Edit: Jess93

Hiện tại ngay cả thần kinh thô như Lưu Thiến cũng biết không xong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Bội Linh trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâm Tịch không chớp mắt: "Chị Băng Băng, làm sao bây giờ? Có phải họ muốn chúng ta tự giết lẫn nhau hay không?"

Vẻ mặt Lâm Tịch lạnh băng nhẹ gật đầu, nói: "Vốn dĩ tôi còn nghĩ không có nhiều dã thú trong rừng rậm này, chúng ta tìm một chỗ an toàn trốn là được, không cần thiết phải đi ra ngoài giành những vật dụng được tung ra đó, nơi này cũng không thiếu thức ăn và nước, chỉ cần cẩn thận một chút còn có thể kiên trì đến bảy ngày, không ngờ.."

Vẫn luôn không thích nói nhiều Chu Hiểu Lan nhìn Lâm Tịch một chút, chậm rãi nói: "Chúng ta phải nghiên cứu thật kỹ một chút cuối cùng nên đi nơi nào."

Hiện tại vũ khí của mọi người đều bày ở đây, ngay cả bật lửa Lâm Tịch cũng lấy ra, lửa rất quan trọng, lúc này thẳng thắn là lựa chọn tốt nhất.

Dựa theo hai người có vũ khí tương đối phức tạp hơn là Chu Hiểu Lan và Lưu Thiến nói, khi bọn họ lấy được vũ khí, trong nháy mắt đột nhiên trong đầu có cách sử dụng, hơn nữa nhìn vũ khí của bọn họ rất chất lượng, nhưng Lưu Thiến chỉ có sáu viên đạn, Chu Hiểu Lan khá hơn một chút, cũng chỉ có mười mũi tên. Chẳng qua cầm được vũ khí sẽ tự động biết được cách sử dụng, điều này có hơi không khoa học nha.

Lâm Tịch đột nhiên vươn tay với Lưu Thiến: "Lưu Thiến, đưa súng của cô cho tôi cầm thử xem một chút."

"Ồ." Về phương diện này Lưu Thiến có hơi giống Giang Bội Linh, đặc biệt nghe lời, cũng không hỏi tại sao liền đưa khẩu súng cho Lâm Tịch.

Sau đó Lâm Tịch khẩu súng cầm ở trong tay..

Không có bất kỳ cảm giác nào.

Lâm Tịch không cam lòng bày ra tư thế bắn súng, vẫn không hề có cảm giác như cũ.

Cô đã hơi hiểu rõ, trả khẩu súng cho Lưu Thiến, lại đưa tay ra hướng Chu Hiểu Lan.

Không đợi cô nói chuyện, Chu Hiểu Lan lập tức đưa cây nỏ nhỏ của mình cho Lâm Tịch, Lâm Tịch bắt chước làm theo, quả nhiên là thế!

Thấy vẻ mặt Lâm Tịch, Chu Hiểu Lan nói: "Có phải chỉ có người chiếm được vũ khí mới biết cách sử dụng?"

"Ừ."

Ít nhất trước đây cô sẽ không dùng súng ngắn và nỏ, vì vậy hiện tại vẫn không biết dùng như cũ, về phần trước đây đã biết sử dụng, có thể sử dụng hay không cô cũng không biết, hửm? Cảm giác có hơi giống nhiễu khẩu lệnh.

"Hai người phải nhanh chóng quen thuộc vũ khí mà mình sử dụng, đạn của Lưu Thiến quá ít, nhưng kỹ năng sử dụng ở trong đầu nhỉ, không cần cô có thể một súng trúng đích, chỉ cần gặp phải người khác, cô lấy súng, nhắm chuẩn, nhìn ra dáng là được. Còn chị Lan.. Chúng ta cố gắng làm một chút gì đó trên đầu nỏ, tăng thêm lực sát thương cho mũi tên."

Lâm Tịch nói.

Chu Hiểu Lan như có điều suy nghĩ: "Chẳng hạn như.. Bôi độc?"

Lâm Tịch đột nhiên phát hiện, nhìn bà chủ gia đình này có vẻ giản dị chất phác nhưng thật sự là người rất thông minh nhạy bén, không khỏi nhìn cô ta thêm một cái, bị cô ta lập tức phát hiện, cũng cười một tiếng đáp lại, ánh mắt trong trẻo.

Trong lòng hai người ngầm hiểu liếc mắt nhìn nhau, một chút ăn ý thản nhiên tràn ngập giữa hai người.

Thống kê một chút "Tài sản" của bọn họ, hiện tại lương khô chỉ còn bốn miếng, tiết kiệm một chút đủ ăn một ngày. Hai bình nước khoáng đã chứa đầy nước, vỏ ngoài của loại quả kì lạ kia cũng có một chút nước bên trong, miễn cưỡng đủ dùng.

Lâm Tịch dự định tiếp tục dùng nơi này làm trại, chẳng qua phải suy tính vấn đề thức ăn sau này. Mặc dù nhiều người lực lượng lớn, nhưng lượng tiêu hao cũng nhiều, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Chu Hiểu Lan: "Chị Lan, chị còn nhớ rõ Lưu Thiến ngã xuống hố nhìn như thế nào không? Đại khái vị trí ở đâu?"

Chu Hiểu Lan cau mày, suy tư chậm rãi nói: "Cái hố đó không lớn lắm, khoảng chừng sáu mét vuông, nó không đặc biệt sâu, nhưng thẳng tắp và rất dốc, giống như được hình thành bởi sự sụp đổ bất ngờ."

