Editor: Bạch Diệp Thảo

Âu Dương đại công tử lạnh lùng nói: "Ngôn công tử thật là có tình có nghĩa với Tĩnh Vương, dù hắn luôn phái người tới diệt khẩu, vẫn trung thành và tận tâm với hắn như vậy, tình ý này thật sự làm người ta cảm động. Không biết hắn có tình cảm gì với ngươi không?"

"Chỉ sợ một phần tình này của ngươi trong mắt hắn cũng chỉ là trò chơi lúc rảnh rỗi mà thôi. Ngôn công tử, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Tĩnh Vương thật sự có tình có nghĩa với ngươi?!"

Âu Dương đại công tử nở nụ cười châm biếm.

"Nếu hắn thật sự có tình có nghĩa với ngươi, sẽ không làm trò trước mặt các đại thần đẩy ngươi ra làm kẻ chết thay. Thật ra lúc ấy nếu hắn dám dũng cảm đứng ra, thánh thượng cũng chỉ trách cứ một phen, cũng không làm gì hắn. Hắn chính là nghĩa huynh, là phụ tá đắc lực của thánh thượng mà."

"Nếu hắn thật sự thâm tình với ngươi, chuyện ngày ấy cũng không phải chuyện xấu, các ngươi vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Loại chuyện này xưa nay sách cổ đều có ghi lại. Xa không nói, lấy tiều triều Lăng Uy Hầu đi, vì yêu có thể dũng cảm đứng ra, không sợ hãi ánh mắt của hậu thế."

Sắc mặt Ngôn Khanh hơi trầm xuống, hắn muốn phản bác, nhưng lại không có tự tin.

Giống như lời đối phương nói, nếu Vũ Văn Trường Vân thật sự có một phần tình ý như vậy, sao có thể không chút lưu tình đẩy hắn ra, thậm chí còn hạ sát thủ.

"Ngươi có biết bên ngoài nói ngươi như thế nào không?" Âu Dương đại công tử thấy biểu tình của hắn bắt đầu thay đổi, biết hắn đã dao động, tiếp tục nói: "Toàn bộ người trong kinh thành đều đang nói Ngôn Khanh ngươi là một thỏ ông cháu không biết liêm sỉ câu dẫn Tĩnh Vương. Câu dẫn ba lần bốn lượt không thành, lại hạ dược Tĩnh Vương, muốn dùng nó áp chế Tĩnh Vương, ép hắn tiếp nhận ngươi."

"Trong mắt mọi người, ngươi là một thỏ ông cháu không biết liêm sỉ leo lên quyền quý, mà Tĩnh Vương lại là một người đáng thương bị tiểu nhân vô liêm sỉ hại."

"Không có ai đồng tình ngươi, bọn họ chỉ biết mắng chửi khinh bỉ ngươi, ngay cả người nhà của ngươi cũng không dám ngẩng đầu trước mặt mọi người. Còn Tĩnh Vương ngươi yêu sâu sắc vẫn cứ là Vương gia cao cao tại thượng được người kính yêu."

"Nói cho ta chân tướng năm đó, ta có thể trả lại trong sạch cho ngươi, để ngươi và người nhà của ngươi một lần nữa làm người, không bị thế nhân phỉ nhổ khinh bỉ."

Ngôn Khanh không nói gì, cả người chìm vào rối rắm.

Hai vị công tử Âu Dương gia không ép hỏi, mà là chờ hắn suy xét.

Nửa ngày sau, Ngôn Khanh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ không bình thường.

"Ta, ta..."

Lý trí nói cho hắn đây là lựa chọn tốt nhất cho mình và người nhà của mình.

Chuyện này Vũ Văn Trường Vân bất nhất trước, nhưng hắn vẫn không thể hạ quyết tâm.

Âu Dương tứ công tử mở miệng nói: "Ngươi thật sự phải giữ bí mật cho một người đùa bỡn tình cảm của ngươi, khiến ngươi bị người đời thoá mạ sao? Dù ngươi không vì chính mình, cũng phải suy nghĩ cho người nhà của mình chứ."

Ngôn Khanh hít sâu một hơi, "Ta nói."

Hai huynh đệ Âu Dương sáng mắt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn.

"Chuyện năm đó là như thế này...... Sau khi bóp chết Âu Dương Ngọc Dao, hắn mua chuộc ngự y, hơn nữa......" Theo từng câu vạch trần chuyện năm đó của Ngôn Khanh, sắc mặt hai huynh đệ Âu Dương tức đến xanh mét.

Vũ Văn Trường Vân đáng chết, hắn chơi Âu Dương gia bọn họ đến xoay quanh, mất công bọn họ còn cảm thấy tiểu muội là bạc mệnh. Thì ra năm đó muội muội không phải chết bệnh, mà là bị súc sinh này bóp chết!

Sau khi biết rõ mọi chuyện, hai huynh đệ Âu Dương cực kỳ tức giận, hận thấu Vũ Văn Trường Vân.

Ngôn Khanh làm nhân chứng, ở lại trong trang viên Âu Dương gia, phạm vi hoạt động của hắn chỉ có vậy. Để bảo đảm an toàn cho hắn, toàn bộ trang viên đều là hộ vệ và ám vệ.

Người Âu Dương gia căn cứ vào manh mối Ngôn Khanh cung cấp, bắt đầu tìm kiếm cá lọt lưới năm đó.

Trước khi tìm được đủ chứng cứ, Âu Dương gia sẽ không phát động công kích hay trả đũa Vũ Văn Trường Vân. Đương nhiên, đây là mặt ngoài, Âu Dương gia đã ngấm ngầm bày bố cục.

