- Thiệt thòi gì chứ bà? Chị ta có còn trong trắng gì nữa đâu, chẳng biết đã bao nhiêu thằng...!hừ.
Mặc Tư Khả nhếch môi châm chọc, khuôn mặt vểnh lên chọc tức Châu Lạc Thanh.
Có bà nội Mặc ngồi đây, có cho tiền cô ta cũng không dám đánh mình...!hừ, nhưng ăn một cái tát cũng được, sau này đỡ phải thấy mặt.
Quá tốt!
- Ăn nói hàm hồ, mau xin lỗi Lạc Thanh.
Bà nội Mặc nghiêm mặt nhìn Tư Khả, cảm thấy thật xấu hổ với Châu Lạc Thanh.
- Chưa biết sợ? Lý Tư Khiết là tấm gương chưa đủ sáng ư?1
Giọng nói của Mặc Thiệu Viễn vang lên đều đều, dựa lưng về sau chờ đợi câu nói và hành động tiếp theo của Mặc Tư Khả.
- Thằng chó, mẹ tao mà mày gọi tên như vậy sao? Còn nữa, hôm nay tao phải tính sổ với mày chuyện hôm qua...!mày nghĩ mày là cái thá gì HẢ?1
Mặc Đình Kiên nổi trận lôi đình, đập mạnh tay xuống bàn đứng dậy nổi điên.

Hôm qua khi đi làm về, nghe hiểu mọi chuyện, Đình Kiên đã định đi qua chưng cư tìm anh tính sổ, nhưng được Lý Tư Khiết ngăn lại.

Bà đã nghiệm ra một vấn đề, không thể tùy hứng đối đầu với anh, phải có một kế hoạch rõ ràng và nắm chắc phần thắng, nếu không kết cục lại thảm hơn hiện tại.1
- Đình Kiên, bà ngồi đây mà cháu xem bà đã chết rồi ư?
Khụ khụ...
- Bà xem, nó có xem cháu là anh trai không? Hôm qua nó còn ra tay với mẹ cháu, thử hỏi người làm con này có xót không chứ?1
Mặc Đình Kiên không chịu thua nói lại, trong lòng ganh tị vì bà nội Mặc thương Mặc Thiệu Viễn nhiều hơn.


Từ nhỏ anh vốn ở đây, vậy mà không bằng một thằng ở xó xỉnh nào đâu được nhặt về, xem có tức không chứ?1
- Vậy mẹ anh đánh bạn gái tôi, thử hỏi người làm bạn trai này có xót không? Hay anh thấy như vậy là bình thường? Ừ, cũng phải thôi...!vốn dĩ nó là như vậy mà.
Mặc Thiệu Viễn nhún môi xem thường, chọc tức Mặc Đình Kiên.

Anh cảm thấy như vậy rất thú vị, vui vui và hả hê trong bụng.
Châu Lạc Thanh khều nhẹ vào người anh, như thể bảo anh dừng lại đừng để mọi chuyện đi xa hơn.

Anh quay sang nhìn cô mỉm cười cưng chiều, nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn trước mặt mọi người.1
Với anh, là đàn ông mà để người phụ nữ của mình bị ức hiếp là một thất bại!
Với anh, Mặc Đình Kiên không xứng làm chồng!
- Mày nói ai đó thằng chó?
Mặc Đình Kiên nghiến răng qua lợi, hung hăng định đi lại đánh anh nhưng đã được Mặc Tư Khả và ông Mặc giữ lại.
- Thôi đi, có bà nội ngồi đây.
Ông Mặc gằng giọng với Mặc Đình Kiên.
- Thử buông ra xem, xem anh ta làm gì tôi?
Mặc Thiệu Viễn ngày càng hóng hách, vắt chân, nhướn mày thách thức với Mặc Đình Kiên.
- Thiệu Viễn, đừng mà anh!
Châu Lạc Thanh lay lay cánh tay anh, trời ời, lần đầu của cô sao lại phong ba bão táp như thế này chứ?1
- Hừ...mày đừng cố tỏ ra mình giỏi, sao? Nhặt lại đồ cũ của người ta về sài có thú vị không em trai?1
Nghe xong câu này, cả người của Mặc Thiệu Viễn run run.

