Đi tắm thôi.

.

Hứa Ấu Diên cầm điều khiển từ xa tùy tiện đổi kênh, có thể thấy Thời Duyệt bình thường không xem tivi nhiều, các kênh trả phí đều chưa từng được mở. Đứa bé này bình thường đều dành phần lớn thời gian ở nhà vùi mình trong phòng làm việc.

Hứa Nghị Thụ đứng bên cửa sổ nhìn ra con sông phía xa, nhìn những chiếc du thuyền và tàu tư nhân, tâm trạng rất tốt.

Chuông cửa vang lên, Thời Duyệt nhờ Hứa Ấu Diên mở cửa giúp, hẳn là chị Thời Dã đã đến.

Hứa Ấu Diên mở cửa, Thời Dã nhìn thấy cô, cười một cách bỉ ổi.

Hứa Ấu Diên: "Đức hạnh."

"Tiểu Duyệt đâu? Chà, thơm quá, nó đang nấu cơm hả? Hôm nay bố con cậu có lộc ăn rồi, Tiểu Duyệt nấu ăn siêu lắm." Thời Dã vào nhà, nhìn thấy Hứa Nghị Thụ liền gọi to một tiếng bác, hai bác cháu đã lâu không gặp, ngồi xuống cùng nhau thoải mái tâm sự.

Hứa Ấu Diên bước đến trước cửa phòng bếp, thấy trên bàn chuẩn bị đã bày sẵn mấy chiếc đĩa có đậy nắp giữ nhiệt, hẳn là các món đã làm xong.

Hứa Ấu Diên lén lút đi đến mở một đĩa, là hai hàng đùi gà cuộn nhìn rất ngon. Lớp da đã nướng thành màu đỏ tương có vẻ rất giòn rất vừa miệng, còn gì tuyệt hơn là phần xương đùi đã được thay thế bởi trứng muối vàng óng, chỉ khiến người ta càng muốn ăn.

"Đây là món gì? Nhìn thích quá." Hứa Ấu Diên tò mò hỏi.

Thời Duyệt đeo tạp dề cầm xẻng đứng trước bốn cái bếp, tay nghề điêu luyện: "Đùi gà xá xíu cuộn trứng muối, món tủ của em. Chị đói rồi à?"

"Vẫn ổn, chỉ là nhìn có vẻ rất ngon."

Thời Duyệt lấy một đôi đũa, gắp một miếng, đưa đến bên miệng Hứa Ấu Diên qua bàn chuẩn bị: "Muốn ăn thì ăn đi, em đặc biệt phê chuẩn."

Miếng trứng muối trong đùi gà cuộn hơi lung lay, Hứa Ấu Diên vốn muốn đưa tay nhận đôi đũa, nhưng đồ ăn trên đầu đũa của Thời Duyệt như sắp rơi xuống, khiến cô không biết phải làm sao.

"Nào." Thời Duyệt hoàn toàn không thể đợi nữa.

Hứa Ấu Diên trừng mắt nhìn em, vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai để không dính vào miệng hay đồ ăn, sau đó nghiêng người về phía trước, từ từ lại gần, hé môi chuẩn bị nhận món ăn được Thời Duyệt đút.

Đáng yêu.

Tim Thời Duyệt đập thình thịch, ở khoảng cách gần, Thời Duyệt phát hiện làn da của Hứa Ấu Diên thật ra vẫn rất đẹp, khóe mắt có vết chân chim rất nhỏ không quá ảnh hưởng, chỉ khi cười lên mới có cảm giác tồn tại, ở khoảng cách gần thế này cũng không nhìn rõ.

Cô nhận ra cách trang điểm của Hứa Ấu Diên hôm nay có cất giấu ý đồ.

