Ban tổ chức phái người đem phóng viên không liên quan ở trong phòng mời đi, lại tìm người phụ trách tới trấn an cảm xúc của Tề Ngôn, người phụ trách xin lỗi Tề Ngôn, cũng nói hy vọng cô Tề không cần bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình.

Tề Ngôn nói mình không có việc gì, không cần để ở trong lòng.

Phỏng vấn chuyển qua một địa phương khác càng rộng mở hơn, vì phòng ngừa lại xảy ra việc ngoài ý muốn, ban tổ chức bố trí thêm vài người bảo an.

.

Truyện Điền Văn
Sau đó hết thảy đều rất thuận lợi, dựa theo kế hoạch, phóng viên bắt đầu đặt vấn đề cho Tề Ngôn, như chuyến hành trình đi Châu Âu lần này có cảm xúc gì, hay như linh cảm vẽ Mặt trời lặn cùng hoàng hôn đến từ nơi nào, vân vân.

Tề Ngôn đã chuẩn bị trước, cho nên mấy vấn đề này đều không tính quá khó, cho dù một ít đáp án là Tiểu Nhã giúp cô bịa ra, cũng không ai có thể nghe ra được.

Uyển chuyển từ chối ban tổ chức mời cùng nhau ăn cơm, Tề Ngôn cùng Tiểu Nhã ngồi trên xe được đối phương an bài, chuẩn bị đuổi đến chuyến phi cơ cuối cùng về Hải Thành Vân Thị.

Sau khi lên xe đóng cửa xe lại, Tiểu Nhã đưa một ổ bánh mì qua: "Cô một ngày cũng chưa ăn cái gì."
Tề Ngôn không muốn ăn uống, nhưng vì không muốn phụ tâm ý của Tiểu Nhã, Tề Ngôn vẫn xé một miếng ăn.

Tiểu Nhã thấy thế, lại đưa sữa bò qua.

Tiểu Nhã: "Sao cô lại không đói bụng, tôi muốn chết đói rồi."
"Cô bận rộn trong ngoài, đương nhiên là đói," Tề Ngôn nghĩ nghĩ, bổ sung: "Lát nữa đến sân bay, cô lại ăn thêm một chút gì đi."
Tiểu Nhã ừm ừm hai tiếng, lấy di động ra bắt đầu gặm bánh mì.

Bởi vì việc Phùng Chân cùng Thẩm Kiến Sơ qua đêm, không bao lâu trở thành hot search, buổi sáng Tiểu Nhã thấy được, nhưng cô không có bao nhiêu thời gian, đơn giản hot search này là về Thẩm Kiến Sơ, cô mới bấm vào xem, nội dung bên trong đại khái là nói Phùng Chân có tình yêu mập mờ.

Cô cảm thấy vớ vẩn, một tin tức thực nhanh liền sẽ bị vạch trần, mọi người truyền đến truyền đi lại tin là thật.

Chỉ nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ, cũng không có nói cho Tề Ngôn, chỉ là không nghĩ tới phóng viên chạy tới đây tìm Tề Ngôn.

Lúc này lại có tin tức mới, viết Phùng Chân là qua đêm ở nhà chị họ.


Có lẽ là vì nhiệt độ không lớn, hơn nữa lại là chị em họ, các fan thổn thức vài tiếng, lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tin tức nhanh chóng chìm xuống.

Mà bên trong cũng không có nhắc tới Tề Ngôn, nói là dựa theo nguồn tin tiết lộ, Phùng Chân cùng cô gái tên Thẩm Kiến Sơ qua đêm là chị em họ, sau đó hơi đề cập một chút đến công ty hiện tại của Thẩm Kiến Sơ, cô ấy là nhân vật lợi hại thế nào.

Thực không thú vị, Tiểu Nhã liền tắt đi.

Tề Ngôn rất ít chơi Weibo, cho nên Tiểu Nhã không lo lắng cô ấy sẽ lại lần nữa nhìn thấy tin tức về Thẩm Kiến Sơ.

Xe chạy trên đường cao tốc, dần dần, bên ngoài trời tối lại, đèn đường tại một thời điểm nhất định, đồng thời sáng lên trong nháy mắt.