Âu Dương Ngọc Dao chính là hòn ngọc quý trên tay Âu Dương gia bọn họ, họ không thể nào để nàng ấy chết như vậy, càng không thể buông tha cho kẻ đã giết nàng ấy.

Âu Dương gia có đủ tự tin, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện trên người Ngôn Khanh, vốn có thể lấy hắn làm thương vặn ngã Vũ Văn Trường Vân, nhưng không ngờ bọn họ nhất thời sơ sẩy làm người của Vũ Văn Trường Vân có cơ hội cướp người.

Người nhà Âu Dương gia và Vũ Văn gia đánh nhau, trong lúc đó, tử sĩ của Vũ Văn gia thấy không địch lại nên đẩy Ngôn Khanh xuống vực sâu, từ đây đôi bên đều mất đi tung tích của Ngôn Khanh.

Bắc Vũ Đường biết được tin này, tức không chịu được.

Hai bên không truy tìm Ngôn Khanh, nhưng nàng lại luôn kiên trì tìm kiếm, vì hệ thống đã nhắc nhở, Ngôn Khanh còn chưa chết, nên nàng sẽ không từ bỏ.

Chỉ có Âu Dương gia phải đổi cách khác cắn nuốt Vũ Văn Trường Vân. Bọn họ bắt đầu ly gián mối quan hệ của Hoàng thượng và Vũ Văn Trường Vân, trong một lần săn thú, đã thành công làm Hoàng thượng sinh ra bất mãn với hắn.

Âu Dương gia từng chút ăn mòn thế lực của Vũ Văn Trường Vân, mà họ có thể thuận lợi khống chế hướng đi của Vũ Văn Trường Vân như thế, là vì họ có người vẫn luôn âm thần truyền tin đến.

Người này đúng là Bắc Vũ Đường.

Từ lần trước Âu Dương gia nhận được tin tức chính xác, hai bên coi như bắt đầu thành lập mối quan hệ. Hai bên có mục tiêu chung, hợp tác cũng vui vẻ. Nàng cung cấp tin tức, Âu Dương gia phụ trách ra tay.

Có những lúc nàng còn đưa ra những kiến nghị đào hố, mà nhiều lúc Âu Dương gia sẽ toàn lực phối hợp.

Không cần nàng ra tay ngoài sáng, chỉ cần âm thầm khống chế từ trong tối, Bắc Vũ Đường rất thích phương thức này.

Một năm này, Vũ Văn Trường Vân đối xử với Bắc Vũ Đường ngày càng tốt, tới mức ngoan ngoãn phục tùng.

Đương nhiên Bắc Vũ Đường sẽ không ngây ngốc tin hắn yêu nàng, nàng chưa từng tự cho là đúng như vậy.

Trước đây hắn yêu Ngôn Khanh cỡ nào, giờ xem kết cục của Ngôn Khanh thảm bao nhiêu.

Vũ Văn Trường Vân sở dĩ đối tốt với nàng như thế chẳng qua là vì cứu lại danh dự của mình thôi. Chờ đến khi tình thế trở về đúng quỹ đạo, đó sẽ là ngày chết của Bắc Vũ Đường.

Vũ Văn gia cần người thừa kế, mà nàng không thể sinh dục, tất nhiên sẽ không để nàng bá chiếm vị trí này mãi.

Hiện tại giữ lại nàng chỉ là vì thời gian còn chưa tới, đã tới thời gian, Bắc Vũ Đường sẽ phải chết.

Ngày Vũ Văn Trường Vân muốn chờ, vĩnh viễn sẽ không tới.

Bởi vì đã đến giờ họ thu võng.

Vài Ngự sử đại phu đồng thời tham một quyển về Tĩnh Vương lên cho Hoàng thượng, chuyện bên này còn chưa xong, bên Kinh Triệu Doãn cũng xuất hiện ngoài ý muốn. Có mấy nhà cùng nhau cáo danh trạng Tĩnh Vương tàn hại vô tội, giết người nhà bọn họ.

Người mấy nhà đi qua đường chính của kinh thành, hấp dẫn vô số người, làm Kinh Triệu Doãn muốn giấu cũng không được.

Một năm này, Tĩnh Vương vốn thanh danh tốt không hiểu sao càng ngày càng kém, thậm chí Hoàng thượng cũng có ý kiến với hắn.

Lúc Kinh Triệu Doãn thụ án, phát hiện vấn đề liên quan đến Âu Dương Quận chúa, biết ngay chuyện này không đơn giản.

Lão vội báo cáo lên triều đình, Hoàng thượng rất nhanh đã hạ ý chỉ tra rõ việc này.

Trong thời gian ngắn, Tĩnh Vương thành người mà ai cũng kiêng dè, ngay cả đại thần có giao hảo với hắn cũng sôi nổi trốn xa hắn ra.

Bắc Vũ Đường lấy danh nghĩa cầu phúc ra khỏi vương phủ, thật ra là thương lượng với Âu Dương gia về hành động thu võng.

"Muốn hoàn toàn đả đảo hắn có phần khó. Lúc trước hắn cứu Hoàng thượng một mạng, thánh thượng nhất định sẽ niệm ân tình này mà xử lý hắn." Âu Dương tứ công tử nói.

"Không biết Bắc tiểu thư có diệu kế gì có thể đánh bại hắn hoàn toàn không?" Âu Dương đại công tử luôn cảm thấy nàng nhất định có biện pháp.

