Editor: Bạch Diệp Thảo

Chỉ là trên đời này không có "nếu".

Dương Ức Liễu hiểu rõ tính cách của Kha Diệc Dương, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho ả.

Dù ả đã ở trong tù, hắn cũng có cách để tra tấn ả.

Dương Ức Liễu nhìn xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Một cái nĩa đâm xuyên qua cổ, Dương Ức Liễu nở nụ cười giải thoát.

Mạng của Dương Ức Liễu ta chỉ có ta mới có thể quyết định.

Ta quyết cuộc đời của ta!

Dương Ức Liễu dựa đầu vào tường, mắt nhìn cánh cửa sổ nhỏ bé đó, nhìn không trung bên ngoài, máu đỏ tươi dần tràn ra, nhuộm đỏ quần áo ả.

Khi cảnh ngục phát hiện, ả đã chết.

Kha Diệc Dương nghe tin ả chết, động tác trong tay hơi ngừng, thần sắc như thường.

Dương gia xong rồi, tiếp theo là ai?

Chỉ thấy Kha Diệc Dương viết hai chữ Bắc gia lên tờ giấy trắng.

Bắc Giang Dũng lại thiếu nợ, bọn họ muốn để Kha Diệc Dương trả giúp gã, đáng tiếc, làm thế nào cũng không tìm được Kha Diệc Dương.

Người cho vay nặng lãi tìm tới cửa, khiến cả nhà Bắc gia không yên.

Bắc gia bị người cho vay nặng lãi uy hiếp, hao hết tâm tư muốn tìm Kha Diệc Dương, thậm chí còn canh ở cổng tập đoàn Kha thị.

Bắc Giang Dũng nghĩ gã có thể trốn tội, là vì gã là em vợ trên mặt pháp luật của Kha Diệc Dương, nên hắn mới bảo vệ gã. Nhưng gã không biết, cha mẹ Bắc cũng không biết.

Bởi vì Kha Diệc Dương cảm thấy đưa gã vào ngục là quá tiện nghi cho gã, hắn muốn đích thân động thủ.

Kha Diệc Dương ngồi trên xe, đột nhiên tài xế phanh gấp, chỉ thấy một nhà ba người chặn trước xe.

Tài xế lão Vương khẩn trương nói: "Boss, người Bắc gia chắn trước xe."

Thời gian gần đây tâm tình Đại boss không tốt, người đi theo bên hắn mỗi ngày đều sống trong không khí áp lực.

Kha Diệc Dương đặt máy tính trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người chắn trước xe.

"Để bọn họ qua đây." Giọng nói trầm thấp của Kha Diệc Dương vang lên.

"Vâng."

Hai bảo tiêu mời ba người đi theo.

Ba người nhìn thấy Kha Diệc Dương thì vô cùng kích động, giống như là nhìn thấy hy vọng vậy.

"Con rể ngoan, con nhất định phải giúp chúng ta. Gần đây chúng ta bị người đòi nợ, con nhất định phải giúp chúng ta." Ba người Bắc gia kỳ vọng nhìn hắn.

"Vì sao tôi phải giúp các người?" Kha Diệc Dương lạnh nhạt nhìn ba người.

Ba người sửng sốt, hoàn toàn không ngờ hắn lại máu lạnh như thế.

Mẹ Bắc không vui nói: "Kha Diệc Dương, con không thể vì Vũ Đường không còn thì không nhận người thân là chúng ta nữa. Nếu Vũ Đường trở về, con không sợ nó hận con?"

Kha Diệc Dương không lên tiếng.

Mẹ Bắc cứ tưởng lời mình nói đã có tác dụng, nói tiếp: "Những người đòi nợ đó uy hiếp chúng ta, nếu không trả tiền sẽ giết chúng ta. Con cũng không định chờ Vũ Đường về rồi sẽ không thấy chúng ta nữa chứ."

"Cần bao nhiêu?" Kha Diệc Dương hỏi.

