Tiếng chuông điện thoại reo in ỏi làm cho Mặc Thiệu Viễn chau mày khó chịu thức giấc.

Anh vội bước xuống giường, lấy điện thoại từ trong túi quần cầm lên nghe để tránh làm cho Châu Lạc Thanh thức giấc.
- Nói!
- [ Thiếu gia, Lý Thục Di đã tự vẫn qua đời vào tối qua.

]1
Vương Vũ nói.
- Cậu điều tra xem là người nào đã hại cô ta.

Còn nữa, vụ lần trước cậu điều tra ra chưa? Là người nào lắp camera?
- Chưa, tôi vẫn đang cố gắng!
Mặc Thiệu Viễn giọng vẫn rất bình tĩnh, y như thể không để tâm đến chuyện của Lý Thục Di tự vẫn qua đời, nhưng cũng có chút tò mò về người đã đăng lên mạng, anh nghĩ hai vụ việc này là cùng một người làm.
Nhưng làm vậy nhằm mục đích gì?
Nhưng dù mục đích là gì, anh cũng nên biết và cảm ơn.

Nếu không có người đó, anh chẳng biết đối diện với Châu Lạc Thanh làm sao!
Cúp máy, Mặc Thiệu Viễn xoay xoay điện thoại trong tay vừa nhếch môi cười vui vẻ.

Lý gia là nguyên nhân hại mẹ anh tự vẫn qua đời, thế nên Lý Thục Di như vậy cũng không quá đáng thương.

Lý gia và cô ta vốn không lượng sức mình, tự cho mình là thông minh không nghĩ đến kết cục.


Nếu biết an phận thì anh cũng không ra tay với Lý Thị, nếu không gây họa thì người đó cũng không nắm thóp công khai lên mạng.1
Mặc Thiệu Viễn mỉm cười hạnh phúc ngồi xuống mép giường nhìn con mèo nhỏ đang cuộn trong chăn, đưa tay xoa xoa gương mặt lem luốc đang say sưa của Lạc Thanh, anh thầm nghĩ chắc hôm nay cô không đi làm được rồi.1
Đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, anh bắt đầu quay lại chuỗi ngày làm ôsin cho cô.

Lạc Thanh biết nấu ăn nhưng rất lười nấu, cô thích sạch sẽ nhưng khi có anh thì bắt anh làm tất.

Mấy hôm trước ở đây hơn một tuần, cô chỉ việc ủi quần áo và treo vào tủ, còn lại tất cả đều do anh làm.1
Dọn dẹp, lau nhà, nấu bữa sáng đã hoàn thành anh vào thay đồ chuẩn bị lên tập đoàn.

Mấy hôm trước vì bà nội Mặc nằm viện nên bây giờ công việc của anh chất chồng càng thêm chất chồng, và anh còn phải sắp xếp thời gian để đưa cô về Mặc gia ra mắt với bà nội Mặc.

Nếu như không có vấn đề gì xảy ra, anh và cô sẽ lập tức kết hôn, không muốn lãng phí thêm nữa.
- Lạc Thanh, dậy nào, ăn sáng rồi ngủ tiếp.
Anh vừa đứng thắt cavat, vừa gọi cô thức dậy.

Anh sợ khi mình đi làm, cô sẽ ngủ đến xế chiều, lúc thức dậy lại đau dạ dày.
- Ưm...!để em ngủ.
Lạc Thanh kéo chăn chùm lên đầu, Mặc Thiệu Viễn khi lên giường như thú dữ sổng chuồng.

Ức hiếp cô đến trời tờ mờ sáng, bây giờ bảo cô dậy thì dậy làm sao đây?
- Ăn một chút rồi ngủ tiếp, anh nấu xong rồi, nguội lại không chịu ăn.
Mặc Thiệu Viễn ngồi xuống giường nhất quyết làm cho cô tỉnh ngủ, anh kéo chăn khỏi mặt, lay lay cơ thể mềm mại như không xương của Lạc Thanh.
- Em không dậy là em sẽ thành bữa sáng của anh đấy.

Hiện tại anh đang rất khỏe!
Dù rất buồn ngủ nhưng khi nghe Mặc Thiệu Viễn hâm dọa thì Châu Lạc Thanh cũng ngồi dậy, có đều đôi mắt vẫn hiếp chặt không muốn mở ra.

Trời ơi, nếu anh tiếp tục ăn cô, thì chắc cô ra bả.1
Anh vừa thương, vừa buồn cười.

Hình như đêm qua anh hơi quá đáng, nhưng cũng do cô tự mình chuốc lấy, cứ dụi dụi vào người anh thì bảo sao anh nhịn nổi.
Quỳ một chân trên giường, Mặc Thiệu Viễn ôm lấy mặt của Châu Lạc Thanh hôn mạnh vào gò má trắng mịn vài cái cho cô tỉnh ngủ.

Cách này của anh lại rất hiệu quả, cô bật cười khúc khích, mở mắt, nghiêng đầu né tránh không cho anh toại nguyện.
- Em chưa rửa mặt, anh ở bẩn quá.1
- Vậy mau đi rửa mặt.
Anh véo lấy mặt cô.