"Ta có một phần đại lễ muốn đưa cho hai vị đại nhân." Bắc Vũ Đường hướng về phía ngoài hô một tiếng, "Vào đi."

Một nam tử cao gầy đẩy cửa vào, trên mặt người nọ có một vết đao sẹo rõ ràng, nhìn qua có phần khủng bố.

"Đây là?"

Bắc Vũ Đường nói với nam tử, "Ngươi nói cho hai vị đại nhân, ngươi là người phương nào?"

"Vâng." Nam tử chắp tay thi lễ với Bắc Vũ Đường, chợt xoay người nói với hai vị công tử Âu Dương gia, "Tại hạ chính là một thợ săn trong núi Hành Nguyên."

Hai vị công tử Âu Dương gia đều nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn Bắc Vũ Đường, không biết trong hồ lô của nàng có cái gì.

"Sáu năm trước, tại hạ đã từng cứu một nam tử mặc giáp vàng, nam tử ấy lúc đó bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh... Sau ngày ấy, ta đi săn thú trở về, phát hiện thê nhi của mình đã bị giết."

"Những người đó luôn đuổi theo ta không thả, lúc đó ta không biết ta đắc tội ai. Mãi đến một ngày, ta ngoài ý muốn nghe được những người đuổi giết ta gọi Tĩnh Vương. Bọn họ gọi người đó là chủ tử."

"Ta không rõ Tĩnh Vương lại có thù hận gì với một nhân vật nhỏ như ta. Sau nhiều lần hỏi thăm, ta cuối cùng cũng biết, năm đó người mình cứu là Đương kim Thánh thượng. Ta chưa bao giờ nghĩ cứu một người, sẽ làm ta nhà tan cửa nát."

"Thế nhân đều nói người tốt sẽ có hồi báo, ta cứu người không cần họ báo ân, nhưng ta không ngờ rằng, ngày đó ta cứu người ta một mạng, lại làm thê tử và nhi tử của ta bỏ mạng. Lúc ấy thê tử của ta còn đang có thai sáu tháng...."

Nam tử càng nói, giọng càng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ bừng.

Hai huynh đệ Âu Dương nghe xong, khiếp sợ không thôi.

Bọn họ nửa ngày mới hồi thần, "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh người ngươi cứu ngày đó là Đương kim Thánh thượng?"

"Có." Nam tử lấy ra một ngọc bản tử, "Đây là cái ngọc bản tử ta lấy dùng để đổi thuốc cho hắn, nhưng lúc đó cả núi Hành Nguyên bị giới nghiêm, ta không vào được thành, đành lấy một ít thảo dược tìm được trong núi đắp cho hắn."

"Ngươi thuyết minh cho chúng ta một chút tình hình và quần áo của Hoàng thượng lúc ấy, càng tỉ mỉ càng tốt."

"Được."

Dù họ hỏi gì, nam tử đều trả lời được. Nhiều năm như vậy, biết nguyên nhân mình bị người đuổi giết, hắn chưa từng dám quên chuyện này.

Hắn vẫn luôn trốn đông trốn tây, thậm chí vì tránh bị đuổi giết, còn huỷ dung, vì bảo mệnh, vì một ngày báo thù cho thê nhi của mình.

Bắc Vũ Đường thông qua tư liệu hệ thống mà tìm được người này, Bắc gia tốn mất hơn một năm mới tìm được hắn. Đây chính là đại lễ Bắc Vũ Đường tặng Vũ Văn Trường Vân.

Hắn vì cứu mạng Hoàng thượng, nên mới bình bộ thanh vân (một bước lên mây). Giờ hắn cũng sẽ vì việc này, mà vạn kiếp bất phục.

Âu Dương gia dẫn người kia đi, sau đó thế nào, Bắc Vũ Đường không quan tâm, vì nàng tin, họ nhất định sẽ không làm nàng thất vọng một lần nữa.

Âu Dương gia ra tay rất nhanh, lập tức an bài cho người kia gặp Thánh thượng, đồng thời vạch trần sự tình năm đó. Tĩnh Vương Vũ Văn Trường Vân không chỉ phạm tội khi quân, còn tàn hại ân nhân cứu mạng của Thánh thượng, mãn môn đồ trảm.

Đồng thời, Đại Lý Tự Khanh cũng điều tra ra chuyện Âu Dương Ngọc Dao năm đó, từng chuyện từng chuyện đều bị đào ra. Ngay cả chuyện Ngôn Khanh mất tích năm đó cũng bị lôi ra.

Rất nhiều người đều nói, vị kia không phải tự sát mà là bị Tĩnh Vương giết chết.

Một năm trước, tất cả mọi người đều nghĩ thỏ ông cháu kia câu dẫn Tĩnh Vương, một năm sau, mọi người đều nói Tĩnh Vương hiếp bức Ngôn Khanh, dùng thủ đoạn giam cầm hắn bên người làm nam sủng.

Chuyện về Tĩnh Vương và Ngôn Khanh đã trở thành chuyện nổi nhất toàn kinh thành.

Khi Đại Lý Tự Khanh thẩm tra xử lý chuyện Âu Dương Ngọc Dao, hơn phân nửa kinh thành đều đến xem. Khi chân tướng xấu xí bày ra trước mặt họ, họ mới biết được.

Tĩnh Vương năm đó vì thỏ ông cháu kia giết Ngọc Dao Quận chúa, ngay cả cầu thú Bắc Vũ Đường cũng là vì nối dõi tông đường, vì giấu tai mắt của người ngoài.

Trong thời gian ngắn, mọi người đều chửi rủa Vũ Văn Trường Vân.