Thời Duyệt vẫn nhớ hai ngày trước mình xem được bài hướng dẫn của một beauty blogger, tên là Cách trang điểm cho mối tình đầu ngày hẹn hò. Dùng chì kẻ mày màu xám tự nhiên nhất để tô đậm lông mày, sau đó dùng bút lông mảnh dạng lỏng vẽ vài nét nhỏ, tưởng như lộn xộn, nhưng thật ra đều được sắp xếp có chủ ý, mang lại cảm giác về một thiếu nữ ngây thơ không rõ sự đời. Mắt cũng dùng màu nâu tô đậm đường viền, lại chải mascara làm dài và cong mi, đôi mắt đã qua trang điểm lại như tự nhiên hoàn toàn.

Hơn nữa màu son của Hứa Ấu Diên hôm nay, là vị vua vạn năm đều hết hàng của hãng N, màu 039 mối tình đầu, nhìn rất muốn hôn.

Thời Duyệt căn bản không có cách nào dời mắt khỏi đôi môi của Hứa Ấu Diên đang đến gần đôi đũa mình cầm...

"Hôm nay ăn món gì ấy!"

Thời Dã đột nhiên từ trên trời rơi xuống chui vào phòng bếp, kêu to một tiếng như phát loa, Thời Duyệt run tay, cuối cùng miếng đùi gà cuộn rơi xuống mặt bàn.

Hứa Ấu Diên nhanh chóng ngồi thẳng dậy, giả vờ tự nhiên mở từng nắp giữ ấm, nhận xét về bữa ăn tối nay cùng Thời Dã. Hứa Ấu Diên ở bên này tấm tắc khen ngon, Thời Dã lại lén liếc nhìn em gái.

Thời Duyệt tỏ vẻ ghét bỏ nhìn chị gái, thật ra Thời Dã cũng tự biết xấu hổ.

Nhưng sao Thời Dã có thể biết được hai vị này tiến triển nhanh như vậy? Nếu biết hai đứa đang ngọt ngào đút cho nhau ăn trong bếp, có mười con trâu kéo vào cô cũng không vào.

Hai mươi phút sau, món ăn cuối cùng đã xong, lên bàn.

Hai đĩa rau trộn được dọn lên sớm nhất, món kho gồm vịt nấu bốn kiểu và đùi gà xá xíu cuộn trứng muối, từng món nóng hổi được dọn lên, gân bò hầm, canh chua cá và cua lông nướng muối.

Vẫn chưa hết, Thời Duyệt quay lại với hai món chay, canh rau mầm và măng tây sốt tỏi.

Hứa Ấu Diên còn chưa kịp ngạc nhiên, Thời Duyệt lại nói món chính sẽ xong ngay, đợi thêm hai phút nữa.

"Vẫn còn món chính?" Hứa Nghị Thụ vội nói, "Tiểu Thời à, đừng bận rộn nữa, đủ ăn rồi. Cả một bàn lớn thế này cũng không ăn hết."

"Đúng thế, Thời Duyệt đừng vất vả nữa." Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy nhiều món thế này thật sự hơi cường điệu.

Thời Duyệt cười: "Không sao đâu ạ, cháu đã làm rồi, bây giờ múc ra là có thể ăn."

Ngày Hứa Nghị Thụ phải vào viện, Thời Duyệt cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bữa tiệc này trong đầu.

Lên sẵn thực đơn, chuẩn bị những nguyên liệu tốt nhất. Món kho đã được làm từ đêm hôm trước, được ngâm ướp cả đêm cho ngấm gia vị ngon lành rồi cất trong hộp bảo quản tươi mới. Hôm nay cô dậy rất sớm, hầm gân bò trước khi ra ngoài, đến công ty giải quyết vài việc chỉ mình mới có thể làm rồi về nhà sớm. Sau đó cuộn đùi gà, đặt vào lò nướng, ra ngoài mua chút hoa quả, tiện đường đến gần bệnh viện, chờ đón hai bố con về nhà.

Thông minh như Thời Duyệt sao có thể không nhận ra, ngày đó ở bệnh viện sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, Hứa Nghị Thụ hỏi này hỏi nọ, nghe ngóng chuyện riêng của cô, dường như rất hài lòng về cô, rõ ràng chính là muốn tác hợp cô với Hứa Ấu Diên.