Ba người Bắc gia nghe hắn hỏi vậy, lập tức mừng như điên.

Phương bí thư ngồi trong xe không tự giác đẩy mắt kính, nhìn ba người đang mừng như điên kia mà cảm thấy vô cùng hài hước.

Bọn họ nghĩ tiền của Boss dễ lấy thế à?

Thật là ngây thơ ghê cơ.

Cha mẹ Bắc nhìn nhau, mẹ Bắc mở miệng nói: "Năm ngàn vạn."

Trừ 4000 vạn trả nợ, bọn họ còn 1000 vạn.

"Được." Kha Diệc Dương nói.

Một nhà ba người Bắc gia tức khắc mừng ra mặt, không ngờ hắn đồng ý sảng khoái như thế, sớm biết vậy, bà ta đã đòi nhiều hơn. Đáng tiếc, giờ không thể sửa miệng.

Nhưng mà không sao, sau này còn cơ hội.

"Phương bí thư." Kha Diệc Dương gọi.

Phương bí thư lập tức hiểu ra, đưa chi phiếu cho Đại boss.

Kha Diệc Dương viết số lên chi phiếu, ký tên. Bảo tiêu nhận chi phiếu, đưa cho mẹ Bắc.

Ba người kia nhận được chi phiếu, vô cùng vui vẻ.

"Đi thôi."

Xe rời đi trước mặt ba người, ba người cũng chẳng hề để ý, toàn bộ tâm tư của họ đều đặt trên tờ chi phiếu. Trên đường về, ba người không còn chật vật như trước, thần thanh khí sảng về nhà.

Bọn họ vừa về đến nhà đã phát hiện nhà mình lộn xộn hết cả, toàn bộ dụng cụ đều bị đập phá, còn bị hất sơn.

Một đám người hung thần ác sát vây ba người lại.

Một nhà ba người Bắc gia nhìn thế trận này thì đều bị doạ.

Hàng xóm chung quanh nhìn thấy thì đều đi đường vòng, không dám dính vào chuyện thị phi.

"Hôm nay không trả tiền, ba người các người đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này." Người đàn ông cầm đầu hung ác nói.

"Có, chúng tôi có tiền." Cha Bắc giục mẹ Bắc lấy chi phiếu ra.

Mẹ Bắc tâm không cam tình không nguyện lấy chi phiếu trong túi ra, bà ta vừa mới lấy ra đã bị người cho vay nặng lãi đứng bên lấy đi.

Mẹ Bắc nhìn họ lấy chi phiếu đi, thịt đau quá!

Người đàn ông cầm đầu nhìn thấy chi phiếu, tức khắc nở nụ cười, "Haha, có tiền thì lại dễ nói."

Gã vung tay lên, đám đàn em dưới trướng buông Bắc Giang Dũng ra.

Mẹ Bắc nói với gã, "4000 vạn là tiền trả các người, 1000 vạn là của chúng tôi."

Người đàn ông cầm đầu nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Sai rồi. 4000 vạn là giá mà các người phải trả mấy ngày trước. Giờ là 5000 vạn, tấm chi phiếu này vừa đủ."

"Cái gì?! Cậu đang giựt tiền à?" Mẹ Bắc tức khắc nổi giận.

Cha con Bắc gia cũng phẫn nộ nhìn họ.

Người đàn ông cầm đầu một chân đá bay cái ghế bên cạnh, tức giận nói: "Giựt tiền? Ông mày đang cướp đấy. Chúng mày có thể làm gì?"

"Các người, các người......"

Ba người Bắc gia giận mà chẳng dám nói gì.

"Đi, đến ngân hàng lấy tiền." Người đàn ông cầm đầu sau hai thằng em đi rút tiền, mà ba người Bắc gia vẫn bị một đám trông chừng.

Chỉ chốc lát sau, hai gã đàn em vội vàng gọi điện về.

