Editor: Bạch Diệp Thảo

Đăng sớm nè (づ。◕‿‿◕。)づ

****

Ánh sáng nơi xa càng lúc càng gần, khoảng cách giữa hai bên cũng càng gần lại.

Mắt chọi gà thấy ánh sáng xe không ngừng tới gần, cả người đều hưng phấn vô cùng.

“Cuối cùng cũng có người tới.” Mắt chọi gà hưng phấn nói, chỉ kém quơ tay múa chân thôi.

“Em gái này, sao miệng cô linh thế, nói đến là đến.”

“Em gái, chúng ta đi đến giữa đường đi, lỡ người ta không chú ý tới chúng ta thì sao.”

“Bỏ lỡ là không biết phải chờ đến lúc nào đâu.”

Mắt chọi gà ríu rít nói, hoàn toàn không chú ý tới thái độ khác thường của người nào đó.

“Em gái, đại ca từng nói, chuyện đi nhờ xe cần em gái xinh đẹp ra trận thì mới có thể thành công. Nếu tôi đi đón xe, chủ xe kia chắc chắn không dừng xe. Cho nên, chuyện này còn cần phải dựa vào cô rồi.” Mắt chọi gà hiếm khi thông minh được một lần.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn hắn một cái, ngu cả ngày, cuối cùng cũng thông minh được một lần.

“Yên tâm, anh không ngăn xe đó cũng sẽ dừng lại.” Bắc Vũ Đường chắc chắn nói.

Mắt chọi gà nghi ngờ nhìn cô, “Không thể nào?”

“Tin tôi đi, xe kia nhất định sẽ dừng.”

Mắt chọi gà vẫn không yên tâm, dù sao thì đây cũng là chiếc xe đầu tiên họ gặp được từ chiều tới giờ, nếu bỏ lỡ, vậy chẳng phải là phải ăn ngủ ngoài trời à.

“Em gái, tôi thấy chúng ta vẫn nên cản cái xe kia lại. Lỡ người ta không thấy chúng ta, vậy thì xong rồi.” Mắt chọi gà tận tình khuyên bảo.

“Anh nói không sai.” Bắc Vũ Đường gật đầu tán đồng.

Mắt chọi gà vui vẻ, chờ cô đứng lên đón xe, nhưng gã lại thấy cô ngồi không nhúc nhích, căn bản không có ý định đứng lên.

“Cô không đứng dậy đón xe sao?”

Bắc Vũ Đường không đáp lời, nhìn xe đến gần, tay cô cọ cọ xuống đất, sau đó bôi lên mặt, thuận tiện còn làm rối tóc, làm cả người có vẻ bẩn một chút.

Mắt chọi gà thấy cô không dao động, chỉ có thể trực tiếp đi ra giữa đường, nhưng nhìn cái xe phóng nhanh như bay kia, ánh đèn xe mãnh liệt, mắt chọi gà sợ, ngoan ngoãn chạy về ven đường.

“Sao anh không đi ngăn?” Bắc Vũ Đường mở miệng hỏi.

Mắt chọi gà vừa quay đầu, hét lên một tiếng, “Quỷ á!!!”

“Quỷ cái gì mà quỷ, là tôi.” Bắc Vũ Đường trừng thằng ngốc này một cái.

Ánh đèn xe nơi xa đã chiếu đến bọn họ, mắt chọi gà nhìn thấy cô gái vẻ mặt bẩn thỉu, đầu tóc hỗn độn, kinh nghi hỏi, “Sao cô lại biến thành thế này?”

“Không cẩn thận ngã.”

Khi hai người nói chuyện, xe đã đến gần, chỉ cách hai người mấy mét, xe phát ‘kít’ lại, đó là tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vô cùng chói tai. Xe vững vàng dừng lại bên người họ.

Mắt chọi gà kinh ngạc nhìn chiếc xe kia, thật giống lời em gái nói, không cần ngăn cũng dừng.

Chỉ thấy một người đàn ông khí vũ hiên ngang từ xe đi xuống, khuôn mặt âm trầm đi về phía họ, mắt chọi gà cảm nhận được hơi thở áp bách rét lạnh đang tiến tới gần họ.

Mắt chọi gà không tự giác ôm chặt tay, nhìn chằm chằm người đàn ông dường như không có ý tốt đang tới gần.

Kha Diệc Dương lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô gái kia, dù mặt cô đầy vết bẩn, hắn vẫn liếc mắt một cái có thể nhận ra cô.

