Mối quan hệ của quý vị thật loạn.

.

"Oắt con giờ giỏi lắm, dám ra tay với chị cả."

Tần Quân bình tĩnh lại trước, đút hai tay vào trong túi áo, tỏ vẻ trong lòng đều đã tính trước.

"Không còn là đồ ngốc viết thư tình cho tôi mấy năm trước nữa rồi."

Tiểu tiểu thư Tần Chân vẫn nhìn chằm chằm cô ấy bằng ánh mắt đáng sợ như có thể ăn thịt người.

Viết thư tình? Tiểu tiểu thư viết thư tình cho Đại tiểu thư?

Nhưng bất kể thiết lập nữ nữ sinh con trong bối cảnh toàn nữ này là như thế nào, hai vị cũng có một nửa là máu mủ, mối quan hệ của quý vị thật loạn.

Tần Chân nói: "Tuổi nhỏ ngu dốt mà thôi, chị cả cần gì quan tâm. Ai cũng có lúc mù mắt."

Tần Quân cười gằn, từ từ lấy một khẩu súng ra khỏi túi, chĩa vào giữa trán Tần Chân.

Dù là Tiểu tiểu thư không sợ trời không sợ đất, khoảnh khắc bị chĩa súng vào đầu, nét mặt vẫn thay đổi.

Súng vừa xuất hiện, bầu không khí căng thẳng trong tiền sảnh hoàn toàn bị bén lửa, người nhà họ Tần lấy vũ khí dưới bàn lập tức muốn xông lên, người của Tần Quân đứng phía sau cũng rút súng giằng co. Thấy xung đột sắp nổ ra, Ân phu nhân hô to:

"Dừng tay!"

Tần Quân liếc qua Ân phu nhân, thấy bà ta nâng váy bước nhanh về phía trước, nắm chặt họng súng, chuyển hướng đến đầu của mình.

"Mẹ!" Tiểu tiểu thư gọi.

"Người cô hận là tôi, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ một mình tôi, đừng làm khó các em của cô!" Ân phu nhân nói, "Dù cô hận gia chủ, hận tôi, các em của cô cũng đều vô tội, chúng nó đều là người thân của cô! Tôi biết cô đến để trả thù, nào, bắn đi, bắn luôn đi. Gϊếŧ tôi rồi hận thù giữa chúng ta sẽ được giải quyết!"

Tần Quân lặng lẽ dùng sức, lại không hề dịch chuyển khẩu súng một phân.

Ân phu nhân tỏ ra quyết liệt, nắm chặt súng của cô ấy không buông, ôm quyết tâm dù chết cũng phải bảo vệ các con của mình.

Tần Quân khinh bỉ hừ một tiếng, bàn tay mạnh mẽ giương súng về phía trước, ấn sát vào trán Ân phu nhân: "Bà tưởng tôi không dám sao? Ai diễn trò với bà?"

"Mẹ!"

Tất cả con gái nhà họ Tần phía sau đều định tiến lên, bị Ân phu nhân cản lại.

"Đây là hận thù giữa mẹ và Tần Quân, để mẹ và cô ta chấm dứt...hơn nữa An Bạc đi rồi, các con đều đã trưởng thành, đời này mẹ không còn bận tâm gì nữa. Để mẹ xuống dưới cùng An Bạc, bà ấy cũng không cần cô đơn trên đường xuống suối vàng."

Ân phu nhân nhắm mắt lại, thật sự đã sẵn sàng đón nhận cái chết.

Cốt truyện đi đến giây phút nguy cấp như vậy, Hứa Ấu Diên vẫn luôn chú ý nếu hệ thống bỗng nhiên ra nhiệm vụ bắt cô giải cứu Ân phu nhân hoặc làm việc gì đó.

Nhưng không có, hoàn toàn không có, người qua đường chính là người qua đường, không có bất kì nhiệm vụ gây nổi bật nào để làm.

Hứa Ấu Diên cân nhắc, không bằng mặc kệ nhiệm vụ, tiến lên cứu người mới có thể làm tăng chỉ số nhịp tim của đa số các nhân vật. Bỗng từ cửa đông của tiền sảnh có tiếng bước chân đi tới, dường như không ít người.