"Lão đại, chi phiếu này là thật, nhưng mà là do bọn họ trộm từ Kha gia ra. May mà bọn em chạy nhanh, nếu không đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi."

Người đàn ông cầm đầu ánh mắt bất thiện nhìn bọn họ, "Chúng mày dám gạt tao."

"Không, không phải. Tấm chi phiếu này là do chính Kha Diệc Dương đưa cho chúng tôi." Mẹ Bắc vội vàng giải thích.

Người đàn ông cầm đầu hừ lạnh, "Mày nghĩ tao là thằng ngu à? Giờ tất cả mọi người đều biết Kha Diệc Dương mặc kệ chúng mày. Tao đã thắc mắc sao chúng mày đột nhiên có chi phiếu, thì ra là trộm từ chỗ hắn."

"Chúng mày định hố bọn tao à?" Người đàn ông hung ác nhìn ba người, gã vung tay lên, ra lệnh, "Dạy dỗ tốt chúng nó cho tao."

Một đám lao lên, đấm đá ba người Bắc gia, người bị đánh tàn nhẫn nhất chính là Bắc Giang Dũng.

"Đừng, đừng đánh."

"A!!"

............

Tiếng kêu thê thảm từ miệng ba người Bắc gia không ngừng vang lên.

Ba người bị đánh đến thoi thóp thì đám người kia mới ngừng tay.

Chờ họ đi rồi, ba người ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập, cả người là máu.

Người cho vay nặng lãi vừa rời khỏi Bắc gia thì lập tức gọi điện báo cáo chuyện vừa xảy ra.

Qua trận đòn hiểm này, cha mẹ Bắc là sợ thật.

Bọn họ trộm bỏ trốn, để lại một mình Bắc Giang Dũng.

Bởi vì Bắc Giang Dũng không thể trả lại, bị người cho vay nặng lãi đánh gãy hai chân, ném vào đống rác, từ đó về sau bắt đầu hành khất.

Còn cha mẹ Bắc đi đâu, không ai biết.

Nhưng nửa năm sau, tìm được hai thi thể đã chết từ lâu trong một căn nhà gỗ bỏ đi.

Bọn họ chết đói.

Lão K luôn biết hành động của Kha Diệc Dương, nhìn hắn từng bước đẩy những người kia lên tử lộ.

Họ chết càng nhanh, y lại càng lo lắng.

Cuộc sống của Kha Diệc Dương phảng phất như quay lại như trước, không có Dương Ức Liễu, không gặp được Bắc Vũ Đường, nhưng người quen thuộc với hắn đều cảm nhận được hắn khác đi.

Hắn thay đổi, càng trầm mặc ít lời, cũng càng âm trầm.

Hành động của hắn trên thương trường càng tàn nhẫn.

Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt lên công việc, kiếm thật nhiều tiền, mà số tiền này đều đầu vào những trang mạng lớn, báo điện tử nổi, tạp chí.

Tin tìm người vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ được gỡ xuống.

Tất cả mọi người đều nói cho hắn, Bắc Vũ Đường đã chết.

Chỉ có mình hắn tin là cô còn sống.

Bên kia, Bắc Vũ Đường biến mất đã lâu một lần nữa xuất hiện ở thành phố H.

Mấy năm này cô cũng không lãng phí, cô không ngừng học tập, nghiên cứu chế độc và y học.

Nửa năm trước, Bắc Vũ Đường vào núi sâu hái thuốc, gặp một ông lão phát bệnh, Bắc Vũ Đường ra tay cứu ông ấy. May mắn ông là một danh thủ quốc gia, Bắc Vũ Đường lại đi theo bên ông học tập.

Tịch lão rất kinh ngạc về thiên phú của cô, rất có hứng thú dạy cô.

Ông tận tâm tận lực dạy, Bắc Vũ Đường tận tâm tận lực học.

Xuân đi thu tới, nháy mắt, cô đã học y của ông hai năm.