Nhìn vết bẩn trên mặt cô, Kha Diệc Dương cười lạnh trong lòng.

Cô cho rằng như vậy, hắn sẽ không nhận ra sao.

Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông đang toả sát khí đầy người kia, trái tim nhỏ run lên.

“Anh….” Bắc Vũ Đường vừa mở miệng, một đôi tay có lực đã bắt lấy cánh tay cô, không nói hai lời trực tiếp kéo cô đi.

Hắn dùng sức rất mạnh, nắm tay cô rất chặt, lực lớn đến mức muốn bóp nát cánh tay cô.

Mở cửa, thô lỗ nhét cô vào trong xe, sau đó hắn cũng lên xe, quay nhanh một cái, trực tiếp đi về phía nội thành.

Toàn bộ hành trình không đến một phút.

Chờ đến khi xe đi rồi, mắt chọi gà mới hồi thần từ nỗi khiếp sợ, lập tức nghĩ tới cái gì, nhanh chóng chạy theo.

Đường núi trong đêm có thể nghe thấy tiếng gào vô cùng thê thảm.

“Quay lại, mau quay lại. Ở đây còn có người!”

Nhưng mà, đáp lại gã chỉ có tiếng ô tô ngày càng xa.

Mắt chọi gà chỉ thấy đường núi an tĩnh, sợ tới mức mặt như mày đất.

Huhu, lão đại nói đúng, chỉ có người đẹp mới đi nhờ xe được mà.

Lúc này, Bắc Vũ Đường ngồi trên xe chỉ cảm thấy mình bị bao phủ bởi một khối không khí lạnh, toàn bộ xe bị chìm trong khối khí áp, phảng phất chỉ cần một ngọn lửa nhỏ sẽ bùng nổ.

Cô nhìn người đàn ông khuôn mặt đen sì không nói gì, không khỏi nghĩ đến một câu.

Bình yên trước cơn bão!

Giờ khắc này, cảm giác Kha Diệc Dương cho cô chính là như vậy.

Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Diệc Dương, em cuối cùng cũng chờ được anh tới. Anh có biết không, hôm nay em bị một đám ngốc hố, đặc biệt là tên mắt chọi gà kia, đã bảo về nội thành, không ngờ lại đưa em đến đây, hại em phải đi bộ cả buổi trưa.”

“Chân em nổi bọt nước rồi thì phải, đau muốn chết. Nếu anh không tới, đêm nay chắc em phải ngủ ngoài trời rồi. Em vốn định gọi điện cầu cứu anh, bi kịch là điện thoại lại hết pin.”

“Không phải có câu lúc xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng. Hôm nay em cũng bị thế. Đúng rồi, anh tìm thấy em bằng cách nào thế?”

Bắc Vũ Đường blabla một tràng dài, nhưng người bên cạnh lại không có phản ứng.

Bắc Vũ Đường thật cẩn thận nhìn hắn một cái, đôi mắt hắn đen tối, hoàn toàn không nhìn ra vui giận.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, “Làm sao vậy? Anh tức giận?”

Giọng nói mang theo ý làm nũng, nếu là ngày thường, người này đã sớm không giận nổi. Nhưng mà, lúc này, hắn không những không phản ứng, ngược lại, hơi thở nghiêm nghị quanh thân ngày càng nặng.

Đây hoàn toàn là điềm báo bùng nổ.

Đậu má, cô biết ngay cô bị đám người kia hại chết mà!

Kế hoạch rõ tốt giờ đều bị họ quấy rầy.

“Anh thật sự tức giận?”

Kha Diệc Dương không để ý tới cô.

“Hôm nay em vốn muốn cho anh một kinh hỉ, nào biết đụng phải một đám ngốc, cuối cùng biến thành như vậy.” Sau khi nói xong, Bắc Vũ Đường trộm nhìn hắn một cái, vẫn không có phản ứng nào.

Bắc Vũ Đường không ngừng cố gắng tiếp tục dỗ, “Được rồi mà, em nhận sai. Đừng tức giận được không? Em đảm bảo không có lần sau.”

Đột nhiên, xe đi nhanh hơi.

Bắc Vũ Đường nhìn đồng hồ đo tốc độ không ngừng tăng lên, tốc độ xe nhanh đến mức tim cô nhảy lên cổ họng.

Mẹ ơi, đang là buổi tối, hơn nữa còn là đường núi, đi nhanh như thế là muốn chết người đấy à.

Đậu má, hắn điên rồi sao?!

