Tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn chưa?

.

Xem bí kíp du lịch cả đêm, Hứa Ấu Diên liệt kê được bốn địa điểm.

Phong cảnh tương đối đẹp, có khu vui chơi quy mô cực lớn, văn hóa lịch sử phong phú và khách sạn bên biển hợp để ngây người.

Thật ra khi xem bí kíp du lịch, cô đã nhìn thấy hình ảnh từ hành trình lên sao Kim của Deep Space 3X.

Ở trên sao Kim, ngắm mặt trời mọc, không có tầng khí quyển bảo vệ, một hành tinh chìm trong sự hoang sơ và tràn đầy những nguy hiểm đến từ sâu thẳm trong không gian, là trải nghiệm tuyệt đối không thể có được ở Trái Đất. Cô rất muốn rất muốn đi, nhưng tài chính không đủ, chỉ có thể tạm gác nguyện vọng này lại.

Hơn nữa, chuyến du lịch lần này phải tuyệt đối dựa theo sở thích của Thời Duyệt.

Sau khi vạch ra bốn kế hoạch du lịch, Hứa Ấu Diên đứng dậy muốn vào phòng vệ sinh giải quyết rồi đi ngủ.

Lúc đứng lên, một cơn chóng mặt hoa mắt chợt kéo đến, cô thầm than không ổn, tay khẽ chống xuống, vừa vặn chống lên bàn. Tầm nhìn khẽ rung lên, Hứa Ấu Diên thoáng chốc ngã về ghế, cảm giác chóng mặt hồi lâu từ từ biến mất, có thể nhìn rõ mọi thứ trở lại.

May mắn là cô chóng mặt khi đang ở bên cạnh bàn, nếu chỉ cần đi thêm vài bước, sợ là đã ngã nhào xuống đất.

Thật sự sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Tim đập thình thịch, Hứa Ấu Diên không dám đứng dậy ngay, cô ngồi trên ghế một lúc lâu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Cô không biết có nên gọi cấp cứu hay không, giờ phút này cô cảm thấy cực kì không ổn. Nhắm mắt lại, trời đất vẫn quay cuồng, tiếng tim đập vang dội cả thế giới.

A Song đứng ở nơi không xa nhìn cô, dường như phát hiện cô không ổn, từ từ lại gần, cái mũi ẩm ẩm lành lạnh cọ cọ trên mu bàn tay cô.

Hứa Ấu Diên từ từ tỉnh lại, xoa đầu A Song: "Chị không sao..."

Đương nhiên A Song không trả lời cô, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Nhìn đôi mắt long lanh màu đen của A Song, Hứa Ấu Diên biết, dù A Song quan tâm cô đến mức nào, thú cưng vẫn chỉ là thú cưng, có thể làm bạn, nhưng không thể thật sự chăm sóc.

Hứa Ấu Diên chợt nhớ đến lời bố nói, tuổi càng lớn càng cần có một người bạn ở bên mình.

Ngồi trên ghế một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy bình thường trở lại, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, Hứa Ấu Diên rót một cốc nước nóng cho mình.

Sau khi uống nước, nhìn căn hộ nhỏ bé trống trải, ánh nắng sớm chiếu vào qua cửa sổ dán đầy băng dính, Hứa Ấu Diên nhận ra mình quả thật có chút khổ sở.

Không thể tiếp tục thức đêm nữa, nếu có ngày đột nhiên chết ở đây, có lẽ nhiều ngày sau cũng không ai phát hiện ra. Đến lúc đó không chỉ chủ nhà bị liên lụy, đến khi bố cô tới nhận xác, phải nhìn thấy cảnh tượng kia, xót biết bao.

Hứa Ấu Diên lập tức quyết định, từ nay về sau phải đi ngủ trước mười hai giờ, tuyệt đối không được thức đêm, tránh nguy cơ đột tử.

Ngủ đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại, ba giờ chiều có một cuộc họp, khi Hứa Ấu Diên đang chuẩn bị tài liệu họp, lời mời trò chuyện video của Hứa Nghị Thụ được gửi đến.

Việc trong tay vẫn chưa từng dừng lại, Hứa Ấu Diên vừa làm việc vừa nói chuyện cùng bố. Đúng như cô đoán, Hứa Nghị Thụ lòng vòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhắc đến vấn đề tình cảm của cô, lại muốn cô nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn.

