Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Khoảng thời gian này, Ultraman nhanh chóng trở thành phong cảnh xinh đẹp của đại học Nam Thị.

Mặc dù anh đeo mặt nạ, nhưng các phụ kiện trên quần áo lại tạo ra cảm giác trào lưu và thời thượng.

Người đàn ông có thể sở hữu quần áo như vậy, giá trị nhan sắc tuyệt đối sẽ không thấp.

Cho nên diễn đàn, Tieba, thậm chí trên tường bày tỏ trong sân trường cũng có người thảo luận về anh.

Thảo luận thì thảo luận, nhưng không ai có thể đoán được người đàn ông đeo mặt nạ Ultraman ngây thơ này là siêu sao Tạ Văn Thanh nổi tiếng, đây là lần ngụy trang thành công nhất của anh.

Anh đến tìm cô, suy nghĩ cho cô, trong lòng Ân Lưu Tô vô cùng vui mừng.

Nhưng sau khi vui vẻ thì lại kèm theo nỗi sợ hãi.

“Đừng đến tìm tôi được không, quá nguy hiểm.” Cô đã nói câu này đến mức lỗ tai muốn mọc kén: “Cậu làm như vậy giống như trình diễn nghệ thuật, có phải cậu chờ ngày nào đó mình và Ultraman cùng leo lên vị trí đầu tiên trên bảng hotsearch hay không?”

Tạ Văn Thanh giống như không nghe thấy cô nói chuyện, đi tới nắm lấy tay cô.

Ân Lưu Tô hất ra, anh lại nắm, hất ra, lại nắm... Không buông tha mà giằng co một lúc lâu, cuối cùng Ân Lưu Tô vẫn thỏa hiệp trước.

Lòng bàn tay của người đàn ông rộng lớn lại thô ráp, trong bàn tay của anh có vết chai dày do gảy dây đàn một thời gian dài.

Nhưng lòng bàn tay mềm mại lại có thể làm cho ký ức tốt đẹp mà Ân Lưu Tô chôn sâu hơn mười năm bỗng chốc thức tỉnh.

Khi đó hai người giống như một người, một phút đồng hồ cũng không muốn xa rời đối phương.

Thậm chí, có một đám người tụ tập ăn cơm, hai người vẫn... nắm chặt tay nhau dưới bàn.

Tạ Văn Thanh đưa bó hoa trắng cho cô, Ân Lưu Tô muốn ném vào thùng rác, anh giành lại, vừa nắm tay cô vừa cầm hoa.

“Tìm tôi làm gì?” “Xem phim.”

“Làm ơn đi, ngay cả Cận Bạch Trạch theo đuổi Ân Ân cũng biết đưa cô ấy đi trượt băng, anh có thể đừng cổ hủ như vậy không?”

Tạ Văn Thanh chiều theo, nói: “Chị muốn làm gì cũng được.”

“Tôi không muốn chơi với cậu.”

“Không tin.”

“Tạ Văn Thanh, cậu là người đàn ông hơn tôi mười tuổi, hai chúng ta không thích hợp.”

Cô đi thẳng về phía trước, Tạ Văn Thanh lại nắm chặt cổ tay của cô, dường như câu nói của cô chọc giận anh: “Năm đó... Tôi cũng không chê chị lớn tuổi, bây giờ chị lại lấy lý do tuổi tác là có ý gì. Hơn nữa tôi cũng không quá già mà... Tôi...”

Ân Lưu Tô biết anh đối diện với mình thì có chút không tự tin, vì vậy đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc gương mặt của anh: “Phong nhã hào hoa, có tiền có nhan sắc, muốn phụ nữ nào mà không có.”

“Chỉ có thể là chị.”

“Vì sao?”

“Trong lòng của chị biết rõ vì sao.”

Ân Lưu Tô nhàn nhạt thở dài một cái, đến gần anh, ghé vào lỗ tai của anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe Ân Ân nói tôi và người anh thích có dáng dấp rất giống nhau.”

Tạ Văn Thanh rất nhạy cảm, cô nhẹ nhàng chạm vào như vậy, phản ứng rất mãnh liệt.

Anh nắm chặt tay cô: “Chị còn như vậy, địa điểm hẹn hò của chúng ta không phải là rạp chiếu phim mà là khách sạn đó.”

“...”

Ân Lưu Tô nhẹ nhàng quay người rời đi, Tạ Văn Thanh cố chấp đi theo đến phòng luyện quyền anh.

Hôm nay là cuối tuần, mấy tên nhóc trong câu lạc bộ đều đi hẹn hò, đến quán net... Phòng luyện quyền anh không có ai.

Ân Lưu Tô không mở đèn, mượn ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, đeo bao tay quyền anh bắt đầu đánh bao cát, cũng không quan tâm đến Tạ Văn Thanh.

Cô nghĩ tên nhóc này đợi một lát thì sẽ nhàm chán rồi rời đi.