"Quá tốt rồi!" Ánh mắt Lâm Tịch phát sáng, giờ khắc này khuôn mặt không quá nổi bật lại trông rất rạng rỡ: "Vậy chị còn nhớ rõ nó ở chỗ nào không?"

Chu Hiểu Lan không quá chắc chắn: "Hẳn là có thể." Đại khái Chu Hiểu Lan đã hiểu Lâm Tịch muốn làm gì, về phần hai cô gái nhỏ ngây ngốc, chỉ cần phụ trách nghe lời là được, vì vậy đối với đề nghị của đội trưởng Lương Băng Băng cũng không có ý kiến gì.

Lâm Tịch gật đầu, tìm một chiếc lá rất lớn đặt ở trên giường, cười nói: "Dùng nó để chứa một chút nước, cũng tránh làm giường của chúng ta bị ướt. Có lẽ chúng ta sẽ trở về, có lẽ sẽ không, chằng qua chuẩn bị nhiều một chút luôn luôn đúng."

Mấy người hiểu rõ ý tứ của cô cùng nhau động thủ, tìm rất nhiều lá to chứa nước, mặc dù không thể chứa được bao nhiêu, nhưng mà dù sao có còn hơn không.

Bình thường tới nói, trong rừng rậm ướt át như vậy có hơi giống rừng mưa nhiệt đới, hẳn là có nguồn nước. Nhưng ai cũng không thể đảm bảo bọn họ nhất định có thể tìm được, mọi thứ ở nơi này kể cả người đàn ông trung niên kia đều có hơi quái dị, không thể tính toán theo lẽ thường. Vẫn nên giữ lại một chút chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Sau đó bọn họ dựa theo Lâm Tịch dẫn đầu, hai bánh bao nhỏ ở giữa, Chu Hiểu Lan sau cùng cẩn thận đi về phía trước.

Ngày hôm qua đã bôn ba, bọn họ cũng có một chút kinh nghiệm trong rừng rậm, cẩn thận tuân theo nguyên tắc thuyền chạy được vạn năm, thà rằng chậm một chút cũng không cần xảy ra nguy hiểm.

Đột nhiên, phía trước Lâm Tịch cúi người xuống, quay đầu khẩn trương vẫy tay ám chỉ ba người kia cúi người xuống đừng có lên tiếng. Mấy người vừa ẩn núp tốt, phía trước cách mười mấy mét đang có mấy người vừa mắng chửi vừa đi tới từ hướng khác.

Lâm Tịch thấy một người đàn ông đi đầu tiên, khoảng chừng chừng hai mươi tuổi, một áo phông ngụy trang phác họa dáng người nam tính mà không mất vẻ gợi cảm, anh ta cầm một con dao găm sắc bén trong tay, tay còn lại kéo một người phụ nữ rất đẹp, so với những người khác trong đội ngũ, hai người này rất giống một đôi tình lữ nhỏ đi du lịch.

Khiến con ngươi Lâm Tịch co rụt lại lại là người phụ nữ kia mang một khẩu súng tiểu liên nhỏ trên vai, ngay cả khi cô biết rất ít về vũ khí, cũng nhìn thấy trên người phụ nữ kia còn mang theo băng đạn dự phòng, thật lòng Lâm Tịch có hơi ghen tị, vũ khí tốt vậy thì thôi, vậy mà đạn cũng nhiều, còn có để cho người ta sống hay không.

Đằng sau đi theo hai người đàn ông, tiếng chửi rủa do bọn họ nói. Hai người kia một người cầm chùy, người còn lại thì không nhìn thấy vũ khí.

Lâm Tịch chỉ nghe hai câu, trong lòng hoàn toàn chìm xuống, bốn người bọn họ, rõ ràng đều là thí luyện giả! Hơn nữa lúc đến, cũng ở cùng một khoang thuyền.

Lâm Tịch dần dần hiểu rõ, đoán chừng vị trí truyền tống của bọn họ cũng không phải hoàn toàn ngẫu nhiên, rất có thể là truyền tống cả khoang thuyền, như vậy đã có thể hiểu được tại sao bọn họ có thể đúng lúc gặp được Lưu Thiến và Chu Hiểu Lan ở gần đây.

Bốn người dần dần đi xa, nhưng Lâm Tịch vẫn không dám xem thường như cũ, có lẽ bởi vì tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, cô cảm nhận rất rõ sát khí nồng đậm trên thân nhóm người này!

Nếu như đội của cô bị họ phát hiện, kết quả không tìm thấy gì ngoại trừ cái chết.

Chờ những người này đi xa, Lâm Tịch lập tức vẫy tay, dùng hết tốc độ đi về phía trước! Ngộ nhỡ mấy người này quay đầu lại, cô không dám đảm bảo mọi người còn có thể sống được.

Lâm Tịch quay đầu nói với ba người còn lại: "Chú ý an toàn, tăng thêm tốc độ! Không cần nói, cố gắng đừng phát ra âm thanh."

Trên mặt Giang Bội Linh tràn ngập nghi ngờ, nhưng mà, cô ta rất ngoan ngoãn không nói một lời.

Tiểu đội sinh tồn trên đảo hoang quy định quy tắc đầu tiên: Đội trưởng luôn luôn đúng.

Điều thứ hai: Nếu như đội trưởng sai, vậy mẹ nó tất cả bọn họ đều sai.