Từ năm năm trước khi huyện Lam Điền bắt đầu có chút của ăn của để, Vân Chiêu đã muốn thành lập một thương đội lên thảo nguyên, lợi nhuận là một phần, thứ mà Vân Chiêu coi trọng nhất là thông tin, ở thời đại thông tin bế tắc này, biết hơn người khác một tin tức, hoặc chỉ sớm hơn người khác dù một ngày, đôi khi đó là chuyện quyết định sinh tử của không chỉ một người.

Với ý nghĩa quan trọng như vậy, Vân Chiêu tất nhiên giao nhiệm vụ cho Vân chưởng quầy, ông ta là người có kinh nghiệm làm ăn nhất, hơn nữa qua việc bán gia vị, ông ta cũng tiếp xúc với người Mông Cổ rồi.

Trước khi ông ta lên đường, Vân Chiêu hết sức cẩn thận dặn dò ông ta một phen về tầm quan trọng của thu thập tin tức, tất nhiên chuyện này không thể nói quá rõ ràng, nhưng bằng sự lão luyện trong kinh doanh nhiều năm, Vân Chiêu tin ông ta biết tin tức nào sẽ hữu ích.

Vân chưởng quầy không làm Vân Chiêu thất vọng.

Lão già này mỗi lần từ thảo nguyên về là đắc ý khoe khoang mình kiếm được bao nhiêu, hận không thể mang từng đồng xu ra dí tận mặt Vân Chiêu mà khoe.

Vân Chiêu hận không thể bẻ hết sạch răng của ông ta.

Nhưng hết cách rồi, nhân thủ trong tay y hữu hạn, nếu nói về sự gian xảo, hiểm độc, tàn nhẫn thì thúc thúc Vân Tiêu của y rất thích hợp, nhưng hắn kinh doanh không vốn quen rồi, thích giải quyết bằng thủ pháp giết người, đương nhiên không phù hợp.

Đáng lẽ còn có một người rất có tương lai, người này khi còn nhỏ thông minh hiếu học, thậm chí còn từng chạy sang thôn bên học kế người ta, ấy vậy mà không hiểu thế nào mà sau khi theo Vân Mãnh đi cướp một chuyến về, đầu óc hắn teo lại, cơ bắp thì to ra, đến nỗi Từ tiên sinh mỗi lần nhìn thấy hắn là thở dài than, nhìn nhầm người rồi.

Đúng vậy, chính là tên ngốc Vân Dương.


Nếu mọi chuyện đúng dự tính, Vân Chiêu đã không phải vất vả lên thảo nguyên một chuyến thế này.

Quay về với hiện tại, Lạp Khắc Thân bị thương không nghiêm trọng lắm, nhìn hành động nhanh nhẹn của ông ta mà xét, nhát đao đó chỉ làm ông ta chảy máu.

Với sức chiến đấu hung hãn của người Mông Cổ mà xét, trong thời gian ngắn cuộc chiến khó kết thúc được.

“ Lạp Hà Kỳ thực sự đi giết Lạp Khắc Thân rồi, không ngờ hắn chẳng muốn đợi dù chỉ một khắc, tới mưu tính cũng bỏ luôn.

“ Vân chưởng quầy ở bên tặc lưỡi mãi:Vân Chiêu cảm thán: “ Đó là nguyên nhân vì sao Mông Cổ trỗi dậy, cũng là bài học vì sao họ suy tàn.

Họ thích dựa vào một bầu nhiệt huyết làm việc, một khi gió trên thảo nguyên thổi về phía họ, họ sẽ huy hoàng vô cùng, nhưng một khi gió không còn thuận lợi nữa, bọn họ sẽ thất bại tan nát.

”“ Cho nên người Mông Cổ thích dùng thiên thời, cùng lắm bọn họ làm tới được địa lợi, còn nhân hòa thì bọn họ không thể làm được.

Khi ai ai cũng bắt đầu thù hận họ, mà họ nhờ cướp bóc trở nên dư dả rồi xa hoa dâm dật, ngay cả sự dũng mãnh ban đầu cũng không còn nữa thì thất bại là chuyện tất yếu.

”“ Bây giờ người Mông Cổ vẫn còn sống trong vinh quang của hoàng kim gia tộc, nhưng không biết làm sao để tái hiện hoàng kim.

Bọn họ đã đánh mất tinh thần của hoàng kim gia tộc, chỉ biết oán trách sao mình không sinh ra ở thời đại hoàng kim.

”“ Người như thế không có tầm nhìn xa, không có kế hoạch lâu dài, nói thì hay làm thì dở, kiêu ngạo tự đại, chỉ thích hợp làm tốt thí cho cường giả chỉ huy thôi.

” Vân Chiêu nói xong đóng cửa xe lại, nằm xuống giường tiếp tục hoàn thiện tấm bản đồ mới chế tác của mình.

Những lời ấy Vân chưởng quầy không hiểu, nhưng không cản trở ông ta cố gắng ghi nhớ, chuẩn bị sau khi về Tây An, nói cho nhi tử đang học ở thư viện Ngọc Sơn, mình không hiểu chẳng hề gì, quan trọng là nhi tử của mình phải hiểu.