"Tần Quân." Một giọng nữ trầm thấp vang lên cùng với tiếng bước chân, trong nháy mắt, cả trăm người tràn vào theo cô ấy, cục diện lập tức thay đổi, "Bỏ súng xuống."

Tần Quân khẽ đảo mắt, cũng không quay hẳn lại nhìn người đến là ai, chẳng qua dù không nhìn, cô ấy dường như vẫn xác định được thân phận của đối phương.

"Dư Lệ, nhiều năm như vậy, cô vẫn là con chó bên cạnh Ân Trường Tịch, hôm nay tôi rất muốn nghe thử xem bây giờ cô sủa thế nào đấy. Tại sao tôi phải bỏ súng xuống? Chỉ bằng hơn trăm người đây của cô? Mặc dù không biết cô từ đâu tới, chỉ dùng đám ô hợp này để gϊếŧ tôi, có phải đồ não phẳng kia của cô lại cho cô uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì rồi không?" Tần Quân cười, híp mắt lại, "Lẽ nào cô cho rằng hôm nay tôi đến nhà họ Tần không đem mạng theo? Trước khi đến tôi đã dặn dò tất cả hậu sự. Dùng mạng của mình tôi đổi lấy mạng của cả nhà Tần An Bạc, vụ mua bán này tôi không thiệt thòi."

"Tiểu Quân..." Dư Lệ thở dài, đưa tay đỡ cổ tay cầm súng của cô ấy.

Tần Quân: "Lúc này còn ra vẻ thân thiết, không xấu hổ sao?"

"Tôi không muốn ra vẻ thân thiết với cô, tôi chỉ muốn nói sự thật. Đợi tôi nói xong những chuyện này, nếu cô vẫn muốn bóp cò, tôi sẽ tuyệt đối không cản." Thấy Tần Quân không phản bác, Dư Lệ tiếp tục nói, "Năm đó vì sao cô bỏ đi, đã trải qua những chuyện thế nào, tôi đều chứng kiến tất cả, cô chịu đựng bao nhiêu khổ sở mới có ngày hôm nay, không có người nào hiểu rõ hơn tôi."

Tần Quân nói: "Thấy cô đã từng giúp tôi, lập tức dẫn người của cô cút đi, tôi có thể tha cho cô một mạng."

Dư Lệ: "Cô bỏ nhà đi năm mười tuổi, bên ngoài có vô số kẻ thù của nhà họ Tần, cô đã làm thế nào để sống sót, làm thế nào để nhận được một công việc nhỏ trong nhà máy đúng lúc ấy, tình cờ gặp được cô Triệu vừa mất con, coi cô như con đẻ ngậm đắng nuốt cay nuôi cô lớn lên, rồi vì sao chưa từng một ai ở nhà máy nổi giận với cô. Trên chặng đường trưởng thành của cô có bao người tốt bụng bảo vệ giúp đỡ, chẳng lẽ là vì cô tốt số? Cô là con cưng của trời để tốt số như vậy sao, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này ư?"

"Tranh giành đơn hàng lớn với Việt Nam cùng họ Siêu là bước ngoặt trong cuộc đời cô, nếu bị cướp, mọi công sức trước đó đều sẽ đổ xuống sông xuống biển, cô bị thương nặng được tôi cứu, dưỡng thương hơn mười ngày mới có thể xuống giường đi lại. Sau đó cô đợi thời trở lại, một lần nữa cướp mối buôn bán về, lúc này mới lên đến đỉnh cao, mới có thế lực của ngày hôm nay. Lần đó nguy hiểm vô cùng, tim cô đã ngừng đập hai lần, đã đi một vòng quanh quỷ môn quan. Nếu không phải Đại phu nhân đưa bác sĩ giỏi đến chữa cho cô, chỉ sợ hôm nay thi hài của cô cũng đã biến thành bùn nhão!"