Đã được bác nâng đỡ như vậy, Thời Duyệt không gặt hái được gì thì thật có lỗi với bác.

Hôm nay Thời Duyệt thật sự muốn khoe khoang, muốn thể hiện thật tốt trước mặt Hứa Ấu Diên và bố chị, để hai bố con thấy kỹ năng bếp núc tiềm ẩn xuất sắc của mình, hơn nữa còn để hai bố con họ Hứa nhận ra mình là đối tượng kết giao chất lượng cao hiếm có, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Mỗi người một bát mì tự làm thêm ba nguyên liệu, Thời Duyệt bưng lên như một cơn gió: "Ăn được rồi, ăn xong còn có món tráng miệng, món tráng miệng bí mật của nhà cháu, chè trôi nước rượu hoa quế, tuyệt đối ngon miệng."

"Tiểu Thời à." Nhìn một bàn đầy món ngon, nụ cười trên mặt Hứa Nghị Thụ không tắt được một giây, ông tò mò hỏi Thời Duyệt, "Bình thường cháu đều tự nấu cơm sao? Nhiều món thế này lại chỉ làm một lát đã xong."

"Bình thường cháu không làm, không có thời gian." Thời Duyệt rất thật thà, "Nhưng cháu rất thích xuống bếp, cơm mình tự nấu vẫn có cảm giác gia đình hơn, nên nếu có thời gian cháu sẽ luôn nghĩ đến. Mấy món này cháu đều chuẩn bị từ trước, rau trộn và thịt hầm cần thời gian đều phải làm từ sớm, nếu không thật sự không làm nổi trong bốn mươi phút."

Hứa Nghị Thụ: "Chuẩn bị từ trước?"

Thời Duyệt: "Vâng, cháu sợ Ấu Diên khách sáo với cháu, nếu không đến cháu cũng có thể lấy cớ nói đã làm đồ ăn, không có ai ăn thì lãng phí."

Hứa Nghị Thụ cười ha hả, khen Thời Duyệt thông minh. Hứa Ấu Diên ngồi một bên im lặng nhìn Lão Hứa, buồn cười như vậy? Cười có ích gì? Hơn nữa vậy là thông minh? Rõ ràng là bụng toàn ý đồ xấu.

"Bác, đây ạ, bác ăn thử xem." Thời Duyệt gắp cua vào trong bát Hứa Nghị Thụ, "Không biết khẩu vị của bác nên không cho cay, bác xem món nào vừa miệng món nào chưa được, cho cháu ý kiến, cháu cũng tiện sửa."

Hứa Nghị Thụ nói cô đừng khách sáo, tự ông lấy được.

Lớp giấy bạc được bóc ra lấy sạch những hạt muối thô trên cua nướng, không cần chấm, trực tiếp ăn có thể thưởng thức được mùi vị thơm ngon nhất. Hiện tại đang đúng mùa cua, Hứa Nghị Thụ cắn một miếng liền nếm được gạch cua, mùi vị thơm ngon, cực kì thỏa mãn.

Thịt cá vàng óng, nước canh chua chua thanh thanh, vừa vào miệng liền mở ra toàn bộ cảm giác thèm ăn. Hứa Nghị Thụ vừa ăn vừa khen, khen không dứt miệng, thậm chí cảm thán:

"Món canh chua cá này có mùi vị đặc biệt của quê nhà chúng ta, thật là hoài niệm."

Thời Duyệt nói: "Dưa chua bên trong đúng là đặc sản từ quê mình, còn là bác gửi đến đấy ạ."

"Hả? Bác gửi đến?"

"Vâng, Ấu Diên nói chị ấy không ăn hết được đặc sản bác gửi lên, nên chia một ít cho cháu."

Hứa Nghị Thụ tưởng mình mất trí nhớ: "Đâu có nhỉ, bác cũng không biết mua dưa chua ở đâu."