Ngôn Khanh đã chết, Vũ Văn Trường Vân lại còn sống, tất nhiên phải thừa nhận nhục mạ và khinh bỉ của thế nhân.

Vũ Văn Trường Vân lừa gạt thánh thượng, giết hại Ngọc Dao Quận chúa và người bên cạnh Ngọc Dao Quận chúa năm đó, còn hãm hại người nhà bọn họ, tội không thể tha. Một đạo thánh chỉ được hạ xuống, tước đi tước vị, thu sau hỏi trảm, tịch thu toàn bộ gia sản, nam tử của ba thân tộc lưu đày ngàn dặm, nữ quyến đưa vào Tư Giáo phường. Niệm Bắc thị là người bị hại, miễn trách phạt.

Vũ Văn Trường Vân ở trong tù sống không tốt, đặc biệt là dưới sự chiếu cố của Âu Dương gia, mỗi ngày sẽ bị hành hình một trận, vô cùng thê thảm.

Ngày này, một đoàn người vào trong nhà lao, dẫn đầu là Âu Dương đại công tử, bên cạnh hắn còn có một nữ tử thanh lệ uyển chuyển. Ngục tốt thấy người tới, lập tức tiến lên đón.

"Âu Dương đại nhân, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy." Ngục tốt cười thăm hỏi.

"Dẫn chúng ta đi gặp hắn." Âu Dương đại công tử lãnh đạm ra lệnh.

"Vâng, vâng. Đại nhân, thỉnh đi bên này."

Vũ Văn Trường Vân ở một phòng giam độc lập, sâu nhất trong đại lao, cũng là nơi âm u, ẩm ướt nhất.

Khi bọn họ đến trước nhà tù đó, thấy được Vũ Văn Trường Vân cúi thấp đầu, chẳng hề nhúc nhích.

Trang phục ngục tù màu trắng dính đầy máu tươi và dơ bẩn, đầu tóc hỗn độn bất kham, không nhìn ra được phong độ công tử nhẹ nhàng ngày xưa.

Ngục tốt đi đầu gõ cửa đại lao, hô với Vũ Văn Trường Vân bên trong, "Vũ Văn Trường Vân, mau tới gặp Âu Dương đại nhân!"

Vũ Văn Trường Vân không có động, mãi đến khi giọng của Bắc Vũ Đường vang lên, "Vũ Văn Trường Vân."

Vũ Văn Trường Vân thình lình ngẩng đầu, vội quay lại, liền thấy Bắc Vũ Đường đứng ở đó.

Hắn vội vàng đứng lên, lại quên mất mình đã bị đánh gãy chân, chật vật ngã xuống đất. Đôi tay chống lên, bò qua phía nàng.

"Vũ Đường."

Giọng Vũ Văn Trường Vân khàn khàn, đôi mắt vẩn đục, lúc thấy nàng, sáng lên.

Bắc Vũ Đường quay đầu nói với Âu Dương đại công tử, "Âu Dương đại nhân, ta muốn nói chuyện riêng với hắn một lát."

Âu Dương đại công tử mỉm cười với nàng, "Được."

Trước khi đi, còn lạnh lùng liếc Vũ Văn Trường Vân một cái.

Chờ họ đi hết rồi, Vũ Văn Trường Vân vội vàng nói, "Vũ Đường, cứu ta với. Cứu ta ra ngoài đi."

"Cứu ngươi ra ngoài?" Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Ta lao lực trăm ngàn đắng cay mới đưa được ngươi vào, vì sao phải cứu ngươi ra ngoài?"

"Ngươi nói cái gì?!" Vũ Văn Trường Vân trợn to mắt, đôi mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói, "Với sự thông minh của ngươi, lúc thấy ta đi cùng với người Âu Dương gia, hẳn đã nghĩ ra rồi. Cần gì phải ra vẻ kinh ngạc như vậy chứ. Chẳng lẽ, ngươi còn chờ mong gì nữa sao?"

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ, ta sẽ thích một tên đoạn tụ, hơn nữa còn coi ta thành công cụ sinh dục? Bắc Vũ Đường ta còn không hạ tiện, thích chà đạp bản thân như vậy."

Lời nàng nói như một lưỡi đao sắc bén đâm vào ngực hắn.

Hắn vẫn luôn cho rằng nàng yêu mình, chẳng sợ lúc tất cả mọi người nhục mạ hắn, nàng đều nghĩa vô phản cố đứng về phía hắn, nhưng hiện thực lại nói cho hắn, tất cả đều là giả.

"Ngươi bán đứng ta!" Vũ Văn Trường Vân phẫn nộ nhìn nàng, "Ta từ đầu tới cuối chưa từng làm việc gì có lỗi với ngươi, vì sao ngươi phải đối xử với ta như vậy? Vì sao hả?"

Ánh mắt Bắc Vũ Đường đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ngươi thử hỏi lại bản thân xem, ngươi có thật sự chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ta không!"

Đến lúc này còn có thể không biết xấu hổ nói những lời này, thật là xem nhẹ độ dày khuôn mặt hắn quá rồi.

Vũ Văn Trường Vân bị ánh mắt nghiêm nghị của nàng nhìn đến chột dạ, không tự giác quay đầu đi.

"Trung thu dạ yến năm đó, nếu không phải ta biết từ trước, chỉ sợ người chết lúc này là ta." Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn hắn.

"Chuyện đó là ngươi làm?" Vũ Văn Trường Vân kinh ngạc nhìn nàng.

"Rất ngạc nhiên à?" Bắc Vũ Đường nhìn biểu tình của hắn, sâu kín hỏi, "Ngươi nghĩ là ai làm?"