Khắc Lỗ bộ cách Đóa Nhan bộ chưa tới 300 dặm, Vân Chiêu đánh dấu đậm trên bản đồ, kỳ thực y chú ý không phải là Khắc Lỗ bộ mà là thành Quy Hóa ở bên cạnh.

Tòa thành này được A Lặc Thản hãn và tam nương tử của ông ta hao phí vô số nhân lực vật lực xây lên, tường thành dùng gạch xanh xây thành, nhìn xa như cả mảng màu xanh, từ đó có tên "Thanh Thành", mà người Minh thì thích gọi theo ý chỉ của hoàng đế là thành Quy Hóa.


Đương nhiên Vân Chiêu khá hiểu tương lai sau này của thành Quy Hóa, ở thời đại của y, được gọi là Hô Hòa Hạo Đặc.

Mặc dù tòa thành này năm trước đã bị Đa Nhĩ Cổn phá hủy khi truy kích Lâm Đan hãn, nhưng Vân Chiêu rất muốn xây dựng lại nó.

Trải qua năm năm phát triển, gia tộc Vân thị ngày một phát triển đã không còn chứa hết được ở huyện Lam Điền nữa, cần một nơi rộng lớn để dung nạp cả gia tộc.

Trong biên cảnh Đại Minh thì điều này là không thể, nếu như Vân Chiêu giương cờ khởi nghĩa, y dám khẳng định hoàng đế với dây thần kinh đối nội cực kỳ mẫn cảm sẽ đối phó với Vân thị trước tiên, chứ không phải đặt việc tiễu trừ đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, Tào Tháo lên hàng đầu.

Chỉ cần là người đọc sách thì đều biết rằng, khởi nghĩa nông dân đa phần không lâu dài, giành được thắng lợi cuối cùng thường là giai tầng sĩ thân, mặc dù có ví dụ của Lưu Bang, Chu Nguyên Chương, nhưng ở trong dòng sông dài lịch sử, bọn họ vẫn là thiểu số.

Thêm vào việc Vân Chiêu cực kỳ căm ghét màn chó cắn chó giữa Đại Minh và đám tặc khấu, nếu như y tham gia vào cuộc chiến đó, cái quốc gia này sẽ bị đánh càng nát, Kiến nô tiến vào quốc gia này càng dễ, tới khi đó gặp họa chính là Vân thị.

Cho nên y thấy thành Quy Hóa là chốn dung thân rất tốt.

Hiện giờ Hoàng Thai Cát cổ vũ các bộ lạc Mông Cổ đánh giết lẫn nhau, trước khi ông ta chỉnh đốn xong toàn bộ Liêu Đông, Triều Tiên, ông ta tất nhiên hi vọng người Mông Cổ đánh nhau để mình có thời gian xem chiếm từng bước.

Bởi thế Vân Chiêu muốn dùng Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm khơi lên chiến hỏa trên thảo nguyên, để toàn bộ vương công Mông Cổ thấy nguy cơ, rồi dùng Đóa Nhan bộ làm ngụy trang, xâm chiếm thành Quy Hóa, lấy bình nguyên Âm Sơn làm căn cơ, dùng tốc độ nhanh nhất tích trữ lực lượng, sau đó quyết chiến một trận đã đời với người Kiến Châu.

Đó chính là điều mà Vân Chiêu muốn làm, bất kể trận chiến này thắng cũng được, bại cũng được, chỉ cần ngoạm được một miếng thịt trên người Kiến nô, Vân Chiêu cho rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh.

Như thế có thể ăn nói với bản thân, ăn nói với Vân thị mà mình kế thừa, chỉ cần làm được việc này tương lai có xuống dưới suối vàng, gặp tổ tiên Vân thị, y cũng có thể quang minh chính đại vỗ ngực nói :" Có con cháu như ta là vinh dự của các người.

"Vân Chiêu đợi tới chập tối, bất kể là Lạp Khắc Thân hay là Lạ Hà Kỳ đều không về, nếu như tới trời sáng mà họ vẫn chưa về, trong bộ lạc sẽ tuyển ra đầu nhân mới.


Y chẳng rảnh đợi hai người đó về, vì chẳng ai về được hết, đồng quy vu tận mới là kết cục tốt nhất của bọn họ.

Hai ngày sau Vân Chiêu tới Nhất Khỏa Thụ.

Nơi này rất dễ tìm, chỉ cần tới một sườn núi, là có thể thấy cây đại thụ trơ trọi trong sơn cốc, mà nói ra cũng là, nơi này nước chảy róc rách nhưng chỉ có một cái cây.

Dưới cái cây không có một ai.

Vì thế Vân Chiêu ra lạnh cho các thân về mang tới y tựa, y một mình nằm dưới cây xem sách uống trà.

Các thân vệ mai phục bốn phía, canh gác cho Vân Chiêu, thế là toàn thiên địa chỉ còn lại một bầu trời, một mảnh đất, một cái cây, dưới cây có một thiếu niên thanh y nhàn nhã xem sách, uống trà lắng nghe những âm thanh thiên nhiên.

Y dường như đã thành chủ nhân mảnh đất này.

.