Thời Duyệt đang nói đến ngày mình hiểu lầm Đào Tiểu Ngữ và Hứa Ấu Diên, sau đó Hứa Ấu Diên mượn cớ đến nhà mình. Cô đã sớm đoán được ý đồ của Hứa Ấu Diên, đúng lúc có thể xác minh.

Hứa Ấu Diên vội vàng xen vào: "A là cô của con gửi lên hộ bố, bố đúng là hơi đãng trí rồi."

Hứa Nghị Thụ vẫn đang cố gắng nhớ lại, Thời Duyệt cảm thấy thỏa mãn, hòa giải:

"Về sau bác muốn ăn thì cứ nói với cháu rồi đến đây đi ạ, cháu làm cho bác."

Hứa Nghị Thụ hết lời khen ngợi canh chua cá, càng ăn càng xúc động. Ông tháo kính xuống, lau giọt nước mắt không kìm lòng nổi, cười nói: "Từ khi mẹ của Ấu Diên qua đời, đã rất lâu bác chưa được ăn một món ngon thế này. Tiểu Thời chê cười rồi, chê cười...càng già càng thích nghĩ nhiều. Đừng để ý đến bác nữa, mấy đứa ăn đi."

Hứa Ấu Diên rút mấy tờ giấy đưa cho bố, đau lòng nhìn bố.

Thời Duyệt chuyển ánh mắt sang Thời Dã, Thời Dã hiểu đã đến lúc mình tỏa sáng.

Thời Dã nhanh chóng mở chủ đề, bắt đầu kể lại những chuyện của mình và Hứa Ấu Diên thời cấp ba, kể mình luôn chạy đến nhà họ Hứa chơi, đôi khi chơi quên lối về, cũng quên nhìn điện thoại, mỗi khi mẹ cô không tìm thấy sẽ bảo Thời Duyệt tan học tiện đường đến nhà họ Hứa gọi chị về nhà.

"Đúng đúng đúng, bác nhớ rồi." Hứa Nghị Thụ bình ổn cảm xúc lại, tiếp lời Thời Dã, "Khi đó bé Thời Duyệt đã rất ngoan, đeo cặp sách to đùng, hỏi mẹ của Ấu Diên là chị gái có ở đây không, sau đó đứng ngoài cửa chờ."

Thời Dã: "Không phải cháu khoe khoang, em cháu từ nhỏ đã thật sự hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với các bạn cùng lứa."

Hứa Nghị Thụ: "Đúng đúng đúng, thật sự còn người lớn còn đáng tin hơn một chị lớn hơn hai mươi. Lần này bác ngất xỉu nếu không gặp được Thời Duyệt, thì không tưởng tượng nổi kết quả sẽ thế nào. Bác thấy còn trưởng thành hơn con gái bác, con gái bác đã hơn ba mươi, đừng nói là làm cả bàn đồ ăn thế này, ngay cả nấu một món ăn tử tế cũng làm khó con bé muốn chết."

Hứa Ấu Diên không muốn nói, nghe hai vị kia khen đi khen lại Thời Duyệt, khen lung tung thì thôi, sao còn phải diss mình?

"Bố này, con gái của bố vẫn đang ngồi đây, có phải nên khiêm tốn một chút không?" Hứa Ấu Diên kháng nghị.

Thời Duyệt nói tiếp: "Trước em còn tưởng chị nói không biết nấu ăn là vì khiêm tốn, hóa ra là không biết thật."

Hứa Ấu Diên hắng giọng: "Dù không biết nấu ăn, ăn đồ ăn bên ngoài cũng lớn được bằng ngần này rồi."

Hứa Nghị Thụ ngừng lại khẽ cười, chuyển chủ đề bắt đầu khen Hứa Ấu Diên:

"Ấu Diên của chúng ta à, từ bé đã chỉ quan tâm đến chơi game, ngoài chơi game thì còn vẽ vời, truyện tranh rồi đĩa game bày khắp nơi trong phòng ngủ, mẹ con bé muốn vào phòng dọn dẹp cũng không có chỗ đặt chân. Trước kia bác không hiểu, chỉ thấy con bé ham chơi, sau này mới phát hiện con bé có năng khiếu khác hẳn người thường ở lĩnh vực game, người trong nhà đều rất ủng hộ. Sau đó Ấu Diên đạt được thành tựu, mọi người đều thấy rõ, tuy rằng cũng có mấy lời đồn..."