Tới lúc này hắn vẫn còn sợ hãi đề phòng Tiêu Dao Vương trả thù, không ngờ người ra tay không phải y, mà là người bên gối mình. Hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao sau đó bên Tiêu Dao Vương vẫn luôn gió yên sóng lặng, thì ra là do hắn nhận sai người.

"Thì ra ngươi đã sớm biết." Vũ Văn Trường Vân nhìn Bắc Vũ Đường, dường như từ trước đến nay mình chưa từng hiểu rõ nàng.

"Đương nhiên. Những việc làm của ngươi và thuộc hạ đều do ta nói cho Âu Dương gia." Bắc Vũ Đường tiếp tục bổ đao.

"Ngươi, đồ độc phụ!" Vũ Văn Trường Vân tức đến xanh mét mặt, gân xanh trên trán nổi hết lên.

Thì ra tất cả đều do nàng giở trò quỷ, hại hắn thê thảm như vậy!

"Nói đến độc, ta còn chưa tàn nhẫn như ngươi." Bắc Vũ Đường cứ nhớ tới những gì nguyên chủ kiếp trước phải chịu thì lại muốn lôi kẻ trước mặt đi thiên đao vạn quả.

"Tiện nữ!" Vũ Văn Trường Vân nhào lên, muốn bóp chết nàng, lại bị Bắc Vũ Đường một chân đá văng.

Thân thể hắn bay mạnh ra ngoài, miệng phụt ra một ngụm máu tươi.

Người chờ bên ngoài nghe được động tĩnh lớn như vậy, vội vàng chạy tới.

"Ngươi không sao chứ?" Âu Dương đại công tử quan tâm hỏi.

Bắc Vũ Đường lắc đầu.

Ngục tốt đứng trước họ, dùng roi hung hăng quất đánh Vũ Văn Trường Vân.

"Không thành thật này, đánh chết đồ phế vật ngươi!"

Vũ Văn Trường Vân hai tay ôm đầu, đau đớn cuộn người lại, liên tục phát ra những tiếng kêu rên thống khổ.

Mắt thấy hắn sắp bị đánh chết, Bắc Vũ Đường ra tay ngăn cản, "Được rồi."

Ngục tốt nghe lời dừng lại.

"Âu Dương đại nhân, ta vẫn còn vài lời muốn nói với hắn."

Âu Dương đại công tử nhìn Vũ Văn Trường Vân hơi thở thoi thóp, "Không vội, ngươi cứ từ từ."

Chờ họ đi rồi, Bắc Vũ Đường đi đến bên người Vũ Văn Trường Vân, "Hôm nay ta đến là có một tin tốt muốn nói cho ngươi."

Vũ Văn Trường Vân nằm trên đất không nhúc nhích.

"Ngôn Khanh còn chưa chết."

"Ngươi nói cái gì!" Vũ Văn Trường Vân xoay người ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm nhìn nàng.

"Hắn đang chuẩn bị cứu ngươi ra." Bắc Vũ Đường tiếp tục nói.

Đôi mắt đỏ đậm của Vũ Văn Trường Vân chợt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi.

Hiện tại bọn họ đã biết, tất nhiên sẽ không để Ngôn Khanh thành công.

Bắc Vũ Đường tựa như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, không chút hoang mang nói, "Yên tâm, ta sẽ không ngăn cản. Ta cũng sẽ không nói việc này cho Âu Dương gia."

Vũ Văn Trường Vân hồ nghi nhìn nàng, vẻ mặt cảnh giác.

"Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không làm gì các ngươi nữa. Nếu ta thật sự muốn ra tay, các ngươi cũng không trốn được. Ta từng muốn ngươi chết, giờ ta lại muốn ngươi còn sống trên đời."

Bắc Vũ Đường lưu lại một câu không thể hiểu được như vậy rồi đi.

Vũ Văn Trường Vân nghiền ngẫm tâm tư của nàng, cũng không đoán được nàng ra chủ ý gì. Nhưng mà, nghĩ đến Ngôn Khanh còn đang muốn cứu hắn ra ngoài, thế giới u ám của hắn dường như có một tia sáng.

Bắc Vũ Đường nhìn kỳ ký dưới đáy mắt hắn, bên môi nở nụ cười ý vị thâm trường.

Khoảng thời gian Ngôn Khanh biến mất, hắn phải trải qua những chuyện vô cùng thê thảm. Tất cả những khổ sở hắn phải chịu đều là một tay Vũ Văn Trường Vân tạo thành, thậm chí nhà hắn còn bị diệt môn.

Huyết hải thâm thù này, làm Ngôn Khanh gấp gáp muốn chính tay mình đâm Vũ Văn Trường Vân.

Nàng rất chờ mong kết cục của Vũ Văn Trường Vân khi rơi vào tay Ngôn Khanh.

"Đi thôi." Bắc Vũ Đường nói với Âu Dương đại công tử.

"Được."

Lần này tới đây cũng chỉ là vì đi cùng nàng mà thôi.

Hai người ra khỏi nhà tù, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt, thực sự ấm áp. Nàng híp mắt, nhìn mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, dù bên ngoài nóng rực, lòng nàng vẫn lạnh băng như trước.

Đến thế giới này đã hai năm rồi, nhưng không gặp được chàng ấy.

Có phải chàng ấy chưa từng đến thế giới này không.