"Ôi chao!!! Bố, bố không có ý định kết thúc hả?" Hứa Ấu Diên bất lực.

"Không phải vì bố lo lắng cho con sao, còn chê bố phiền, bố chỉ có một mình con, bố không lo cho con thì lo cho ai đây? Chính con cũng không tích cực chút nào, luôn để bố phải nói. Nếu mẹ con còn ở đây, vấn đề này đã là mẹ con nhắc con rồi..."

Hứa Nghị Thụ lại có thể nhắc đến mẹ của Hứa Ấu Diên, xem ra ông đã dần dần vượt qua nỗi đau mất vợ, thay vào đó đặt tất cả sức lực vào kế hoạch cuộc đời của con gái.

Mặc dù trước kia làm nghiên cứu khoa học, nhưng Hứa Nghị Thụ vẫn là người sinh ra từ những năm 70 của thế kỷ trước, vừa vặn bắt kịp thời đại internet thay đổi thế giới. Khác với thế hệ ông bà nội, Hứa Nghị Thụ rất nghiêm túc khi làm khoa học, nhưng ở đời thường, ông vẫn là một người đàn ông có tư tưởng cởi mở thấy gì nói đó, chuyện nhà chuyện cửa cũng không hề ngại.

"Ai nói là con không tích cực?"

Hứa Nghị Thụ ở bên kia vẫn đang trách móc Hứa Ấu Diên không ngớt, Hứa Ấu Diên chợt nói một câu ngắt lời bố.

"Con tích cực thế nào..." Hứa Nghị Thụ nói được một nửa, bỗng nhận ra điều gì, "Con gái, con nói vậy là có ý gì? Lẽ nào con...có bạn gái mới?"

"Con đã nói với bố rồi, hoàn cảnh hiện tại của con không tiện tìm bạn gái, chỉ là con cũng không nhàn rỗi đâu nha, đúng là con đang tìm."

"Không phải nói bừa để dỗ bố con đấy chứ?"

Bị bố nghi bóng nghi gió, Hứa Ấu Diên bật cười: "Đến mức đấy? Con đâu có ăn no rỗi việc lôi chuyện đấy ra chỉ để làm bố vui."

"Vậy cho bố xem thử ảnh của đối phương."

"Còn chưa xem bát tự, bố đòi xem ảnh gì? Bố, không phải bố đang quá sốt ruột rồi đấy chứ? Đợi con xác định lại rồi sẽ nói với bố được không?"

"Không cho bố xem ảnh có nghĩa là con vẫn đang nói dối bố."

"...thôi được, con sẽ cho bố xem sau, con còn phải họp, cúp đây ạ."

Hứa Ấu Diên hết sức tuyệt tình tắt video, điện thoại của Hứa Nghị Thụ tối sầm. "Chậc" một tiếng, Hứa Nghị Thụ tháo kính lão xuống, chép miệng, lấy một tấm thiệp cưới đỏ chót ra ---

Nhóc con muốn nói dối để qua ải, cũng không sợ bố đây đuổi đánh đến thẳng bên đấy cho không kịp trở tay hả!

Hứa Nghị Thụ thật sự sẽ đến thành phố Hứa Ấu Diên sống một chuyến, con của một người bạn cũ kết hôn, thiệp cưới đã gửi tới đây, mời ông đến dự lễ cưới.

Ông biết nơi con gái thuê hiện tại tương đối nhỏ, đến bên kia chắc chắn không thể ở nhà con gái, nên đã đặt khách sạn ở ngoài cho mình, sau khi uống rượu mừng xong đến nói với con gái một tiếng là được, cũng không cần làm phiền con bé. Công việc vẫn quan trọng hơn, không được để con bé phân tâm.

Hứa Nghị Thụ mua vé xe, lên đường, sau khi đến nơi, bạn cũ tới đón ông về nhà mình ở mấy ngày, sau đó cùng đến dự tiệc cưới.

**

Thời Duyệt đến công ty, mở một chồng thư và tài liệu trên bàn, trong đó có một tấm thiệp cưới.

