ZK9980 chạy ra từ ống chân không, từ từ tiến vào sân ga.

Hứa Ấu Diên xách va-li đi ra ngoài, va-li lại đổ sang một bên một cách kỳ diệu, kiểm tra thử, cô thấy một bánh xe đa hướng đã bị hỏng.

Chiếc va-li này đã đi theo cô gần mười năm, lúc ấy mua đã rất đắt, cô còn nói có thể sử dụng cả đời.

Thật ra như vậy cũng xem như đã rất cứng cáp, có thứ gì tồn tại được cả đời đây? Mười năm qua cô chạy ngược chạy xuôi biết bao nơi chốn, lần nào cũng mang theo chiếc va-li này, cũng đã đến lúc nên buông tay. Có điều, lúc này vẫn phải tìm cách lôi được nó về nhà.

Nhà ga không như sân bay, không có xe đẩy hành lý, mà bố cô lại cực kì thương cô, trước khi cô đi đã nhét hai củ khoai môn Lệ Phố vào chiếc va-li trống rỗng của cô, mỗi củ nặng ba cân. Các loại mỹ phẩm dưỡng da, áo len mẹ cô đan trước đây, một túi nấm hương to và hai hộp trà lớn...Hứa Nghị Thụ còn muốn nhét rất nhiều thứ vào, Hứa Ấu Diên vội ngăn lại mới bỏ qua.

Cuối cùng va-li không thể đóng lại, là Hứa Ấu Diên dùng sức ngồi lên, Hứa Nghị Thụ đỏ mặt hết hơi mới cài được.

Mang tình thương trĩu nặng của cha về đến thành phố đông đúc, một bánh xe còn nhất định phải hỏng vào lúc này, dù đen đủi, nhưng dường như đến giờ Hứa Ấu Diên đã tập mãi thành quen.

Nói về đen đủi, cũng chỉ là bị hỏng một bánh xe mà thôi, không phải cả bốn. Kể cả bốn bánh đều hỏng, tự cô cũng khiêng được.

Ôm tâm thế hào sảng "còn chuyện gì đen đủi thì đến đây luôn đi không sao hết", thỉnh thoảng cố sức chuyển hướng va-li, Hứa Ấu Diên đi đến lối chờ taxi. Vừa rẽ, nhìn thấy đội ngũ đông nghịt xếp thành sáu hàng, mỗi hàng còn dài năm mươi mét, Hứa Ấu Diên suýt nữa quỳ gục xuống tại chỗ.

Chuyện gì thế này.

Hỏi người quản lý mới biết, ngoài trời đang mưa, lúc này đặc biệt thiếu taxi, mà trạm S6 lại là nơi có lưu lượng khách lớn nhất trong số các trạm chân không, tất cả mọi người đều đang chờ xe.

Hứa Ấu Diên mở app muốn đặt xe, đợi hơn mười giây không thấy phản hồi nào, cô nhìn xung quanh, mọi người đều đang đặt xe, màn hình biểu hiện thời gian chờ mười phút đều xem như khá nhanh.

Tình hình giao thông khó chịu này thật sự làm cô đau đầu, trước kia đi công tác đều có xe của công ty đưa đón, cô chưa từng phải đến lối chờ xe này, cản bản không ý thức được trời mưa sẽ gây phiền toái lớn như vậy.

Quản lý vẫn một mực giao tiếp với mặt đất qua bộ đàm, số người bị mắc kẹt tiếp tục tăng lên, các hành khách càng lúc càng nóng nảy. Hứa Ấu Diên nhìn thấy đã có người tranh cãi cùng quản lý.

Quản lý nói đang liên lạc với công ty taxi, tất cả đều đang trên đường tới đây, mọi người yên tâm đừng nóng!

Đúng nửa tiếng sau mới có hai chiếc xe xuất hiện, xe dù liên tục đi đến mời khách, có người nói điểm đến, ba cây số, tài xế xe dù ra giá một nghìn tệ. Người nọ "đệch" một tiếng, gắt: "Anh muốn gϊếŧ lợn à!"

Tài xế xe dù nói: "Vậy chờ đi! Để xem phải chờ đến khi nào!"

Người nọ vốn đã bực mình vì phải đợi, lại bị tài xế xe dù chọc đúng chỗ cáu, trực tiếp tóm hắn quát: "Con m* mày nói gì đấy! Tao thích chờ đấy! Liên quan gì đến mày!"

Tài xế xe dù quay đầu đẩy lại, hai người đánh nhau tại chỗ.

