Khi Cố Thiếu Đường gấp gáp về đến nhà, trong không khí tràn ngập bất an.


Tô Thiều Hàm đứng thẳng tắp trong đại sảnh, cứng đờ người, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, trong tay cô ta còn xách mấy cái túi mua hàng.


Cố Chấn Hoa ngồi trên sô pha, đang hút thuốc.


"Chú, cháu về rồi."


Giọng nói Cố Thiếu Đường làm không khí gần như ngưng đọng trong đại sảnh lại sống lên.


Tô Thiều Hàm ngẩng đầu lên, cắn môi, hai mắt đẫm lệ mông lung, trông nhu nhược đáng thương vô cùng.


Tầm mắt Cố Thiếu Đường lại chỉ nhàn nhạt đảo qua cô ta một cái, đôi mắt thâm thúy trước sau như một, không mang theo bất luận cảm tình gì.


Cố Chấn Hoa ngồi trên sô pha, giữa sương khói dày đặc, khuôn mặt ông âm u, điếu thuốc kẹp trên tay hơi nâng nâng: "Đi xem Miên Miên đi."


Tô Thiều Hàm khẩn trương nhìn Cố Thiếu Đường, ánh mắt vội vàng chờ đợi anh có thể nói chút gì đó cứu vớt cô ta khỏi địa ngục.


Nhưng Cố Thiếu Đường lại không nói gì cả, anh chỉ khẽ gật đầu rồi lập tức chạy lên lầu, từ đầu đến cuối không cho cô ta nhiều thêm một ánh mắt.


Tô Thiều Hàm cứng đờ đứng tại chỗ, cô ta cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.


Cố Thiếu Đường gõ cửa phòng.


Quản gia đang ở cạnh an ủi Cố Miên thấy anh tức khắc nhẹ nhàng thở ra, ông chưa kịp nói gì, Cố Miên ngồi ở chỗ kia đã tiến lên nhào vào lòng Cố Thiếu Đường, Cố Thiếu Đường theo bản năng ôm lấy cô, tay còn thuận tiện khẽ vỗ về gáy cô.


Quản gia lập tức nuốt những đều muốn nói xuống, ông há miệng sửng sốt trong chốc lát, rồi phức tạp nhìn Cố Thiếu Đường một cái, sau đó nói: "Cậu chăm sóc tốt cho tiểu thư, tôi đi xuống trước."


Cố Thiếu Đường gật đầu.


Quản gia rời đi còn không quên giúp bọn họ đóng cửa lại.


Đứng ở hành lang, ông hơi suy nghĩ, rồi bất đắc dĩ lắc lắc đầu rời đi.


Trong phòng.


Cố Miên ngẩng đầu khỏi lòng ngực Cố Thiếu Đường, một khuôn mặt nhỏ mang theo nước mắt trong suốt lại dạt dào ý cười.


Cố Thiếu Đường rũ mắt nhìn cô, vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch: "Khóc hả?"


"Em thương tâm mà." Cố Miên xoa xoa khóe mắt đầy nước mắt nói: "Mẹ là giả, chị gái cũng là giả. Mọi người đều gạt em hết."


Cố Thiếu Đường nhẹ nhướng mày: "Không phải em lừa mọi người hử?"


"Nhưng em đâu có lừa anh." Cố Miên ôm cổ anh, treo cả người mình lên người anh, ánh mắt cô sáng ngời: "Là anh tự nguyện làm đồng lõa của em mà."


Cố Thiếu Đường rũ mắt, mắt đen thâm thúy nhìn cô: "Ừ, anh tự nguyện." Anh cúi đầu hôn lên nước mắt trên khóe mắt Cố Miên, trở tay khóa trái cửa, sau đó siết chặt cánh tay, giam cô chặt chẽ trong lòng ngực: "Cho nên anh chỉ cần một chút thù lao thôi." Anh nói nhỏ, sau đó ngậm lấy môi cô, xâm nhập, một tấc lại một tấc đòi lấy thù lao trên người cô.


Hiện tại, lầu trên lầu dưới tựa như băng hỏa lưỡng trọng thiên.


Quản gia tới dưới lầu.


Tô Chấn Hoa nhả khói, bị khói hun đến nheo mắt lại, ông cau mày hỏi: "Tiểu thư thế nào?"