Nhưng Tạ Văn Thanh cố chấp đứng dưới đài, im lặng không lên tiếng mà ngắm nhìn cô.

Cô mặc quần lưng cao và áo hở rốn, dáng người cao gầy mảnh mai, đường cong hoàn toàn không còn vẻ đầy đặn của năm đó nữa, càng giống như cô gái nhẹ nhàng, chỉ có một điều chưa thay đổi là khí chất mạnh mẽ hoạt bát.

Ánh nắng chiếu vào làn da của cô, lộ ra màu da khỏe mạnh, giọt mồ hôi chảy xuống cần cổ thon dài, không lọt vào trong cổ áo...

Tạ Văn Thanh nuốt ngụm nước bọt, trong lòng có ngọn lửa rục rịch trào dâng.

Mấy phút đồng hồ sau, anh cũng đeo bao tay quyền anh, nhảy lên đài, nói ra: “Một người đánh không có ý nghĩa, tôi và chị luyện một chút.”

Ân Lưu Tô thở hổn hển, dùng khăn mặt xoa mồ hôi trên cổ: “Anh biết không?” “Trước kia quay phim đã học qua mấy chiêu.”

“Lúc quay “Một đời quyền vương” sao?”

Tạ Văn Thanh cười nhạt: “Chị rất biết rõ tác phẩm của tôi.”

“Tôi đã nói tôi là fan của cậu.”

Tạ Văn Thanh lên đài, mũi chân di chuyển nhanh chóng, bày ra tư thế quyền anh vô cùng chuyên nghiệp với Ân Lưu Tô: “Chị, tôi sẽ không khách sáo.”

Anh còn chưa nói xong, Ân Lưu Tô đã đánh tới, suýt nữa đánh vào mắt phải của anh, như gió cuộn trào.

Chỉ còn một khoảng cách nữa, cô khống chế sức lực, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm trán của anh: “Chỉ với công phu mèo cào này của cậu, sau vài phút sẽ nằm xuống trước mặt tôi thôi.”

Tạ Văn Thanh cầm cổ tay của cô: “Trước kia tôi cũng không phải chưa từng nằm trước mặt chị, đây là tư thế mà chị thích nhất.”

Ân Lưu Tô nghe vậy, gương mặt đỏ bừng, đánh về phía bụng của anh, đồng thời kéo mạnh cánh tay của anh, dùng cùi chỏ đập mạnh lên lưng anh, đánh anh ngã ra mặt đất.

Tạ Văn Thanh rên khẽ một tiếng, quỳ một gối trước mặt cô.

Mặc dù trông có vẻ là “chào hỏi” không khách sáo, nhưng Tạ Văn Thanh vẫn có thể cảm giác được cô đã khống chế sức lực, không làm đau anh.

“Chị không nỡ đánh tôi.”

“Cậu xem tôi có nỡ hay không.” Ân Lưu Tô nắm chặt cổ áo của anh kéo lên, dùng sức ném xuống đài: “Mau cút đi.”

Chàng trai vẫn nắm tay cô, không nỡ buông ra: “Chị...”

“Tôi đã nói cậu nhận lầm người rồi, tôi không phải là...”

Tạ Văn Thanh tháo mặt nạ Ultraman xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lại sắc bén. Ân Lưu Tô lập tức nghẹn lời.

Cô ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc.

Trong thời gian mười ba năm qua, trong đôi mắt trong veo của anh có thêm vẻ sâu xa và lạnh lẽo, không còn dáng vẻ ngây thơ và nhiệt huyết của thiếu niên nữa, càng thêm phần chín chắn, kiên nhẫn và khắc chế.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, Ân Lưu Tô cảm giác mình không còn chỗ trốn chạy.

Anh là người đưa cô thoát ra khỏi vết chai dày, anh làm cho thanh xuân ảm đạm của cô gặp lại ánh mặt trời...

Mũi Ân Lưu Tô chua chua, lúc nước mắt rơi xuống thì ôm lấy mặt của anh, điên cuồng hôn lên.

Tạ Văn Thanh đã sớm không kiềm chế được, anh đẩy cô đến bên tường, đè cô lên tường, hôn mãnh liệt, chiếm cô thành của riêng mình...

Ân Lưu Tô chỉ cảm thấy mình giống như ngồi trên cáp treo, gió lớn quét qua trên mặt của cô làm cho cô hỗn loạn đến không mở mắt ra được.

Cô đòi hỏi vô hạn, chỉ hy vọng hết thảy của người đàn ông này... đều cho cô, bù đắp sự trống rỗng và cô độc vô tận suốt nhiều năm qua.

Nụ hôn nồng nhiệt trộn lẫn nước mắt đắng chát, không phải cô, mà là Tạ Văn Thanh, anh vừa hôn cô vừa khe khẽ nghẹn ngào.