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn nắm chặt tay lái, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.

“Diệc Dương.” Bắc Vũ Đường gọi.

Kha Diệc Dương không hề phản ứng.

Bắc Vũ Đường cũng đã nhìn ra, giờ mình có nói gì hắn cũng không tin, không nghe.

Bắc Vũ Đường không nói nữa.

Mặc kệ tốc độ lái xe của hắn không ngừng tăng, không thét chói tai, không lên tiếng, an tĩnh, phảng phất như tất cả không liên quan đến mình.

Kha Diệc Dương dẫm chân ga, đáy lòng phẫn nộ, muốn huỷ diệt tất cả.

Lời cô nói, hắn sẽ không tin một chữ nào.

Cô chính là kẻ lừa đảo.

Kẻ lừa đảo lừa gạt hắn hết lần này đến lần khác.

Chuyện cô nói, hắn sẽ không bao giờ tin.

Kha Diệc Dương dẫn chân ga, tiếng gió gào thét thổi qua, trên đường núi yên tĩnh không người, chỉ nghe tiếng xe chạy như bay.

Nhưng mà, cô đột nhiên an tĩnh, không những không làm hắn thoải mái hơn, ngược lại càng bực bội.

Sự phiền muộn đó vẫn luôn đè ép, cuối cùng bùng nổ.

‘Két’ một tiếng, xe bất ngờ dừng lại. Xe dừng đột ngột, Bắc Vũ Đường không khống chế được cơ thể mà ngã về phía trước, bị đập đầu, có chút đau.

Cô còn chưa phản ứng lại, Kha Diệc Dương đã cởi dây an toàn của cô, thô lỗ kéo cô xuống xe.

Sức của hắn rất lớn, dù muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của hắn cũng khó, mà Bắc Vũ Đường lại không phản kháng hắn, mặc hắn kéo đi. Cô trầm mặc như thế, tựa như châm cháy lửa giận trong lòng hắn.

Hắn vung tay, ném mạnh cô xuống đất.

Vốn một ngày không ăn gì, hơn nữa đi cả một buổi chiều, cả người cô đã mệt nhừ, bị hắn đối xử thô lỗ như thế, thân mình va chạm với mặt đất, làm cô choáng váng.

Giây tiếp theo, cô lại bị hắn nhấc lên, sau đó lại bị ném xuống đất, va chạm mạnh làm tay cô tê dại. Khuỷu tay truyền đến đau đớn, máu tươi rỉ ra.

[Ký chủ đáng thương, cô có năng lực phản kháng mà, sao không phản kháng? Có phải cô đang định chơi xấu gì không?]

Hệ thống đột nhiên nhảy ra, giọng nói nồng đậm vui sướng khi người ta gặp hoạ, muốn bỏ qua cũng khó.

Bắc Vũ Đường không để ý đến nó, lúc này, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt trên người Kha Diệc Dương.

Kha Diệc Dương đi lên trước, kéo tóc cô, da đầu bị căng đau khiến cô nhíu mày. Hắn kéo tóc cô, bức cô phải đối mặt với hắn.

Bắc Vũ Đường thấy được đôi mắt đen sâu thẳm của hắn đã trở thành đỏ đậm từ lúc nào, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh băng không cảm xúc, “Sao không nói nữa? Không tiếp tục bịa đặt nữa sao? Hửm?” Âm điệu cuối cùng kéo rất dài, giọng nói nồng đậm trào phúng.

Bắc Vũ Đường cứ nhìn hắn như vậy, không sợ ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

Kha Diệc Dương thấy cô đến giờ vẫn không nói gì, càng bực bội, lực đạo trên tay càng tăng.

Đầu Bắc Vũ Đường bị đau, không tự giác rên rỉ một tiếng.

“Có phải em quên anh đã từng nói gì với em rồi không?” Kha Diệc Dương âm trầm nói, “Anh đã nói, nếu em còn dám chạy trốn, anh sẽ tự tay đánh gãy hai chân em.”

Bắc Vũ Đường nghe ra, hắn nghiêm túc, càng biết hắn thật sự tính làm như vậy.

Kha Diệc Dương thấy cô không nói lời nào, ngọn lửa trong mắt càng cháy mạnh, “Sao? Không còn lời nào để nói? Hay là em đã chuẩn bị xong tâm lý bị anh đánh gãy hai chân?”