Bắc Vũ Đường ngồi lên cỗ kiệu về Bắc gia.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa từ cửa Nam tiến vào kinh thành, gã sai vặt ngồi bên cạnh xa phu nhìn kinh thành đã lâu không thấy, trong mắt tràn đầy vui sướng. Xa cách gần hai năm, cuối cùng cũng trở lại.

Thế nhân đều biết Tiêu Dao Vương thích du sơn ngoạn thuỷ, chỉ có người hầu bên cạnh như hắn mới biết, thật ra chủ tử không phải thích du ngoạn sơn nước. Trong mắt chủ tử, cảnh có đẹp thế nào cũng không lọt được mắt ngài ấy.

Nhưng chủ tử lại không ngừng hành tẩu bên ngoài, có cảm giác giống như ngài ấy đang tìm ai đó.

Lần này trở về, không bao lâu nữa chủ tử lại muốn ra ngoài.

Bên kia, Bắc Vũ Đường ngồi kiệu rời khỏi nhà tù, trên đường, Bắc Vũ Đường nghe được tiếng rao hàng bên ngoài, kêu người dừng kiệu.

"Các ngươi về trước đi."

"Vâng."

Bắc Vũ Đường đi trên đường, tiếng rao hàng không dứt bên tai, ánh mắt nàng lại dừng trên quầy hàng bán mặt nạ.

Trong đầu nàng không tự giác nhớ lại đêm đèn lồng treo đầy đường, nhớ lại người mang mặt nạ màu bạc ấy.

Quán chủ thấy nàng nhìn chằm chặt chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc, cười đề cử, "Tiểu thư, mặt nạ này rất thích hợp với ngài."

Bắc Vũ Đường nhận mặt nạ trên tay hắn, "Bao nhiêu tiền?"

"Mười văn tiền."

Bắc Vũ Đường lấy một hai bạc vụn trong túi cho chủ quán.

Chủ quán nhìn một lượng bạc trong tay, cười làm lành, "Tiểu thư, quá nhiều tiền. Ta không có tiền lẻ, nếu không, ngài đến nơi khác mua một chút đồ?"

Cũng là tính tình đó, chỉ là bên cạnh thiếu một người.

Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói, "Không cần, còn thừa cho ngươi hết đấy."

Không đợi chủ quán mở miệng, Bắc Vũ Đường đã đi thẳng.

Bắc Vũ Đường cầm mặt nạ đi trên đường, đúng lúc này, đường phố xôn xao lên, tiếng thét chói tai và tiếng vó ngựa dồn dập.

"Tránh ra, tránh ra, mau tránh ra!" Một giọng nam vội vàng và hoảng loạn hét lớn.

Người chung quanh thấy chiếc xe ngựa chạy như bay ấy, sôi nổi tránh đường, con đường vốn náo nhiệt vì chiếc xe ngựa mất khống chế mà thành gà bay chó sủa. Chung quanh tràn đầy tiếng chửi bậy và tiếng thét chói tai.

Bắc Vũ Đường đi theo đám người, lui về hai sườn phố.

Khi mọi người sôi nổi tránh sang hai bên, chính giữa đường cái, một cô bé bốn tuổi đang đứng khóc thút thít. Bên người bé không có một người lớn, mắt thấy chiếc xe ngựa sắp lao tới, trái tim mọi người đều nhảy lên cổ họng.

"Tránh ra, tránh ra."

Xa phu trên chiếc xe ngựa mất khống chết thấy cô bé, liều mạng kéo dây cương.

Nhưng là, không có hiệu quả.

Mắt thấy cô bé sắp mất mạng dưới vó ngựa, mọi người không dám nhìn tình cảnh máu bắn đương trường đó.

Bắc Vũ Đường không cần suy nghĩ, trực tiếp xông ra ngoài, bằng tốc độ nhanh, đẩy cô bé ra, thân thể nàng bị con ngựa hung hăng đâm bay, ngã mạnh xuống nơi xa.

"Phụt~~" Máu tươi trong miệng phun ra.

Con ngựa mất khống chế kia cũng đồng thời bị một kiếm khách chém chết.

Bắc Vũ Đường cảm nhận linh hồn đang dần rời khỏi thân thể.

Một thế giới không có chàng, nàng cũng không có gì lưu luyến.

Tầm mắt nàng dần trở nên mơ hồ, trước khi khép mắt lại, dường như thấy được chàng ấy.

Nàng muốn duỗi tay, muốn chạm đến nam tử trước mặt.

Nhưng là, tay rất nặng, nặng quá.

"Chủ tử."

Gã sai vặt kinh nghi nhìn Vương gia nhà mình, chỉ thấy tay y che ngực, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người ngã trong vũng máu.

Nơi này đau quá, đau quá!

Y bước từng bước một về phía nàng, chỉ là dưới chân nặng tựa ngàn cân, mỗi một bước đều nặng dị thường.

Khi khoảng cách chỉ còn vài bước, thân hình y chợt khựng lại, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh, trái tim giống như bị người hung hăng bóp chặt, đau đến không thể hô hấp.

Y tìm được rồi, tìm được chân tướng y luôn tìm kiếm, tìm được phần thiếu hụt trong ngực rồi.

Nhưng vì sao lại ngắn ngủi như thế?

Vì sao y vừa tìm được, lại một lần nữa mất đi?

Nam tử ngồi xổm xuống, bế nữ tử cả người đầy máu tươi, giống như trong trí nhớ, ôm chặt nàng không buông tay.

Trên phố chính kín người, tất cả mọi người đều nhìn nam tử chính giữa, nhìn y si ngốc ôm nữ tử trong lòng, không nói một lời. Tuy mặt y không có một tiểu tình gì, nhưng người ở đây đều cảm nhận được đau thương nồng đậm.

