Hiện tại là giữa mùa hè nóng bức, thời điểm nhiệt độ cao nhất, ngoài trời nóng như thiêu, nhưng trong xe của Doanh Uyên thì trái ngược, không khí mát mẻ thoải mái

Nhưng mà..... Mẹ nó! có ai giúp cô bịt miệng đứa nhỏ kia lại không!.

" Nhóc có thể làm em nhóc im lặng không? " Khóc đến nhức cả đầu.

" Có.... có lẽ con bé đói!" Nhóc đã kiểm tra con bé không đái cũng không ị, có lẽ là đói rồi

" Đói thì cho nó ăn đi! "

" Nhưng...... Nhưng mà em không có đồ ăn! " Nó cũng không có sữa hay đồ ăn cho em gái, em nó hôm qua ăn một ít mì, nhịn đến hôm nay cũng đã là giới hạn rồi.

Doanh Uyên cùng Vũ An đưa mắt nhìn Lạc Cầm đang lái xe, một ánh mắt lạnh lùng, một ánh mắt mong chờ, làm cô có chút run tay

Lạc Cầm thò tay vào balo bên cạnh lấy ra một dây sữa đưa cho Vũ An " chị chỉ có sữa hộp thôi, đợi lúc nữa chúng ta đi kiếm sữa bột cho con bé. "

Vũ An đưa tay nhận lấy, sau khi được ăn no nhóc con ngừng khóc nằm trong lòng anh nó ê a khua tay nhỏ chân nhỏ

Cuối cùng cũng được yên lặng!.

Vì trong đội có một nhóc con mới năm tháng nên họ phải đi kiếm sữa bột, Lạc Cầm xem bản đồ kiếm được ở một cửa hàng bán đồ du lịch, cách họ không xa có một siêu thị lớn, mục tiêu chính là siêu thị này

Nhưng mà có vẻ họ hơi đen, thế mà trước cửa siêu thị có người sống sót, mà còn chia làm hai phe đang trong tình thế rằng co

Một bên mặc quân trang có vẻ là quân nhân, một bên còn lại là người sống sót có tổ chức

" Nhóc cùng em nhóc ở lại, khoá kĩ cửa! " Doanh Uyên cùng Lạc Cầm bước xuống xe, Lạc Cầm đỗ xe ở một con ngõ bị kiến trúc xung quanh che kín khó phát hiện, thêm Doanh Uyên bí mật để lại một con Hồ Diệp nên hai người liền yên tâm

Hai người lựa chọn vòng ra đằng sau siêu thị, không đối diện trực tiếp với hai nhóm người này, mục tiêu của họ là sữa bột ở tần ba, tầng dành giêng cho đồ dùng của mẹ và bé, lấy xong đồ rồi rút lui

Hai người mất một lúc mới kiếm được cửa sau siêu thị, cửa sau siêu thị bị khóa, Doanh Uyên không chút trở ngại liền đi xuyên qua cửa, đi được vài bước không nghe thấy tiếng động đằng sau quay đầu lại thì không thấy người cô mới kịp phản ứng.

Quên mất!.

Doanh Uyên quay lại cửa, tay đặt lên tay nắm cửa ổ khóa bên ngoài liền tan chảy, cô đẩy cửa ra đập vào mắt cô là một khuôn mặt ngốc hề hề của Lạc Cầm.

Cô sẽ không nói là cô vừa quên người đâu!.

Doanh Uyên mở cửa rồi tiếp tục đi vào trong, nhanh chóng tìm lên tầng ba, Lạc Cầm đuổi theo sát phía sau

Tang thi nơi này có lẽ đã được đám người phía dưới dọn qua, đồ dùng sữa bột các thứ tuy có chút lộn xộn nhưng cơ bản đều còn nguyên, có lẽ mấy thứ này không có tác dụng nên họ không lấy

Lạc Cầm tự giác thu sữa bột vào không gian lĩnh vực, thu thêm một ít đồ dùng cho trẻ nhỏ, hai người dù sao một người không thích trẻ con, còn một người mới chỉ tuổi học sinh cũng không biết trẻ con dùng những gì, thế nên chỉ cần là sữa bột cho trẻ, đồ dùng cho trẻ tất cả đều bỏ vào không gian

Lạc Cầm thì tối mắt tối mũi thu đồ còn Doanh Uyên thì nhàn nhã ngồi nhìn

Muốn cô thu mấy thứ vớ vẩn này vào không gian lĩnh vực của mình á không có cửa nhé!.

Nhân viên công chức địa phủ: đến.... nhiệm vụ cô ấy còn không làm, thì mấy thứ này muốn bỏ vào không gian của cô ấy á..... chính là nằm mơ!.

Sau khi thu thập ổn ổn thì Lạc Cầm lấy chiếc balo bỏ vài hộp sữa bột vào, tay xách thêm hai bịch bỉm

Cô để vài hộp sữa trong balo mà không trực tiếp bỏ vào không gian, là vì cô không muốn để lộ không gian cho ai biết, cho dù là người đi cùng họ như Vũ An, nếu một khi bị lộ ra ngoài nó chính là bùa đòi mạng chính hiệu, nó có thể gây nguy hiểm cho bất kì một ai bên cạnh cô

Với điểm suy nghĩ này của Lạc Cầm thì cô khá hài lòng, não vẫn còn dùng được

Hai người đi theo lối cũ trở về nhưng mà cái xe vốn nên đậu ở nơi đó bây giờ chỉ còn lại chỗ trống, con Hồ Diệp thì bị cháy xém đã chết nằm trên mặt đất

Con Hồ Diệp cô để lại chỉ có khả năng truyền tin, không có khả năng công kích nhưng nó có khả năng ẩn thân nhưng đối với người thường không thể giết được nó nhưng trừ khi..... có lệ quỷ hoặc ác linh

Cô đã quá chủ quan, tuy rằng cô không quan tâm hai đứa trẻ ấy, nhưng cướp người của cô như vậy là không được, không thể tha thứ!.

" Chị Doanh Uyên xe của chúng ta ở trong đám người bên kia! " Lạc Cầm chỉ về phía đám người thường có tổ chức kia

Doanh Uyên nhặt con Hồ Diệp đã chết lên, con Hồ Diệp liền tan biến trong tay cô ấy, cô rời mắt khỏi bàn tay trống rỗng nhìn theo hướng Lạc Cầm chỉ

Nhìn liếc qua đám người ánh mắt cô liền cô định ở một thân ảnh

Hơi thở này....... Là cô ta! Thế nhưng lại không chết!.

" Đi! "

Hai người liền bước ra khỏi ngõ nhỏ, vì cả hai chùm áo khoác kín mít nên khá bắt mắt, nên liền bị phát hiện, hai nhóm người liền đề phòng nhìn hai người.

Ngay khi cô bước ra khỏi ngõ nhỏ thân ảnh kia liền biến mất

Ha! Chạy nhanh đấy! Tốt nhất đừng để cô bắt được!