Tình tiết phim thần tượng gì thế này.

.

Hứa Ấu Diên thật sự có việc, hơn nữa còn là việc quan trọng hoàn toàn đột ngột không ngờ đến.

Đồng nghiệp cũ của cô, Tiểu Kha, bất ngờ gọi điện cho cô, hẹn cô ra ngoài nói chuyện.

"Chị cũng biết, về sự kiện kia."

Tiểu Kha chỉ để lại một câu ngắn như vậy, lôi kéo sự hứng thú của Hứa Ấu Diên.

Sau khi Hứa Ấu Diên gặp biến cố, vị đồng nghiệp này vẫn làm việc tại SQUALL, hơn nữa còn là một trong những nhân vật cốt cán của dự án "Tái Tạo Vũ Trụ", trưởng nhóm phát triển số hai, cũng là người kết nối ở thời điểm sự cố vật phẩm xảy ra.

Tiểu Kha được Hứa Ấu Diên tự mình tuyển vào công ty, một tay đề bạt, rất coi trọng cô ấy, trước khi xảy ra chuyện, cô ấy là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Hứa Ấu Diên, sau khi chuyện xảy ra, người rũ bỏ quan hệ với Hứa Ấu Diên nhanh nhất cũng là cô ấy.

Sau khi Hứa Ấu Diên rời khỏi SQUALL, rất nhiều người đều xóa bỏ mối liên hệ với cô để tự bảo vệ mình, Hứa Ấu Diên cũng từng cảm thấy mất mát, nhưng nếu suy nghĩ từ góc độ ngược lại, người khác cũng phải quan tâm đến sự nghiệp và gia đình của mình, làm như vậy cũng hợp lý.

Chỉ là tình hình trong khoảng thời gian này lại có chút thay đổi.

Theo sự nổi lên rầm rộ của các trò chơi hologram, một thế hệ trò chơi hologram mới mà tiêu biểu là "Phòng Bí Mật" đã bắt đầu gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến các công ty uy tín lâu năm. Theo phân tích trong ngành, chỉ trong một thời gian rất ngắn, SQUALL đã mất Hứa Ấu Diên sẽ bị phá vỡ thế độc quyền, trước năm 2040, trò chơi hologram trên phạm vi toàn thế giới sẽ phát triển mạnh mẽ, thậm chí phá vỡ quy luật trò chơi hiện có, ra mắt lối chơi hoàn toàn mới.

Nếu SQUALL vẫn bám vào các thành tích trong quá khứ mà không biết tiến lên, không chừng sẽ bị loại bỏ chỉ trong vòng năm năm.

Nguy cơ của SQUALL khiến mọi người một lần nữa tập trung sự chú ý đến Hứa Ấu Diên gần như đã ở ẩn.

Rất nhiều truyền thông đều đang suy đoán về tung tích của Hứa Ấu Diên hiện giờ. Mặc dù Hứa Ấu Diên không công khai xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng cô cũng không tận lực che giấu.

Làm việc nhiều năm như vậy, cũng từng đứng trên mũi đao đỉnh sóng, Hứa Ấu Diên biết trên đời này chẳng có tường nào không lọt gió, trừ khi cô chết, nếu không truyền thông chỉ cần muốn liền có thể truy tìm hướng đi của cô.

Cố gắng giấu mình chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần khiêm tốn làm việc là được.

Hứa Ấu Diên đến công ty của Thương Lộc hỗ trợ, chuẩn bị cho mấy dự án trò chơi, ngay từ đầu cô đã biết việc mình làm sẽ bị truyền đi, sự thật chứng minh cô nghĩ đúng, đúng là đã bị truyền ra ngoài.

Cô bận, nhưng không có nghĩa là không thể lên mạng, dù không phải nhìn thấy những bậc thầy chế giễu kể chuyện cô không có công việc chỉ có thể nhận mấy dự án nhỏ miễn cưỡng kiếm sống qua ngày, vẫn còn rất nhiều người lắm chuyện cố tình tag cô dưới những lời đàm tiếu ấy, muốn cô tức giận, thậm chí còn có người chụp màn hình gửi thẳng đến hộp thư của cô, chỉ sợ cô không nhìn thấy.