Thời Duyệt nói: "Cháu học ở nước ngoài, nhưng vẫn luôn chú ý đến công việc của Ấu Diên. Cháu tin là với tính cách của chị ấy, chị ấy sẽ không làm chuyện phạm pháp vô kỷ cương như thế."

Hứa Nghị Thụ nói: "Đúng vậy, Ấu Diên của chúng ta không phải loại người đấy. Con bé luôn thành thục và thận trọng, bản lĩnh nghề nghiệp hơi mạnh mẽ, nhưng đã biết Ấu Diên thì sẽ hiểu con bé là một người có tâm hồn trong sáng và yêu đời."

Hứa Ấu Diên được bố khen có chút thẹn thùng, hai chị em Thời Dã và Thời Duyệt gật đầu đồng ý tới tấp.

Hứa Nghị Thụ bên này vừa khen Hứa Ấu Diên xong, Thời Dã bên kia cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt nói em gái mình giỏi như thế nào, đừng thấy em còn ít tuổi, thật ra từ nhỏ đến lớn đều là người nổi tiếng nhất trong nhà, mười ba tuổi đã có hàng đống bằng sáng chế, còn bán được không ít tiền. Hiện giờ nền tảng kinh tế còn hơi yếu, nhưng chỉ cần cho em thời gian, em nhất định có thể khiến người ta nhìn với ánh mắt khác xưa.

Hứa Nghị Thụ không biết Thời Duyệt che giấu tình hình thật của nhà mình, nghe Thời Dã nói như vậy, lại nhìn căn hộ tốt thế này ở khu Nam Giang ONE, vậy mà vẫn nói hơi yếu, chị em nhà họ Thời thật khiêm tốn.

Hứa Nghị Thụ và Thời Dã bác một câu cháu một câu không ngừng khoe cục cưng nhà mình, sau đó chuyển chủ đề, bắt đầu khen nhau. Cả bàn đồ ăn chỉ có Hứa Ấu Diên vùi đầu vất vả ăn, cũng ăn được nhiều nhất.

Từ đầu đến cuối Thời Duyệt đều dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn chị, nhất là khi Hứa Nghị Thụ mắng chị, Thời Duyệt như nghe được tin tức chấn động, nhướng một bên mày, nhìn bé lợn con mình dày công nuôi nấng, chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hứa Ấu Diên.

Có điều Hứa Ấu Diên biết không khuyên được Hứa Nghị Thụ liền không khuyên nữa, bố nói gì cũng sẽ không tiếp lời. Hơn nữa hôm nay gọi Thời Dã đến cũng mang lại hiệu quả hết sức rõ ràng, sợ lúng túng nên gọi cô ấy đến điều tiết bầu không khí, kết quả là bầu không khí thật sự sôi nổi.

Để mấy người kia ồn ào, Hứa Ấu Diên cam tâm làm một bé lợn con yên lặng, cái gì cũng không cần, chỉ tập trung ăn uống.

Bữa ăn kéo dài đến mười giờ tối, Hứa Ấu Diên không đứng dậy nổi. Thời Duyệt muốn dọn dẹp, Hứa Nghị Thụ nói Hứa Ấu Diên qua giúp. Hứa Ấu Diên di chuyển chậm chạp như một con cương thi, Thời Duyệt cười nói với chị:

"Ra sô pha ngồi một lát đi, hoặc đi lại một chút cho tiêu cơm, em tự làm được."

Hứa Ấu Diên khẽ nói: "Quá đà là bị nghi đang diễn đấy."

"Hả? Em vẫn luôn thế này, diễn lúc nào. Lẽ nào bình thường em không tốt với chị sao?"