Lối đi đã chen chúc giờ càng thêm hỗn loạn, hai người này lại đứng ngay bên cạnh Hứa Ấu Diên, lúc họ kéo túm xô đẩy, Hứa Ấu Diên đang cúi đầu xem tình hình đặt xe trên điện thoại, nghe thấy tiếng la hét mới phát hiện có người đánh nhau, vừa ngẩng đầu, chợt thấy một cùi chỏ hướng về mắt phải của mình.

Khi khuỷu tay to khỏe chỉ còn cách mắt Hứa Ấu Diên nửa mét, cô vẫn chưa kịp phản ứng gì, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ --- xong rồi!

Trước mắt tối om, sau đó cơ thể ngã về phía sau, Hứa Ấu Diên che mắt phải chuẩn bị cơn đau dữ dội, chẳng ngờ...không hề đau?

"Tốc độ phản ứng của chị thế này, vậy mà còn nghĩ đến chuyện làm tuyển thủ e-sport chuyên nghiệp?" Một giọng nói cất lên từ đỉnh đầu cô.

Hứa Ấu Diên lập tức nhìn phía sau, thật sự là Thời Duyệt.

"Thái độ gì đấy, hồi bằng tuổi em chị cũng phản ứng rất nhanh được không?" Hứa Ấu Diên trừng em.

Thời Duyệt mỉm cười: "Hồi bằng tuổi em gì cơ, chị chỉ hơn em mấy tuổi."

Mười một tuổi, gần một giáp đấy --- Hứa Ấu Diên nghĩ thầm, không nói ra, cũng cảm thấy nói về sự thật ai cũng biết này hơi ngớ ngẩn.

Thời Duyệt mặc một chiếc áo gió dài màu đen, ở giữa là áo len cổ tròn màu xanh đậm và sơ mi xanh mặc trong cùng, mái tóc để xõa không biết đã nhuộm đen lại từ khi nào, được bọc trong chiếc khăn len cashmere màu gừng, khuôn mặt đang đắc ý cười, cả người nhìn rất ấm áp.

Hứa Ấu Diên chưa từng đứng gần em gần như vậy, gần như dính vào nhau...được rồi, là cơ thể thực ngoài đời thực chưa từng. Một tay Thời Duyệt vòng quanh eo cô, tay kia nắm tay cô, rõ ràng là một cái ôm.

Ở khoảng cách gần, Hứa Ấu Diên phát hiện tên quỷ nhỏ này cao hơn mình nửa cái đầu, hóa ra không phải chân dài nên nhìn có vẻ cao, mà đứa bé này vốn đã không lùn.

Hứa Ấu Diên đang muốn nói chuyện, nét mặt Thời Duyệt chợt thay đổi, rồi ôm cô nhanh chóng lùi về sau. Hai người đánh nhau đang hướng đến gần hai cô, vừa đánh vừa chửi bới đối phương một cách điên cuồng.

Thời Duyệt di chuyển rất nhanh, chỉ cần chậm một giây Hứa Ấu Diên đã có thể bị bọn họ đẩy xuống đất.

Thật ra Hứa Ấu Diên khá bình tĩnh, ngẫm lại, vừa nãy suýt bị cùi chỏ đánh trúng cũng là Thời Duyệt nhanh tay nhanh mắt ôm cô lại.

Nhân viên cảnh vụ của trạm cầm khiên chống bạo động và dùi cui chạy đến, bắt hai người kia đưa đi, ngay sau đó, nhóm người ở lại khôi phục trật tự, tiếp tục chờ đợi.

"Sao em lại ở đây?" Hứa Ấu Diên lặng lẽ thoát khỏi hai tay của em, đi lấy va-li.

"Trời mưa, em đưa đồng nghiệp đến đây."

Hứa Ấu Diên nhìn cậu trai đứng cạnh Thời Duyệt, vai khoác ba lô giống như sắp đi công tác, lại nhìn bãi đỗ xe bên cạnh lối đi, đi qua lối này lên tầng, đúng là sẽ đến sảnh khởi hành.

Chứng kiến mọi chuyện, cuối cùng A Côn đã hiểu vì sao mình phải khăn gói xa nhà trong đêm mưa rét lạnh hôm nay.

"Boss, cảm ơn cô đã đưa tôi đến, tôi đi đây!" A Côn cũng không quay đầu, nhanh chóng chạy đến sảnh khởi hành ở tầng hai, lập tức biến mất.

"Boss?" Hứa Ấu Diên khó hiểu nhắc lại.

"Ừ, Bose, tên tiếng Anh của em. Sống ở nước ngoài, dù sao cũng phải lấy một cái tên người ta có thể phát âm chính xác."

