Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Tuyên Vân Chi thong thả nói
"Lãnh thiếu gia, nếu không như vậy, đời này anh cũng đừng mơ tưởng chiếm được Tưởng Tiểu Liên."
Rốt cuộc Lãnh Băng Hàn trầm mặc đồng ý.

Tại lúc Lãnh Băng Hàn đứng lên chuẩn bị rời đi lại đột nhiên vung nắm đấm lên mặt Tuyên Vân Chi, bộ mặt âm hàn
"Đây là cô thiếu tiểu Liên."
Tuyên Vân Chi không chút nghĩ ngợi giơ tay phản kích.

Lại quên rằng cô đang bị thương ở vai, mới ra viện không quá mấy ngày.

Hiện tại còn dưỡng thương.

Hai bên va chạm, mày không dấu vết vừa nhíu, đang định lách người qua để tránh đụng vết thương, không ngờ lại xuất hiện thêm hai người mặc đồ đen đem Lãnh Băng Hàn một phen ấn xuống quầy bar.

Cô lui về sau mấy bước, lại thấy Đường Nhất một thân tây trang màu đen nho nhã lễ độ đi đến, ý cười gợi lên trên khóe môi lên tiếng chào hỏi
"Lãnh thiếu, đã lâu không gặp."

Lãnh Băng Hàn nhìn Đường Nhất, đưa tay giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế, lập tức đứng thẳng người giơ tay sửa lại quần áo, sau đó liếc qua Tuyên Vân Chi một cái, liền xoay người rời đi.

Hai bảo tiêu nhìn Đường Nhất chờ đợi chỉ thị, Đường Nhất xua xua tay
"Không cần đuổi theo."
"Tuyên tiểu thư."
Đường Nhất hữu lễ chào hỏi.

Tuy rằng lúc gặp nhau tình huống không mấy tốt đẹp, nhưng lúc này Đường Nhất đối Tuyên Vân Chi biểu hiện ra thiện ý rất nhiều.

Dù sao vị này cũng đã cứu Tư gia nhà họ.

Tuyên Vân Chi nhìn Đường Nhất một thân tây trang chỉnh tề, cùng so sánh với cái không khí hỗn loạn trong này thật là không hợp chút nào.

.

Google ngay trang * TRÙMtruуệ n.

ог G *
Đang muốn nói lời cảm ơn lại nghe Đường Nhất ôn hòa nói
"Tuyên tiểu thư, gia chủ đang ở bên kia, ngài ấy đang đợi cô, cô có muốn qua đó chào hỏi một tiếng không?"
Tư Vân Tà?
Lại nói vừa mới Lãnh Băng Hàn đột nhiên ra tay, vô luận nói như thế nào Đường Nhất cũng cứu cô.

Cũng nên nể mặt một chút, xem như cảm ơn chuyện hồi nãy.

Nghĩ như vậy, cô liền đồng ý
"Được"
Đường Nhất đi phía trước dẫn đường, lên một căn phòng nằm ở trên tầng hai, đẩy cửa đi vào.

Bên trong được trang trí xa hoa không gian lại cực kì an tĩnh, không giống với sự hỗn loạn ở tầng dưới.

Tư Vân Tà ngồi trên chiếc sô pha đen nhánh, trên tay là ly rượu vang đỏ.


Một thân tây trang màu đen thần sắc ảm đạm không hề che dấu sự yêu mị trên người.

Ngược lại là liếc mắt một cái nhìn lại càng là kiêu ngạo tà mị, tư thái lười biếng, toát ra sự cao quý.

"Gia chủ, Tuyên tiểu thư đã tới."
Đường Nhất cung kính bẩm báo.

Đôi mắt hẹp dài liếc qua nhìn Tuyên Vân Chi, môi mỏng gợi lên ý cười.

Tuyên Vân Chi đánh giá xong, thuận miệng hỏi
"Nơi này là của anh sao?"
Vừa dứt lời liền nghe từng đợt tiếng cười.

Ngước mắt nhìn Tư Vân Tà đang cười trước mặt, cô liền hoảng thần.

Lập tức yên lặng cúi đầu, cái người này vì sao càng nhìn càng thấy yêu nghiệt.

Lại nghe Đường Nhất đứng bên cạnh giải thích
"Tuyên tiểu thư, đây chính là nơi làm ăn buôn bán của Tư gia."
Địa bàn buôn bán? Thật không thể nhìn ra.

Nhìn bộ dáng công khai của Tư Vân Tà mí mắt nhịn không được nhảy nhảy, người này có bao nhiêu tự tin vậy, kiêu ngạo cỡ này thì cả thế giới này chắc chỉ có mình hắn.

Cô quyết định đổi đề tài

"Có đồ ăn vặt không?"
Người đối diện nâng đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng cô, trong tầm mắt mang theo chút nghiền ngẫm.

"Sáng sớm đã đi ra ngoài, một ngày không ăn?"
Tuyên Vân Chi trầm mặc tỏ vẻ cam chịu.

Nhìn cô nửa ngày, mới bảo Đường Nhất đi chuẩn bị cho cô chút thức ăn.

Đường Nhất vừa rời đi hai người liền trầm mặc.

Tuyên Vân Chi cúi đầu, Tư Vân Tà nhìn cô, hai người cứ giữ nguyên trạng thái cho đến khi Đường Nhất bưng cái khay đồ ăn tinh xảo xuất hiện, đặt ở trên bàn.

Tuyên Vân Chi nhìn khay thức ăn trước mặt, không biết lý do gì mà cô lại có chút vui, cầm lấy chiếc đũa gắp một ngụm thức ăn nếm nếm, liền vứt hết liêm sỉ ăn ngấu nghiến.

- --------------------oOo----------------------
Edit:
Đến hẹn lại lên, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu quý bộ này!????????????.