Trước kia Hứa Ấu Diên cũng từng quan tâm đến cái nhìn của người ngoài về mình, nhưng khi đã nhìn thấy quá nhiều những lời đồn đãi nhảm nhí này, nhận ra những kẻ đứng sau có dã tâm muốn cô tức giận, muốn đẩy cô ra khỏi khuôn khổ bình thường, Hứa Ấu Diên hiểu rằng mình tuyệt đối không thể như bọn họ mong muốn, nhất định phải vững bước trên con đường của mình. Dần dần, cô thật sự không còn để ý.

Khi cô bắt đầu vứt bỏ sự chế giễu từ người ngoài, tập trung vào dự án của Thương Lộc, theo sự xuống dốc cũng như sự suy giảm tầm ảnh hưởng của SQUALL đối với trong ngành, một số công ty nhỏ bắt đầu có ý định với Hứa Ấu Diên, muốn dùng mức lương rẻ mạt kéo cô về phía mình, không ít email và Wechat được gửi đến cho cô.

Hứa Ấu Diên không bao giờ trả lời những công ty này.

Cô càng lạnh nhạt với người ngoài, người ngoài càng bàn tán sôi nổi về cô.

Trong số các công ty game ít ỏi muốn thuê Hứa Ấu Diên, không ít người gửi lời mời cho cô đều là những đồng nghiệp cũ đã đổi nơi công tác, Hứa Ấu Diên hiểu, rất nhiều người cũng đã rời khỏi công ty cũ, tìm kiếm một hướng phát triển khác.

Một số người dùng SQUALL làm bàn đạp, mạ một lớp vàng lên người mình, sau đó đến công ty nhỏ làm lãnh đạo, làm ít hưởng nhiều.

Mà cũng có một số người thật sự đánh hơi được khủng hoảng của SQUALL thời kỳ hậu Hứa Ấu Diên, chủ động rời đi vì tương lai sự nghiệp của mình.

Hai bộ phận rời khỏi công ty ban đầu này đã mang theo một tin tức khiến người ta để tâm hơn -- ngoài họ, còn có những người khác cũng lặng lẽ rời đi, thậm chí hoàn toàn biến mất khỏi ngành sản xuất game, bị dìm xuống bằng thủ đoạn không khác gì cách được dùng với Hứa Ấu Diên khi đó.

Chuyện này thu hút sự chú ý của Hứa Ấu Diên từ ba tháng trước.

Cô đã từng thảo luận về chuyện này cùng Thương Lộc, Thương Lộc cũng cử người đi nghe ngóng, thu thập được một vài tin tức vụn vặt, dường như có liên quan một phần đến thế giới vật phẩm trong trò chơi khi đó, nhưng nội tình cụ thể có vẻ được che đậy kín đáo hơn.

Hứa Ấu Diên cũng không ngờ Tiểu Kha sẽ tìm mình, đối phương không trực tiếp bày tỏ chuyện muốn nói với cô, nhưng Hứa Ấu Diên có thể biết loáng thoáng, nhất định là có liên quan đến sự cố vật phẩm khi đó.

Dù đồng nghiệp cũ từng đối xử với mình thế nào, cô cũng nhất định phải đến cuộc hẹn ngày hôm nay.

Nơi đối phương hẹn cô là một nhà hàng Trung Hoa đông khách, cũng để xua tan nghi ngờ của Hứa Ấu Diên, Tiểu Kha mới cố ý hẹn gặp ở nơi đông người.

Khi Hứa Ấu Diên đến nhà hàng Trung Hoa, Tiểu Kha đã có mặt, đang ngồi ở trong góc.

Hứa Ấu Diên nhìn qua, suýt không nhận ra cô ấy.

Đồng nghiệp cũ Tiểu Kha học cùng trường với cô, khác ngành, kém năm khóa.