Anh nhỏ giọng nghẹn ngào như vậy, gần như đã vò nát trái tim Ân Lưu Tô.

Cô đẩy Tạ Văn Thanh ra đi vào phòng thay đồ, khóa trái cửa phòng, sau đó cởi áo ra...

...

Nửa đêm yên tĩnh, Ân Lưu Tô ngồi bên mái hiên cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống trên người cô, dìm cả người cô vào trong bóng đêm dịu dàng.

Người đàn ông bên cạnh ngồi ghế dựa vào tường, kéo tay cô vào trong lòng, vuốt ve từng đầu ngón tay thon dài.

Chơi một lúc lại hôn một chút.

Anh gần như say mê cơ thể của cô, giống như nghiện thuốc, một lần rồi lại một lần...

“Tạ Văn Thanh, cậu đang ngủ với fan sao?”

“Ân Lưu Tô, tôi đề nghị chị không nên mở miệng, rất phá hư bầu không khí.” Ân Lưu Tô thở dài một hơi trong lòng.

Nếu anh trai biết, tuyệt đối sẽ mắng chết cô.

Không, không phải.

Nói không chừng anh trai sẽ lập tức gạch bỏ hồ sơ, thân phận của cô, đưa cô ra nước ngoài, biến mất sạch sẽ trong vòng một đêm.

Vì bảo vệ cô, Ân Cẩn Du có thể làm bất cứ điều gì, có thể hy sinh bất cứ ai, thậm chí là Tạ Văn Thanh...

Ân Lưu Tô xoa trán, vô cùng phiền muộn.

Tạ Văn Thanh nhìn dáng vẻ cô hối hận, trong lòng thấy hơi khó chịu: “Là chị chủ động, hiện tại bày ra dáng vẻ này cho ai nhìn, ai ép chị.”

“Cậu khóc trước mặt tôi, sao tôi nhịn được.” “Tôi không có khóc!”

Ân Lưu Tô cong môi lên: “Mở miệng gọi một tiếng chị, nghẹn ngào không thở ra hơi... Thì ra cậu là Tạ Văn Thanh như thế.”

Tạ Văn Thanh đỏ mặt.

Tình cảm thắm thiết, anh không khống chế được cảm xúc mãnh liệt, lúc này cũng có chút thẹn quá hoá giận: “Đây là thái độ mà chị nói chuyện với thần tượng à.”

Ân Lưu Tô không hề yếu thế, mắng trả lại: “Cậu lại còn nói tôi, tôi nên có thái độ gì.”

Hai người cãi nhau như vậy làm cho Tạ Văn Thanh như được trở về cảm giác năm nào.

Ngày ấy cũng như vậy, mỗi lần làm xong thì ngoài miệng cãi nhau, nhưng không hề ảnh hưởng đến cảm xúc hào hứng dạt dào của hai người đến hừng đông.

Tạ Văn Thanh còn đắm chìm trong ký ức, Ân Lưu Tô đặt chân thon dài xuống cửa sổ bên mái hiên, xách túi quay người rời đi.

Tạ Văn Thanh và cô ra khỏi trung tâm hoạt động, gió đêm xen lẫn cỏ mùi xanh lá thổi vào mặt, hơi lạnh.

Anh đuổi theo, cầm túi xách của cô, vác lên vai: “Chị, chị là yêu quái sao?”

Ân Lưu Tô nhíu mày liếc anh một chút: “Có bệnh hả?”

“Chỉ có yêu tinh mới có thể trẻ mãi không già, càng tu luyện càng xinh đẹp. Sau khi chị đi, tôi vẫn cảm thấy chị biến thành cây xấu hổ trên ban công, có phải chị là cây xấu hổ thành tinh hay không?”

Ân Lưu Tô nhìn mặt nạ Ultraman của anh: “Nếu tôi thật sự là yêu quái, cậu còn có thể khỏe mạnh như rồng như hổ sao?”

Tạ Văn Thanh: “Khỏe mạnh như rồng như hổ là nói quá, tôi thấy hơi run chân rồi.”

“Run chân là vì tuổi tác lớn, không liên quan đến chuyện tôi có phải là yêu tinh hay không.”

“...”

Tạ Văn Thanh bị cô chọc cười, thân thiết nắm tay cô, Ân Lưu Tô hất ra, lại bị anh dắt, ôm chặt trong lòng.

“Cho dù chị là yêu tinh, tôi cũng chấp nhận.” “Tôi cũng hy vọng tôi là như vậy.”

Vậy thì cô sẽ có phép thuật lên trời xuống đất, cô có thể mãi mãi bảo vệ cho anh và Ân Ân.

“Tôi có thể cung cấp dương khí cho chị tu luyện.” Tạ Văn Thanh lại nói: “Vô cùng tình nguyện bị chị ép khô.”

“...”

Ân Lưu Tô đạp anh: “Không muốn bị đánh thì nói chuyện ít thôi.” ————