Tề Ngôn thoạt nhìn rất mệt, cả người dựa vào ghế dựa nhìn ngoài cửa sổ, bình sữa bò cô ấy không có uống, cằm ở trên tay.

Tiểu Nhã cũng dựa xuống, cô hôm nay xác thật vẫn luôn chạy tới chạy lui, hiện tại ăn uống no đủ rồi, lập tức liền mệt nhọc.

"Cô ngủ sao?" Tiểu Nhã hỏi Tề Ngôn.

Tề Ngôn lắc đầu: "Không quá buồn ngủ."
Đối với giấc ngủ của Tề Ngôn, Tiểu Nhã có hơi mẫn cảm, cô khá lo lắng Tề Ngôn ngủ không được, mà Tề Ngôn quả thật là ngủ không được.

Tiểu Nhã tinh thần chút: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn nghe xong ngẩn người: "Cái gì làm sao vậy?"
Tiểu Nhã thấy Tề Ngôn như vậy, lắc đầu: "Không có việc gì."
Tiểu Nhã có đôi khi đánh giá cao cảm xúc của Tề Ngôn, có đôi khi lại xem nhẹ cảm xúc của Tề Ngôn, Tề Ngôn không phải là một người thích cùng người khác chia sẻ nội tâm của mình, cho nên thường xuyên khiến Tiểu Nhã bị lừa.

Tề Ngôn rất dịu dàng, trước mặt người khác luôn là mang theo nụ cười, khách sáo đối với người khác, cũng rất ít có người lớn tiếng nói chuyện trước mặt cô ấy.

Cho nên cũng rất ít người biết Tề Ngôn có bệnh trầm cảm, Tiểu Nhã cũng không biết nhiều lắm.

Cô là trợ lý của Tề Ngôn, khi Tề Ngôn không có công tác cô cơ bản không ở bên cạnh Tề Ngôn, cho nên cô không biết Tề Ngôn bị bệnh có nghiêm trọng hay không.

Những gì cô nghe được, đều là Tề Ngôn nói cho cô.

"Tôi có bệnh trầm cảm nhẹ, nhưng tôi có bác sĩ, cũng đang phối hợp trị liệu, cho nên có đôi khi tôi làm việc kỳ quái gì đó, hy vọng cô đừng trách móc."

Lúc trước Tề Ngôn nói với cô như vậy.

Nhưng sau đó Tiểu Nhã tiếp xúc bạn bè của Tề Ngôn, còn có vài người và chuyện liên quan đến Tề Ngôn, mới biết được, sự tình cũng không có nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.

Tề Ngôn từng có một đoạn hôn nhân, đoạn hôn nhân này sau lại vô tật mà chết, bạn của Tề Ngôn lén nói cho Tiểu Nhã, cố gắng không cần nhắc tới người kia trước mặt Tề Ngôn.

Cho nên Tiểu Nhã suy đoán, bệnh của Tề Ngôn có lẽ cùng vợ trước, có quan hệ rất lớn.

Theo như Tiểu Nhã thấy, Tề Ngôn am hiểu nhất chính là che giấu cảm xúc của mình, nụ cười lúc tâm tình của cô ấy không tốt hay nụ cười lúc tâm tình tốt, kỳ thật không quá khác biệt, người không thân thiết với cô ấy căn bản sẽ không phân biệt ra.

Huống chi là hiện tại, trong xe tối tăm, ngoài xe tối tăm, Tề Ngôn còn ngồi nghiêng với cô, không thể nào nói chuyện.

Tiểu Nhã kỳ thật là có hơi lo lắng, bởi vì hôm nay nhắc tới Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ còn mua tranh Tề Ngôn vẽ.

Tiểu Nhã cảm thấy hiện tại tâm trạng của Tề Ngôn cũng không tính quá tốt.

Mấy tháng trước Tề Ngôn làm xong một triển lãm cá nhân, hôm sau ngày triển lãm kết thúc, Tề Ngôn một mình một người rời khỏi nhà, ngày đó ai cũng không liên hệ Tề Ngôn được, điện thoại gọi mãi cũng không có người nhận, Tiểu Nhã cùng Tuệ Tuệ bạn của Tề Ngôn lo lắng một ngày, rốt cuộc đến tối cũng đợi được Tề Ngôn.