Quản gia hơi khom người: "Tiểu thư thương tâm quá độ, hiện tại Thiếu Đường đang an ủi cô ấy."


Nghe thế, Tô Thiều Hàm cơ hồ muốn cắn đứt môi! Cái tay xách túi mua hàng siết chặt.


Thương tâm quá độ?


Nụ cười trước khi vào thang máy của Cố Miên, cái kiểu đắc ý vô cùng kia! Rõ ràng là trào phúng cô ta!


Cô chỉ đang giả vờ!


Có lẽ từ đầu tới đuôi cô căn bản không hề mất trí nhớ!


Thậm chí... Thậm chí này mọi chuyện đều được cô tính kế sắp đặt!


Cố Miên rõ ràng mới là cái người tâm cơ sâu nhất!


Tất cả mọi người đều bị cô lừa!


Nhưng cô ta không thể nói...... Cô ta không thể nói gì cả, cô ta biết rõ, bây giờ đã không có ai tin cô ta.


Rốt cuộc tại sao lại đi đến một bước này?


...... Tất cả đều là kế hoạch của Cố Miên sao?


Từ sâu trong nội tâm Tô Thiều cảm thấy lạnh lẽo.


Mẹ đâu?


Bây giờ mẹ đang ở đâu?


Vì sao bà ấy còn không trở lại?


Lúc này.


Tại thẩm mỹ viễn Sophia.


Sau khi lễ tân nhận được điện thoại, cô gõ cửa căn phòng vip xa hoa.


Trong phòng vang lên âm nhạc thư giãn thoải mái.


Tô Băng Thanh nhắm mắt nằm trên giường, trên mặt đắp loại mặt nạ đắt nhất của thẩm mỹ viện, người mát xa đang giúp bà xoa bóp vai cổ.


Lễ tân đi đến cạnh giường, giọng nói nhẹ nhàng tế nhị:


"Tô tiểu thư, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại từ trong nhà ngài, họ nói trong nhà có việc gấp, mong ngài lập tức về nhà."


Tô Băng Thanh nhíu mày, mở bừng mắt.


Trong nhà có việc gấp?


Có thể có việc gấp gì chứ?


Chẳng lẽ Cố Miên lại xảy ra chuyện rồi?


Nhân viên mát xa cũng ngừng lại: "Tô tiểu thư, còn tiếp tục không ạ?"


Tô Băng Thanh lại nhắm mắt lại: "Không cần, giúp tôi rửa sạch lớp mặt nạ đi."


Tô Băng Thanh ra trong phòng lại biến thành phu nhân hòa môn trang dung tinh xảo.


Nhân viên mát xa đưa bà ta đến tận cửa, nhìn bà xách theo túi sách Hermes bản giới hạn mới ra năm nay, lái xe Ferrari nghênh ngang mà đi, cô không nhịn được cảm thán Tô Băng Thanh thật quá may mắn.


Tô Băng Thanh là khách hàng lâu năm của cửa hàng này, tháng 3 năm ngoái khi bà ta đến đây vẫn mặc rất đơn giản, tuy rất tinh xảo nhưng vừa nhìn là biết không phải giàu có gì, cũng không có khí chất, túi xách luôn chỉ là một chiếc tui hàng hiệu duy nhất, cũng không có xe riêng. Nhưng từ trước đến nay bà ta đều rất hào phóng, số tiền tiêu lên người lên mặt mình đều không ít. Ai biết đến tháng 5 năm nay lại đột nhiên thành phú bà, có tài xế có siêu xe đưa đón, quần áo trên người đều là hàng hiệu, trên tay đeo hột xoàn lớn, túi sách tầm hơn một vạn cũng đổi thành túi sách bản giới hạn mấy chục vạn.


Nghe nói là gả cho ông chủ của một công ty chục tỷ.


Gần đây bà ta đã thành chiêu bài của tiệm, mọi người đều dùng ví dụ bà ta được gả vào hào môn để xúc tiến khách nhân tiêu xài.


Tô Băng Thanh vừa xuống xe, quản gia đã đợi ở cửa.


"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có phải Miên Miên lại xảy ra chuyện rồi không?"


Quản gia rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Phu nhân cứ vào trước đi, ông chủ đang đợi."