Bàn tay cuộn tròn bật dậy đi lại đấm vào mặt của Mặc Đình Kiên.
Mặc Đình Kiên không phòng thủ, bị ăn cái đấm quá mạnh ngã lăn ra nền.
Đồ cũ?
Một cái đấm quả thật không đủ cho sự khốn nạn này!
- Mặc Đình Kiên, tôi thách anh lặp lại một lần nữa!
Mặc Thiệu Viễn dùng chân đạp mạnh lên bụng của Mặc Đình Kiên, chèn ép không cho Đình Kiên ngồi dậy.
- Mặc Thiệu Viễn, anh đủ rồi đó!
Mặc Tư Khả hét lớn, kéo Mặc Thiệu Viễn ra xa nhưng không làm được, còn bị anh vung tay sắp sửa ngã nhào thì được ông Mặc đỡ lấy.
- Chuyện gì um xùm vậy?
Lý Tư Khiết chạy vội ra ngoài, mặc kệ gương mặt bị sưng phù.

Nhìn thấy Mặc Đình Kiên nằm dài dưới đất, còn bị anh dùng chân khống chế, bà hốt hoảng quay sang chất vấn ông Mặc.
- Tại sao ông không làm gì? Tôi chưa thấy người ba nào vô dụng, bất tài như ông.1
Châu Lạc Thanh đứng dậy, bàn tay đan xen vào nhau không biết mình nên làm gì.


Bây giờ ngăn anh không được, anh tính nóng vô cùng cộng thêm Mặc Đình Kiên cứ nói khích thì sao chịu được.1
- Không phải như vậy sao mà mày đánh tao? Tôi nói sai chỗ nào?1
- Sai, tất cả đều sai! Mặc Đình Kiên, nếu anh không cúi gập người xin lỗi bạn gái tôi, tôi chắc chắn anh sẽ không thấy mặt trời ngày mai.1
- Thiệu Viễn, dì xin con...
- Bà đừng cầu xin tôi, vô ích thôi.

Bà nên khuyên con trai bà xin lỗi bạn gái tôi...!nếu không...
- Đình Kiên, mau xin lỗi đi con...!con muốn chết à?
Mặc Thiệu Viễn chưa nói hết câu, Lý Tư Khiết đã khuyên ngăn Mặc Đình Kiên.

Đúng là người mẹ tốt!
- Mày thả chân ra!
Mặc Đình Kiên dù nóng dù tức nhưng cũng không dám làm trái.

Nhìn xem, bà nội Mặc và ông Mặc bây giờ đi, không ai dám lên tiếng ngăn cản.
Mặc Đình Kiên đứng dậy, dùng ánh mắt câm hận nhìn Mặc Thiệu Viễn rồi lau vết máu ở khóe môi.

Nhục nhã đi lại cúi đầu trước Châu Lạc Thanh.
- Tôi xin lỗi.1
- Mặc Tư Khả, biết mình nên làm gì chưa?
Mặc Thiệu Viễn lên giọng, lấy khăn giấy lau tay khi nãy đấm Mặc Đình Kiên.

Anh sợ lây bệnh khốn nạn của anh ta.
Mặc Tư Khả trợn mắt, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo.


Cô cứ tưởng Mặc Thiệu Viễn đã quên chuyện khi nãy của cô rồi chứ?1
- Tôi xin lỗi.
- Mấy người muốn làm gì thì làm đi, cứ coi như bà già này đã chết rồi.
Bà nội đứng dậy chậm chạp bỏ đi vào phòng riêng.
Bà đã sai, năm đó bà không nên ép ông Mặc kết hôn với Nghiêm Du.

Bà nên để ông tự do đến với Lý Tư Khiết, như vậy Mặc gia sẽ nhanh chóng sụp đỗ hơn.1
Mặc Thiệu Viễn nhìn theo bóng lưng của bà, trong lòng cảm thấy mình thật có lỗi.
- Lạc Thanh, chúng ta vào với bà!
Anh ôm cô lướt ngang mọi người, ông Mặc cũng mệt mỏi bỏ đi vào phòng.1
- Mẹ, nhục quá đi mất.1
- Từ từ rồi mẹ tìm cách!1
Lý Tư Khiết trong lòng quyết tâm, khé môi giật giật, ánh mắt kiên định.

Năm đó bà còn đá phanh Nghiêm Du ra khỏi Mặc gia thì Mặc Thiệu Viễn là ai chứ.

Một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, chỉ cần bà dụng tâm một chút thì con trai bà đã có thể ngồi vào chiếc ghế chủ tịch Mặc Thị, đòi lại những gì thằng nhãi ranh này đã làm với ba mẹ con bà.1.