Cô giáo có mối quan hệ tốt nhất với cô thời cấp ba cuối cùng cũng kết hôn, mấy năm nay hai người vẫn giữ liên lạc, biết Thời Duyệt muốn về nước phát triển, cô giáo gửi thiệp cưới, mời Thời Duyệt đến tham dự hôn lễ của mình.

Thời Duyệt mở nhật biểu, thật ra công việc gần đây được sắp xếp rất kín, Hứa Ấu Diên muốn đưa cô đi chơi, vẫn chưa quyết được ngày, lúc này lại được gửi thiệp cưới, Thời Duyệt sợ mọi việc sẽ lẫn vào nhau.

Gửi Wechat cho Hứa Ấu Diên, nếu trực tiếp hỏi chuyện đi chơi thì có vẻ gấp như khỉ, Thời Duyệt quanh co lòng vòng nói dạo này bận bịu làm việc đến nỗi hai mắt mờ đi, thị lực nhanh chóng suy giảm, muốn tìm một nơi non xanh nước biếc hít thở không khí trong lành, nghỉ ngơi một chút.

Hơn mười phút sau, Hứa Ấu Diên trả lời cô bằng một bức ảnh, là một danh sách viết tay, trên bảng là bốn địa điểm và những điểm đặc sắc của từng nơi.

Hứa Ấu Diên gửi tin nhắn thoại: "Chị đã chọn ra những địa điểm để đi chơi rồi, em xem muốn đi nơi nào, em quyết định rồi chị sẽ đặt vé xe và phòng khách sạn. Đúng rồi, vẻ ngoài Yêu Nhền Nhện bán được bốn mươi nghìn, chị đã gửi vào tài khoản của em, nhớ kiểm tra."

"Tại sao phải chuyển cho em, coi như là phí đi chơi được không."

"Chuyện nào ra chuyện đấy, chị muốn mời em đi chơi, chị phải chịu trách nhiệm toàn bộ hành trình. Đừng nói nhiều, chọn nhanh chút."

Sao Hứa Ấu Diên có thể biết cách chiều người ta thế này? Thời Duyệt hoàn toàn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.

Nhưng ngoài vui vẻ, Thời Duyệt vẫn có chút mất tự nhiên.

Hứa Ấu Diên chắc chắn không biết cách chiều người ta như vậy ngay từ đầu, e là kỹ năng này đã không ngừng được mài giũa trong tình yêu cùng người khác.

Thời Duyệt âm thầm ghen một cái, có chút tùy ý nói: "Mặc kệ, nếu chị đã nói chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, chị chọn đi."

Trước sự ngang ngược đột ngột của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên vẫn rất tốt tính: "Được rồi, vậy chị chọn núi Hoàng Côn. Phong cảnh nơi đó không tệ, có thể cho em rửa mắt, hít thở không khí trong lành em muốn. Hơn nữa nghe nói khách sạn ở đó có suối nước nóng, ngâm suối nước nóng cũng có thể thư giãn. Được không?"

"Được."

"Được rồi, chị đặt khách sạn. Ngày kia thế nào? Vừa đúng cuối tuần. Chúng ta đi hai ngày một đêm."

Lễ cưới của cô giáo Thời Duyệt diễn ra vào ngày kia, thứ sáu, cô có thể để dành ba tiếng từ trưa đến chiều để đến tham dự. Tính như vậy có thể sắp xếp vừa vặn. Thứ bảy chủ nhật đi núi Hoàng Côn cùng Hứa Ấu Diên, thứ hai đến thành phố L, toàn bộ đều được xếp đủ, hết sức hoàn hảo.

"Được nha, vừa vặn không trùng với những việc khác của em, chị nói xem sao chị có thể sắp xếp được như vậy?"

Thời Duyệt ở bên này rất vui vẻ, Hứa Ấu Diên nói: "Chị đang xem khách sạn suối nước nóng ở núi Hoàng Côn, còn vừa đúng hai phòng, chị đặt ngay đây."

Khoan đã, Thời Duyệt ngẩn ngơ, hai phòng? Cô vô thức thốt lên: "Còn ai sẽ đi sao?"

"Hả? Bên chị không có ai, em muốn đưa bạn đi cùng à?" Hứa Ấu Diên trả lời.