Tần Quân khẽ lắc đầu: "Cô muốn nói, những năm tôi rời khỏi nhà họ Tần, Tần An Bạc vẫn luôn âm thầm giúp tôi? Ngay cả cô cũng là bà ta nhờ vả?"

Dư Lệ nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Đại phu nhân vẫn luôn nhớ đến cô, vậy mà cô kiên quyết nhất định không chịu về nhà, bà ấy lại sợ cô chịu ấm ức ở ngoài, nên mới làm như vậy. Đại phu nhân vẫn luôn không cho tôi nói sự thật với cô, bảo vệ lòng tự trọng của cô, cho đến trước khi qua đời vẫn đặc biệt dặn tôi phải tiếp tục giữ kín, tiếp tục giúp đỡ cô. Nghĩ đến chuyện cô sẽ nhân cơ hội bà ấy mất để đến nhà họ Tần trả thù, bà ấy vẫn dặn tôi phải bảo vệ cô, tha cho cô một đường sống...Tiểu Quân, Đại phu nhân làm tất cả vì cô mà không cần cô đáp lại, thậm chí không cần cô biết, bà ấy đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ."

Lời Dư Lệ nói làm phần lớn những người ở đây đều kinh ngạc không thôi, dường như mọi người đều cho rằng Đại phu nhân và Đại tiểu thư đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau, không ngờ Đại phu nhân đã lặng lẽ làm nhiều chuyện vì con gái như vậy.

Hứa Ấu Diên nghe xong cũng rất cảm động, chủ nhân nhà họ Tần thật sự là điển hình của kiểu người ngạo kiều ngoài cứng trong mềm.

Cô để ý mấy người con gái nhà họ Tần đều có vẻ rất bất ngờ, chỉ có Ân phu nhân không đổi sắc mặt, e là bà ta đã biết về những chuyện Dư Lệ nói từ lâu. Không biết Ân phu nhân ủng hộ việc làm của chủ nhân nhà họ Tần, hay là không có cách nào phản đối.

"Ồ? Nói xong chưa?" Tần Quân không hề bị lay động, "Chuyện Tần An Bạc tự nguyện làm liên quan gì đến tôi? Nếu bà ta không cảm thấy áy náy thì sao phải giúp tôi? Rõ ràng biết một ngày nào đó tôi sẽ trở về nhà họ Tần nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ, chắc hẳn cũng hiểu tội lỗi của mình nặng đến mức nào. Muốn tấn công bằng tình cảm nhàm chán để tôi đổi ý, có phải quá coi thường tôi rồi không?"

Dư Lệ nói: "Khi tiên phu nhân qua đời, người đau khổ nhất là ai? Là cô sao? Đương nhiên là Đại phu nhân!"

"Ồ? Cô nói Tần An Bạc đau khổ vì mẹ tôi qua đời? Hừ hừ hừ...ha ha ha, cô muốn chọc tôi cười đến chết à? Trước kia họ Ân vào đây lúc nào, lại dẫn theo đứa con hoang mấy tuổi, Dư Lệ, cô bị mù à?"

Ân phu nhân nói: "Tiểu Cảnh thật sự là con của tôi và vợ cũ, không có quan hệ gì với An Bạc."

Tần Quân liếc nhìn Tần Cảnh, nói:

"Được rồi, coi như tất cả mọi người đều mù, không nhìn ra đứa con hoang kia giống ai. Bỏ họ Ân sang một bên, chỉ nói về cái chết của mẹ tôi. Dư Lệ, từ khi mẹ tôi được gả vào nhà họ Tần, cô luôn theo sát bảo vệ bà ấy, cô tìm lương tâm của mình nói một câu, ai có thể biết hành tung của chủ nhân nhà họ Tần?"

"Đừng nói là biết hành tung chính xác của Tần An Bạc, còn chẳng có mấy người từng thấy khuôn mặt thật của bà ta. Con cáo già Tần An Bạc rất gian xảo rất cẩn thận, đầu treo ở hông, hơi sơ sẩy liền dễ bỏ mạng, nhất định phải trùng hợp như vậy, nhất định phải bại lộ hành tung, bị người ta đuổi gϊếŧ vào ngày có mẹ tôi đi cùng?"

