lục Cảnh lại nói: “Không liên quan, người một nhà, cùng chết.”

Lương Thần:……?

Ai, ai với các cậu là người một nhà