Giọng nói, hành động, khuôn mặt cưng chiều cô hết chỗ nói.
Châu Lạc Thanh kéo chăn ra khỏi người mình, cơ thể trần truồng không một mảnh vải che thân khiến cô có chút ngượng, lấy tay che bầu ngực mình lại trước mắt nhìn sâu hút của anh.
Giọng cười trầm ồn vang lên, trêu chọc nói.
- Trí nhớ của anh rất tốt, không quên được.

Còn nữa, em che nhằm chỗ rồi!
- Không được cười...!áaa
Châu Lạc Thanh nhướn người lên định bụng bụm miệng anh lại, nhưng vừa cử động thì cơn đau đớn ở hạ thân lan tràn khắp thân thể, hai chân của cô tê dại như muốn không nhúc nhích được.
Mặc Thiệu Viễn xót xa ra mặt, cúi xuống bế cô đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói:
- Xem như đây là bài học dành cho em, sau này còn dám tự tiện bỏ đi nữa không?
- Anh quá đáng!
...
Ăn sáng xong, Mặc Thiệu Viễn rửa bát rồi cũng đi làm.

Lúc đầu Lạc Thanh có đòi đi theo nhưng anh không cho, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi tối anh về cùng nhau làm chuyện tốn sức.
Nhưng chỉ là nói đùa, anh biết cô rất mệt, lên tập đoàn cũng không làm việc nổi.
Lúc Mặc Thiệu Viễn rời khỏi căn hộ thì Châu Lạc Thanh cũng lên giường ngủ bù cho đêm hôm qua.
Đến trưa, Lạc Thanh sảng khoái thức giấc.

Nằm một mình trên giường, cô nhớ lại đêm qua mình đã...Thẹn thùng, đỏ mặt xấu hổ kéo chăn che mặt mình lại.

Sao cô có thể phóng túng như vậy chứ, nhưng lúc đó quả thật không ngại, còn bây giờ dù có oánh chết cô, cô cũng không kể cho ai nghe.1
Nằm một mình một lát thì lại nhớ Mặc Thiệu Viễn, đôi mắt tròn xoe tinh nghịch đảo đảo, sau đó lật chăn chầm chậm bước đi lại tủ lấy quần áo.
Thay cho mình một chiếc đầm rộng, kín cổ để che đi những dấu hôn đỏ chói của Mặc Thiệu Viễn để lại đêm qua.

Trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhan sắc vô cùng sắc sảo, khí chất của một tiểu thư.


Cô quyết định sẽ đi lên đó với anh, nhưng cô sẽ bảo anh đón mình ở cửa sau Mặc Thị để nhân viên khỏi tàn bán.
Mở cửa bước ra ngoài, Châu Lạc Thanh loay hoay khóa cửa và tìm kiếm chìa khóa xe trong túi xách.

Từ đằng trước có hai người phụ nữ đang đi tới, một lớn một nhỏ, người phụ nữ lớn tuổi điên loạn lao tới tát thẳng vào mặt cô.1
* Chát...
Châu Lạc Thanh bị tấn công bất ngờ, đầu óc choáng váng vì cái tát quá mạnh, loạng choạng về sau mấy bước chân vì mất thăng bằng, khuôn mặt trắng mịn hiện rõ năm dấu tay của người phụ nữ đó.
- Tại mày...!tại mày mà cháu tao tự vẫn, có phải chính mày đã đăng đoạn video đó lên không?1
Lý Tư Khiết hung hăng, điên loạn hét lên.
Mặt của Châu Lạc Thanh nóng lên bừng bừng, từ trước tới nay chưa ai dám tát cô, vậy mà hôm nay bị bà điên này tát thẳng mặt.
- Bà lấy quyền gì tát tôi hả? Bà có tin tôi nói Thiệu Viễn không?
- Đồ mặt dày, một đời chồng mà còn đòi trèo cao.

Mặc Thiệu Viễn căn bản là chơi chán rồi đá cô đi, đừng lên giọng ngông cuồng.
Mặc Tư Khả chua ngoa nói, bước tới định tát thêm vào mặt của cô, nhưng cô đã cầm tay chặn lại, dùng tay còn lại tát thẳng vào mặt của Mặc Tư Khả cho hả dạ.
* Chát...
- Cô cũng không thua tôi đâu Mặc tiểu thư, chó chê mèo lắm lông à? Cái tát này là trả lại khi nãy mẹ cô tát tôi...1
* Chát...
- Còn cái tát này là do các người hôm đó lừa tôi, Châu Lạc Thanh này không dễ ức hiếp đâu!
Châu Lạc Thanh nhếch mép, cô không ngại đấu đầu, vì cô biết mình làm gì thì phía sau cũng có Mặc Thiệu Viễn ủng hộ.
Mặc Tư Khả bị Lạc Thanh tát mạnh hai cái mà đầu óc quay lòng vòng, Lý Tư Khiết nghiến răng qua lại, cả người hừng hực lửa, bước tới định túm lấy tóc cô nhưng đã bị giọng nói trầm trầm của Vương Vũ làm dừng bước.
- Phu nhân, nếu bà tiếp tục e rằng ngày mai bà được lên báo y như Lý tiểu thư!1.