"Đánh vần thế nào?"

"BOSE, Bose."

"Đây không phải là tên cho nam à?"

"Thời đại nào rồi chị gái, chị phân biệt giới tính hả?"

Hứa Ấu Diên cười, có quỷ mới tin lời em nói, thế nhưng ngày mưa đưa đồng nghiệp đi cũng là chuyện hợp lý.

Vài chiếc taxi nối tiếp nhau đến, nhưng vẫn quá ít đối với mấy trăm người đang mắc kẹt.

Thời Duyệt đỡ va-li của Hứa Ấu Diên, kéo đi: "Nặng phết nhỉ."

"Làm gì thế?"

"Đi thôi, em đưa chị về."

Hứa Ấu Diên vốn không phải người hay ngại, nếu lúc này là Thời Dã hay Thương Lộc, cô đã sớm nhảy vào xe, kể cả nếu là bất kì một đồng nghiệp nào trước kia, cô cũng sẽ cảm kích ngồi vào, nhưng Thời Duyệt không giống vậy.

"Sao thế?" Thấy chị không nhúc nhích, Thời Duyệt cười hỏi: "Sợ em ăn chị à?"

Hứa Ấu Diên nở nụ cười giống em như đúc: "Lúc cô đây biết ăn thịt người cháu vẫn đang bú mẹ đấy."

"Ỏ, hóa ra vẫn nhớ mãi không quên nguồn gốc của lời khen năm sao."

Hứa Ấu Diên: "Dùng một chiêu hai lần với chị không có ích gì đâu."

"Chị là nữ thánh đấu sĩ à?"

"...em đọc manga này? Tuổi như em sao có thể từng đọc."

"Sao không được đọc, hơn nữa còn đọc ở nhà chị."

*Nữ thánh đấu sĩ (Saint Seiya - Saintia Shou, ở Việt Nam được lấy tên là Áo Giáp Vàng), là manga của tác giả Kurumada Masami, đăng tải lần đầu năm 1986.

Nghe Thời Duyệt nói vậy, Hứa Ấu Diên nhớ ra, năm ấy Thời Duyệt còn bé tí thường đến nhà mình học thêm, cũng đọc truyện tranh vào chính lúc đó.

Khi ấy Hứa Ấu Diên học năm tư, bắt đầu thực tập tại chi nhánh của SQUALL. Chi nhánh rất gần nhà cô, cô cũng ở nhà. Đơn vị của Thời Dã ở nơi khác, đường xa, lại thêm đã có bạn trai nên không hay về nhà, hai ba tháng mới trở lại một lần.

Thời Duyệt mười một tuổi đã tốt nghiệp tiểu học, gia đình phát hiện năng khiếu của em, lên cấp hai bắt đầu cho em học lớp thực nghiệm khoa học kỹ thuật ở trường tư.

Lớp thực nghiệm khoa học kỹ thuật quy tụ vô số thần đồng, nội dung và tốc độ giảng dạy cao hơn rất nhiều so với các trường cấp hai bình thường.

Thời Duyệt vốn tỏa sáng trong đám trẻ bình thường, khi đến lớp thực nghiệm khoa học kỹ thuật lại nhanh chóng trở nên mờ nhạt, thậm chí có lúc không theo kịp. Khi có thành tích của học kỳ đầu tiên, em chỉ xếp hạng trên 20, môn "Ngôn ngữ lập trình cơ bản" thậm chí không đạt yêu cầu.

Nhà họ Thời kỳ vọng rất cao ở em, vì thế có phần không tiếp thu được, cảm thấy rất mất mát. Trong lúc muốn tìm gia sư cho em, bố mẹ Thời liền nhớ đến cô bạn thân của con gái lớn, cũng là cô gái thường xuyên gặp được ở khu nhà, Hứa Ấu Diên.

Chuyên ngành đại học của Hứa Ấu Diên là kỹ thuật phần mềm, còn thực tập ở SQUALL nổi tiếng, cả khu nhà đều biết đến. Bố mẹ Thời nhờ Thời Dã mở lời, Hứa Ấu Diên vui vẻ đồng ý:

"Được chứ. Nhưng dù là Tiểu Duyệt thì tôi cũng sẽ rất nghiêm khắc, bảo em ấy chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Quả thật Thời Duyệt đã đến, Hứa Ấu Diên kèm cặp em gián đoạn trong hai năm, sau đó cô chuyển từ chi nhánh về tổng bộ, rời khỏi quê nhà, từ đó hai người cũng chưa gặp lại, thoáng một cái đã đến ngày hôm nay.