Tính ra, năm nay Tiểu Kha cũng mới gần ba mươi, chưa đến một năm trước, khi Hứa Ấu Diên còn ở công ty, tóc Tiểu Kha vẫn còn đen nhánh, trẻ trung đầy sức sống. Vậy mà hôm nay tóc cô ấy đã bạc hơn một nửa, nếu không nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, Hứa Ấu Diên còn tưởng rằng người ngồi đây là một bà cụ.

"Chị Hứa..." Tiểu Kha chủ động chào hỏi, Hứa Ấu Diên ngồi xuống nhìn Tiểu Kha đã gầy đến mức hơi biến hình, cộng thêm mái tóc bạc của cô ấy, khiến người ta hoảng sợ.

"Cô làm sao thế này? Làm việc quá mệt mỏi sao?" Hứa Ấu Diên ngồi xuống hỏi.

Tiểu Kha lắc đầu, dường như đang nhớ đến ký ức rất tệ nào đó, nét mặt thoáng đau khổ.

Hôm nay Hứa Ấu Diên vẫn rất cẩn thận khi đến nơi hẹn, Tiểu Kha cũng biết Hứa Ấu Diên phải cẩn thận, để loại bỏ nỗi lo lắng của Hứa Ấu Diên, Tiểu Kha không mang túi, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không mang. Khi Hứa Ấu Diên ngồi xuống, Tiểu Kha bày tất cả đồ đạc của mình ra cho cô nhìn, bày tỏ lòng chân thành.

Sau khi bày ra, Tiểu Kha không có tâm trạng quanh co lòng vòng nói lời dạo đầu gì đó, dứt khoát nói thẳng, "Mặc dù không trực tiếp, nhưng vẻ ngoài như ma của em hiện giờ cũng không phải hoàn toàn không liên quan đến công việc...chị Hứa, chắc chị đoán được lần này em tìm chị là muốn nói chuyện gì. Sự cố vật phẩm khi đó, chị thật sự bị tính kế."

Hứa Ấu Diên vừa ấn sang trang menu vừa nói: "Lúc đó nhóm phát triển các cô phát hiện lỗ hổng, nhật ký gọi video cùng tôi bị xóa, kế hoạch cũng tốt lắm."

Tiểu Kha thừa nhận: "Đúng là em biết rõ chuyện này, thậm chí chuyện này là do chính em tự làm. Bên chúng em có nhật ký liên lạc với chị, vì thế tất cả các thao tác sau đó đều có thể đổ cho chị, nói là chị bày kế. Nhưng bên chị không có nhật ký gọi video, đã bị kẻ đổ vỏ xóa đi. Đến khi chị biết chuyện, tất cả đều đã thành kết cục đã định."

Hứa Ấu Diên gọi vài món ăn, hỏi Tiểu Kha có muốn ăn cơm không, Tiểu Kha nói không cần. Hứa Ấu Diên gọi cho mình một bát cơm ngũ cốc, cảm thấy chủ đề ngày hôm nay hẳn sẽ rất đưa cơm.

"Muốn đá tôi ra ngoài cũng có vẻ tốn sức nhỉ." Hứa Ấu Diên thở dài nhớ lại, "Tiếc là cuối cùng chuyện này cũng không làm doanh thu của Tái Tạo Vũ Trụ tăng trở lại, mặc dù đã loại bỏ được phiền phức lớn tôi đây, nói cho cùng, Lưu Phong vẫn thiệt."

"Không..." Tiểu Kha lại đè thấp giọng, "Mục tiêu của hắn đã không còn đặt ở trò chơi từ lâu rồi."

Câu nói của Tiểu Kha làm biểu cảm của Hứa Ấu Diên thay đổi hoàn toàn.

"Lưu...hắn rốt cuộc bắt đầu kế hoạch kia rồi sao?"

Tiểu Kha không nói gì thêm, nhờ nhân viên phục vụ lấy cho mình một cây bút. Thời đại này chẳng ai còn dùng giấy bút, căn bản đều là công việc không giấy tờ, nhân viên nhà hàng tìm rất lâu mới lấy được một cây bút cho cô ấy.