Từ thái độ của quản gia, Tô Băng Thanh đã mơ hồ đoán được gì đó, trong lúc nhất thời bà ta có chút do dự.


Quản gia lại không đợi bàn tay, giơ tay ra: "Phu nhân, mời."


Tô Băng Thanh nhìn quản gia, khuôn mặt kia trải qua bao năm tháng thăng trầm vẫn bình tĩnh trước sau như một, không nhìn ra được gì cả.


"Phu nhân?" Quản gia lại lần nữa thúc giục.


Cái tay Tô Băng Thanh xách túi siết chặt, sau đó bà ta thẳng lưng tiến vào nhà.


Mới vừa vào nhà, bà ta nhìn thấyTô Thiều Hàm xách theo túi lớn túi nhỏ đứng bất động ở đàng kia.


Tô Thiều Hàm đã đứng như thế suốt hai giờ, Cố Chấn Hoa vẫn luôn ngồi trên sô pha hút thuốc, hoặc cũng chỉ ngồi yên một chỗ, cô ta không dám cử động. Hai giờ này, cô ta vô số lần oán hận Tô Băng Thanh, thậm chí bắt đầu sinh ra hận ý, nhưng lúc này thật sự nhìn thấy Tô Băng Thanh, cô ta lại như thấy được cứu tinh.


Tô Băng Thanh nhìn con gái đứng thẳng bất động ở đó, dùng một ánh mắt tràn ngập vội vàng gửi tín hiệu cầu cứu cho bà ta, bà ta liền biết đã xảy ra chuyện.


Bà ta vừa chuyển đầu, một ấm trà liền bay qua sườn mặt bà ta! Sau đó hung hăng nện vào bức tường phía sau bà ta rồi vỡ vụn rơi đầy đất.


Tô Thiều Hàm hoảng hốt thét lên một tiếng! Hoảng sợ nhìn Cố Chấn Hoa đứng dậy từ sô pha.


Tô Băng Thanh cũng bị dọa sợ, cuối cùng bà ta cũng thay đổi sắc mặt, khiếp sợ nhìn Cố Chấn Hoa sắc mặt âm trầm hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm mình.


Cô lấy lại bình tĩnh, giả vờ trấn định: "Chấn Hoa, phát sinh chuyện gì?"


"Mày còn có mặt mũi hỏi?" Sắc mặt Cố Chấn Hoa dữ tợn, ông nhặt một cái túi trên sô pha lên, từ bên trong lấy ra thứ gì đó, sau đó đem tất cả quang vào mặt Tô Băng Thanh: "Mày xem đây là cái gì!"


Quăng vào mặt Tô Băng Thanh là một chồng ảnh chụp, chúng tứ tán rơi đầy đất.


Tô Thiều Hàm sợ đến run lên, cứng đờ không dám đi nhặt, vừa lúc có một tấm dừng dưới chân cô ta, cô ta cúi đầu xem, tức khắc cảm thấy da đầu tê rần.


Tấm ảnh kia chụp lại cảnh Tô Băng Thanh và một nam nhân hôn nhau ở trong xe!


Tô Băng Thanh cong lưng, nhặt lên một tấm, đồng tử tức khắc co rụt lại.


"Thấy rõ chưa? Hiện tại biết xảy ra chuyện gì rồi?" Cố Chấn Hoa âm trầm tới gần: "Tao thật không ngờ! Cố Chấn Hoa tao anh minh một đời (Chắc), vậy mà lại thua trong tay mày! Mày trăm phương ngàn kế tiếp cận tao, vào Cố gia, cái này còn chưa tính, mày lại trốn tao nuôi người ở bên ngoài! Cố Chấn Hoa tao có chỗ nào có lỗi với mày? Hả?!"


Tô Băng Thanh đoán trước được sẽ có một ngày Cố Chấn Hoa phát hiện ra, thậm chí trong tương lai, dù ông không phát hiện, bà ta cũng sẽ lật bàn với ông, nhưng đó là khi bà ta đã có tài sản Cố gia, tuyệt đối không phải hiện tại, bây giờ còn chưa tới lúc!


Tô Băng Thanh cắn chặt răng, ngẩng đầu lên: "Chấn Hoa, anh nghe em giải thích......"


"Bang!" Một tiếng giòn vang.


Một cái tát này Cố Chấn Hoa dùng toàn lực.