Cô đã không còn nhớ rõ rất nhiều chi tiết từ những buổi dạy kèm năm ấy, chỉ nhớ Thời Duyệt rất thông minh cũng rất ngoan, luôn cảm thấy hứng thú với tất cả sách giấy trên giá sách nhà cô.

Từ những năm Hứa Ấu Diên mười mấy tuổi, sách giấy bắt đầu bị thay thế bởi sách điện tử, chỉ những lúc trên trang web có giảm giá, từ cảm giác nghi thức, mọi người mới mua thật nhiều sách giấy về cất, cũng chưa chắc đã đọc một lần. Sau này, đến thời của Thời Duyệt, công nghệ 4D và holography bắt đầu phổ biến, hơn nữa thời đại công nghệ rực rỡ hơn đang đến, sự tồn tại của sách giấy càng trở nên lúng túng. Thời Duyệt lớn lên cùng màn hình giấy điện tử*, tiện lợi không hại mắt, ai cũng thích.

*Giấy điện tử (e-ink): công nghệ tái tạo những hình ảnh tương tự như mực in trên giấy bằng màu đen, trắng, xám; thường được sử dụng trong các thiết bị như máy đọc sách điện tử, một số loại điện thoại, đồng hồ đặc biệt,...

Vì thế, bức tường chất đầy đủ loại sách giấy ở nhà Hứa Ấu Diên làm Thời Duyệt rất tò mò, nơi đây không chỉ chứa sách Hứa Ấu Diên sưu tầm, mà còn lưu giữ rất nhiều ký ức của bố mẹ chị.

Hứa Ấu Diên đặt quy định với Thời Duyệt, hoàn thành bài tập mới được đọc.

Để được đọc những quyển sách giấy cũ kỳ diệu, Thời Duyệt cố gắng chăm chỉ học bài, sau khi hoàn thành bài tập liền ôm sách nhai đến tận khuya, đến khi phụ huynh tới xách về mới lưu luyến không nỡ rời đi.

Thời Duyệt nhắc đến như vậy, Hứa Ấu Diên mới hiểu ra.

"Chị còn tưởng em thích đọc sách thật, hóa ra là thích truyện tranh."

Thời Duyệt xách va-li của chị cất vào cốp xe, đứng bên chị tựa như có lời muốn nói, cuối cùng không lên tiếng.

Vậy mà em lại có thể xách chiếc va-li nặng trĩu một cách nhẹ nhàng như thế, Hứa Ấu Diên dùng cả hai tay nhấc nó khỏi mặt đất đã hết hơi, đứa bé này thật khỏe.

Hứa Ấu Diên chợt phát hiện mu bàn tay Thời Duyệt có mảng đỏ, nhìn có vẻ nghiêm trọng.

Cùi chỏ khi nãy, dù lùi về sau cũng chưa chắc có thể tránh thoát hoàn toàn.

Thời Duyệt lại dùng tay chắn thay cô...

"Ăn tối chưa?" Thời Duyệt đứng bên xe hỏi, "Đói không?"

Hứa Ấu Diên đút hai tay vào túi, ánh mắt nhìn Thời Duyệt thoáng khác đi.

Dường như sợ chị từ chối ngay, Thời Duyệt lập tức nói tiếp: "Em đói, trưa nay không ăn."

"Làm gì mà không ăn."

"Kiếp làm công như bao người khác mà thôi, chị muốn ăn gì không?"

Hai người ngồi vào xe, Hứa Ấu Diên nói: "Chị mời, em chọn đi."

"Hả? Tốt vậy?"

Hứa Ấu Diên cảm thấy buồn cười: "Em là em gái chị quen biết từ nhỏ, từ khi em về nước vẫn chưa mời em được một bữa tử tế, cần vậy."

Thời Duyệt quơ quơ mu bàn tay bị đỏ trước mặt chị: "Vì cái này sao?"

"Một nửa."

"Nửa còn lại là gì?"

Hứa Ấu Diên trầm mặc một lát, chân thành nói: "Chị đồng ý với đề nghị của em."

"Hả?"

"Chuyện chúng ta hợp tác. Cùng mở khóa thành tựu trong Phòng Bí Mật, đến Caps đổi tài khoản hàng đầu của Tái Tạo Vũ Trụ."

Thời Duyệt tò mò: "Sao chị lại nghĩ kỹ được thế?"

"Nghèo, muốn thay đổi."

"Từ 'nghèo' này của chị không giống nghĩa gốc lắm nhỉ."

"Ừm, chị đây thật sự nghèo rất nghèo."