Được rồi, Thời Duyệt đã hiểu, hai phòng không phải để cho người khác, mà dành cho hai người các cô.

Hai người, mỗi người một phòng.

Thời Duyệt không trả lời Hứa Ấu Diên, nhanh chóng vào trang web của khách sạn chị nói, ẩn danh đặt một phòng, rồi mới từ tốn trả lời:

"Không cần đâu, em cũng không có bạn nào đi cùng, chị đặt đi."

Hai phút sau Hứa Ấu Diên nhắn lại: "Khách sạn này cũng nổi quá, chốc lát đã được đặt hết rồi, bây giờ chỉ còn một phòng, còn là phòng một giường lớn...ừm..."

"Ồ, thật hả. Chắc là vì suối nước nóng rất hot vào mùa đông đấy, ngày kia đi nhưng bây giờ mới đặt phòng, chắc chắn là không đặt được. Em cũng không có vấn đề gì." Dù sao cũng không phải lần đầu tiên Thời Duyệt mặt dày, cô cũng không quan tâm, tiếp tục đắp mặt dày hơn.

"Vậy chị xem khách sạn khác."

Hứa Ấu Diên xem một vòng, không phải cơ sở vật chất không tốt thì là giá cả quá đắt, vượt quá túi tiền của cô, không còn nơi nào khác thích hợp hơn.

Tình hình hiện tại có vẻ hơi mập mờ, e là nếu nói với Thời Duyệt không còn khách sạn thích hợp, em sẽ cảm thấy mình đang lên kịch bản, làm thế là để hai người có thể ở chung phòng, còn là phòng một giường lớn.

Dù Hứa Ấu Diên có thể chắc chắn rằng Thời Duyệt sẽ không ghét ở chung, chỉ là trong tình huống này Hứa Ấu Diên như đang ám chỉ điều gì đó...

Để chứng minh mình vô tội, Hứa Ấu Diên gửi ảnh chụp màn hình trạng thái của tất cả các khách sạn cho Thời Duyệt, nói với em thật sự không còn nơi nào thích hợp hơn.

"Vậy phòng một giường lớn lúc nãy đi, không phải rất tốt sao." Thời Duyệt âm thầm vui mừng.

Một lúc lâu sau Hứa Ấu Diên mới nhắn lại một chữ "ừ", xem ra trong lòng có không ít băn khoăn.

Xác định được thời gian ở riêng cùng nhau, Thời Duyệt đặc biệt hăng hái, tâm trạng cũng rất tốt, đến quảng trường Bao La chọn cho mình một chiếc váy đẹp, định sẽ mặc đến tiệc cưới của cô giáo, lại tốn rất nhiều công sức chọn được một chiếc váy ngủ siêu ngắn siêu gợi cảm, muốn vạch rõ giới hạn với danh hiệu "oắt con", để Hứa Ấu Diên mở rộng tầm mắt, Thời Duyệt này rõ ràng là báu vật, không được mở miệng ra là quỷ nhỏ quỷ nhỏ cả ngày.

Ngày hôm đó khi Thời Duyệt đến khách sạn, A Thấu và mấy người bạn cấp ba khác đều đã có mặt, các bạn học cũ lâu ngày không gặp, ngồi cùng bàn nói chuyện rất hăng say, nói mình mua quà cưới gì cho cô giáo, cũng nói về tình hình phát triển gần đây, nói trong thành phố có cửa hàng hay buổi biểu diễn mới nào, mọi người thường đi chơi ở đâu...

Hứa Nghị Thụ và bạn cũ ngồi ở một bàn khác, nghe các thanh niên bàn bên trò chuyện xôn xao, hai bác già còn bảo nhau thật ghen tị, tuổi trẻ thật tốt.

Bạn cũ nói rốt cuộc con gái nhà mình cũng đi lấy chồng, trước kia khi chưa kết hôn thì luôn thúc giục, giờ đây thật sự lập gia đình lại cực kì không nỡ buông tay.

Bạn cũ ngân ngấn nước mắt, Hứa Nghị Thụ an ủi: "Con gái anh giờ có chỗ dựa là tốt rồi. Con gái tôi từ khi ly hôn vẫn luôn tập trung vào sự nghiệp, không biết khi nào mới có thể nghĩ đến chuyện kết hôn, ôi...sức khỏe của tôi cũng càng ngày càng kém, có trời mới biết sống được mấy năm nữa. Chỉ sợ khi tôi xuống tìm Đình Đình, Ấu Diên vẫn không có ai chăm sóc."

