Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Đúng lúc Lưu Văn Anh bị Ân Lưu Tô đánh nằm bò trên mặt đất lần thứ mười hai thì cuối cùng Ân Ân mới vừa chạy vừa thở hồng hộc tới phòng luyện quyền anh.

Ân Lưu Tô cũng đánh mệt mỏi rồi, cởi găng tay quyền anh, xoa cổ tay rồi xoay người định rời đi.

Lưu Văn Anh chống người đứng lên đầy gian nan, chặn đường đi của cô ấy: “Đừng, đừng đi, còn chưa xong đâu.”

“Cái tên nhóc này...” Ân Lưu Tô nhíu mi, không biết nói cái gì: “Muốn ăn đánh đến vậy cơ à? Tránh ra.”

“Không được.”

“Tôi bảo cậu tránh ra!”

Ân Lưu Tô lại định giơ nắm đấm, Ân Ân nhanh chóng chắn trước người Lưu Văn Anh: “Đàn chị, là em bảo anh ấy giữ chị ở lại.”

Ân Lưu Tô nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nở một nụ cười nhạt đầy ý vị: “Bạn trai nhỏ rất thương em đấy, giúp em ăn một đống nắm đấm như vậy, phải nhớ quý trọng đấy.”

“Không phải... Anh ấy... Em...”

Ân Ân còn không kịp giải thích thì Ân Lưu Tô đã đi ngang qua người cô, ra khỏi phòng luyện quyền anh đầy tiêu sái.

Ân Ân nhìn bóng dáng của cô ấy, trái tim đập mạnh đến điên cuồng, cảm xúc dâng trào...

Là mẹ!

Nhất định là mẹ!

Thấy Ân Lưu Tô sắp đi rời khỏi trung tâm sinh viên, Lưu Văn Anh đẩy đẩy Ân Ân: “Còn đứng thù lù ra đó làm gì nữa.”

Lúc này Ân Ân mới hoàn hồn lại, chạy ra ngoài như một cơn gió, đuổi theo Ân Lưu Tô.

“Đàn chị! Em có lời muốn nói với chị!” Cô nắm lấy cánh tay của Ân Lưu Tô, vội vàng nói: “Chị có thể cho em một chút thời gian được không! Em... em tìm chị rất lâu rồi!”

“Tìm chị có việc gì à?”

Giọng điệu của Ân Lưu Tô bình đạm mà lễ phép, như thể đây là thái độ đối với người xa lạ.

“Em tên là Ân Ân, ừm, em là sinh viên năm nhất, Học viện Mỹ thuật.”

“Ừm?” Cô ấy kiên nhẫn mà nhìn Ân Ân: “Tiếp tục đi.”

Nhìn cô ấy khí chất tràn đầy, Lưu Văn Anh lại có chút khó hiểu.

“Em chỉ muốn hỏi là...” Ân Ân nhìn khuôn mặt cực giống Ân Lưu Tô kia của cô ấy, nhịp tim nhanh hơn: “Em muốn hỏi chị là, chị có biết em không?”

Khóe miệng Ân Lưu Tô hơi cong lên, tươi cười lộng lẫy, nghiêng đầu nói: “Này nhóc, vì sao chị lại biết em cơ chứ?”

Ân Ân nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, muốn tìm được một cảm giác quen thuộc của mẹ từ đôi mắt màu nâu xinh đẹp ấy: “Chị rất giống với một người em biết, em không biết là... Chắc em nói vậy sẽ rất kỳ quái, nhưng mà... Em thật sự... Em thật sự... Không có biện pháp nào khác, người ấy biến mất lâu lắm rồi, em rất nhớ...”

Cô hô hấp dồn dập, nói năng lộn xộn, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.

Quá ngu ngốc.

“Là người thân của em à?”

“Là... mẹ của em.”

Ân Lưu Tô vẫn cười rất ấm áp: “Em cảm thấy chị sẽ là mẹ của em à?”

Ân Ân biết rằng nói như vậy thì quá là thất lễ, cô vội vàng lắc đầu: “Không, không, sao lại vậy được, chị trẻ như vậy, chị là đàn chị.”

“Chứ sao nữa.” “Nhưng mà...”

Ân Ân cúi đầu, tay vẫn nắm chặt góc áo cô ấy, đôi mắt hơi đỏ lên: “Em có thể hỏi một câu hơi thất lễ không ạ?”