Thời Duyệt không nhịn được cười: "Vì thế mời em đi ăn là muốn bắt đầu trau dồi ăn ý ngầm để hợp tác."

"Coi như là thế đi, em muốn ăn gì, cho chọn trong vòng 1000 tệ một người."

"Xa hoa vậy? Hằng ngày em đều ăn cơm văn phòng, không biết có gì ngon, chị quyết định đi."

Hứa Ấu Diên: "Gì cũng được, chị không chọn."

Thời Duyệt: "Dễ nuôi."

Hứa Ấu Diên nhìn em bằng ánh mắt chết người: "Để xem em định không biết lớn nhỏ đến khi nào."

Thời Duyệt chớp chớp đôi mắt to, cười ngọt ngào, nũng nịu nói: "Chị, em sai rồi, đừng tóm đuôi của em."

Hứa Ấu Diên: "..."

Vốn cảm thấy nhân vật ảo trong game vừa trẻ con vừa cợt nhả, nhưng Thời Duyệt ngoài đời bình thường lại thấp thoáng như bà cụ non, Hứa Ấu Diên không thể hợp hai người này thành một.

Giờ đây xem ra đôi mắt già của mình cũng mù rồi, không khác nhau chút nào, là một người không thể nghi ngờ.

Xem như hiểu rồi, vì sao Thời Duyệt có thể lợi dụng được chị, chính là vì hiểu Hứa Ấu Diên là người lớn thành thục, không muốn so đo nhiều chuyện, sợ nhất là mất mặt, mới bị đẩy đi đẩy lại đến giới hạn như vậy.

Thời Duyệt bật dẫn đường, mở "đánh giá ẩm thực", vị trí của tất cả các nhà hàng hiện lên theo thứ tự khoảng cách và xếp hạng, cô chỉ vào một nhà hàng cay Tứ Xuyên hỏi: "Chỗ này thế nào? Hình như em từng nghe đồng nghiệp nói, không tệ."

Hứa Ấu Diên nhìn qua, giá cho mỗi người khoảng 300 tệ, rất rẻ, được đánh giá 4 sao.

"Giúp chị tiết kiệm vậy?"

"Lần đầu team-building không cần quá xa hoa, đợi nhóm chúng ta hoàn thành hạng mục đầu tiên rồi làm thịt chị cũng không muộn. Được không, chỗ này?"

"Được, đi."

Thời Duyệt lái xe chầm chậm từ làn xe ùn tắc lên mặt đất, khi đến trạm thu phí đã quá giờ, phải trả phí. Hứa Ấu Diên dùng điện thoại của mình quét mã QR, trả tiền.

"Cảm ơn, thanh toán hộ em rồi." Thời Duyệt nhìn chị thoát khỏi giao diện thanh toán Wechat, hỏi, "Này, chúng ta nên lập nhóm chat làm việc phải không?"

"Có mỗi hai chúng ta, còn cần nhóm?"

"Cũng đúng, vậy thêm bạn Wechat là được."

Thời Duyệt nói rồi một tay giữ vô lăng lái lên mặt đất, tay kia nhét điện thoại của mình vào tay Hứa Ấu Diên, "Xe của em nát quá, bố em chạy hỏng rồi ném cho em để em khỏi phải đi bộ, hệ thống lái tự động có chút vấn đề, bây giờ chỉ có thể tự lái. Mật khẩu điện thoại là 000712, kết bạn với chị giúp em."

Hứa Ấu Diên cầm điện thoại của em, cảm thấy buồn cười, trẻ con muốn thêm Wechat còn bày đặt lập nhóm làm việc. Hơn nữa điện thoại còn có nhiều thứ riêng tư, em vẫn yên tâm đưa cho người khác.

Hứa Ấu Diên hiểu rõ tầm quan trọng của sự riêng tư, từ trước đến nay cô đều không có sở thích nhìn trộm việc riêng của người khác. Điện thoại của người khác ở trong tay, cô cũng hết sức cố gắng không nhìn những thứ không nên nhìn. Nhập mật khẩu mở Wechat, bên trong có không ít tin nhắn, rất nhiều tin đều ở trạng thái chưa đọc, cô không chớp mắt, tập trung thêm bạn, rồi nhanh chóng thoát ra.

"Thêm được rồi?"

"Ừm."

Hai người nhất thời giống như một đôi vợ già chồng già. Lúc xe chạy lên mặt đất, Hứa Ấu Diên suy nghĩ, sinh nhật của oắt con là ngày 12 tháng 7? Sao Cự Giải, không tệ lắm, là một chòm sao biết lo cho gia đình.