" Lão Đại, cũng đã hai ngày một đêm mà đám người Lý Phàm cũng chưa quay lại, chúng ta cứ đợi như này cũng không phải là cách tốt "

" Hay chúng ta phái vài người đi tìm bọn họ "

Tần Thiệu ngồi trong đám người trầm mặc, hắn gia hạn thời gian thu thập vật tư là một ngày một đêm rồi tập hợp lại, nhưng đã quá thời gian, nhưng nhóm khác cũng đã tập hợp còn mỗi nhóm Lý Phàm, hắn đã đợi thêm một ngày nhưng vẫn không thấy gì.

Tần Thiệu nhìn mọi người quyết định đợi nốt hôm nay, phái thêm một nhóm người đi tìm, trong hôm nay dù có tìm được người hay không thì nhất định phải trở về, dù sao cũng là anh em hắn cũng không thể bỏ bọn họ lại được.

.......

Một ngày trước nhóm Lý Phàm đáng nhẹ đã có thể trở về đúng hẹn những không ngờ bọn họ gặp một đám người sống sót còn bị người sống sót tính kế, bị chậm trễ mất một ngày.

Một đám người chật vật chạy thoát được, sau đó may mắn gặp được đồng đội đi tìm họ, nhóm bọ họ liền được đưa về.

Lý Phàm cùng Đông Á bị thương tuy không nặng nhưng đi lại có chút bất tiện, còn những người còn lại có chút chật vật nhưng đều không làm sao, vật tư tìm được đều bị đám người sống sót lấy kia lấy mất.

Doanh Uyên nhìn đoàn đội gần năm trăm người có chút trầm mặc.

Cô chỉ muốn kiếm người lái xe thôi chứ không muốn kiếm cả một đoàn đội.

Bốn người Doanh Uyên vì trở về cùng Lý Phàm đáng nhẽ được xếp vào nhóm người sống sót nhưng sau đó được chuyển vào nhóm người quân nhân, cũng nhờ Lý Phàm xin lão đại của họ nên bốn người bọn cô liền được ưu đãi đặc biệt.

" Cảm ơn cô lúc đó đã cứu tôi" chân Lý Phàm bị thương vì thế nên phải nằm trên giường được bố trí trong một chiếc xe.

Doanh Uyên ngồi ở chiếc ghế bên cạnh được một quân y nam băng bó cho cánh tay, nghe thấy Lý Phàm nói thế chỉ gật đầu không nói gì, thật ra là được sắp xếp ngồi cùng là để trị thương.

Tay cô bị thương là ngoài ý muốn, cứu Lý Phàm chỉ là vô tình, lúc đó cô phát hiện đám người sống sót kia có vấn đề, là bị con ác linh lúc trước khống chế, bọn họ hoàn toàn không sợ hàng nóng hay là dị năng giả chúng cứ lao nên như không sợ chết, tất nhiên là đám Lý Phàm cũng không thật sự nổ súng, vì vậy chỉ có thể rơi vào thế hạ phong bị đè xuống mà đánh.

Con ác linh đó biết cô sẽ có chút kiêng kỵ sẽ không sử dụng ma lực trước mặt nhân loại, vì thế thừa lúc hỗn loạn con ác linh đó liền ra tay đánh lén cô, đánh nhẽ lúc đó cô có thể né được, nhưng không biết ông kễnh Lý Phàm này lại ở sau lưng cô từ bao giờ, vì thế cô không kịp né liền bị đánh trúng tay, may là cô đã dùng ma lực bao quanh người nên chỉ bị thương nhẹ, còn Lý Phàm thì thảm hơn bị đánh trúng eo, tuy chỉ là phần nhỏ ma lực của ác linh nhưng mà nhìn vết thương cũng không hề nhẹ, nhìn là thấy có vẻ rất rất đau.

Doanh Uyên thu lại suy nghĩ đánh giá người trong xe.

Trong xe có tầm mười năm người, giường của Lý Phàm đặt ở giữa, Đông Á và những người khác được sắp xếp ở xe sau.

Trong xe hiện tại có bốn người bọn cô và Lý Phàm là cô quen biết còn những người khác toàn là gương mặt xa lạ.

Bọn họ giới thiệu với bốn người bọ cô thì người lái xe là lớn tuổi nhất trong đoàn đội quân nhân này, 40 tuổi tên Ngô Chiết Hạm, người ngồi ghế phụ Đổng Hạo, và những người khác lần lượt là Lâm Bình, Hàn Tư Nghị, Võ Nguyên Lộc, Sâm Mộc, Từ Nghiêu, Đào Hữu, Bùi Hằng và Tần Thiệu lão đại trong miệng đám người này, đám người này trừ Ngô Chiết Hạm thì cũng không ai lớn tuổi hơn cô.

Ờ thì.... Thật ra Ngô Chiết Hạm cũng không thể nào lớn tuổi hơn Doanh Uyên, dù sao cũng sống rất lâu rồi.

Từ lúc cô lên xe đến giờ cái tên lão đại họ Tần kia vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, cái ánh mắt quan sát sắc bén kia thật có chút gợi đòn.

Doanh Uyên hiện tại không mặc áo khoác đến mũ cũng không đội bị người nhìn chằm chằm như vậy thật sự rất không tốt.

" Chị Doanh Uyên! Nhóc con này đã ba ngày không tỉnh cũng không ăn uống gì, thân nhiệt cũng không hạ, như này thật sự con bé sẽ có thể vượt qua nổi sao?" Lạc Cầm ôm đứa bé nóng hổi trong lòng, với cái thời tiết này chính là ôm lò sưởi trong mùa hè, nóng đến dọa người.

" Không chết được! Đến lúc nó sẽ tự tỉnh " tuy mật hoa của Hồ Diệp lấy tuy có hơi quá liều với đứa nhỏ nhưng cô chắc chắn một điều, đứa bé sẽ không chết.

Tuy lo lắng cho em gái nhưng biểu hiện của Vũ An làm cho Doanh Uyên khá hài lòng, thằng nhóc còn bị cô bắt học dùng súng, nhưng là làm Doanh Uyên cùng Lạc Cầm bất ngờ vì thằng nhóc ấy thế mà học rất nhanh, tuy rằng mười phát chúng một vẫn đỡ hơn Lạc Cầm đến chốt an toàn chưa mở đã bắn.

Lạc Cầm: "..." Cũng không thể trách cô lần đầu tiên người ta dùng súng, cũng sẽ có chút khẩn trương.

" Tôi không muốn có thêm rắc rối, trị thương xong thì đưa bọn họ đến chỗ người sống sót" Tần Thiệu im lặng quan sát cuối cùng cũng lên tiếng.