Edit: Jess93

Vào lúc nửa đêm, Lâm Tịch đang tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm đột nhiên mơ hồ nghe được một tiếng kỳ quái, cô lập tức ngừng đánh vào thủ tam âm vận chuyển công lực chảy về hướng đan điền, nếu không nhất định sẽ tạo thành tổn thương đối với thân thể.

Lâm Tịch yên lặng cẩn thận lắng nghe, tiếng động đến từ lùm cây trên mặt đất, nghe tiếng tuyệt đối không phải một người hoặc là một con vật phát ra, cô lập tức nhẹ nhàng lung lay võng dưới thân, võng ba người nối liền với nhau, Giang Bội Linh mê man không có phát hiện, mà Chu Hiểu Lan vốn đang trực đêm lập tức nhạy bén ngẩng đầu nhìn xung quanh trước tiên, sau khi không có bất kỳ phát hiện nào, quay đầu nhìn về phía Lâm Tịch.

Lâm Tịch dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có ba người mới có thể miễn cưỡng nghe được nói nhanh: "Cầm vũ khí thật tốt, trên mặt đất có ít nhất ba thứ gì đó đang đến gần."

Võng của Giang Bội Linh tương đối gần Chu Hiểu Lan, Chu Hiểu Lan dứt khoát đưa tay lay Giang Bội Linh tỉnh lại: "Tiểu Linh, mau dậy đi!"

"Làm sao vậy?" Giang Bội Linh ngây thơ mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, một tiếng thét chói tai suýt chút nữa bật ra, cô ta dùng một cái tay che miệng mình thật chặt, sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng động gì đó.

Chỉ thấy phía dưới võng bọn họ, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện những ánh mắt màu xanh lam hoặc xanh lục thuộc về động vật! Trong đêm tối, những ánh mắt lóe lên tia sáng giống như một đám ma trơi đến từ Địa Ngục, chớp tắt khiến người ta rợn tóc gáy!

Đoán chừng có năm con trở lên, nghe tiếng rất giống sói hoặc là chó, trái tim Lâm Tịch siết chặt, ngay cả khi đối mặt người phụ nữ cầm súng MK5, cô cũng không khẩn trương như vậy! Sống qua đêm nay chính là ngày thứ sáu, chỉ cần lại kiên trì một ngày một đêm, bọn họ sẽ kiên trì tới ngày thứ bảy! Chẳng lẽ vào thời khắc sống còn này lại thất bại trong gang tấc như vậy, mất mạng trong miệng thú sao?

Lâm Tịch biết, càng vào những lúc như vậy, càng không thể tự loạn trận cước, nếu không, chỉ có thể gia tăng tốc độ tử vong của phe mình.

Ba người không dám phát ra một chút tiếng động nào, dường như trái tim của mỗi người đều sắp nhảy ra lồng ngực.

Lâm Tịch nhìn kỹ những đôi mắt phía dưới kia, bọn chúng đang bao quanh tạo thành vòng vây theo một cách có trật tự, bao vây ba người họ, thỉnh thoảng sẽ phát ra một hai tiếng than nhẹ hoặc là tiếng nuốt nước miếng "Ùng ục," nghe thanh âm giống như vội vã không thể chờ nổi chuẩn bị ăn cơm, nhưng lại kỷ luật nghiêm minh, vây mà không công, dường như đang đợi cái gì.

Thị lực Lâm Tịch vô cùng tốt, coi như không phải nhìn ban đêm như ban ngày, cũng có thể đại khái nhìn ra mấy con vật đó, nhỏ giọng nói: "Có ba con sói, một con chó săn, một con báo nhỏ, những con khác không biết. Bọn chúng vậy mà không cùng một giống loài, rất kỳ quái, tại sao không công kích lẫn nhau mà bao vây chúng ta ở nơi này chứ?"

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, quả thật là liên quân tám nước trong thế giới động vật nha!

Giọng nói Giang Bội Linh cũng phát run: "Chị Băng, em thật sự sợ hãi!"

Đợi những con vật ở phía dưới phát ra các loại thanh âm kỳ quái, vậy mà giống như đang tán gẫu, dường như đang đợi mệnh lệnh liền bắt đầu chém giết.

Trí thông minh của tất cả động vật trong rừng rậm này cao như vậy? Mồ hôi Lâm Tịch đổ như thác, cô dường như cảm giác có thứ gì đó rất nguy hiểm đang núp trong bóng tối tới gần bọn họ hơn một chút.

Chu Hiểu Lan đề nghị: "Chẳng phải động vật đều sợ lửa sao? Nếu không đốt lên bó đuốc?"

Lâm Tịch theo bản năng lắc đầu một cái, nhớ đến hai người bọn họ đều nhìn không thấy, vì vậy nói: "Không ổn, tôi cảm giác còn có thứ gì đó đang đến gần, nếu như phía sau là động vật còn tốt, ngộ nhỡ là người cầm vũ khí, không phải ba người chúng ta sẽ thành bia sống?"

"Nhưng cứ ở trên võng như vậy, ngộ nhỡ bọn chúng bò lên, chúng ta sẽ rất bị động." Hiếm khi Giang Bội Linh thông minh một lần.

Lâm Tịch đột nhiên nói: "Chị Lan, chuẩn bị! Bắn về hướng những đôi mắt đó!"

Sở dĩ chủ động xuất kích, là bởi vì Lâm Tịch cảm giác được lại có thứ gì đó đang đến gần, tốc độ đối phương cực nhanh, lúc cao lúc thấp, cô không thể đoán ra rốt cuộc đó là thứ gì.