Tiểu Kha viết lên giấy rồi đưa cho Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên mở tờ giấy.

"Từ đầu đến cuối Tái Tạo Vũ Trụ chỉ là một tấm màn che, một thủ thuật che mắt, ngay từ đầu những gì LP muốn chính là xâm nhập vào các tế bào thần kinh của người chơi, đọc tin tức từ não người khác! So với các ứng dụng trên điện thoại thông minh đánh cắp thông tin người dùng cách đây hai mươi năm, phương pháp đọc tế bào thần kinh trực tiếp hơn cũng bí mật hơn. Mặc dù mọi trò chơi hologram đều kết nối với các tế bào thần kinh, nhưng người duy nhất thật sự có gan và có khả năng để làm việc phạm pháp như đọc thông tin từ não người dùng, e là chỉ có LP. Đây là một cái bánh ngọt lớn chưa từng có, LP muốn hưởng một mình!"

Thật ra Hứa Ấu Diên đã biết chuyện này sớm hơn Tiểu Kha, vì thế khi đọc được những bí mật động trời Tiểu Kha viết ra, Hứa Ấu Diên cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, viết xuống giấy:

"Chẳng lẽ LP không sợ bị bắt sao?" Khi viết mấy chữ này, Hứa Ấu Diên bỗng nhận ra một điều, "Lẽ nào ở chính phủ có người làm chỗ dựa cho hắn trong chuyện này?"

Tiểu Kha cũng không lấy tờ giấy về, nhìn Hứa Ấu Diên viết xong dòng chữ này, sau đó khẽ gật đầu.

Chẳng trách.

Hứa Ấu Diên biết, hễ là sự kiện xã hội trọng đại, là tin tức lớn gây thảo luận rộng rãi, phía sau nhất định có sự can thiệp của chính phủ. Nếu không phải chính phủ ngầm đồng ý, thì cũng là chính phủ tự tạo ra.

Chính phủ không cho phép, sự việc nhất định sẽ không lên men.

Lẽ ra Hứa Ấu Diên phải hiểu sớm hơn, Lưu Phong nào có gan đánh cắp thông tin từ não người khác, đằng sau nhất định không chỉ có thế lực của một mình công ty S.

Tiểu Kha lấy tờ giấy về, viết tiếp:

"Mặc dù chính phủ không chỉ có một phe phái, chị cũng biết hiện giờ chính phủ đang ở trong giai đoạn tranh chấp giữa hai phe, thế lực nâng đỡ phía sau LP chỉ là một phe trong đó, họ rất quyền lực cũng rất bí ẩn, em chỉ biết là có một nhóm người như vậy, thân phận và vị trí của em vốn không có khả năng được biết họ rốt cuộc là ai. Nhưng em tin là, nếu có thể vạch trần bộ mặt thật của LP, đưa tội ác của công ty S ra ngoài ánh sáng, thì nhất định sẽ được phe còn lại ủng hộ. Dù sao thí nghiệm hiện giờ của LP rất có thể sẽ gây chết người."

Viết đến đây, Tiểu Kha chỉ lên tóc bạc của mình: "Em cũng bạc tóc vì thí nghiệm đó, thậm chí suýt nữa đã mất mạng. Sau đó LP cho em một số tiền lớn xem như phí an ủi cũng là phí ngậm miệng. Nhưng sự thật ấy quá nguy hiểm, em thấy nếu em không nói ra, trong năm năm tới, khủng hoảng nhất định sẽ xảy ra. Khủng hoảng đó không chỉ ảnh hưởng đến chị và em, không chỉ ảnh hưởng đến ngành sản xuất game, mà chính là tai họa cho loài người."

Vì thế dù đã cầm tiền của Lưu béo, Tiểu Kha vẫn tiết lộ chuyện này, cũng rất xuất sắc.