Hứa Ấu Diên chậc một tiếng: "Saccharin."

Thời Duyệt hiếm khi không hiểu: "Em từng nghe nói đến drama queen, saccharin là gì?"

"Nấu ăn giỏi như thế mà không biết saccharin là gì à, đường, chất phụ gia tổng hợp không phải tự nhiên, rất ngọt."

"Ồ, chị đang nói loại đường kia hả, nói em diễn sâu rất ngọt hả."

Hứa Ấu Diên mím môi, không tiếp tục giải thích cùng em, mang bát đĩa cần rửa vào bếp.

Tìm một vòng quanh bếp không thấy máy rửa bát, Hứa Ấu Diên đang nghi hoặc, Thời Duyệt đã lại gần phía sau, đưa tay qua vai chị bấm một cái nút trên mặt tủ bếp kết hợp. Cửa tủ được mở ra, máy rửa bát tự động mở rộng theo khung ra ngoài.

Hứa Ấu Diên xếp tất cả bát đĩa lên giá, khung máy đưa tất cả trở về không gian cực lớn bên trong, nhiều bát đĩa như vậy vẫn có thể được rửa sạch cùng một lúc. Hệ thống tự động cảm ứng mực độ vấy mỡ, bộ phận phun nước hoạt động mà không phát ra tiếng động nào.

Hứa Ấu Diên: "Máy rửa bát to thế này, xem ra em thật sự rất thích xuống bếp."

Thời Duyệt nói: "Thật ra ở một mình cũng không muốn xuống bếp, em cũng thích gọi đồ ăn bên ngoài cho tiện. Chỉ khi chị em và chị đến em mới muốn vận động. Hơn nữa, đêm nay bố chị ở đâu? Bằng không ở nhà em luôn đi."

Thời Duyệt chưa từng thật sự đến nhà Hứa Ấu Diên. Có lẽ đã nghe Thời Dã kể, biết căn hộ Hứa Ấu Diên thuê chỉ dành cho một người ở, một giường, nếu bố chị đến sẽ không có chỗ ngủ.

Cũng không biết sao Hứa Nghị Thụ đủ thính, ngồi ở phòng khách cũng nghe thấy lời Thời Duyệt nói, vội đáp trước:

"Không cần không cần, bác đến chỗ của Ấu Diên là được. Ấu Diên, con ở lại đây tâm sự với Tiểu Thời nhiều hơn đi, muộn thế này rồi bố cũng nên đi."

Hứa Ấu Diên: "Hả? Bố chờ chút, con ở lại đây? Sao bố có thể tự tiện quyết định, con..."

Thời Dã đang đứng chéo với cửa phòng bếp, Thời Duyệt có thể nhìn thấy chị, Hứa Ấu Diên thì không. Thời Dã chớp mắt với Thời Duyệt như điên, Thời Duyệt lập tức hiểu ý, ngắt lời Hứa Ấu Diên:

"Chị ở đây không được sao, bác mới ra viện, đến khách sạn nhất định sẽ không thoải mái."

Hứa Ấu Diên nói: "Sao khách sạn có thể không thoải mái? Thoải mái hơn căn hộ dột nát của chị được không!"

"Ôi chao bố không thích ở khách sạn, lạnh lẽo lắm. Về nhà còn có A Song chơi cùng, bố thích ở nhà hơn." Hứa Nghị Thụ nói, "Hơn nữa không phải hai đứa trước kia nói chuyện rất nhiều sao? Lúc hai đứa ngủ cùng nhau..."

Nghe được ba tiếng "ngủ cùng nhau", Hứa Ấu Diên rốt cuộc xù lông, chỉ vào Hứa Nghị Thụ nói:

"Bố già rồi đừng nói lung tung! Ngủ cùng nhau bao giờ!"

Bị con gái đột nhiên nổi cáu, Hứa Nghị Thụ thoáng giật mình, nghi ngờ nói: "Không phải trước kia hai đứa từng ngủ cùng nhau rồi sao? Khi đó Thời Duyệt mới lớn bằng ngần này." Nói rồi đưa tay lên ngang ngực mình đo.