"Lừa gạt tôi năm đó vẫn là một đứa trẻ, vội vàng hạ táng che giấu sự thật, sau đó lập tức cưới họ Ân về nhà. Dư Lệ, cô nói tôi được thuận buồm xuôi gió đến ngày hôm nay đều là nhờ Tần An Bạc âm thầm giúp đỡ, nếu không thuận buồm xuôi gió cũng là chuyện quá trùng hợp. Vậy cô cũng giải thích đi, vì sao mẹ tôi cũng trùng hợp bị bắn?"

"Cô nói cho tôi một lý do thuyết phục để giải thích việc Tần An Bạc muốn lấy người đàn bà khốn nạn kia nhưng kiêng kị gia thế của mẹ tôi, nên mới hợp tác với người ngoài mưu sát vợ cả. Cô nói đi, tôi nghe."

Chẳng trách nỗi hận của Tần Quân lại sâu như thế, Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy khó chịu khi nghe câu chuyện này.

【Chỉ số nhịp tim của Quản gia A +5】

Khoan đã! Hứa Ấu Diên ôm đầu, chỉ khó chịu tí tẹo thôi mà, không cần phải tăng chỉ số nhịp tim chứ! Hiện giờ cô là Quản gia A! Là người nhà họ Tần, không thể ăn cây táo rào cây sung. Mặc dù Đại tiểu thư cũng không tính là người ngoài...

"Chuyện của tiên phu nhân là ngoài ý muốn, dù cô có tin hay không, đó vẫn là chuyện ngoài ý muốn, không ai mong chuyện đấy xảy ra, nhưng nó vẫn xảy ra. Sau khi tiên phu nhân bị thương, Đại phu nhân đã gϊếŧ hơn ba mươi người có trách nhiệm, tiếc là dù bao nhiêu người phải chết, cũng không thể giữ mạng sống của tiên phu nhân ở lại..."

"Vì thế ý của cô là mẹ tôi nhất định phải chết?"

Nói đến đây, Đại tiểu thư vẫn hùng hổ dọa người, Dư Lệ thấy cô ấy không nghe, giọng điệu cũng hoàn toàn lạnh đi:

"Mọi người đều đau buồn trước sự ra đi của tiên phu nhân, nhưng đấy không phải là cái cớ để cô đến giở trò ngang ngược ở linh đường của Đại phu nhân. Khi Đại phu nhân còn sống cô không đến trả thù, Đại phu nhân bệnh nặng cô cũng không hầu hạ bên giường bệnh, nhưng đến lúc chia gia sản liền có mặt, Tiểu Quân, cô cảm thấy cô làm như vậy có được không?"

Tần Quân nói: "Tôi là con cả của nhà họ Tần, chủ nhân nhà họ Tần mất đương nhiên tôi phải được thừa kế toàn bộ gia sản, nào có chuyện chia một nửa cho người ngoài?" Nói rồi nhìn về phía Ân phu nhân.

"Cô đã bỏ nhà đi hai mươi năm, tất cả sản nghiệp trong và ngoài nước của nhà họ Tần đều do Đại phu nhân và Ân phu nhân lo liệu, các em của cô cũng đỡ đần rất nhiều, chỉ có cô!" Dư Lệ nghiêm nghị chỉ vào cô ấy, "Không cống hiến bất cứ thứ gì, nếu nói ai không có quyền thừa kế gia sản, người đó chỉ có thể là cô!"

"Dù cô đoạt được tất cả sản nghiệp của nhà họ Tần thì thế nào? Cô tưởng rằng những người làm việc cho nhà họ Tần sẽ phục cô sao? Phục một người chưa từng làm nửa việc cho nhà họ Tần, một người chỉ có danh hiệu 'Đại tiểu thư' như cô?"

"Tiểu Quân, tôi nể cô là con gái ruột của Đại phu nhân, hiện tại thu tay về vẫn kịp. Nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

Dư Lệ đi theo Tần An Bạc cả đời, là trợ thủ đắc lực của Tần An Bạc, Tần thị phát triển, Dư Lệ có công hàng đầu. Tần Quân biết rất rõ, người phụ nữ này rất khó động vào, đây cũng là lí do vì sao Tần Quân phải dẫn theo hơn sáu trăm người trở lại trả thù.