"Em biết em đã từng phản bội chị, hiện giờ dù thế nào chị cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng em." Tiểu Kha cũng nhìn ra suy nghĩ của Hứa Ấu Diên, "Nhưng em cũng không cần chị phải tin em, em chỉ không muốn có nhiều người bị hại hơn. Em đã lấy tiền của LP, vì em cần số tiền đó cho phần đời còn lại. Từ nay em sẽ rời khỏi ngành sản xuất game, về nhà cũ làm một công chức bình thường có thể bị trí tuệ nhân tạo thay thế bất cứ lúc nào, đây là số phận của em. Nhưng chị Hứa, chị là người tạo ra trò chơi hologram, là người đưa ra công nghệ đọc tế bào thần kinh, là người mở ra tất cả những thứ này. Vậy nên, em cảm thấy dù chị có muốn ngăn cản LP hay không, chị vẫn có quyền biết trò chơi hologram sẽ mang đến cho con người mưa rền gió dữ thế nào. Hơn nữa chị càng có quyền rửa sạch tiếng xấu trên người mình."

Ở dòng chữ cuối cùng, Tiểu Kha để lại một tọa độ.

Hứa Ấu Diên nhìn qua liền nhận ra, đây là tọa độ trong Tái Tạo Vũ Trụ.

"Thứ chị muốn, chứng cứ có thể rửa sạch tiếng xấu cho chị, trước mắt vẫn còn ở nơi này. Nó ở nơi sâu nhất và nguy hiểm nhất trong vũ trụ trò chơi của Tái Tạo Vũ Trụ. Khi em rời khỏi công ty S nó vẫn tạm thời ở đó, chỉ cần ngày nào công nghệ cầu truyền vẫn chưa có đột phá, thì ngày đó LP sẽ không thể dời nó đi."

Hứa Ấu Diên ghi nhớ tọa độ này trong đầu, rồi xé tờ giấy thành từng mảnh.

Đồ ăn của hai cô đã lên, là một phần gà nướng trên bếp lửa, bếp lửa nho nhỏ đang cháy này là Hứa Ấu Diên cố ý gọi, cô đưa tất cả những mảnh giấy vụn vào trong bếp, hóa thành tro tàn.

Bữa ăn này trôi qua rất yên tĩnh, sau khi hủy giấy, Hứa Ấu Diên và Tiểu Kha cũng không nói thêm bất cứ điều gì.

Ăn xong, bước ra khỏi nhà hàng, tuyết rơi dày đặc, Hứa Ấu Diên phát hiện Tiểu Kha vẫn ho không ngừng, ngay cả khi đã mặc áo phao dày, cô ấy vẫn run rẩy vì lạnh, sắc mặt trắng bệch.

"Rốt cuộc là cảm giác thế nào..." Hứa Ấu Diên hỏi.

"Thật ra em cũng không biết nguyên lý cốt lõi thật sự, em chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, trước kia tham gia thí nghiệm cũng là vì bị cám dỗ bởi khoản trợ cấp thí nghiệm cao." Tiểu Kha nói, "Nhưng em có thể nói với chị cảm nhận sau khi thí nghiệm. Đến giờ đã là nửa tháng từ khi ra khỏi thí nghiệm, em mới thật sự thoát ra khỏi bối cảnh trong đó. Hơn nữa còn phải nhờ sự giúp đỡ người khác mới có thể thoát ra."

"Bối cảnh đó cực kì cám dỗ, không phải đọc trực tiếp, mà rất giống trò chơi, nó giống một cơn ác mộng nhốt chị ở trong trò chơi, khiến chị không phân biệt được giữa trò chơi và hiện thực, ngay cả đại não của chị cũng bị đánh lừa. Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, ở hoàn cảnh không hề đề phòng, thông tin trong não chị sẽ bị chắt lọc, hơn nữa chị cũng không có bất cứ năng lực phản kháng nào. Nó thậm chí sẽ tạo dựng các tình cảnh khác nhau để đánh lừa và dẫn dắt thần kinh của chị, rất nhiều sự kiện có lẽ chính chị đã quên, sẽ được khơi dậy một lần nữa trong tình cảnh đó. Tất cả ký ức của chị đều sẽ bị khai thác, trở thành những món hàng của LP!"