"Lão Hứa à, có một số việc cần suy nghĩ kỹ, có một số việc đừng ép buộc quá mức. Nghe tôi, tất cả cứ để các con tự quyết định, anh cũng đừng lo lắng quá, cũng giảm bớt gánh nặng cho con."

"Đúng, anh trai, anh nói rất đúng, tất cả đều ở trong rượu! Cạn ly!"

"Đươc! Cạn ly!"

Tiệc cưới còn chưa chính thức bắt đầu, hai ông bác già đã uống được mấy ly. Hứa Nghị Thụ nghe lời con gái đã lâu không uống lúc này được uống rượu mạnh, cảm giác khoan khoái dễ chịu quen thuộc ùa về.

Ở nhà một thời gian dài, không phải đọc sách xem báo thì cũng là ra ngoài đi câu cá, căn bản đều là một mình. Thật vất vả mới được gặp bạn cũ, một khi đã trò chuyện là không dừng được, ly rượu trong tay Hứa Nghị Thụ cũng được rót đầy hết lần này đến lần khác.

Đến khi MC lễ cưới lên sân khấu, Hứa Nghị Thụ và bạn cũ đã uống hết một chai rượu mạnh.

Thời Duyệt và A Thấu ngồi cạnh nhau, từ khi tiệc cưới bắt đầu cho đến khi cô dâu xuất hiện, bầu không khí đều rất tốt, nhưng không biết A Thấu đang làm gì, tay không rời khỏi điện thoại, luôn nhắn tin và gửi tin nhắn thoại Wechat như điên, lúc gửi tin nhắn thoại còn cúi đầu, kề sát vào mic, sợ bị người khác nghe thấy. Có lúc rất nhẹ nhàng nhưng cũng có lúc lại văng tục vài câu.

Thời Duyệt cũng không hỏi cô ấy, chụp ảnh cô dâu chú rể trên sân khấu, gửi cho Hứa Ấu Diên:

"Đám cưới của cô giáo em, thế nào? Đẹp không?"

Hứa Ấu Diên trả lời: "Cô giáo em?"

"Cô dâu ấy."

"Ừ, đẹp lắm."

Chỉ có ba chữ ngắn gọn, thật sự không giống phong cách của Hứa Áu Diên, trước kia dù thế nào Hứa Ấu Diên cũng sẽ gửi một emoji gấu trúc nhỏ đến để tỏ ra đáng yêu, không phải sao?

Thời Duyệt có chút hả hê, tiếp tục khen cô dâu: "Trước kia cô giáo em đã rất rất xinh đẹp rồi, hơn nữa tính cách tốt lắm nha, chưa bao giờ mắng ai, học sinh lớp em đều rất thích cô ấy."

Tin nhắn Wechat này được gửi đi, Hứa Ấu Diên vẫn chưa trả lời.

Sợ đùa quá trớn, Thời Duyệt lại gửi thêm một câu:

"Nhưng trừ một người."

Hai phút sau, Hứa Ấu Diên trả lời bằng một tin nhắn thoại: "Vừa nãy đi cho A Song ăn, cô giáo em đúng là rất đẹp, ngay cả chị nhìn cũng thấy thích."

Thời Duyệt "chậc chậc chậc" không ngừng, ý đồ muốn trả đũa của Hứa Ấu Diên sắp tràn ra ngoài màn hình luôn rồi.

Thời Duyệt đặc biệt thích cảm giác âm thầm đọ sức cùng Hứa Ấu Diên, chỉ cần cân nhắc đúng mực và hợp lý là sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào khi đấu võ mồm chỉ xuất hiện giữa những cặp đôi, mà vì quan hệ vẫn chưa đến mức kia nên cũng sẽ không thật sự giận hay ghen.

Dù hiện tại chưa thể tiến thêm một bước, nhưng sự mập mờ ngọt ngào đã làm Thời Duyệt rất thỏa mãn.