Tề Ngôn khi trở về trạng thái thực bình thường, giọng điệu cũng thực bình thường, cô ấy nói cho các cô, cô ấy chỉ là đi ra ngoài một chút, mà di động của cô ấy để ở trong nhà, cho nên mới không ai nhận.

Tuệ Tuệ giận đến suýt chút nữa mắng ra, nhưng Tề Ngôn cũng nhanh ý thức được, cô ấy liền xin lỗi các cô, bảo đảm về sau ra ngoài nhất định mang theo di động.

Không bao lâu sau sự việc kia, Tề Ngôn vẽ ra 《 mặt trời lặn cùng hoàng hôn 》, vẽ thật sự rất nhanh, cô ấy nói cô ấy đột nhiên có linh cảm.

Kỳ thật Tiểu Nhã ẩn ẩn có suy đoán, bức họa này có lẽ cùng người Thẩm Kiến Sơ kia có quan hệ, nhưng cô không hỏi.

Tiểu Nhã nằm ở trên xe dần dần ngủ đi, trước khi ngủ cô cảm thấy giống như cô đã quên một việc rất quan trọng, nhưng cô làm sao cũng nghĩ không ra.

Không lâu sau, việc quan trọng này xuất hiện.

Di động Tiểu Nhã vang lên, cô nhìn di động hiện dãy số xa lạ liền ngồi dậy, nhìn Tề Ngôn bên cạnh vẫn chưa ngủ, thanh tỉnh vài giây lại khụ khụ, tiếp điện thoại.


"Alo, xin chào."
Đối phương: "Chào cô, xin hỏi là Tiểu Nhã trợ lý của cô Tề phải không ạ?"
Tiểu Nhã nói giọng khách sáo: "Là tôi, chào anh."
"Ah chào cô, tôi là trợ lý bên phía Thẩm Kiến Sơ, tôi nghe nói, bởi vì tổng giám đốc Thẩm mua tranh của cô Tề, cô Tề muốn gặp mặt tổng giám đốc Thẩm, phải không?"
Tiểu Nhã trong đáy lòng hoảng hốt.

Cô xác thật là nhờ người đi liên hệ người mua tranh, nói là có thể xin giúp cô số điện thoại, không có tiện thì nói một câu cũng được, nói cô Tề muốn cùng đối phương gặp mặt.

Nhưng hiện tại người mua tranh là Thẩm Kiến Sơ, tất cả phải bàn lại.

Tiểu Nhã hôm nay bận rộn nên đã quên, cô sớm nên báo không cần liên hệ giúp cô nữa.

Nhưng nếu điện thoại đã gọi tới, Tiểu Nhã nói với bên kia: "Ngượng ngùng, có thể chờ tôi một phút được không, tôi lập tức điện thoại báo lại cho anh."
Bên kia rất lịch sự: "Vâng."
Cắt điện thoại, Tiểu Nhã đơn giản đem chuyện này nói cho Tề Ngôn.

Tề Ngôn nghe xong hỏi Tiểu Nhã: "Người gọi điện thoại cho cô là nam hay nữ?"
Tiểu Nhã nói: "Là nam."
Tề Ngôn chớp chớp mắt, cảm xúc không rõ: "Trợ lý của Kiến Sơ là nữ."
Tiểu Nhã gật gật đầu, cô giống như hiểu được ý tứ của Tề Ngôn, tiện đà cô nhớ tới trong điện thoại người kia nói, tôi là trợ lý bên phía Thẩm Kiến Sơ.

"Có lẽ là nhân viên công tác ở dưới," Tiểu Nhã cảm thấy may mắn lên: "Có thể là muốn hỏi một chút ý tứ của chúng ta bên này, chờ xác định lại báo lên trên, nếu là thế này thì thật tốt quá, tôi trực tiếp nói cho anh ta không muốn gặp mặt, chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn."
Tiểu Nhã nói rồi cầm điện thoại lên, nhưng Tề Ngôn lại đột nhiên ngăn chặn cổ tay của cô.

Tiểu Nhã dừng một chút, cô phát hiện giống như cô đã xem nhẹ ý nghĩ của Tề Ngôn.