Câu nói của Tiểu Kha khiến Hứa Ấu Diên sởn gai ốc, cô đã liệu được một góc nổi trên tảng băng âm mưu của Lưu Phong, lại chẳng ngờ rằng phần chìm của tảng băng nắm giữ sự thật đáng sợ như vậy.

"Em sợ." Tiểu Kha giấu mặt vào cổ áo phao, "Em cũng muốn ngăn cản tất cả những chuyện này, nhưng em cảm thấy em không có năng lực đó. Em không muốn phải vào trong trò chơi đáng sợ kia thêm một lần nào nữa...chỉ có thể trốn tránh."

Tiểu Kha nhìn Hứa Ấu Diên chăm chú: "Giống như khi đó chị Hứa rời khỏi SQUALL. Chị đã đưa em vào ngành này, chị cẩn thận bồi dưỡng em đối xử tốt với em như vậy, nhưng em lại không dám nói một câu sự thật khi chị bị ép phải gánh tai bay vạ gió rời đi...em là kẻ hèn nhát yếu đuối, em thừa nhận. Hôm nay đến tìm chị nói hết với chị những việc này, đã dùng hết tất cả dũng khí của em. Em không mơ tưởng xa vời chị sẽ tha thứ cho em, em..."

Hứa Ấu Diên khẽ thở dài một hơi: "Cho đến giờ tôi vẫn chưa từng trách cô, hôm nay cô lựa chọn nói sự thật, đã là vượt qua chính mình."

Trái tim Tiểu Kha xúc động vì lời nói dịu dàng của Hứa Ấu Diên, cô không kìm được ôm Hứa Ấu Diên, khóc thút thít trong lòng Hứa Ấu Diên một lúc lâu, lúc tách ra, nước mắt đã khô.

"Thế giới này có lẽ sắp gặp sự thay đổi lớn. Không biết được sống trong thời đại này rốt cuộc là may mắn hay là bi ai của em." Tiểu Kha nói lúc rời đi, "Nhưng đây thật sự là số phận của em, em nhận."

Khi bóng dáng của Tiểu Kha sắp biến mất trong miền tuyết trắng mênh mông, cô ấy bỗng nghĩ đến một vấn đề, quay lại hỏi Hứa Ấu Diên: "Chị Hứa, chị có tin vào số phận không?"

Hứa Ấu Diên đút hai tay trong túi, không hề do dự đáp lại: "Không tin, tôi chỉ tin bản thân mình."

Tiểu Kha nhìn chằm chằm Hứa Ấu Diên một lúc lâu, cuối cùng vui mừng nói: "May mà thời đại này vẫn còn chị."

Tiểu Kha đi rồi, Hứa Ấu Diên biết đời này mình hẳn là sẽ không bao giờ gặp lại Tiểu Kha, nhưng Tiểu Kha đã để lại cho cô một thứ vô cùng quý giá.

Tọa độ kia.

Nơi sâu thẳm trong Tái Tạo Vũ Trụ, nơi vẫn còn thứ cô muốn...

Hết thảy vẫn còn kịp.

Điện thoại rung lên, Hứa Ấu Diên lấy ra, là Wechat từ Thời Dã.

"Tiểu Duyệt nhìn thấy rồi."

Hứa Ấu Diên nhíu mày, nhìn thấy gì?

Trong lúc nghi hoặc, Wechat của Thời Dã lại đến: "Vừa nãy chúng tôi ở ngay bên cạnh cậu, nhìn thấy cậu và người phụ nữ kia ôm nhau, cậu không sao chứ? Người phụ nữ kia là ai!"

Tiên sư...

Có thể cho người ta thở một tí không?

Hứa Ấu Diên lập tức gọi cho Thời Dã, hỏi các cô đang ở đâu.

"Chúng tôi uống rượu ở izakaya xong vốn định sang bên này hát cho vui vui, vừa đi qua đã nhìn thấy cậu và người phụ nữ kia ôm nhau, cậu nói xem sao lại đúng lúc như thế?"