Nếu nói còn có ai khiến cô ấy kiêng kị sau khi Tần An Bạc chết, vậy người đó chính là Dư Lệ.

Dưới áp lực mạnh mẽ của Dư Lệ, biểu cảm của Tần Quân thay đổi rất nhỏ, Hứa Ấu Diên đứng trong bóng tối vẫn luôn chú ý đến những nhân vật chính này.

Nếu Thời Duyệt ở trong đó, dù không thể không hành động khi có chỉ dẫn nhiệm vụ của trò chơi, thì khi có tình huống bất ngờ xảy ra, trên khuôn mặt chắc chắn sẽ có phản ứng, đây là điểm khác biệt giữa người chơi và NPC.

Hứa Ấu Diên rất chú ý đến điểm này, không cần gian lận, cũng có thể dùng phương pháp thứ cấp để loại trừ từng NPC, sau đó đập tan các nội dung gây nhiễu, chọn lọc ra Thời Duyệt.

Nhưng lần này, không biết có phải vì nội dung cốt truyện quá kịch liệt, đến giờ những nhân vật này tạm thời vẫn chưa thể hiện ra quá nhiều đặc điểm gây nhiễu, thậm chí ngay cả những biểu cảm nhỏ nhất cũng xuất hiện khá hợp lý.

Dư Lệ trước nói đạo lý sau gây áp lực, từ nói phải trái một cách mềm mỏng đến dùng vũ lực cưỡng chế...Ân phu nhân, Nhị tiểu thư Tam tiểu thư, còn có Tiểu tiểu thư đang cầm túi nước đá chườm lên gò má sưng đỏ, tất cả các nhân vật ở đây đều hợp tình hợp lý, không bị cường điệu cũng không khô khan, thậm chí ngay cả nội dung tào lao cũng không có, máu chó đến mức khiến người ta căng thẳng.

Hoàn toàn phục dựng một thế giới chân thực.

Giai đoạn này quả thật khó hơn rất nhiều.

"Đại tiểu thư."

Người của Tần Quân tiến đến từ phía sau, thấp giọng gọi một tiếng.

Vẫn luôn đứng bên cạnh Tần Quân, trung khuyển số một của cô ấy, Lam Hưng Vân nhìn người nọ, người nọ nhanh chóng đi tới ghé vào tai Lam Hưng Vân nói một câu. Nghe xong, Lam Hưng Vân không có bất kì biểu cảm gì, chuyển lời cho Tần Quân.

"Sáu trăm hai mươi lăm người."

Trong lúc Lam Hưng Vân chuyển lời cho Tần Quân, Dư Lệ nói: "Thời tiết lạnh như vậy, sáu trăm hai mươi lăm người cô dẫn đến bên ngoài, tôi đã đưa về trước. Hương cũng đã thắp, nếu không còn chuyện gì, cô cũng về đi thôi."

Người ở bên ngoài đều đã chết.

Đây chính là những lời Lam Hưng Vân truyền vào tai Tần Quân.

Tần Quân hận đến nghiến răng, bật cười vì giận, sau đó hỏi Dư Lệ:

"Chỉ cần họ Ân và mấy đứa con hoang kia chết sạch, tất cả sản nghiệp của nhà họ Tần tự nhiên sẽ về tay tôi, có đúng không?"

Dư Lệ không nói.

"Tôi không cần ai phục tôi, tôi chỉ cần người đàn bà kia không chiếm được gì." Tần Quân chọc mạnh súng vào Ân phu nhân vài lần, sau đó buông súng xuống, "Dư Lệ, cô luôn hơn tôi một bước, hôm nay tôi vẫn không phải là đối thủ của cô..." Hai mắt Tần Quân rưng rưng, không cam lòng đến cực điểm, "Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ thực hiện lời thề của tôi. Tốt nhất các người nên cẩn thận khi đi ngủ, ai biết được tôi sẽ xông vào từ đâu để lấy cái mạng chó của các người!"