"Hứa Ấu Diên, chị có nghĩ đến chuyện kết hôn lần nữa không?" Thời Duyệt nhân cơ hội hỏi.

"Có chứ." Lần này Hứa Ấu Diên hiếm khi không né tránh, "Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải thời điểm chín muồi."

Thời Duyệt vốn còn muốn hỏi chị khi nào mới là thời điểm chín muồi, bỗng có tiếng hò hét nổi lên xung quanh, một bó hoa rơi vào trong lòng Thời Duyệt, khiến cô giật mình.

"Thời Duyệt!" Là cô dâu ném hoa vào trúng cô.

"Chúc mừng chúc mừng!" Dù là cô dâu chú rể trên sân khấu, hay là người thân bạn bè xung quanh, tất cả đều chúc mừng Thời Duyệt được thần may mắn độ. Bắt được bó hoa cưới này, có nghĩa cô dâu hạnh phúc tiếp theo rất có thể chính là cô.

Thời Duyệt ôm hoa tự sướng, hào phóng gửi cho Hứa Ấu Diên: "Xem này, vận may của em tốt thật. Lại có thể nhận được hoa cưới của cô dâu, chị nói xem có phải em sắp cưới rồi không?"

Hứa Ấu Diên không nghĩ em sẽ gửi ảnh đến, Thời Duyệt trong ảnh trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt to nhìn vào ống kính, giống như đang nhìn vào Hứa Ấu Diên

Hứa Ấu Diên ấn vào "xem ảnh gốc", trong bức ảnh HD, khuôn mặt Thời Duyệt vẫn không có bất kì một khuyết điểm nhỏ nào, đường nét xinh xắn khiến người ta rung động.

Xung quanh không có ai khác, Hứa Ấu Diên lưu bức ảnh này về điện thoại của mình.

"Oắt con còn muốn cưới, lẽ nào em có đối tượng kết hôn rồi?"

"Hiện tại thì chưa, nhưng ai nói được chuyện sau này, không chừng ngày mai sẽ có."

Quả nhiên Hứa Ấu Diên không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ gửi một emoji đáng yêu cho có, gấu trúc múp míp chắp hai tay vào nhau, hết sức thật thà nói chúc mừng.

"Hứa Ấu Diên, chị đang làm gì đấy?"

Đang ở nơi náo nhiệt, Thời Duyệt bỗng nhớ Hứa Ấu Diên cực kì, "Em đã gửi ảnh rồi, không phải chị cũng nên gửi một bức cho em à?"

Hứa Ấu Diên: "Chị còn chưa đánh răng rửa mặt..."

Thời Duyệt vô cùng ghét bỏ: "Bây giờ là mấy giờ rồi, chị còn chưa đánh răng rửa mặt?"

"Chị bị lệch múi giờ, nói muốn ngủ sớm dậy sớm, xem ra làm không dễ như nói..."

Thời Duyệt hơi thất vọng, muốn nói "được rồi", gõ ra hai chữ này, nhưng chưa gửi đi, vì Thời Duyệt không muốn chỉ có vậy.

Hiện giờ trong điện thoại chỉ có một bức ảnh chụp cùng Hứa Ấu Diên, còn là ảnh đã qua cắt ghép. Vì chụp trong KTV, ánh sáng khá tệ, bị nhiễu rất nặng và cũng rất mờ. Cô muốn một bức ảnh tự sướng của Hứa Ấu Diên, dù là mặt mộc chưa đánh răng rửa mặt cũng được.

Thấy Thời Duyệt rất lâu không trả lời, lương tâm Hứa Ấu Diên cũng thoáng đâu.

Cô gửi hai chữ: "Đợi chút."

Nhận được hai chữ này, Thời Duyệt chợt phấn khích.

Có hy vọng!

Hứa Ấu Diên lập tức đi đánh răng rửa mặt, thậm chí còn trang điểm, rồi đứng ở nơi nhiều ánh sáng tự chụp một bức ảnh.

Chụp xong rồi nhìn, cảm thấy vô cùng giả tạo, ngay cả chính mình cũng không nhìn nổi.

Lại chụp liên tục 5 6 7 8 bức khác, không một bức nào đẹp mắt, nếu không phải cười quá giả thì cũng là quá nghiêm túc, lâu không tự chụp ảnh, Hứa Ấu Diên phát hiện mình thậm chí đã đánh mất kỹ năng chụp ảnh tự sướng.

