Thiệu Đình nhìn bên trong hộp là trà an thần thì cảm thấy mắt đau nhức, loại cảm giác này với anh thật xa lạ, giống như có cái gì đó chậm rãi thấm dần vào trái tim cằn cỗi từ lâu.

Anh vẫn luôn cảm thấy mình cô độc, nhiều năm như vậy cảm giác ấy đã ngấm vào xương tủy: không được quan tâm, không được an ủi, một chút từ bi cũng thật xa xỉ.

Về nhà, anh mở tất cả các gói hàng ra, đều là trà an thần, vậy mà anh không hề phát hiện, cũng không hề nhìn qua.

Anh gọi điện thoại theo số trên bưu phẩm, đối phương rất lịch sự: “Cô Cố đã thanh toán trước, yêu cầu tôi gửi đều đặn hàng tuần, cô ấy sợ trí nhớ cô ấy kém sẽ quên…”

“Gần đây cô ấy có liên hệ với bên đó không?” – Thiệu Kính nghẹn lời, lúc hỏi ngón tay siết chặt lại, bưu phẩm trên tay lõm xuống một góc.

“Không gặp, tất cả đều đã được đặt trước” – Cô gái bên chăm sóc khách hàng còn nói thêm nhưng Thiệu Kính chẳng nghe được tí gì.

Chỉ có một lần đó là Cố An Ninh đưa thẳng cho anh, còn lại đều là quản gia hoặc thư ký đưa.

Lúc đó anh đang tập trung đối phó với Thiệu Lâm Phong, mà Trang Nhiên có vị thế quá chắc chắn, anh tốn không ít công sức mới có thể đưa vào tròng, cho nên anh không hề để ý. Lúc đó chỉ thấy mùi vị quen quen, giờ nghĩ lại mới nhận ra đều là do cô làm cho anh.

Anh điên cuồng tìm kiếm trong phòng cô, nhanh chóng tìm thấy hộp quà anh tặng cô, có điều chiếc vòng tay không còn trong đó. Đây là vật rất quan trọng với anh, trước khi mẹ qua đời không để lại lời nào, vòng tay là do anh tự tháo từ cổ tay mẹ.

Anh ngồi bên giường, nhìn từng đồ vật trong phòng cô, mọi thứ đều do anh mua, Cố An Ninh từ ngày ra đi dường như chẳng mang theo thứ gì, nhưng lại chỉ mang theo chiếc vòng rất quan trọng với anh, còn dùng cách quan tâm lặng lẽ này để chăm sóc anh?

Thiệu Kính có ngốc đi nữa cũng biết cô ấy cố tình che giấu tấm lòng của mình.

Lục Tiểu Trăn nói đúng, anh đã từng ép buộc cô, có tình cảm thật thì cũng khó mà thừa nhận, hơn nữa anh còn xúc động nhất thời mà nói ra chuyện kia nữa.

Thiệu Kính đã tự làm mình bận rộn để không đi tìm Cố An Ninh, còn bây giờ thì làm gì đây? Có lẽ giờ đây cô ấy đã chán ghét anh, sợ anh… Mọi khả năng xấu nhất anh đều nghĩ đến, nhưng mà anh đợi nhiều năm như vậy mới được cô để ý, nói gì thì nói cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc được.

Thiệu Kính vụt đứng lên, cầm di động bấm gọi cho Trì Phi: “Tao muốn đi tìm cô ấy”

Trì Phi giật cả mình: “Này sao tự nhiên lại nghĩ được thế, tưởng mày muốn từ bỏ?”

Thiệu Kính không trả lời, cúp máy luôn rồi đi ra ngoài, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội thay đổi một lần, mỗi lần tình cảm của cô vừa định ngoi lên đã bị dập xuống.

Lần này dù thế nào cũng không cho phép cô ấy lùi bước…

Thiệu Kính lấy chìa khóa xe, vừa mở cửa thì thấy một người…

---

Hai tháng sau.