“Hửm?”

“Mẹ chị... tên là gì ạ?”

“Chẳng lẽ em nghĩ mẹ chị là mẹ em hả?”

“Vô cùng xin lỗi!” Ân Ân cúi người khom lưng: “Em xin lỗi, em biết hỏi như vậy rất thất lễ!”

Ân Lưu Tô thở dài một hơi: “Em không cần cẩn thận như vậy, chị cũng không tức giận.”

“Cảm ơn đàn chị đã thông cảm.”

“Chị có thể khẳng định, mẹ chị không phải mẹ em, mẹ chị đã qua đời từ khi chị còn rất nhỏ.”

“A... Xin, xin lỗi.”

Ân Lưu Tô duỗi tay xoa tóc mái của cô: “Cô nhóc, em lúc nào cũng thích xin lỗi người khác như vậy sao?”

Ân Ân cảm thụ được sự nhẹ nhàng giống ba mẹ của cô, cảm xúc nhịn thật lâu kia không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, chảy dọc theo khuôn mặt...

“Em có thể thêm WeChat của chị không, em muốn kết bạn với chị, có, có được không ạ?”

“Chị rất bận, có lẽ không thường xuyên nói chuyện phiếm với em được đâu.”

“Không, không sao ạ! Em sẽ không quấy rầy đàn chị, em chỉ cảm thấy chị rất thân thiết thôi.”

Ân Lưu Tô lấy khăn giấy từ trong cặp sách ra, rất săn sóc mà lau nước mắt cho cô, sau đó lấy điện thoại nhấn mở WeChat, mở mã QR để Ân Ân quét.

“Em tên là Ân Ân, rất vui được làm quen với chị.”

“Ân Lưu Tô.”

“Em... em biết.”

“Đừng khóc.” Cô ấy mỉm cười nhìn Ân Ân: “Tóc ngang vai rất hợp với em, nhìn rất đáng yêu.’’

Ân Ân quyến luyến mà nhìn bóng dáng của cô ấy, ngơ ngẩn rơi nước mắt.

Lưu Văn Anh đi đến bên cạnh, khoác tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ: “Được rồi.” Ân Ân vẫn cúi đầu khóc nức nở: “Vừa nãy có phải em rất là ngốc không?”

“Hơi ngốc.” Lưu Văn Anh bất đắc dĩ nói: “Chị ấy chỉ lớn hơn em có hai tuổi, em tùy tiện nói chuyện với chị ấy nhiều vậy, lại còn khóc nữa, dù là ai cũng cảm thấy em rất kỳ quặc.”

“Nhưng mà... Chị ấy thật sự rất giống mẹ.” Ân Ân vuốt trán, khóc nức nở đến mức nấc lên: “Mẹ em cũng từng sờ tóc em như vậy.”

“Thôi được rồi, nhìn em đi, kiểu tóc mới sắp ướt hết đến nơi.” Lưu Văn Anh chỉnh lại tóc mái giúp cô, dịu dàng hỏi: “Đừng khóc nữa, anh mời em uống phô mai nho, được không?”

“Thế phải có sữa đặc.”

“Ừ, sữa đặc, một trăm phần trăm đường.”

“Một trăm phần trăm, một trăm phần trăm đường thì thôi vậy, ba mươi phần trăm là được rồi.”

Lưu Văn Anh nở nụ cười: “Được, ba mươi phần trăm.”

Ân Ân lau nước mắt, đi ra ngoài trung tâm sinh viên cùng Lưu Văn Anh, bình phục tâm tình, cũng cảm thấy vừa nãy mình quá xốc nổi rồi.

Thật là mất mặt quá!

Lúc uống trà sữa, cô mới nhận ra khóe miệng Lưu Văn Anh có vết bầm tím, duỗi tay sờ: “Tiểu Văn Tử, không sao chứ?”

“Đàn chị này ra tay cũng tàn nhẫn thật.”

“Ngay cả anh cũng không đánh được chị ấy sao?”

Lưu Văn Anh mất tự nhiên mà nhìn phía ngoài cửa sổ: “Không phải không đánh được, mà là anh đây nhường thôi.”

“Anh đừng có khoác lác.” Ân Ân hỏi đầy lo lắng: “Trên người có vết thương nào nữa không?”