Thoáng ủ rũ, Hứa Ấu Diên suy nghĩ, lục lọi trong đống ảnh cũ, tìm được một bức ảnh tự chụp khi mới ngoài ba mươi, nhìn có vẻ cũng không khác hiện tại, nhưng trạng thái tự nhiên hơn rất nhiều.

Gửi cho Thời Duyệt, kèm thêm một câu:

"Đừng làm khó dễ bà cô già này nữa, đã lâu cô không chụp ảnh rồi, cho cháu một bức ảnh tự sướng cũ được không?"

Sau khi gửi ảnh, Hứa Ấu Diên đặt điện thoại xuống bên cạnh máy in 3D, mô hình Hứa Tiên và Bạch Xà chỉ còn một chi tiết cuối là sẽ hoàn thành, cô vừa chờ Thời Duyệt nhắn lại vừa gấp rút làm việc, định sẽ mang theo đến khách sạn suối nước nóng, xem như quà tặng Thời Duyệt.

Nửa tiếng trôi qua, mô hình sắp hoàn thành, vậy mà Thời Duyệt vẫn chưa trả lời cô.

Trái tim Hứa Ấu Diên trùng xuống, xong rồi, Thời Duyệt ghét cô quá xấu đúng không? Rõ ràng không trả lời...xấu hổ.

Lại thêm mười phút nữa, Thời Duyệt mới trả lời một tin nhắn, hơn nữa nội dung không hề liên quan đến ảnh của cô, nhưng lại khiến cô hoảng sợ:

"Hứa Ấu Diên, chị nhanh đến bệnh viện tổng hợp không quân, em gửi định vị cho chị, bố của chị đang ở đây."

Nghe thấy tin nhắn Wechat này, Hứa Ấu Diên nhất thời không phản ứng kịp.

"Bố chị?" Hứa Ấu Diên lập tức đứng dậy.

Thời Duyệt gọi đến, khẽ thở hổn hển trong điện thoại, có vẻ đang chạy nhanh:

"Đúng, là bố chị. Vừa nãy em gặp bố chị trong lễ cưới, cũng không biết vì sao bỗng nhiên ngất xỉu. Chị đừng lo, bây giờ đang ở bệnh viện, đang được cấp cứu rồi."

Sắc mặt trắng bệch, Hứa Ấu Diên tóm lấy quần áo chạy ra ngoài: "Chuyện gì xảy ra? Tại sao bỗng nhiên ngất xỉu, hơn nữa đợi đã, ông ấy đến đây từ khi nào? Không nói gì với chị!"

"Em cũng không biết, khi em nhìn thấy bác đã ngã xuống rồi. Hứa Ấu Diên chị đừng cuống, từ từ đến đây, tuyệt đối đừng chạy quá tốc độ hay làm dân tổ, nghe chưa? Bố chị ở đây có em rồi, tất cả đều có em rồi."

Hứa Ấu Diên chạy vào thang máy, nói không lo là không thể nào, thế nhưng lời Thời Duyệt nói làm cô bình tĩnh lại phần nào. Cô cũng biết lúc này mình nhất định phải giữ tỉnh táo tuyệt đối, nếu mình tự làm loạn, sẽ chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.

"Được." Hứa Ấu Diên bình tĩnh nói, "Làm phiền em rồi Thời Duyệt, chị bắt đầu đi đây."

Hứa Nghị Thụ không biết mình ngất xỉu thế nào, chỉ nhớ uống rượu rất thoải mái, nhưng càng về sau càng thấy nóng, muốn ra ngoài hít thở không khí, vừa đứng lên chân như nhũn ra, trong nháy mắt trời đất đều rời khỏi tầm nhìn, sau đó lập tức ngã xuống.

May mắn là có một cô gái trẻ chạy đến giải tán mọi người, gọi cấp cứu, quan sát trạng thái, kê đầu cho mình.

Trong lúc hỗn loạn, Hứa Nghị Thụ có thể cảm thấy mình được đưa lên xe cấp cứu, nằm trên cáng được đưa vào bệnh viện.

Trong lúc đó Hứa Nghị Thụ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cô gái trẻ đã cứu mình.