“Anh bảo tôi nói gì?” Bắc Vũ Đường bình tĩnh lạnh lùng nhìn hắn, “Giờ tôi có nói gì anh cũng không tin, anh đã định tội tôi như vậy, anh còn muốn tôi nói cái gì?”

Kha Diệc Dương cười lạnh ha hả hai tiếng, “Chẳng lẽ em không làm vậy? Em dám nói em không nghĩ đến việc chạy trốn? Em ở vùng núi hoang vu này, em cho rằng anh sẽ tin em cho anh kinh hỉ?”

“Đúng vậy, em nói không sai. Em thật sự đã cho anh một kinh hỉ.”

Nói xong lời đó, giọng Kha Diệc Dương càng thêm âm trầm.

Đột nhiên, hắn kéo cô từ mặt đất lên, nhét cô vào trong xe. Khi hắn vòng qua thắt dây an toàn cho cô, khoé mắt chú ý tới vết máu ở khuỷu tay cô.

Màu máu đỏ tươi làm đau mắt hắn, trái tim bị phẫn nộ chiếm đóng hơi tê, nhưng loại đau đớn này rất nhanh đã bị sự tức giận khi cô lừa gạt, cô bỏ trốn bao phủ.

Kha Diệc Dương thu hồi ánh mắt, cưỡng bách mình quên đi vết thương, vết máu trên tay cô.

Xe chạy rất nhanh, trong xe im lặng, im lặng đến mức có thể nghe tiếng hít thở của đối phương. Dọc đường, hai người không nói với nhau một câu, không khí áp lực đè ép toàn bộ chiếc xe.

Không biết qua bao lâu, cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe càng lúc càng quen thuộc. Khi xe đi vào biệt thự, Bắc Vũ Đường biết mình sắp gặp phải cái gì.

Xe vừa dừng ổn, không chờ Kha Diệc Dương động thủ, cô đã cởi dây an toàn trước.

A Hoa ở trong phòng nghe được động tĩnh thì chạy ra ngay, thấy Đại Boss khuôn mặt âm trầm kéo Bắc Vũ Đường đi vào phòng. A Hoa thấy Đại Boss tức giận như vậy, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

A Hoa vội đuổi theo, thấy Đại Boss kéo Bắc Vũ Đường đi về tầng hai. Phản ứng của phi nhân là rất bình tĩnh, không có tức giận và lo lắng sau khi bị bắt lại.

Sự bình tĩnh của cô và sự tức giận của Đại Boss trở thành tiên minh đối lập.

Ngay sau đó, A Hoa nghe tiếng ‘ầm’ từ tầng hai truyền xuống, cửa phòng bị người dùng sức đóng lại.

Trong phòng ngủ, Kha Diệc Dương một tay ném Bắc Vũ Đường xuống giường, lấy xích sắt ở đáy tủ kéo về phía cô.

Bắc Vũ Đường nhìn xích sắt kia, nói, “Anh sẽ hối hận.”

“Hối hận?” Kha Diệc Dương cười lạnh một tiếng, “Anh sẽ không hối hận. Giờ chuyện anh hối hận nhất chính là tin kẻ lừa đảo như em. Anh hẳn phải trói em mọi lúc mới đúng.”

“Kha Diệc Dương!” Bắc Vũ Đường đột nhiên cao giọng, con ngươi thanh lãnh mang theo một tia phẫn nộ nhìn hắn. “Tôi đã nói tôi không lừa anh. Tôi thật sự chuẩn bị cho anh một kinh hỉ. Anh có thể đến quán café hỏi, tôi vốn tính đến đó cho anh một kinh hỉ, nhưng trên đường bị ba tên bắt cóc bắt đi. Lúc trốn trở về, thằng ngốc kia đi nhầm đường nên mới thành như vậy. Người đàn ông vừa nãy ở bên cạnh tôi là một trong số những tên bắt cóc. Nếu không tin, anh có thể đi hỏi bọn họ.”

“Bắt cóc?” Kha Diệc Dương cười nhạo một tiếng, ánh mắt tràn đầy trào phúng nhìn cô, “Loại lý do như vậy, em nghĩ anh sẽ tin sao? Bắc Vũ Đường, giờ anh sẽ không tin một câu nào của em. Đồ lừa đảo.”

“Tôi không lừa anh. Anh có thể đi tra. Tôi xin anh kiểm chứng trước, rồi định tội tôi, có được không?” Bắc Vũ Đường khẩn cầu.

Bắc Vũ Đường nhìn xích sắt trong tay hắn, nói thật, cô rất phản cảm với thứ này, không thích bị loại đồ vật này giam cầm.