“Không, có mỗi chỗ này thôi, bất cẩn một phát rồi mới bị chị ấy thừa cơ đánh, thật sự không phải anh không đánh được, thấy là con gái nên mới nhẹ tay thôi.”

“Được rồi được rồi.”

Ân Ân lục lọi trong cặp sách lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra đầu ngón tay một chút rồi duỗi tay bôi vào vết bầm ở khóe miệng Lưu Văn Anh.

“Cái này là dầu cù là à?”

“Đúng rồi, cái này để chống muỗi đấy.”

“Em có chắc là... cái này có thể trị vết bầm được không?”

“Chắc là có thể đấy.”

“A!” Lưu Văn Anh đau đến nhíu mày.

Cô vội vàng ghé đầu qua, thổi nhẹ nhàng: “Ôi, hay là cứ ghé bệnh xá của trường đi, hình như càng dùng dầu cù là càng đau hay sao ấy.”

“Không, không sao cả, em cứ thổi như vậy là được.”

Ân Ân rất nghe lời mà vừa xoa ấn vừa thổi nhẹ: “Đau không?”

“Không đau, rất thoải mái.”

Hầu kết Lưu Văn Anh chuyển động, nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của cô gần trong gang tấc ——

Lông mày nhạt màu, mắt hạnh xinh đẹp, môi anh đào hồng nhuận...

Cô không thuộc kiểu con gái xinh đẹp rõ ràng, nhưng ở trong lòng Lưu Văn Anh, lại là một bảo tàng mà anh không muốn người khác phát hiện.

Nhìn từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nhìn cô thì trong lòng luôn luôn dâng lên một loại tình cảm nhẹ nhàng.

Ân Ân phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn mình, đẩy anh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Lưu Văn Anh cười nhẹ: “Ân Ân, em muốn theo đuổi Cận Bạch Trạch à?”

“Em không theo đuổi anh ấy.” Đầu ngón tay Ân Ân nghịch ngợm ống hút trà sữa: “Em phải dùng sức hút của mình chinh phục anh ấy, để anh ấy theo đuổi em.”

“Dùng cái sức hút ngây ngốc của em kia thì lúc nào cũng chỉ biết giúp người khác làm việc, để cho người khác vừa ý, nếu không thì lại khóc.”

“Đừng xem thường người khác.” Ân Ân hừ khẽ một tiếng: “Em đây cũng có bản lĩnh trà xanh trong người đấy, ví dụ như ăn kem của con trai, hay gọi người khác là anh, em cũng làm được! Em không tin không bắt được anh ấy.”

Sắc mặt Lưu Văn Anh lành lạnh, duỗi tay búng trán cô: “Dám ăn kem anh ta cơ à! Thử xem.”

“Thì có sao chứ.” “Không được phép.”

Đương nhiên Ân Ân cũng chỉ là nói giỡn thôi, bĩu môi, cúi đầu uống trà sữa: “Sao đột nhiên anh nhắc đến Cận Bạch Trạch làm gì?”

“Không có gì.” Lưu Văn Anh cũng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn: “Em yêu thầm anh ta lâu như vậy, nhưng em lại không hiểu rõ anh ta. Thật ra nhất kiến chung tình cũng chẳng đáng tin cậy chút nào, chỉ khi ở chung với nhau lâu dài mới biết có thích hợp với nhau hay không thôi.”

“Ừm, thì sao nữa?”

“Nên là anh nghĩ, nếu em muốn theo đuổi anh ta thì anh đây giúp cho, để cho em thử qua rồi mới hết hy vọng chứ.”

“Anh cứ nói như thể em với anh ấy không thành đôi được ấy.” Ân Ân trừng anh một cái: “Nhỡ may em hợp phách với anh ấy thì sao!”

“Em với anh ta không thành đôi được.” “Anh biết sao được mà biết!”

“Bởi vì em thuộc chòm chòm Bạch Dương, anh ta chòm Xử Nữ, hai chòm này tuyệt đối không hợp nhau.”

“...”

Chuyện này thì liên quan gì đến chòm sao!

“Cái đồ nhàm chán Lưu Văn Anh.”

Lưu Văn Anh nhìn chằm chằm cô: “Anh là chòm sao Sư Tử.”

“Thế thì sao?”

“Chẳng sao, tự em đi mà tra.”

“Nhàm chán, em chẳng thèm tin cái này.”