Người già dùng từ thật sự quá ác quá đáng sợ...

Ngay cả Thời Duyệt cũng không chịu nổi, quay người giả vờ bận rộn bên bồn rửa. Khuôn mặt của Hứa Ấu Diên đỏ bừng, một lúc lâu cũng không nói nên lời với Hứa Nghị Thụ. Thời Dã càng lúng túng không biết mình đang ở đâu.

Sợ Hứa Nghị Thụ lại nói ra câu nào đáng sợ hơn, Hứa Ấu Diên thành thật đưa chìa khóa nhà, muốn đi cùng bố xuống dưới gọi xe.

Thời Dã xung phong nhận việc muốn đưa bác đi, cuối cùng Hứa Ấu Diên cũng không cần ra khỏi cửa.

Hứa Nghị Thụ và Thời Dã ra ngoài đi giày, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên tiễn hai người đến cửa thang máy.

Thời Duyệt tươi cười chờ mong, Hứa Ấu Diên rũ mi mắt khoanh tay ôm ngực, cảm thấy bất lực "nếu đã rơi vào bẫy thì cũng lười vùng vẫy".

Sao cô có thể ngờ tối nay thay vì gọi được cứu binh, mình lại bị ba người bao vây chặn đánh.

"Ngủ, ngon." Trước khi đi, Thời Dã gian tà để lại hai tiếng này.

Hứa Ấu Diên không đổi sắc mặt bấm nút đóng cửa giúp cô ấy.

Sau khi tiễn phụ huynh, Hứa Ấu Diên đang định thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn Thời Duyệt vẫn đứng bên cạnh, thần kinh lại căng thẳng.

"Vậy, chị đi lấy quần áo." Hứa Ấu Diên nói.

"Lấy quần áo làm gì."

"Đến khách sạn."

"Ôi, kỳ quặc." Thời Duyệt hết sức không vui, "Cứ ở nhà của em, tầng trên tầng dưới đều có phòng để ở, chúng ta mỗi người một tầng được không?"

Vậy mà lại bị trẻ con dạy dỗ, Hứa Ấu Diên là khách cũng không thể bất lịch sự. Hơn nữa cô phát hiện không thể cứng rắn khi đối phó với Thời Duyệt, dùng các biện pháp lấy nhu thắng cương khác mới có hiệu quả.

"Vậy, đêm nay làm phiền rồi."

Quả nhiên khi Hứa Ấu Diên thỏa hiệp, biểu cảm của Thời Duyệt thay đổi rất phong phú, thậm chí có thể thấp thoáng nhìn thấy một chút thẹn thùng.

"Vậy, về nhà đi." Thời Duyệt nghiêng đầu, hé môi.

Thật sự hơi hơi đáng yêu...

Hứa Ấu Diên ước gì lúc này đang ở trong trò chơi, có thể lập tức ghi màn hình, rất muốn lưu lại khoảnh khắc này của Thời Duyệt.

Hai người lần lượt vào nhà, phòng khách yên tĩnh đã không còn mùi đồ ăn, thay vào đó là mùi nước hoa Thời Duyệt thường dùng.

"Em rất thích loại nước hoa này nhỉ."

"Ừ, vất vả lắm mới tìm được mùi mình thích nên sẽ luôn dùng, không có hứng với những loại khác." Thời Duyệt bỗng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Hứa Ấu Diên, "Đi tắm thôi."

Hứa Ấu Diên lùi về sau một bước: "..."

"Chị đừng hiểu lầm, em nói là đi tắm thật. Chúng ta đi tắm, xoa dịu mệt nhọc, đảm bảo chị có thể ngủ ngon giấc. Đợi một lát, em đi chỉnh nhiệt độ nước."

Thời Duyệt đi đến bức tường chịu lực, bấm "tít tít" lên một bảng điều khiển, "Nước 45 độ được không? Hình như chị thích nước nóng hơn."

"Ừ được, cảm ơn."