Tiểu Nhã vì thế thử hỏi: "Cô muốn cùng Thẩm Kiến Sơ ăn cơm sao?"
Tề Ngôn lại thả tay ra: "Cô ấy chắc là không muốn thấy tôi."
Tiểu Nhã mím môi một chút, lại cầm lấy điện thoại, lần này Tề Ngôn không có ngăn cản cô, cô thong thả cầm di động, thong thả gọi điện thoại, quá trình này, Tề Ngôn trước sau không có động tác.

"Chào anh, làm phiền đợi lâu." Tiểu Nhã mở miệng nói câu này.

Bên kia vẫn lịch sự: "Vâng không có gì."
Tiểu Nhã: "Thật là ngượng ngùng, cô Tề gần đây có thể không có thời gian để gặp tổng giám đốc Thẩm, nhưng cô Tề rất cảm ơn tổng giám đốc Thẩm có thể mua tranh của cô Tề."
Bên kia a một tiếng, phát ra một tiếng mất mát không khắc chế, Tiểu Nhã ở bên kia điện thoại đều nghe thấy được.

Tiếng mất mát này không lâu lắm, giọng nói bên kia liền bình thường lại: "Tốt, tôi sẽ truyền đạt cho Thẩm tổng."

Hai người lại khách sáo vài câu, sau đó cúp điện thoại.

Hủy bỏ buổi gặp mặt của Tề Ngôn với Thẩm Kiến Sơ, Tiểu Nhã không biết mình làm đúng hay là sai.

Không bao lâu, hai người liền đến sân bay, mà Tề Ngôn trước sau như một không ăn uống, Tiểu Nhã khuyên vài câu cô ấy mới bằng lòng ăn hai miếng cơm.

Hai người thuận lợi lên máy bay, thuận lợi về tới Hải Thành.

Tiểu Nhã kêu xe cùng Tề Ngôn cùng nhau về nhà, bởi vì nhà Tiểu Nhã ở vùng ngoại thành, Tề Ngôn để Tiểu Nhã ở lại qua đêm.

Tề Ngôn sắp tới không có kế hoạch công tác, Tiểu Nhã cũng có thể nghỉ mấy ngày.

Buổi tối Tiểu Nhã ngủ rất sớm, nhưng ngủ đến một nửa cô đột nhiên cảm thấy có hơi khát, mở đèn phát hiện mới không đến 12 giờ.

Cầm ly nước ra khỏi phòng cho khách, trên đường đi phòng bếp, Tiểu Nhã phát hiện đèn nhỏ trên ban công sáng lên, cô tò mò mà đi qua, quả nhiên nhìn thấy Tề Ngôn ngồi ở bên ngoài.

"Tề Ngôn." Tiểu Nhã kêu tên cô ấy, đi ra ngoài.

Tề Ngôn quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, thấy cô ấy cầm cái ly: "Khát sao?"
Tiểu Nhã ừ một tiếng: "Ra tới đổ nước, cô làm sao còn chưa ngủ?"
Tề Ngôn như là sợ Tiểu Nhã quá quan tâm mình, trở về câu: "Sắp ngủ."
Tiểu Nhã nhấp miệng, nhưng cô không có rời đi, mà đứng ở phía sau Tề Ngôn, cô muốn ở lại với Tề Ngôn trong chốc lát.

Tề Ngôn để chân ở thanh dưới lan can, dựa vào ghế nằm, trên người đắp tấm chăn, lẳng lặng, cùng bóng đêm hòa hợp làm một.

Tiểu Nhã trở thành trợ lý của Tề Ngôn một năm trước, trong thời gian dài Tiểu Nhã cùng Tề Ngôn quen biết, Tề Ngôn rất nhiều thời điểm đều là một mình an tĩnh như vậy.

Từng có người nói với cô, Tề Ngôn trước kia rất hoạt bát rộng rãi.

Tiểu Nhã có thể tưởng tượng, nhưng suy nghĩ nhiều lại thấy giống như không giống Tề Ngôn lắm.

"Tiểu Nhã." Tề Ngôn đột nhiên gọi một tiếng.

Tiểu Nhã đáp lại: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Cô có từng nghĩ tới bộ dáng của nửa kia không?"
Tiểu Nhã nói: "Có đi, khi còn nhỏ nghĩ tới, hiện tại không quá suy nghĩ."
Tề Ngôn lại hỏi: "Cô có nghĩ tới, cô sẽ kết hôn với người như thế nào chưa?".