Hứa Ấu Diên bất lực: "Máu chó vậy à...Thời Duyệt đâu?"

"Tiểu Duyệt nhìn thấy rồi nói muốn về nghỉ ngơi, đưa chúng tôi đến chỗ hát liền đi rồi." Thời Dã nói, "Nó nói dạo này quá mệt mỏi, muốn về nhà ngủ, không đi chơi cùng chúng tôi. Nhưng cũng phải, đúng là dạo này nó rất mệt, mắt đầy tia máu."

Hứa Ấu Diên nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

"Cậu đến không?"

"Đến ngay."

Đến KTV, quả nhiên Thời Duyệt không có ở đây, Giang Uẩn nhìn thấy Hứa Ấu Diên lại kể chuyện của mình và Tiểu Tiêu một lần nữa. Khi ở izakaya cô ấy đã uống nhiều, đến KTV vẫn muốn uống tiếp, nói đêm nay nhất định không say không về, bao giờ tỉnh rượu sẽ lại làm hảo hán.

Hứa Ấu Diên có chút mất tập trung, lấy điện thoại mở Wechat, nhìn ảnh đại diện hình hoa mẫu đơn đỏ tươi của Thời Duyệt, muốn nói gì đó với em, nhưng moi ruột moi gan một lúc lâu cũng đều cảm thấy có vẻ kỳ quặc.

Lẽ nào phải giải thích với em người chị vừa ôm chỉ là đồng nghiệp cũ sao? Nói vậy có phải hơi giấu đầu hở đuôi rồi không?

Nhưng nếu như không giải thích...

Hứa Ấu Diên bên này vẫn đang ủ rũ, Giang Uẩn bên kia lại không hát hò gì, thay vào đó chiếu tất cả ảnh trong điện thoại lên màn hình hát.

Tất cả đều là ảnh cũ các cô chụp trước đây, có những bức đã chụp từ hơn mười năm trước.

Khi đó mỗi người các cô đều phong nhã hào hoa, tinh thần hăng hái, mặt mũi sáng sủa, ngay cả nụ cười cũng tươi hơn bây giờ rất nhiều.

Giang Uẩn vừa lật ảnh vừa bùi ngùi, nói gì mà hoa có thể nở tiếp nhưng người thì không thể trẻ lại, giống như đêm nay cô ấy không phải muốn sống lại mà là muốn chết đi.

Xem hết ảnh trong điện thoại rồi lại chiếu ảnh mọi người đăng trên vòng bạn bè. Vòng bạn bè của Hứa Ấu Diên không có gì, đành phải xem của Thời Dã và A Can, vừa lướt vừa chỉ trỏ, xúc động thật lâu.

Ban đầu Hứa Ấu Diên còn ghét bỏ cô ấy, đang xem, bỗng bàn tay cầm đồ uống khựng lại.

"Đây là ảnh năm nào đó chúng ta đi Nhật đúng không? Còn là đi vào mùa hoa anh đào, thật sang chảnh." Giang Uẩn chỉ vào mấy người đang cười toe toét dưới tán hoa anh đào trên màn hình, "Khi đó chúng ta đều nghèo chết, ngay cả Tái Tạo Vũ Trụ của chị Điểu cũng chưa bắt đầu kiếm tiền đúng không...chỉ cần thích liền dốc hết tiền của đi du lịch, nếu là bây giờ chắc chắn không làm được, tuổi trẻ thật là tốt..."

Giang Uẩn nói gì Hứa Ấu Diên đã không còn nghe rõ. Trong mắt cô chỉ có dòng chữ của Thời Dã trên ảnh:

"Chị Điểu thích hoa anh đào nhất, nhất định phải đến."

Hoa anh đào?

Chị Điểu thích nhất?

Trong đầu Hứa Ấu Diên hiện lên quả bom tắm hoa anh đào số lượng có hạn toàn thế giới mà Thời Duyệt giữ gìn.

"Chẳng lẽ chị không thích?"

"Vì sao chị phải thích?"