Dùng một câu của Tịch lão để hình dung thành tựu của cô thì đó chính là "Trò giỏi hơn thầy".

"Con thật sự phải về sao?" Tịch lão nhìn đồ đệ nhỏ của mình.

Tuy Bắc Vũ Đường chưa từng nói chuyện của cô, nhưng ông vẫn biết cô là ai.

Ba năm này, thông báo tìm cô chưa bao giờ ngừng lại.

Ông không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông hiểu đồ đệ của mình, cô không quay về chắc chắn là có nguyên nhân. Tuy ông không hỏi, nhưng vẫn trộm che giấu hành tung của cô, vì vậy Bắc Vũ Đường mới có thể luôn bình yên trốn ở đây mà chưa bị người của Kha Diệc Dương phát hiện.

"Vâng." Bắc Vũ Đường gật đầu đáp.

"Gặp khó khăn thì nhất định phải nói cho ta, không cần phải tự mình chống đỡ." Tịch lão nói.

Bắc Vũ Đường cười, "Thầy à, con thật sự đang có chuyện cần thầy giúp đấy."

"Chuyện gì?" Tịch lão có hứng thú, mấy năm nay cô chưa từng cầu xin cái gì.

"Con muốn mượn một người của thầy."

"Ai?" Tịch lão tò mò hỏi.

"Tôn tử của thầy, Tịch Thiếu tướng." Bắc Vũ Đường cười nghịch ngợm.

Tịch lão sửng sốt, chợt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, "Được nha."

Tôn tử kia của ông lạnh như băng, người duy nhất có thể làm nó sinh động hơn chỉ sợ cũng chỉ có mỗi người trước mặt.

Nếu không phải cô đã có chồng, ông thật sự muốn ghép hai đứa thành một đôi.

Tâm tư của tôn tử nhà ông, ông cũng biết một hai

- ---

Trong yến hội tròn 50 năm thành lập của Tập đoàn Kha thị, khách mời như mây, áo lụa ngọc ngà, người có thể tới tham dự yến hội này, không phú thì quý.

Lấy Kha Diệc Dương làm trung tâm, chung quanh là rất nhiều lão đại thương giới.

Mấy năm nay Kha gia không ngừng mở rộng, làm mọi người kinh hãi. Mọi người đều muốn leo lên cái thuyền này, tiện kiếm tiền.

Khi đoàn người nói chuyện đến vui vẻ, cửa lớn yến hội bị mở ra.

Ánh mắt mọi người lơ đãng nhìn ra cửa, lập tức bị dọa giật mình.

Một bộ lễ phục dạ hội màu tím phác họ những đường cong lả lướt hấp dẫn một cách hoàn mỹ, đơn giản lại không cao nhã, mái tóc đen búi lên, mặt như phù dung, da như ngưng chi, chỉ là dung mạo đó lại làm mọi người đều khiếp sợ.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh cô gái, bộ âu phục màu đen cắt may phô bày dáng người anh đĩnh của anh, khuôn mặt cương nghị lãnh khốc, ánh mắt sắc bén như đao, tản ra khí thế cương nghị và cường đại.

Phàm là người chú ý tới chỗ cửa đều mất tiếng.

Người chung quanh chú ý thấy cũng nhìn theo tầm mắt của họ, khi nhìn thấy đôi nam nữ ở cửa thì cũng mất tiếng, ngơ ngác nhìn.

Mấy đại lão đứng ở vị trí trung tâm hội trường cũng chú ý tới động tĩnh bên này, một vị theo bản năng nhìn qua.

"Nhìn gì mà kinh ngạc thế?" Một người khác thấy vậy thì trêu ghẹo, cũng nhìn qua phía cửa.

Mấy người khác thấy biểu tình của hai người, cũng tò mò quay đầu, ngay cả Kha Diệc Dương vẫn luôn lãnh đạm cũng nhìn theo, đôi mắt đen u ám của hắn chợt trợn to, khiếp sợ qua đi, hắn vui mừng như điên.