Nói xong, Tần Quân liền dẫn đám người Lam Hưng Vãn rút khỏi tiền sảnh, Hứa Ấu Diên cũng khẽ thở chậm lại.

"Không sao chứ Tiểu Chân." Ân phu nhân lo lắng hỏi Tiểu tiểu thư.

Tiểu tiểu thư lắc đầu: "Mẹ yên tâm, con không sao."

Tam tiểu thư cũng bước sang nhìn cô ấy: "Sưng húp thế này rồi còn nói không sao, chị đưa em vào bôi thuốc."

Còn Nhị tiểu thư chỉ hờ hững nói vài câu tỏ ra quan tâm, cô ấy rõ ràng không quan tâm, mà đang cẩn thận quan sát nét mặt của tất cả mọi người, còn Hứa Ấu Diên cũng đang quan sát cô ấy. Khi Nhị tiểu thư và Hứa Ấu Diên đối mặt với nhau, hai người nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Nhị tiểu thư này lại có thể quan sát xung quanh, có khả năng rất cao.

Trong lúc tiến lên dọn dẹp bàn ăn, Hứa Ấu Diên lại làm như vô tình nhìn về phía Nhị tiểu thư một lần nữa.

Ngoài đồ tang, Nhị tiểu thư còn quàng một chiếc khăn rất dày trên cổ, cả người đầy vẻ phòng vệ. Hai con ngươi như mặt hồ yên tĩnh, không lộ rõ hỉ nộ ái ố, từ vẻ ngoài không thể nhìn ra cô ấy đang nghĩ gì.

Cô ấy sẽ là Thời Duyệt sao?

Nhưng Tam tiểu thư và Tiểu tiểu thư cũng có khả năng.

Dù sao cũng đang trong bối cảnh tình yêu, chỉ số nhịp tim vẫn là cơ sở, không đến 50 điểm thì không thể lựa chọn đối phương. Giảm bớt cảm giác hiện diện là an toàn, nhưng đối với bản thân người chơi lại là việc không có lợi cho lắm.

Nhưng Tam tiểu thư kia, an ủi mẹ rồi lại động viên em, sau đó nghiên cứu bàn bạc về hệ thống an ninh ở nhà họ Tần cùng Dư Lệ, hoàn toàn là một người giỏi giao tiếp, ai cũng thích áo bông nhỏ* thế này, lanh lợi nhiệt tình, không khác gì Thời Duyệt thật.

*Áo bông nhỏ: chỉ con gái trong nhà có tính cách ấm áp, thân thiết, tri kỷ,...mềm mại ấm áp giống áo bông nhỏ.

Tiểu tiểu thư cũng không phải là không thể, dù sao cũng là người duy nhất đối đầu trực tiếp với Đại tiểu thư, tuổi nhỏ nhất can đảm nhất, được người người yêu quý.

Phân tích một lần, Hứa Ấu Diên cảm thấy các nội dung gây nhiễu lần này có mức độ sâu sắc hơn, thông minh hơn rất nhiều, không phải kiểu gây nhiễu cưỡng ép vụng về như lần trước.

Khi Tam tiểu thư muốn dẫn Tiểu tiểu thư về phòng bôi thuốc, Tiểu tiểu thư chợt nói: "Đợi đã, bắt kẻ phản bội nhà họ Tần để giải quyết rồi bôi thuốc cũng chưa muộn."

Tần Chân vừa nói lời này, sắc mặt của mọi người trong tiền sảnh lại thay đổi.

"Tiểu Chân, em nói trong nhà họ Tần có kẻ phản bội?" Tam tiểu thư hỏi.

"Vâng." Tần Chân nói, "Hôm qua em nhận được phong thanh nói Tần Quân muốn đến trả thù, cũng thăm dò được hướng hành động của chị ta, muốn đánh úp chị ta giữa đường. Nhưng đến lúc đó chị ta lại chuyển đường đi, thoát khỏi ám sát một cách êm thấm, hôm nay mới có thể đến linh đường của mẹ làm loạn. Hơn nữa an ninh bên ngoài rất nghiêm ngặt, chị ta vào như thế nào? Tôi khuyên kẻ phản bội tự thành thật đi, tôi còn có thể cho cô ta cái chết vui vẻ."