Không có ai tiến lên quấy rầy họ, cũng không có ai dám tiến lên.

Ngay cả gã sai vặt kia cũng không dám, đây là lần đầu hắn thấy Vương gia nhà mình toát ra cảm xúc này.

Đúng lúc này, một đoàn xe mấy chục người chậm rãi đi về phía này, gia đinh phía trước mở đường hùng hổ kêu, "Tránh ra, tránh ra, mau tránh hết ra."

Bá tánh vây xem thấy người đi đường khí thế như vậy, biết ngay người tới là quyền quý, đoàn người sôi nổi né tránh.

Mãi đến khi họ đi đến trước mặt nam tử, gia đinh cầm đầu thấy trên đường vẫn còn một người, không khách khí quát, "Này, nói các ngươi đấy, mau tránh đường cho đại nhân nhà ta."

Gã sai vặt tiến lên một bước, chặn gia đinh đang định tiến lên lại.

"Chủ tử nhà chúng ta ở đây, các ngươi chớ có vô lễ."

Gia đinh trước nay chưa từng thấy ai dám bất kính với bọn họ, "Ngươi có biết đại nhân nhà ta là ai không?" Gia đinh vẻ mặt cao ngạo nói: "Đại nhân nhà ta là Bình Dương Hầu đương triều, thức thời mau cút cho ta."

Bá tánh chung quanh nghe đến Bình Dương Hầu, sắc mặt hơi thay đổi, không ít người che dấu chán ghét trong mắt.

Bình Dương Hầu ỷ rằng tỷ tỷ của mình là Hoàng hậu, ở bên ngoài tác oai tác quái, thanh danh cực kém. Nhưng mà, có một Hoàng hậu tỷ tỷ được sủng ái, ai cũng không dám đắc tội.

Gia đinh cứ tưởng báo tên chủ tử mình ra, tất nhiên họ sẽ ngoan ngoãn nhường đường, nhưng gã sai vặt lại lạnh lùng phiết mắt một cái, không để ý bọn họ.

Bình Dương Hầu chờ đến không kiên nhẫn, đi từ trong kiệu ra, người chưa đến, tiếng đã đến trước.

"Đang làm cái gì, có đi hay không?"

Gia đinh cầm đầu nghe được Hầu gia không vui, vẻ mặt có chút nóng nảy. Lúc thấy chủ tớ hai người, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm, "Hầu gia, xong ngay đây."

Gia đinh lấy lòng hầu gia một tiếng, tay vừa nhấc, chỉ huy gia đinh còn lại tiến lên.

"Ném bọn chúng ra ngoài cho ta."

Những gia đinh đó sôi nổi tiến lên, chuẩn bị dùng vũ lực.

Gã sai vặt hừ lạnh một tiếng, một lệnh bài bay vụt vào tay Bình Dương Hầu. Bình Dương Hầu bị đồ vật bất ngờ xuất hiện dọa sợ, thiếu chút nữa ném ra ngoài.

Lúc gã thấy tự phù trên lệnh bài, sợ tới mức mặt như màu đất, nghiêng ngả lảo đảo nhảy vào trong đám người. Mắt thấy những gia đinh kia chuẩn bị xông lên đánh người, càng là sợ tới hồn phách bay tứ tung.

"Dừng tay!" Bình Dương Hầu tiến lên ngăn cản gia đinh nhà mình, đi lên trước, tát vào mặt gia đinh cầm đầu.

Gia đinh kia ngây ngẩn cả người, những người khác cũng ngây ngẩn cả người.

Bình Dương Hầu nhìn nam tử cách đó không xa, trên mặt tràn đầy cười lấy lòng.

"Tiếu Vương gia, là tại hạ quản giáo không nghiêm, làm đám cẩu nô tài này va chạm ngài." Bình Dương Hầu khép nép nhận lỗi.

Người ở đây nghe một tiếng "Tiếu Vương gia", đều khiếp sợ.

Đương triều được xưng là "Tiếu Vương gia", chỉ có Tiêu Dao Vương quyền thế ngập trời. Vị Vương gia này là người mà Hoàng đế cũng phải kiêng kị ba phần, người khác ở trước mặt y, ai dám làm càn.

Những gia đinh đó sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, một đám an tĩnh như chim cút, vẻ mặt kinh sợ nhìn nam tử trước mặt.

Y đứng lên, trong tay ôm Bắc Vũ Đường, từng bước một bước về phía cửa thành. Phàm là nơi y đi qua, mọi người sôi nổi nhường ra một con đường. Bóng dáng y dần biến mất cuối phố.

Từ đó về sau, không còn ai thấy Tiêu Dao Vương.

Nữ tử cùng mất tích với y, trở thành một điều bí ẩn ở Xích Thuỷ Quốc.

Ngôn Khanh được sự giúp đỡ từ quân cờ Bắc Vũ Đường âm thầm bày ra trước đó, thuận lợi cứu Vũ Văn Trường Vân ra ngoài. Vũ Văn Trường Vân ra ngoài thiên lao, chưa kịp cao hứng, lại một lần nữa bị nhốt vào địa ngục.

Vũ Văn Trường Vân tỉnh lại, phát hiện mình đang bị buộc chặt trên giá chữ thập, tức khắc luống cuống.

Lúc thấy Ngôn Khanh đối diện, vội vàng hỏi, "Ngôn Khanh, người làm gì vậy?"

Ngôn Khanh nhếch môi, đáy mắt là hận ý điên cuồng, "Làm cái gì? Đương nhiên là vì yêu ngươi thật tốt."