“Anh đi điều tra rõ trước. Nếu tôi nói dối nửa phần, anh lại trói tôi bằng thứ này được không?”

Kha Diệc Dương châm chọc nói: “Có phải em định tranh thủ lúc anh đi tra, lại nghĩ cách chạy trốn?”

“Tôi không có.”

Kha Diệc Dương bắt lấy tay cô, muốn xích lại.

Bắc Vũ Đường không cầu xin, cũng không giải thích, lạnh lùng nói: “Anh đối xử với tôi như vậy, anh sẽ hối hận.”

Kha Diệc Dương không để bụng, cười lạnh một tiếng.

‘Răng rắc’, xích sắt lại một lần nữa tròng lên cổ tay cô, Bắc Vũ Đường nhìn xích sắt trên cổ tay, nghiêng mặt đi, không nhìn hắn nữa, mặc kệ hắn xích lại tay chân mình.

Lúc này, A Hoa ở dưới nhà đang hoảng loạn, không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách, thường ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh.

Không có âm thanh nào quá lớn, không có rít gào, không có khóc kêu, im lặng đến quỷ dị.

Aizz, không biết Đại Boss sẽ đối xử với phu nhân thế nào.

Mà không hiểu sao phu nhân đang yên đang lành lại chạy trốn. Thời gian này mình thấy phu nhân căn bản không có ý định bỏ trốn. Nếu cô muốn bỏ trốn, sao còn tự mình thêu khăn cho Đại Boss được.

Chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó chăng?

A Hoa đi lại trong phòng khách, đột nhiên liếc thấy một tờ giấy dưới bàn trà. A Hoa tò mò cầm tờ giấy lên, khi nhìn thấy nội dung trên đó, đôi mắt cô ấy trợn to.

Cô ấy biết mà, phu nhân thật sự không định chạy trốn.

A Hoa vội vàng chạy lên tầng.

Hy vọng mình tới kịp, Đại Boss, đừng làm ra chuyện gì quá phận đấy!

Mà lúc này, trong phòng, Kha Diệc Dương đang cầm một cái gậy đánh golf đi về phía Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường nhìn thấy cây gậy đó, lập tức nhớ tới nguyên chủ.

Lúc trước nguyên chủ bị bắt về, hắn đã dùng cây gậy đánh golf đó đánh gãy chân nguyên chủ.

Bắc Vũ Đường nhìn hắn từng bước tới gần, nhìn đồ vật trong tay hắn, nở nụ cười chua xót.

Cô ngẩng đầu lên, nước mắt đã đảo quanh tròng mắt, lại bị cô nén không cho rơi xuống.

Cô quật cường nhìn hắn như vậy.

Khi khoảng cách đủ gần, cô nói: “Anh trước giờ chưa từng tin tôi, đúng không?”

Kha Diệc Dương đối mặt với đôi mắt của cô, lòng như bị ai đó nắm chặt, đau đến không thở nổi. Tay nắm gậy golf thật chặt, giống như muốn bóp nát nó.

“Nếu đã vậy, anh động thủ đi.” Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống.

Kha Diệc Dương nhìn nước mắt trên mặt cô, lòng rất đau, gậy golf trên tay rất lâu không thể hạ xuống.

Vì sao không xin tha?

Vì sao không hứa hẹn với hắn?

Không phải cô rất biết cách nói sao, sao giờ không nói?

Cô không hề lưu luyến, làm đôi mắt hắn rất đau.

Không biết vì sao, lòng hắn luống cuống, có cảm giác giống như mình sắp mất đi thứ quan trọng nhất.

Hắn nắm gậy golf trong tay, cứng đờ đứng đó.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vang.

Kha Diệc Dương vốn đang bực bội, đột nhiên nghe tiếng đập cửa, không vui, nổi giận gầm lên một tiếng, “Cút!”

A Hoa đứng ngoài cửa bị tiếng rống giận kinh thiên của Đại Boss doạ sợ, nhưng mà cô ấy vẫn căng da đầu tiếp tục gõ cửa.

“Đừng để tôi nói lần thứ hai.” Kha Diệc Dương âm trầm nói.

A Hoa ở ngoài cửa run lên, nhưng mà vẫn chấp nhất hô với người ở trong, “Đại Boss, tôi có đồ phải đưa cho anh. Là một thứ vô cùng quan trọng.”

Đại Boss, mau mở cửa đi chứ!