Đó là vui sướng sau khi mất mà tìm lại được.

Kha Diệc Dương gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan quen thuộc đó, dung nhan luôn quấy nhiễu giấc mộng của hắn.

Là cô, cô cuối cùng cũng trở lại.

Kha Diệc Dương bước nhanh về phía cô, lúc đi đến trước mặt cô, đột nhiên dừng chân, hắn vươn tay, chỉ là khi tay sắp chạm vào cô thì lại ngừng lại.

Hắn không dám tiến lên, hắn sợ, sợ mình vừa chạm vào, người trước mặt sẽ biến mất như bọt biển.

Ba năm này, hắn đã trải qua quá nhiều cảnh tương tự.

Hắn sợ người trước mặt chỉ là ảo giác của hắn.

Tay Kha Diệc Dương dừng giữa không trung, thâm tình và chấp nhất nhìn cô.

Giờ khắc này, người chung quanh hai người đều chỉ là hư ảnh, trong trời đất này phảng phất chỉ có hai người bọn họ.

Trong mắt hắn, chỉ có cô.

"Xin chào, Kha tổng." Bắc Vũ Đường vươn tay, cầm lấy bàn tay thon dài kia.

Khi tay hai người chạm nhau, ấm áp từ lòng bàn tay truyền lên, giọng nói quen thuộc đó làm trái tim bụi bặm của hắn lại nhảy nhót.

"Đường Nhi." Kha Diệc Dương nắm ngón tay lại, cầm chặt tay cô, không buông.

Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy tay đau, hơi nhếch mày, khách khí và xa cách nói: "Kha tổng, phiền anh buông tay."

Kha Diệc Dương không để ý, chấp nhất cầm tay cô.

Đột nhiên, một bàn tay thô ráp có lực cầm lấy cổ tay hắn

Kha Diệc Dương hồi thần từ kinh hỉ, nhìn theo cánh tay kia lên, nhìn về phía người đó.

Tịch Thiếu Thiên lãnh khốc nói: "Buông tay, anh làm cô ấy đau."

Kha Diệc Dương buông tay, thấy tay cô đỏ lên, lập tức áy náy, khẩn trương xin lỗi, "Đường Nhi, anh xin lỗi, làm em đau."

"Kha tổng, thỉnh gọi tên của tôi, Bắc Vũ Đường. Xưng hô Đường Nhi này chỉ sợ có chút không ổn, dù sao thì chúng ta cũng không thân." Bắc Vũ Đường khách khí xa cách nói.

Kha Diệc Dương nhăn mày, "Đường Nhi, em làm sao vậy?"

Cô đạm mạc, cô xa cách làm hắn hơi sợ hãi, có cảm giác không thể bắt được cô, sắp mất đi cô.

Cảm giác này được chứng minh bởi hành động kế tiếp của cô.

Cô ôm cánh tay Tịch Thiếu Thiên, cười nói: "Kha tổng, tôi giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của tôi, Tịch Thiếu Thiên."

"Em nói cái gì?" Giọng Kha Diệc Dương thấp hẳn đi, đôi mắt u ám đen tối, lạnh lẽo nhìn quét qua Tịch Thiếu Thiên.

Trong lòng Tịch Thiếu Thiên cũng hơi kinh ngạc, "Xin chào Kha tổng."

Tịch Thiếu Thiên vươn tay.

Kha Diệc Dương bị bao phủ trong u ám, làm lơ cánh tay đang đưa ra của Tịch Thiếu Thiên.

Tịch Thiếu Thiên chẳng thèm để ý thu tay lại.

Vô số người, vô số ánh mắt đều dừng trên người họ. Nhất cử nhất động của ba người đều bị mọi người chú ý. Khi họ nghe Bắc Vũ Đường nói, một đám đều kinh ngạc, vô cùng bát quái.