Trong lúc nói, ánh mắt của Tần Chân lướt qua đám đông, đến khi nhìn thấy một người, liền dừng lại ở đó.

Người nọ toát mồ hôi lạnh, câm như hến, bị Tần Chân trừng, sợ mất hồn mất vía, đẩy mạnh người bên cạnh, chạy trốn như điên.

"Muốn chạy?" Tần Chân cầm con dao gọt hoa quả trên đĩa pha lê, lao đi đuổi theo đối phương giống như một con báo nhỏ đầy sức sống, chém một vết thương sâu hoắm vào lưng kẻ phản bội. Kẻ phản bội bị đau, lăn xuống bậc cầu thang. Tần Chân gần như bay xuống, dùng một bên đầu gối đè lên người kẻ phản bội, khống chế động tác của cô ta, tay cầm dao đâm xuống tim cô ta.

Kẻ phản bội mất mạng ngay tại chỗ.

Một loạt động tác nhanh gọn dứt khoát, khiến Hứa Ấu Diên ngây ngẩn.

Tốc độ rất nhanh, có khí thế 100 mét 12 giây theo lời Thời Duyệt, chỉ là động tác gϊếŧ người trôi chảy như vậy, sẽ không phải Thời Duyệt thật chứ?

Nhưng cô nhớ đến tư thế của mình lúc chuẩn bị đồ ăn trong bếp ở đầu bối cảnh, có thể chiên bò bít tết làm bánh crêpe rất ra gì, rõ ràng là việc không nằm trong khả năng của mình.

Có lẽ vì chủ đề tình yêu không cho mang theo bất kì đạo cụ nào, nhưng để tạo ra các nội dung gây nhiễu và mô phỏng trải nghiệm cuộc sống chân thực nhất, sau khi người chơi vào bối cảnh và được phân vai ngẫu nhiên vào các nhân vật, hệ thống đã tự động thêm buff liên quan dựa theo đặc trưng của các nhân vật.

Thời Duyệt sẽ gϊếŧ nhân vật ảo sao? Về mặt đạo đức, gϊếŧ kẻ phản bội là chuyện hợp lý, nếu đây là nhiệm vụ hệ thống yêu cầu hoàn thành, Hứa Ấu Diên cũng có khả năng sẽ ra tay.

Tần Chân đứng dậy khỏi thi thể: "Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại rác rưởi làm ô uế nhà họ Tần."

Các thuộc hạ nói: "Vâng."

Tần Chân còn nhỏ tuổi đã có phong thái của chủ nhân, là kiểu người tàn nhẫn.

Hứa Ấu Diên đã có chút ấn tượng về vài nhân vật bên này, nhưng phía Đại tiểu thư cũng có mấy nhân vật quan trọng, Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy rất hứng thú.

【Hệ thống nhắc nhở: Theo dõi Tần Quân, thám thính manh mối về nội gián.】

Thấy chưa, hệ thống cũng nhắc nhở rồi. Nhưng, Tần Chân vừa gϊếŧ một người, vậy mà vẫn còn một nội gián khác?

Lấy cớ hỗ trợ xử lý thi thể, Hứa Ấu Diên dự định sẽ ra ngoài cùng mấy người làm của nhà họ Tần, mang thi thể cho cá ăn, tiện đường theo dõi nhóm người Tần Quân, tìm kiếm manh mối.

Không biết có phải Hứa Ấu Diên quá nhạy cảm, khi cô nói sẽ rời khỏi nhà họ Tần để xử lý thi thể, ánh mắt sắc bén của Tần Chân dừng lại ở góc mặt của cô, khiến cô không rét mà run.