Hiện tại nếu như tiếp tục do dự quan sát, một lát nữa có thể sẽ lâm vào tình cảnh bị động càng nguy hiểm!

Dù sao hiện tại bọn họ có thể lấy ánh mắt của đối phương làm bia ngắm, nhưng thân mình chúng lại ẩn trong bóng tối.

Chẳng qua Giang Bội Linh không có vũ khí thuận tay, chỉ có thể gắt gao cầm liềm của mình. Lâm Tịch nhỏ giọng nói với Giang Bội Linh: "Tiểu Linh, lúc tôi và chị Lan giết những thứ trên mặt không sai biệt lắm, cô phải tranh thủ chạy trốn." Lâm Tịch chỉ về phía sau lưng họ: "Nhớ kỹ chạy bên này, tôi và chị Lan cản ở phía sau!"

"Ừm!"

"Tốt, hành động!" Lâm Tịch hạ lệnh ngắn gọn, cùng lúc nhắm chuẩn và bắn, một tiếng súng rõ ràng kèm theo tiếng đau đớn kêu rên, trên mặt đất thiếu đi hai ma trơi.

Một tiếng "Vút" phát ra, bên phía Chu Hiểu Lan cũng may mắn đắc thủ trong một chiêu, tiêu diệt hai ngọn ma trơi, mũi tên của Chu Hiểu Lan đều thoa kiến huyết phong hầu đấy, con báo nhỏ xui xẻo đó, sau một lát co quắp liền hoàn toàn chết rồi.

Vốn dĩ Lâm Tịch hi vọng vào việc tiêu diệt hai con giết gà dọa khỉ, tổ đội liên hợp quỷ dị này sẽ vì vậy mà giải tán, nhưng không ngờ những con vật còn lại đó, thế mà giống như không muốn sống điên cuồng gào thét về hướng bọn họ, dường như muốn xông lên chiếc võng không quá cao.

Lâm Tịch giơ tay lại thêm một súng, lần này không bắn trúng đích, Lâm Tịch thầm nói đáng tiếc, ngược lại bên phía Chu Hiểu Lan bắn trúng mục tiêu lần nữa. Lâm Tịch nổ súng, dọn dẹp hết những con vật không biết là thứ gì, đang muốn cùng Chu Hiểu Lan nhảy xuống che chở Giang Bội Linh chạy trốn, đột nhiên phía sau có gió tanh gào thét mà tới, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan phản ứng cực nhanh, gần như không chút do dự nhảy xuống từ võng.

Lâm Tịch vừa rơi xuống đất, lập tức lăn khỏi chỗ, sau đó giơ tay lại là một súng, bắn vào con chó săn nghe tiếng gió mà tới, đôi mắt lóe lên ánh sáng tham lam đó vĩnh viễn nhắm lại.

Lâm Tịch đã ngửi được mùi hôi thối nồng nặc trong miệng chó săn, chậm thêm một chút cũng có thể bị nó cắn bị thương. Cô không có thời gian suy nghĩ, vội vàng nhìn về phía Chu Hiểu Lan, vị trí Chu Hiểu Lan rơi xuống tốt hơn so với Lâm Tịch một chút, gần đó không có động vật, cho nên cũng không có nguy hiểm gì.

Đúng lúc này, một tiếng thét lên thê lương vang lên, là Giang Bội Linh!

Hiện tại đừng nói là Lâm Tịch, ngay cả Chu Hiểu Lan cũng nhìn thấy, Giang Bội Linh bị quấn chặt bởi một con trăn khổng lồ, hai mắt con trăn đó còn sáng hơn so với mắt sói, giống như hai ngọn đèn sáng, thân thể nó lớn bằng thùng nước, so sánh với nó mà nói Giang Bội Linh bị siết chặt có vẻ rất nhỏ bé.

Con trăn lớn dùng thân thể khổng lồ quấn chặt Giang Bội Linh để cố định cô ta, sau đó nó ngẩng đầu lên thật cao, đôi mắt sáng như bóng đèn có thể để Lâm Tịch nhìn thấy những chiếc răng sắc nhọn hình sáu cạnh, rậm rạp chi chít trong cái miệng to như bồn máu khiến người ta sợ hãi, trên cơ bản nó vừa hạ miệng xuống, Giang Bội Linh chết chắc.

Lâm Tịch giơ tay dùng tốc độ nhanh nhất bắn "Đùng đùng đùng" ba phát, bên kia Chu Hiểu Lan cũng hướng về phía con trăn lớn "Vút" bắn ra một mũi tên, bởi vì bôi kịch độc trên đầu mũi tên, Chu Hiểu Lan sợ ngộ thương Giang Bội Linh, không dám tùy tiện bắn mũi tên nỏ.

Trên thân rắn lập tức đổ máu, sinh mệnh lực của súc sinh này rất mạnh, trong một thời gian vậy mà cũng không chết, đau đớn khiến nó liều lĩnh mở miệng lớn cắn về phía Giang Bội Linh lần nữa!

Lâm Tịch vội vàng giơ tay bóp cò, một tiếng "Răng rắc" truyền đến, lòng của cô trầm xuống, không có đạn!

Chu Hiểu Lan trở tay sờ về phía bao đựng tên, sắc mặt cũng thay đổi, cô ta cũng chỉ còn lại hai mũi tên nỏ!