Tất cả mọi người đều biết Kha Diệc Dương yêu Bắc Vũ Đường đến mức phát rồ. Giờ Bắc Vũ Đường đột nhiên xuất hiện, còn mang theo một người đàn ông khí thế phi phàm, làm bọn họ ngửi ra mùi thuốc súng gay mũi.

"Người tên Tịch Thiếu Thiên kia là ai?"

"Người này dám tranh nữ nhân với Kha Diệc Dương, quả là tìm chết mà."

"Nhìn bộ dáng có vẻ lai lịch cũng không bình thường đâu."

Ánh mắt tò mò dừng trên người Tịch Thiếu Thiên, họ rất tò mò thân phận của anh.

Mãi đến khi có người kinh hô, "Tôi nhớ ra rồi, tôi biết anh ta là ai."

Người bên cạnh lập tức truy hỏi: "Là ai? Có địa vị gì?"

"Anh ta là trưởng tôn của Tịch Gia ở thành phố Tứ Cửu, là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Hoa Quốc. Tôi từng ngẫu nhiên nhìn thấy anh ta một lần." Người nọ nói chuyện, khuôn mặt tràn đầy kích động."

"Tịch gia?!"

Người chung quanh hít hà một hơi.

Thế gia trong thành phố Tứ Cửu là những thế gia đứng đầu hào môn, bọn họ không phải xuất thân từ thương giới, mà là giới chính trị. Người Tịch gia đều đảm nhiệm những chức vị quan trọng trong quân đội Hoa Quốc, địa vị của Tịch gia ở Hoa Quốc không ai có thể khinh thường.

Tịch Thiếu Thiên là trưởng tôn của Tịch gia, dù là bối cảnh gia đình hay là thực lực của bản thân đều là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Tịch Thiếu Thiên rất ít tham dự các hoạt động thương nghiệp, ngay cả yến hội của các đại gia tộc trong thành phố Tứ Cửu cũng ít xuất hiện, có thể nói là rất ít xuất hiện trong mắt người ngoài, nên người quen biết anh đã ít lại càng ít hơn.

Mọi người chưa từng gặp, nhưng đại danh của anh lại như sấm đánh bên tai.

"Ông, ông không nhầm đó chứ?"

Có người vẫn không tin người này sẽ là vị kia của Tịch gia.

Đối với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, người nọ thề son sắt, "Tên là Tịch Thiếu Thiên, lớn lên lại giống nhau, không phải anh ta thì là ai. Mắt tôi còn chưa mờ đến mức không phân biệt nổi đâu."

Mọi người thấy người nọ nói vậy, yên lặng nuốt tin tức khiếp sợ này xuống bụng.

Có trò hay siêu to khổng lồ để xem rồi.

Hai người đàn ông đứng đối diện, khí thế của hai người tràn ra, làm những người xung quanh đều cảm giác được tiếng nổ lách tách khi hai khối khí áp mạnh mẽ này va chạm nhau.

Người đứng ở giữa hai người lại chẳng chịu ảnh hưởng chút nào, bình thản nói: "Kha tổng, nếu tiện, tôi muốn nói chuyện với anh."

Ánh mắt Kha Diệc Dương rời khỏi Tịch Thiếu Thiên, lúc chuyển về phía cô đã tràn đầy nhu tình, "Được."

Ba người đi đến phòng nghỉ sau yến hội, làm đám người chờ vở kịch lớn nhất năm đều tiếc nuối.

Trong phòng, Bắc Vũ Đường ngồi chính giữa sofa, Kha Diệc Dương và Tịch Thiếu Thiên một trái một phải ngồi xuống.

Nhìn hai người bọn họ thường đánh giá nhau, ngay cả chỗ ngồi cũng phải so, may mà ghế rộng, đủ ba người ngồi.

Tuy nói đây là tình cảnh cô muốn, nhưng thân là đương sự, cô vẫn ăn không tiêu.

Vừa ngồi xong, hai người này lại bắt đầu giằng co.