Buổi sáng Sở Kiều Ân rõ ràng ăn uống rất bình thường, nhưng kỳ lạ thay đột nhiên cô ngửi mùi gì cũng hôi, mùi gì cũng muốn nôn.
Phó Tôn Trạch bị ám ảnh về bệnh tình của Phó Thành Thiên.

Anh sợ, anh sợ mất cô, sợ cảm giác cô độc lẻ loi chỉ có hai ba con trong căn nhà rộng lớn.

Mấy năm qua có cô mà có hơi ấm, có tình yêu, nếu cô có mệnh hệ gì anh làm sao gắng gượng nổi đây.
- Vợ tôi bị sao?
Giọng điệu của Phó Tôn Trạch vô cùng lo lắng gấp gáp hỏi bác sĩ.
Sở Kiều Ân ngang bướng không chịu đi bệnh viện kiểm tra.

Hết cách, anh đành gọi bác sĩ đến nhà, lên tận phòng khám cho cô.
Cứ nhìn vợ nôn ói anh làm sao chịu nổi đây chứ.

Đó như một loại cực hình tra tấn khinh khủng.
Bác sĩ nhìn Phó Tôn Trạch từ tốn mỉm cười.

Biết rõ mấy năm nay cả hai mong ước có con như thế nào, nên lúc này cũng cảm thấy vui lây.

- Cô Phó đang mang thai, chúc mừng anh!
Bác sĩ đứng dậy vỗ vào vai anh.
Thông tin này quá sốc với cả hai nên tạm thời chưa thích nghi được, cứ nghệch mặt nhìn bác sĩ rồi lại nhìn nhau.

Đầu óc ong ong, quay cuồng cả lên.
- Anh...!anh vừa nói cái gì?
- Cô Phó đang mang thai, muốn biết chính xác bao nhiêu tuần phải đến bệnh viện.

Theo tình hình hiện tại, cô Phó bị nghén rất nặng.
Phó Tôn Trạch lúc này mới thật sự tỉnh táo, nhìn sang Kiều Ân cũng đang hoang mang, đôi mắt đỏ hoe tiếp tục hỏi lại:
- Chắc chắc là mang thai không? Vợ tôi...
- Chắc chắn, tôi đâu dám nói dối trước mặt của đại luật sư, cậu kiện tôi thì bay bằng.
Sở Kiều Ân vui sướng xúc động ôm mặt òa khóc trên giường.
Là phụ nữ, làm mẹ là thiên chức thiêng liêng và cao cả nhất mà tạo hóa ban tặng.

Còn gì đau đớn hơn khi không thể mang thai và sinh con.

Tuy Phó Tôn Trạch nói rằng không sao, nhưng tận sâu trong thâm tâm cô, cô muốn sinh cho anh một đứa con.
- Ngoan đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới con của chúng ta.
Phó Tôn Trạch đi đến ôm cô.

Dụi mặt vào ngực anh, Kiều Ân khóc nức nở.
Đầy đủ lắm rồi, trọn vẹn lắm rồi, mọi thứ đều được đền đáp một cách xứng đáng!
- ---------------
Thời gian cứ trôi chẳng chờ một ai.

Chỉ mới đây thôi đứa bé trong bụng của Sở Kiều Ân đã chào đời từ lâu và nay đã được bốn tuổi.

Phải nói đứa bé được sinh ra trong muôn vàn cực khổ, lúc còn trong bụng mẹ thì hành mẹ chẳng ăn uống gì được, lúc sinh ra thì hành ba chẳng ngủ được một giấc trọn vẹn, lớn hơn một chút thì hành anh hai không ăn học gì được, làm Sở Kiều Ân đau đầu và mệt mỏi không thôi.
Đứa bé trong bụng của Kiều Ân là một cô con gái theo sự mong ước của gia đình, nhưng cô con gái này lạ lắm, tinh nghịch và quậy phá không thua con trai.
Phó Thiên Ý có khuôn mặt, đôi mắt, sóng mũi và chân mày giống ba, chỉ duy nhất có đôi môi trái tim đỏ mộng chúm chím giống mẹ.


Tuy Kiều Ân luôn miệng than buồn vì con gái không giống mình, bắt đền Phó Tôn Trạch, nhưng trong lòng thì lại ngập tràn hạnh phúc.
- Anh hai, em muốn ăn kẹo, muốn ăn kẹo!
Tiểu Ý ngồi bệnh dưới nền, ôm chân của Phó Thành Quân cứng ngắt, nũng nịu muốn ăn kẹo.
- Đứng dậy đi, anh lén mẹ cho em ăn kẹo.
Thành Quân bây giờ đã trưởng thành, cáo ráo, đẹp trai.

Tuy không phải con ruột, nhưng chắc do sống với Phó Tôn Trạch từ lúc nhỏ nên tính cách giống hệt với anh, điềm tĩnh và chững chạc.

Cậu cũng đã biết mình không phải là con ruột của anh từ lâu, lúc đầu có sốc và đau buồn, nhưng rồi cũng chấp nhận sự thật và mạnh mẽ bước qua.
Tiểu Ý cười tít cả mắt, đứng dậy, chu môi nhìn Thành Quân.
- Nhanh đi anh hai, em thèm ạ.
- Phó Thiên Ý, con vẽ bậy lên hình cưới của ba mẹ phải không?
Sở Kiều Ân từ trên lầu lớn giọng đi xuống, tiểu Ý sợ sệt núp ra sau lưng của Thành Quân.

Cậu mỉm cười, bế em gái mình lên chạy trốn.
- Em lại lớn tiếng với con, con còn nhỏ mà!
Phó Tôn Trạch vừa đi làm về đã bắt gặp vợ mình đang lớn tiếng hỏi tội con gái bảo bối, anh quá xót nên bào chữa một chút.
- À ha, đây, anh xem đi.
Sở Kiều Ân vểnh mặt nhướn mày, đưa album ảnh cưới cho Phó Tôn Trạch.
Anh đưa tay nhận lấy, vừa mở ra xem đã sốc đến mức muốn bật ngửa ra sau.
- Thiên Ý, sao con lại vẽ râu cho ba, ba già lắm sao hả?

....
Buổi tối...
Sở Kiều Ân khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn ngắm ngoài trời đang lất phất giọt mưa.

Cuộc đời của cô mỗi lần ngắm mưa tâm trạng mỗi khác, có lúc khóc có lúc mỉm cười, có lúc tuyệt vọng có lúc hạnh phúc.
Phó Tôn Trạch ôm vợ từ đằng sau, vòng tay quá đỗi quen thuộc và ấm áp.

Cô mỉm cười dựa lưng vào người anh, bàn tay mềm mại đặt lên bàn tay to lớn thô ráp của anh ở trước bụng mình.
- Đang nghĩ gì đó?
- Tôn Trạch, tại sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn?
- Muộn nhưng chúng ta mãi mãi có nhau.

Còn hơn gặp sớm nhưng không ở lại.
Sở Kiều Ân lặng thinh, đôi mắt ứa nước nhớ lại từng chuyện của quá khứ mà mình đã trải qua.
- Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn làm vợ của anh!
- Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn yêu em, trân trọng em!.