Cô gái trẻ này rất sáng sủa, khí chất hơn người, giống như một ngôi sao nổi tiếng, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một nửa y tá bên cạnh. Ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm màu hơi chói mắt, là mốt được giới trẻ ưa chuộng nhất hiện nay. Hứa Nghị Thụ vốn có thành kiến với màu tóc này, nhưng nếu ở trên người cứu mình thì khác. Hứa Nghị Thụ cảm thấy cô gái này rất tốt, không khỏi hỏi:

"Cô gái trẻ, cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn chưa?"

Cô gái trẻ này chính là Thời Duyệt.

Thời Duyệt thấy bác trai này hôn mê rất lâu, vừa lên tiếng đã hỏi những chuyện này, ít nhiều cũng kỳ lạ.

Hứa Nghị Thụ sợ cô hiểu lầm, lại bổ sung thêm một câu: "Cháu có thích chơi game không? Có chơi Tái Tạo Vũ Trụ không? Biết Hứa Ấu Diên không?"

Nghe được ba tiếng "Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt mới nhận ra, không phải bác trai này chính là bố của Hứa Ấu Diên sao?!

Trước kia khi đến nhà Hứa Ấu Diên học thêm, Thời Duyệt và Hứa Nghị Thụ đã gặp nhau nhiều lần, nhưng nhiều năm trôi qua, Thời Duyệt lớn lên, hoàn toàn khác thời bé, Hứa Nghị Thụ không nhận ra cô. Mà Hứa Nghị Thụ béo lên theo tuổi tác, Thời Duyệt cũng không nhận ra, quan trọng là không thể ngờ lại có thể gặp nhau tại tiệc cưới một cách trùng hợp như vậy.

Ngay khi nhìn thấy có người ngã xuống, Thời Duyệt đã chạy đến cứu người theo bản năng. Vốn dĩ bố của chú rể muốn đi theo Hứa Nghị Thụ đến bệnh viện, Thời Duyệt nhìn bác trai cũng uống không ít, nói ông ấy không cần đến, cô sẽ đi thay mọi người.

Hơn nữa trước kia bố cô cũng từng đột ngột đổ bệnh ở ngoài, cũng nhờ có người tốt bụng hỗ trợ mới có thể kịp thời cứu chữa, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, vì thế cô đã tự hứa với bản thân, nếu có người cần được giúp đỡ, cô nhất định sẽ giúp đỡ càng sớm càng tốt.

Không ngờ ông trời luôn ưu ái những người tốt bụng, lần đầu tiên làm việc tốt liền gặp bố của Hứa Ấu Diên.

Có điều Thời Duyệt phải suy nghĩ thật kỹ, lát nữa gặp Hứa Ấu Diên nên nói như thế nào.

Nói cho cùng, với những điều cô đã từng làm, không chừng Hứa Ấu Diên sẽ nghi ngờ lần này là cô cố ý tiếp cận, âm thầm bày mưu.

Nếu Hứa Ấu Diên thật sự nghĩ như vậy, cô nhất định sẽ kêu oan cho bằng được.

Thế nhưng không ngờ trước khi Hứa Ấu Diên nghĩ oan cho cô, bố Hứa đã cho cô một bất ngờ.

"Cô gái trẻ đừng hiểu lầm..." Hứa Nghị Thụ thở hổn hển, khuôn mặt vẫn tái nhợt, nhưng không quên bắt lấy cơ hội hiếm có để giữ chặt người có duyên, "Nếu cháu vẫn chưa kết hôn, cũng chưa có đối tượng...vậy có muốn gặp con gái của bác không? Bác cảm thấy cháu là người rất tốt bụng...thời đại này không còn mấy người trẻ tuổi được như cháu..."

Hứa Nghị Thụ rõ ràng vẫn say chưa tỉnh, y tá bên cạnh cũng không nhịn được cười thành tiếng.

"Bác, cháu là Thời Duyệt đây." Thời Duyệt cao giọng nói.

Hứa Nghị Thụ: "Tháng mười? Tháng mười là dịp gì?"

Lúc này Thời Duyệt bất lực, gọi cho Hứa Ấu Diên.

*Thời Duyệt và tháng mười đều đọc là shí yuè.