Vũ Văn Trường Vân bị nụ cười âm trầm của hắn dọa sợ, Ngôn Khanh như vậy không phải là Ngôn Khanh mà mình quen biết.

"Ngôn Khanh, ta là Vũ Văn."

Vũ Văn Trường Vân nhìn thấy sừng trâu trong tay hắn, đôi mắt trợn lên, "Ngôn Khanh, ngươi bình tĩnh, bình tĩnh một chút. Chúng ta từ từ nói chuyện. Có phải ngươi hiểu lầm gì ta không?"

Ngôn Khanh cười lạnh, "Hiểu lầm?! Hiểu lầm ngươi đẩy ta ra gánh tội thay, hay là hiểu lầm ngươi phái người giết ta, hoặc là hiểu lầm người diệt cả nhà ta?"

"Không phải, ta, ta...." Vũ Văn Trường Vân muốn biện giải, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Vốn ta cũng thích nữ tử, là ngươi mạnh mẽ hiếp bức ta, làm ta bước lên con đường kia. Ngươi đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không phụ ta, vĩnh viễn không rời khỏi ta." Đáy mắt Ngôn Khanh là điên cuồng.

Sau lưng Vũ Văn Trường Vân đau, sợ hãi nhìn người đã lâm vào ma chướng đó.

"Ngươi bình tĩnh, bình tĩnh một chút." Vũ Văn Trường Vân nhịn đau, nỗ lực trấn an cảm xúc của Ngôn Khanh.

"Ta đang rất bình tĩnh, chưa từng bình tĩnh như lúc này. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không chia lìa. Có phải ngươi cảm thấy rất vui không?" Ngôn Khanh âm lãnh nói.

Vũ Văn Trường Vân nổi hết da gà, sợ run lẩy bẩy.

Ngôn Khanh lấy một chủy thủ ra, mỉm cười với hắn.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Giây tiếp theo, huyệt động âm u vang lên tiếng thét thê lương thảm thiết, chỉ thấy toàn bộ gân mạch tứ chi của hắn đã bị cắt đứt.

Mỗi ngày Ngôn Khanh sẽ thay đổi cách tới tra tấn hắn, mỗi lần tra tấn hắn đến hơi thở thoi thóp thì ngừng lại, xong việc lại đắp dược. Không ngừng lặp lại như thế, dù Vũ Văn Trường Vân có xin tha cỡ nào, lấy lòng ra sao, cũng không thể thay đổi việc hắn bị Ngôn Khanh tra tấn.

Một năm, hay là hai năm...

Rốt cuộc có một ngày, Vũ Văn Trường Vân tìm được cơ hội chạy thoát, chỉ là hắn chưa chạy được bao xa, đã bị Ngôn Khanh dẫn theo chó săn tìm được rồi. Việc hắn chạy trốn cũng hoàn toàn chọc giận Ngôn Khanh vốn đã điên cuồng.

Ngôn Khanh đánh gãy hai chân hắn, dùng xích sắt xích cổ hắn, buộc ở trong động.

Một lần đó, Ngôn Khanh tra tấn đến mức hắn suýt chết.

Từ đó về sau, Ngôn Khanh tra tấn hắn gấp bội, trông coi hắn cũng chặt hơn gấp bội.

Những ngày không ánh sáng đó cứ trôi, không biết qua bao lâu, lâu đến mức hắn đã quên thời gian. Mãi đến một ngày, Ngôn Khanh dẫn chó săn ra ngoài săn thú.

Đến tận đêm, hắn cũng chưa trở về.

Vũ Văn Trường Vân rất vui vẻ, dù sao cũng không phải nhìn thấy tên biến thái kia.

Ngày hôm sau, Ngôn Khanh vẫn không trở về, Vũ Văn Trường Vân vẫn cảm thấy may mắn, may mà có thể nghỉ ngơi, không phải bị tra tấn.

Ngày thứ ba, Ngôn Khanh vẫn không về, Vũ Văn Trường Vân âm thầm nghĩ, có phải Ngôn Khanh đã chết bên ngoài rồi không, trong lòng vui vẻ, cảm thấy ông trời có mắt.

Tới ngày thứ tư, ngày thứ năm... Vũ Văn Trường Vân từ cảm thấy may mắn, dần biến thành sợ hãi.

Hắn không muốn chết đói, không muốn chết ở một nơi không ánh mặt trời như vậy.

Hắn chưa từng khát vọng Ngôn Khanh xuất hiện như thế này. Hắn chờ đợi, chờ đợi đến lúc Ngôn Khanh trở về.

Vũ Văn Trường Vân sống dày vò, đồ ăn Ngôn Khanh chuẩn bị trước cho hắn đã sớm bị ăn hết, ngay cả nước cũng không còn mấy.

Chờ đợi mãi, không biết đã qua bao lâu.

Một ngày, hai ngày... Hay là mười ngày, một tháng, hắn cảm thấy sinh mệnh đã dần tới hồi cuối.

Trước khi chết, cuối cùng hắn thấy được Ngôn Khanh, thân ảnh Ngôn Khanh đã mơ hồ, nhưng Vũ Văn Trường Vân biết đó là Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh tới đón mình sao?!

N năm sau, một thợ săn đi săn thú phát hiện một bộ xương trắng, nhìn có vẻ hắn bị trúc gai bén nhọn phía dưới xuyên chết. Khi hắn rời đi, lại phát hiện trong một sơn động, có một bộ xương trắng khác bị giam cầm, sợ tới mức ngã lộn nhào.