Ân Ân lấy điện thoại ra, mở WeChat của Ân Lưu Tô, xem khoảnh khắc [*] của cô ấy.

[*] Khoảnh khắc trên WeChat tương tự với phần “trang chủ” trên Facebook và “nhật ký” trên Zalo; bạn có thể nhìn thấy bài đăng của bạn bè và có thể chia sẻ bài viết của mình lên đó.

Nhưng có thể thấy được khoảnh khắc của cô ấy trong vòng ba ngày nay trống rỗng chẳng có gì cả.

Cũng không hẳn là cái gì cũng không có, cô ấy cũng chỉ đăng một ảnh phim hoạt hình ——

Một con mèo dựa vào một con chó lớn, trên vai con chó đó còn có một con hamster nhỏ, nhìn giống như một nhà ba người hạnh phúc.

“Thật ra em cũng không có hứng thú đi theo đuổi nam thần.” Ân Ân nhìn ảnh hoạt hình kia, ngơ ngẩn: “Em chỉ muốn hiểu rõ mối quan hệ giữa đàn chị với mẹ là gì thôi.”

“Em còn nghĩ hai người có quan hệ cơ à.” Lưu Văn Anh nhíu mày nói: “Không phải nói rồi sao, mẹ chị ấy qua đời từ lâu rồi, chị ấy không thể là chị gái của em được.”

“Chị ấy không phải chị gái gì hết, em có cảm giác chị ấy chính là mẹ em!”

“Ân Ân, đừng suy nghĩ bậy bạ, em cứ như vậy...” Lưu Văn Anh khó chịu nói: “Còn chẳng bằng đi theo đuổi nam thần rồi yêu đương đi.”

“Nam thần làm sao quan trọng bằng mẹ được.”

“Chị ấy không phải mẹ em! Em lý trí một chút đi, sao lại điên giống anh trai em thế hả?”

Ân Ân nắm chặt tay, buồn bã mà nhìn trà sữa ly: “Lưu Văn Anh, anh có mẹ, anh không hiểu cảm giác này...”

“Anh biết, anh nhìn em lớn lên còn không biết hay sao. Nhưng không thể bởi vì chuyện này mà mất đi lý trí được, em tính tuổi của mẹ em đi, nếu cô ấy mà còn sống thì khẳng định phải năm mươi rồi, sao có thể là đàn chị được hả?”

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Ân Ân kiềm chế tức giận, đứng dậy rời khỏi tiệm trà sữa, lại không nghĩ là vừa ra cửa đã thấy Cận Bạch Trạch lái xe đi ngang qua.

Cậu mặc một cái áo hoodie màu xám trắng, quần đen cùng giày chơi bóng, thân hình có vẻ gầy hơn Lưu Văn Anh, da cũng trắng hơn, nhìn qua văn nhã lạnh lùng hơn.

Thấy đôi mắt cô đỏ lên, cậu phanh xe lại, để chân dài xuống chống xe đạp: “Là em sao, sao vậy?”

“Không sao, anh Bạch, trùng hợp quá.”

Cận Bạch Trạch ngẩng đầu, thấy Lưu Văn Anh vội vàng đuổi theo rồi lại dừng chân ở cửa.

Cậu nghĩ rồi lại hỏi Ân Ân nói: “Bây giờ em đi đâu?” “Không biết, chắc em đi thư viện.”

“Thế đi thôi, anh cũng đi thư viện, đi cùng nhau.” “A, được ạ.”

Ân Ân định đi, lại thấy Cận Bạch Trạch vẫn ngồi trên xe đạp nhìn cô, dường như ý là để cô lên xe ngồi.

Cô quay đầu lại nhìn Lưu Văn Anh.

Lưu Văn Anh nhìn cô bằng ánh mắt cổ vũ: “Lên xe đi đồ ngốc.”

Trái tim Ân Ân đập thình thịch thình thịch, đỏ mặt đi đến bên cạnh Cận Bạch Trạch rồi ngồi nghiêng ở trên ghế sau xe đạp cậu.

Cận Bạch Trạch đạp xe đạp ra ngoài, giống như một làn gió mùa hè, yên lặng mà đạp xe qua con đường cây long não.

Lưu Văn Anh nhìn bóng dáng hai người tươi đẹp như tranh màu nước xanh biếc một lúc lâu, không nhìn nữa, đá văng hòn đá bên chân mình.