Cố An Ninh ngồi trước sân nhà, nhìn thảo nguyên mênh mông bạt ngàn trước mắt, cảm nhận ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua gò má, tầm nhìn trống trải, dường như lòng cũng dịu lại.

Đằng xa có người đang chăn thả gia súc, cũng có một đứa bé và một cụ già đang chơi trò chơi, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác ấm áp, Cố An Ninh hít thật sâu, cười rất vui vẻ.

Một cốc sữa xuất hiện trước mặt, cô hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bố khó xử: “Phải uống à? Con chẳng uống được đâu”

Cố Bá Bình mặc kệ, nhét cái cốc vào tay cô, tiện thể ngồi xuống bên cạnh: “Qua ba tháng rồi chứ nhỉ? Sao vẫn cứ nghén kinh thế?”

Cố An Ninh đỏ mặt, lí nhí: “Thật ra ngày nào cũng uống nên chán í ạ”

Cố Bá Bình cười gật đầu: “Buổi chiều chúng ta đi siêu thị xem có cái gì khác không? Chẳng qua giờ nên uống, không đủ dinh dưỡng thì đứa bé sẽ yếu”

Cố An Ninh mỉm cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, bụng cô vẫn chưa nhô lên rõ nhưng đứa bé trong bụng cũng sắp được ba tháng rồi.

Không ngờ cô vẫn lọt vào mắt xanh của Thượng Đế, không có tình yêu, cô vẫn còn đứa con của mình.

Tết âm lịch tới cô sẽ ba mươi tuổi, mấy năm nay lòng vòng một hồi cũng chẳng cảm nhận được chút tình cảm ấm áp nào. Nhớ tới Thuật Bắc, cô thấy buồn; nhưng nhớ tới Thiệu Đình, cô lại thấy vô cùng đau đớn.

Cô lặng lẽ vuốt ve vòng tay; lúc đi chẳng mang theo gì nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy cái vòng. Sau đó, bố cô mới nói cho cô biết đây là vòng tay của mẹ Thiệu Kính để lại, cô cũng cảm thấy không ổn nhưng giờ cũng không trả được nữa rồi. *gửi cpn trà được mà vòng lại k gửi đc à*

Cố An Ninh siết chặt chiếc vòng, tự mình cảm nhận hơi ấm của mình, chỉ có thế này trong lòng mới vợi bớt sự trống rỗng.

Buổi chiều, cô và bố vào nội thành, bọn họ đi du lịch nhưng lại thích thảo nguyên này nên đã ở đây hơn một tháng. Nội thành cách chỗ cô ở hơi xa, phải lái xe bốn tiếng, đến nơi trời đã hơi tối.

Cố An Ninh đứng ở khu đồ ăn vặt chọn đồ, những thứ muốn ăn thì không ăn được vì không tốt cho con, thành ra chỉ có thể cầm lên xem hoặc ngửi thử cho đã thèm, tạm tự hài lòng vậy.

Cô thầm tự cười mình ngần này tuổi rồi còn làm trò trẻ con, xoay người định ra ngoài thì lại thấy một cô bé đứng cách đó không xa.

Cô đương nhiên nhớ Tiểu Bảo, chắc chắn không nhận nhầm, nhưng sao lại gặp con bé ở đây?

Cố An Ninh sững sờ nhìn, phía sau có người túm vai cô, người cô cứng đờ, quay nhìn quả nhiên thấy Hải Đường đang chăm chú nhìn mình: “Không ngờ là em” *Hải Đường lớn tuổi hơn Cố An Ninh nhé, ai không rõ thì đọc lại tập Hải Đường đến làm khách mời ở radio Cố An Ninh làm việc. Chap bn mình không nhớ đâu =.= Không là tình địch nữa thì hòa thuận được rồi*

Cố An Ninh hơi xấu hổ, nhớ lại chuyện hiểu lầm trước của mình và Hải Đường, cảm thấy không được tự nhiên: “Trùng hợp thế, hai mẹ con…”

“Bọn chị đi du lịch” – Hải Đường nói xong, đưa mắt nhìn xung quanh.