"Chị là đồ bà già cá!"

Thì ra hoa anh đào bắt đầu từ đây.

Hứa Ấu Diên đã sớm quên mình từng thích hoa anh đào, đã từng trèo đèo lội suối ngàn dặm xa xôi vì một mùa hoa anh đào như vậy.

Lại có người giúp cô nhớ, thậm chí nhớ đến tận bây giờ.

Oắt con này...sao không nói thẳng?

Hứa Ấu Diên cầm áo khoác đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

A Can "này?" một tiếng, hỏi: "Cậu đi đây đấy?"

Thời Dã vỗ vỗ A Can: "Đừng quấy rầy chị Điểu. Chị Điểu giác ngộ rồi."

A Can: "?"

Hứa Ấu Diên xuống dưới, nhanh chóng ngồi vào xe, lái về phía khu Nam Giang ONE.

Nếu hiểu lầm thì phải nói trực tiếp với nhau.

Nếu cô thật sự quan tâm đến cảm nhận trong lòng của một người, cô nhất định sẽ không để người ấy hiểu lầm. Kể cả có hiểu lầm, cũng không thể để người ấy hiểu lầm qua đêm.

Hứa Ấu Diên muốn tự mình nói rõ với Thời Duyệt, dù giấu đầu hở đuôi dù kỳ quặc, Hứa Ấu Diên cũng không muốn làm Thời Duyệt không vui.

Hóa ra cuộc sống không chỉ là con đường đông đúc một chiều, khi cô cúi đầu lao về phía trước, bên cạnh vẫn luôn có một ánh mắt dịu dàng lặng lẽ dõi theo.

Có những thứ đã từng rất thích đã từng cố chấp, cũng bị Hứa Ấu Diên lãng quên rất nhiều theo dòng tuổi tác, biến mất trong những khe hở của thời gian. Ngay cả chính bản thân mình thời trẻ, cũng có thể sẽ bị thời gian vùi lấp một ngày nào đó.

Nhưng vẫn có người ghi nhớ từng chặng đường của cuộc đời cô, ghi nhớ tất cả những gì cô thích.

Mà người ấy chưa bao giờ nói một lời.

Rốt cuộc vì sao Thời Duyệt có thể kiên trì đến bây giờ, chưa bao giờ mở lời cầu xin dù chỉ một chút ngọt ngào?

Khi Hứa Ấu Diên lái xe đến cổng khu Nam Giang ONE, tuyết rơi càng lớn hơn.

Tình tiết phim thần tượng gì thế này, hoàn toàn không phù hợp với chị già Hứa Ấu Diên đây được không?

Xe của Hứa Ấu Diên không có thẻ thông hành nên không được vào chung cư, cô đỗ xe bên kia đường, đi bộ đến lối vào, nhập mật mã dành cho người thân.

Không biết Thời Duyệt sẽ có biểu cảm thế nào khi thấy cô bất ngờ đến chơi.

Hứa Ấu Diên cầm một món quà trên tay, không phải quà năm mới, là quà nhất định phải tặng trong đêm nay. Cô tin rằng Thời Duyệt nhìn thấy sẽ rất thích.

Dù gió tuyết có lớn hơn, trong lòng Hứa Ấu Diên vẫn nóng.

"Ù" một tiếng, mật mã vô hiệu.

Hứa Ấu Diên: "Hả?"

Hứa Ấu Diên không biết, hóa ra mật mã dành cho người thân bị giới hạn về thời gian, chuỗi mật mã cô lấy từ Thời Dã đã không thể mở cửa chung cư.

Không muốn đóng phim thần tượng, cũng không cần bắt tôi phải đóng băng chứ?!

Phim thần tượng lập tức biến thành phim bi kịch, Hứa Ấu Diên gọi điện thoại cho Thời Duyệt, Thời Duyệt không nhận...

Hứa Ấu Diên: "??"

Chú bảo vệ nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Ấu Diên bằng ánh mắt cảnh giác, Hứa Ấu Diên tự ôm chặt chính mình, rét run.