Tần Chân sẽ không cho rằng mình cũng là kẻ phản bội chứ? Tim Hứa Ấu Diên đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh chỉ huy cấp dưới nhét thi thể vào một chiếc túi lớn màu đen, kéo kín khóa, cất vào thùng đông siêu khó mở của một chiếc xe tải, rời khỏi nhà họ Tần.

Hứa Ấu Diên vừa rời khỏi, Ân phu nhân liền đi vào sân trong cùng Dư Lệ.

"Cô bảo tôi tha cho nó vì nể mặt An Bạc, nhưng cô cũng thấy hôm nay nó vênh váo như thế nào rồi đấy! Tôi không thể để Tần Quân tiếp tục sống, dù vì bản thân hay vì bọn trẻ. Dư Lệ, tôi chưa bao giờ cầu xin cô, nhưng hôm nay, Tần Quân chắc chắn phải chết! Nếu cô không đi gϊếŧ nó, tôi sẽ tự đi."

Dư Lệ không nói gì, hai người biến mất ở nơi sâu trong rừng trúc...

**

Tần Quân đi về phía nào rồi? Khi Hứa Ấu Diên đang lo lắng vì ra ngoài không tìm được người, mũi tên nhắc nhở của nhiệm vụ chỉ về phía Đông Nam.

Đi cùng cô còn có hai người làm của nhà họ Tần, Hứa Ấu Diên lấy cớ giúp Ân phu nhân mua sắm ít đồ tang lễ, bảo hai người họ xử lý thi thể, rồi tự gọi một chiếc taxi, đi về phía Đông Nam.

Taxi chạy hơn một tiếng, sắc trời tối dần, Hứa Ấu Diên mới tìm được Tần Quân ở bến tàu Hắc Thủy.

Trả tiền xuống xe, Hứa Ấu Diên mượn bóng tối ẩn mình, cẩn thận từng li từng tí đến gần bến tàu.

Còn chưa thấy rõ tình hình đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng súng có gắn giảm thanh bắn "xì xì xì" điên cuồng. Tai Hứa Ấu Diên nóng lên, sờ soạng, tay đầy máu!

Cô lập tức khom lưng tìm một bức tường ôm đầu ngồi xuống, tiếng hét trên bến tàu không ngừng vang lên, hoàn toàn là hiện trường bắn gϊếŧ.

Đến khi tiếng la hét lắng xuống, Hứa Ấu Diên mới cẩn thận ngó ra.

Bến tàu Hắc Thủy thật sự quá tối, vốn có hai ngọn đèn mờ nhạt có thể chiếu sáng đường đi, nhưng cuộc ẩu đả vừa rồi đã phá hủy một chiếc, chỉ còn lại bóng đèn hỏng chập chờn, chớp nháy làm Hứa Ấu Diên đau mắt.

"Ở đằng kia!" Có người thấp giọng hô lên, "Đuổi theo!"

Một nhóm bóng đen, ít nhất hơn hai mươi người, lập tức lao vụt đi đuổi theo, Hứa Ấu Diên hoảng hốt, mắt mũi kiểu gì đây, cô còn không nhìn thấy một con ma nào, vậy mà những người kia vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật?

Ai đang đuổi theo ai?

Hứa Ấu Diên đang định đứng dậy xem, chợt có hai người thở hổn hển chạy qua trước mặt.

Đúng lúc có ánh sáng lập lòe, Hứa Ấu Diên rụt lại, thấy rõ tình hình.

Đại tiểu thư Tần Quân trúng một phát đạn trên vai, máu chảy đầy đất. Mà người đang kéo cô ấy chạy như điên, lại là Nhị tiểu thư nhà họ Tần, Tần Cảnh.

Nhị tiểu thư kia lại có thể đến cứu kẻ thù?

Chẳng lẽ Nhị tiểu thư u ám kia chính là nội gián ở nhà họ Tần?

Không đến mức đấy chứ...

Chậc, mối quan hệ của quý vị thật loạn.

Hứa Ấu Diên vừa ghét bỏ vừa hào hứng theo sau tìm kiếm sự thật. Lúc này cô vẫn chưa biết, cô mới chỉ chạm vào một đầu của cuộn len này mà thôi.