Mặt Tô Băng Thanh bị đánh nghiêng sang một bên, trên mặt nóng rát! Lỗ tai đều ầm ầm vang lên, bà ta không dám tin mở to mắt.


Tô Thiều Hàm đã bị dọa đến choáng váng.


Lúc này sắc mặt Cố Chấn Hoa giống như muốn ăn mẹ con hai người.


"Câm miệng!" Cố Chấn Hoa biểu tình dữ tợn chỉ vào cửa: "Hiện tại mang con gái mày lăn ra Cố gia! Liếc mày thêm một cái cũng làm tao chán ghét! Cút cho tao! Lập tức lăn!"


Quản gia ngày thường luôn hòa ái dễ gần mặt vô biểu tình đi lên trước tới: "Tô nữ sĩ. Mời."


Tô Thiều Hàm sợ tới mức nói không ra lời, chỉ biết nhìn Tô Băng Thanh.


Tay Tô Băng Thanh bụm mặt chậm rãi buông xuống, bà ta chỉnh lại tóc mái hơi rối, nhìn Cố Chấn Hoa, Cố Chấn Hoa đỏ ngầu mắt nhìn bà ta, như hận không thể rút gân lột da bà ta ra vậy.


"Thiều Hàm, chúng ta đi."


"Mẹ!" Tô Thiều Hàm hỏng mất rồi, cô ta không nghĩ sẽ là kết quả này: "Mẹ! Mẹ xin lỗi ba đi, là mẹ sai, mẹ phải xin lỗi ba đi chứ! Mẹ cầu xin ba ba, chắc chắn ba ba sẽ tha thứ cho mẹ!"


Cô ta thật sự coi Cố Chấn Hoa thành ba mình.


Cô ta còn nhớ rõ cha ruột của mình, cái con ma men chỉ cần uống say sẽ đánh chửi cô ta.


Cô chưa từng có tình thương của cha.


Thẳng đến khi được mẹ đưa tới trước mặt Cố Chấn Hoa, Cố Chấn Hoa cười với cô ta như vậy từ ái.


Ông ấy sờ xoa đầu cô ta rồi nói, con là Thiều Hàm à? Về sau ta sẽ là ba của con nhé.


Cô ta có được rất nhiều thứ trước đây chưa từng có, cô ta có siêu xe, có một quán cà phê ở đoạn đường hoàng kim tại trung tâm thành phố, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, nơi cô ta tới có các nhân vật nổi tiếng tụ hội, những lưu lượng Weibo có mấy trăm vạn fans đều phải chủ động tới nịnh bợ cô ta.


Nhưng cô ta vẫn ghen ghét với Cố Miên.


Cô vừa sinh ra đã có tất cả.


Cố Miên tựa như công chúa cao cao tại thượng, sinh ra đã cao quý, từ trên cao nhìn xuống loại người ti tiện như cô ta.


Cô ta oán, cô ta hận, cô ta muốn cô cũng nếm thử tư vị ngã vào vũng bùn.


Nhưng hiện tại vì sao lại là cô một lần nữa ngã vào vũng bùn chứ?


Không...... Cô ta không muốn!


Trả lại cô ta lại là một cái tát: "Mày câm miệng cho tao!"


Tô Thiều Hàm bị một bạt tai này đánh cho ngốc, bụm mặt không dám tin nhìn Tô Băng Thanh.


Tô Băng Thanh phiền chán nhìn cô ta: "Sao mày ngu thế ?" Bà ta lại nhìn Cố Chấn Hoa, ánh mắt kia mang theo vô tận châm chọc và oán độc: "Mày tiếp tục ở lại vẫy đuôi lấy lòng Cố Chấn Hoa đi, xem ông ta có thể cho mày một ngụm cơm nào không!"


Cố Chấn Hoa cũng khiếp sợ nhìn bà ta.


Bỗng nhiên ông hiểu ra, Tô Băng Thanh trước mặt ông ta luôn đeo chục lớp mặt nạ.


Hóa ra dưới mặt nạ là khuôn mặt xấu xí như thế.


Tác giả có lời muốn nói:


Hôm nay tới kỳ sinh lý, bụng vừa trướng vừa đau, hiệu suất kém.


Editor: Ước gì ngày nào tác giả cũng viết 2k chữ.