Cố An Ninh chỉ Cố Bá Bình đứng cách đó không xa: “Em đi cùng bố, không ngờ ở đây cũng gặp người quen”

Hải Đường “à” một tiếng, hai người bỗng chẳng biết nói gì, may mà Tiểu Bảo lên tiếng: “Cô Cố, vì sao cô muốn ăn đồ ăn vặt mà lại không mua?”

Cố An Ninh thấy khó trả lời, cuối cùng đáp bừa: “Cô giáo sợ béo”

Hải Đường nhìn cô một chút, nhưng biết cô không muốn nói; dắt tay Tiểu Bảo bảo Cố An Ninh: “Đã gặp ở đây thì cùng nhau ăn bữa cơm đi”

Cố An Ninh không từ chối được, cùng hai mẹ con đi ra. Không ngờ là Thiệu Đình lại không đi cùng hai mẹ con, điều này khiến cô thoải mái hơn hẳn, ít nhất cũng không phải gặp khuông mặt giống hệt Thiệu Kính.

---

Hải Đường vì chuyện bố mình mà rất áy náy với Cố Bá Bình, đồ ăn vừa mang lên đã tự uống ba chén coi như bồi tội. Cố An Ninh vốn có ấn tượng rất sâu sắc với Hải Đường, luôn cảm thấy Hải Đường tiêu sái kiên cường, lúc này lại càng thêm khâm phục.

Cố Bá Bình xua tay, nôn nóng ngăn cản: “Bố cháu bác biết, nói như vậy là muốn cháu không thất vọng, đối với cháu ông ấy vẫn là người bố tốt”

Ánh mắt Hải Đường lấp lánh, cô gật đầu: “Cháu biết, cảm ơn chú đã thông cảm”

Cố Bá Bình mỉm cười, cầm chén rượu cạn sạch một hơi. Ba người nói chuyện rất vui, còn có Tiểu Bảo pha trò, ăn cơm thôi mà cũng rất vui vẻ. Tiểu Bảo còn thúc giục mọi người ăn nhanh lên để còn chạy ra sảnh khách sạn xem cá cảnh, Cố Bá Bình và con bé rất hợp nhau, người ngoài nhìn vào còn tưởng ông cháu ruột.

Trong lúc hai người nói chuyện, Cố An Ninh thấy Hải Đường hay cúi xuống nghịch di động, cười cười, gương mặt rất dịu dàng.

“Chỉ có cô đi với Tiểu Bảo à? Chồng chị…” – Cố An Ninh vẫn không có thói quen nói tên Thiệu Đình, đã quen mười năm rồi, tự nhiên thay đổi thấy khó nói.

Hải Đường cất điện thoại, đến lúc này mới tỏ vẻ nghiêm túc: “Anh ấy đi với chị, hôm qua vừa về thành phố Dung”

Cố An Ninh gật đầu, cúi xuống ăn.

“Nhà họ Thiệu có chuyện” – Hải Đường đột nhiên nói tiếp, giọng điệu lạnh nhạt nhưng nghe rất mạnh mẽ

Cố An Ninh bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đen huyền chăm chú nhìn người trước mặt, Hải Đường không có vẻ gì là đang nói đùa, trong rất nghiêm trọng: “Thiệu Kính gặp rắc rối lớn rồi”

Cố An Ninh thót tim, nhìn chằm chằm Hải Đường một lúc lâu mới nói được: “Thiệu Kính…anh ấy…làm sao?”

Hải Đường chống tay trước ngực, nhìn cô: “Quan tâm thế thì tự em hỏi đi xem sao?”

Cố An Ninh nghe vậy thì u ám, cúi đầu: “Em về cũng chẳng giúp được gì”

Hải Đường thở dài, sau đó nói rất thấm thía: “Tuy chị không biết chuyện của các em thế nào, nhưng chị có thể thấy em rất quan tâm đến cậu ấy. Nếu không em sẽ không bỏ đi rồi mà còn giữ lại con”

Lưng Cố An Ninh cứng đờ, cô từ từ nhìn về phía Hải Đường đang ngồi đối diện.