"Vậy là được rồi, nóng hơn em không chịu nổi."

Hứa Ấu Diên nghĩ nhà Thời Duyệt rất rộng, bồn tắm chắc chắn cũng không nhỏ. Chỉ là lời này của Thời Duyệt có ý gì? Là muốn tắm cùng nhau sao?

Nếu Hứa Ấu Diên là mèo, lúc này hai tai nhất định đã bay ngược ra sau.

"Được rồi, em đi lấy áo tắm. Ừm, chị muốn liền thân hay hai mảnh?"

"Còn có nhiều lựa chọn như vậy? Em làm gì mà có nhiều áo tắm trong nhà thế?"

"Bơi đó, nhà em có bể bơi. Vậy em lấy hai mảnh. Chờ em một lát."

Thời Duyệt vào thang máy lên tầng, đi rất nhanh, sợ Hứa Ấu Diên đợi cô mấy phút sẽ chán.

Hứa Ấu Diên đang định đi xem cảnh đêm, thoáng cái Thời Duyệt đã trở lại.

"Đây, đi thay đi."

"Nhanh vậy?" Khi Hứa Ấu Diên vào phòng ngủ thay áo tắm rồi trở lại, Thời Duyệt cũng đã thay xong. Áo tắm của Thời Duyệt cũng là hai mảnh, giống một bộ đồ thể thao, càng tôn lên dáng người cân đối của em.

Hứa Ấu Diên phát hiện Thời Duyệt lại có thể có cơ bụng, lần trước bơi cùng nhau vẫn chưa thấy, giờ đây đã có bốn múi nho nhỏ thấp thoáng.

Thời Duyệt phát hiện Hứa Ấu Diên đang nhìn gì, hết sức tự tin hào phóng khoe dáng, còn sờ lên cơ bụng mà Hứa Ấu Diên đang dán mắt vào:

"Thế nào, hâm mộ không, kết quả của một tiếng tập mỗi ngày dù bận rộn thế nào. Hứa Ấu Diên, bụng mỡ của chị vẫn ở đấy đúng không."

Hứa Ấu Diên vô thức che bụng, thật ra mấy tháng nay nếu không có việc gì cô vẫn luôn đắm mình trong phòng gym, phần thịt mềm trên bụng đã săn chắc hơn rất nhiều, đương nhiên vẫn chưa đạt đến trạng thái giống như có cơ bụng.

Thế nhưng trước lời trêu chọc của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên sao có thể chịu để em bắt nạt, cô hít sâu một hơi nói: "Ai chẳng có cơ bụng! Nhìn đi!"

Khi cô hít vào, bụng cũng hóp lại, thật sự có đường nét thấp thoáng hiện ra.

Thời Duyệt lại gần nhéo mũi chị, Hứa Ấu Diên không thở được, chỉ có thể dùng miệng, lập tức bị phá lực, bụng thịt lại bắn ra ngoài.

Thời Duyệt cười như bị điên, Hứa Ấu Diên mờ mịt tự hỏi ba câu, đây là ai tôi là đâu tại sao tôi bị con quỷ nhỏ này dẫn dắt?

Thời Duyệt mở ngăn kéo, gọi Hứa Ấu Diên đến chọn bom tắm.

Hứa Ấu Diên nhìn một ngăn kéo đầy những quả bom tắm sặc sỡ đáng yêu, lén nhìn Thời Duyệt --- quả nhiên vẫn là con gái mới lớn, thích mấy thứ mơ mộng.

"Chị thế nào cũng được." Hứa Ấu Diên nói.

"Vậy em chọn hoa anh đào." Thời Duyệt hào hứng, "Đây là kho báu của em, cả thế giới chỉ có giới hạn một nghìn quả, em canh lâu lắm mới cướp được đấy?"

"Quý vậy sao? Vậy em giữ lại đi."

Thời Duyệt: "..." Thật sự muốn ném bom tắm làm nổ tung cái đầu thối không biết lãng mạn của Hứa Ấu Diên.