Hải Đường nhún vai: “Dù chưa sinh thì cũng có thể nhận ra, em không uống rượu cũng không uống đồ có ga, ăn cay cũng ít”

“Có thể giúp em che giấu, đừng nói với anh ấy nhé?” – Cố An Ninh cắn môi, hơi khép mắt lại.

Hải Đường suy nghĩ vài giây, lắc đầu: “Đây là con cậu ấy, cậu ấy cũng có quyền được biết. An Ninh, như thế mới tốt cho đứa bé” *Hải Đường về vai vế là chị dâu Thiệu Kính nhá, không hơn tuổi thì cũng hơn vị thế*

Cố An Ninh cũng chẳng mong Hải Đường sẽ giúp mình, dù quan hệ của Thiệu Đình và Thiệu Kính có thế nào chăng nữa thì họ cũng là người một nhà, Hải Đường đương nhiên sẽ đứng về phía Thiệu Kính rồi. Hải Đường đương nhiên đoán được cô nghĩ gì, bật cười: “Em đừng hiểu lầm. Chị đương nhiên tin phụ nữ có thể một mình nuôi con, nhưng quá vất vả đi. An Ninh, hai người yêu nhau, đừng vì những sai lầm đã qua mà làm khổ nhau, đời người này có bao lâu để lãng phí cơ chứ”

Cố An Ninh biết chuyện Thiệu Đình bị bệnh, cũng có thể hiểu được tâm tình Hải Đường.

Cô không biết nên nói chuyện của mình và Thiệu Kính cho Hải Đường như thế nào, nhưng lời Hải Đường nói cũng tác động đến suy nghĩ của cô. Khi biết Thiệu Kính lúc trẻ chính là người đã cưỡng hiếp mình, ngoài sợ hãi ra thì cô còn cảm thấy vô cùng đau lòng (tê tâm liệt phế).

Rõ ràng là phải tức giận chứ nhỉ?

Hải Đường nhìn cô khép mắt không trả lời, nói thêm: “Nghĩ lại thật kỹ xem mình cảm thấy thế nào, nghe cậu ấy gặp chuyện không may em đã đứng ngồi không yên rồi, thế mà còn không chịu nói cho rõ ràng à? Em rõ ràng là yêu cậu ấy, sao còn cố mà hận?”

Ngón tay Cố An Ninh run lên, cố siết chặt dao dĩa.

Sau khi bỏ đi, cô vẫn luôn ép mình không được nghĩ đến Thiệu Kính nữa, những chuyện liên quan đến anh cô luôn cố ý lảng tránh. Bây giờ thì không thể cứ tiếp tục không nhìn thẳng vào tình cảm của mình nữa rồi.

Đêm Thiệu Kính bị dẫn đi, cô thật sự đã định nói với anh rằng cô có tình cảm với anh.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện không như mong muốn, bọn họ vẫn cứ từng bước sai lầm, bất kể thời gian bất kể tình cảm. Đến bước này rồi, cô nên làm thế nào? Bọn họ còn có thể thay đổi được không?

Hải Đường cũng không ép, chỉ hờ hững nói: “Thiệu Đình tạm thời sẽ không quay lại, chuyện có vẻ nhiều vấn đề hơn tưởng tượng. Ngày mai chị và Tiểu Bảo sẽ bay về thành phố Dung với anh ấy. Nếu em nghĩ kỹ rồi thì đi với chị đi?”

Hải Đường và Tiểu Bảo đi rồi, Cố An Ninh vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Cố Bá Bình cũng không thúc giục con gái, chỉ nói thế này: “Nếu thật sự không bỏ xuống được thì nên đi xem sao, ít nhất cũng làm mình yên tâm. Tim con đã để ở đó rồi, đi xa đến đâu cũng vô ích”

Cố An Ninh do dự nhìn bố mình, Cố Bá Bình cười cười: “Có lẽ thằng nhóc kia cũng chờ con, nó đã chủ động lâu như vậy, giờ con chủ động mới công bằng chứ”