Châu Lạc Thanh đang uống nước thì bị thông tin trên mạng làm cho sặc sụa, cái quái gì vậy?
Vậy là những gì bọn họ nói với cô hôm đó không phải là sự thật, Mặc Thiệu Viễn và Lý Thục Di từ trước tới nay không có mối quan hệ nào cả.

Anh còn bị Lý Thục Di gài bẫy lên giường, vì thế mới đính hôn.
- Là sự thật sao?
Châu Lạc Thanh cảm thấy mình không ổn thật rồi, bối rối cuống quýt chẳng biết làm gì.

Có nên quay về tìm Thiệu Viễn không?
Hình như anh đang giận cô!
Những ngày đầu cô bỏ đi, anh liên tục gọi mặc dù không liên lạc được, nhưng khoảng một tuần nay anh không gọi nữa.
- Sao mình lại ngốc như vậy chứ, tại sao không hỏi rõ ràng.
Châu Lạc Thanh nhăn mặt, đánh lên cái đầu ngu ngốc của mình.

Nhưng cũng không thể trách cô được, lần đầu gặp anh, anh đã cùng với Lý Thục Di khoác tay thân mật rời đi cùng nhau, nhân viên trong tập đoàn truyền nhau thông tin anh sắp đính hôn, anh cũng đâu phủ nhận.

Hôm đó cô ta còn khóc lóc thương thảm cầu xin không giống như đang diễn, còn có giấy khám thai nữa chứ, trùng hợp hôm đó bà nội Mặc gọi anh về, anh còn sầu não chẳng biết làm sao.

Mọi việc làm cô không thể nghi ngờ...!huhu...! Lần này cô có một trăm cái miệng cũng không năn nỉ được anh.
_Reng reng reng
Châu Lạc Thanh giật mình khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhưng rất nhanh cô đã vui vẻ hẳn lên vì nghĩ là Mặc Thiệu Viễn gọi đến.

Nụ cười trên môi tắt ngụm thay vào đó là khuôn mặt bí xị, không phải anh mà là Hàn Quân Thụy.


Chần chừ, suy nghĩ một lát rồi cũng nghe máy.
- Alo.
- [ Lạc Thanh, sao một tuần qua anh gọi cho em không được?Hiện tại em đang ở đâu? Anh đến đón em ]
Hàn Quân Thụy vô cùng lo lắng, lúc còn ở bên Mỹ anh đã gọi cho cô, nhưng không được.

Anh cho người đến thành phố A tìm cô, nhưng kết quả là cũng không tìm thấy.

Anh cố gắng sắp xếp công việc ổn thỏa một cách nhanh nhất, đích thân đến thành phố A tìm cô.
Anh tự mắng mình dại dột vì đã quá tin tưởng vào tình yêu của Mặc Thiệu Viễn dành cho cô, nên không cho người tiếp tục bảo vệ.

Lúc đó anh chỉ muốn tốt cho cô, nếu anh cứ lẵng lặng quan tâm, Mặc Thiệu Viễn phát hiện lại ghen tuông rồi chất vấn, hạch sách cô.

Và anh cũng muốn quên cô, Châu Lạc Thanh!
- Anh không biết em đang ở đâu sao?
Tâm trí của Châu Lạc Thanh trở nên hoang mang hơn bao giờ hết.

Hàn Quân Thụy không biết cô đang ở đâu có nghĩa là người cứu và giúp cô hôm đó không phải là người của anh, vậy mà mấy hôm nay cô cứ đinh ninh trong bụng là anh, còn định khi nào thích hợp sẽ trực tiếp gặp anh để cảm ơn.
Vậy thì người đứng đằng sau là ai? Ông Châu thì không phải, Mặc Thiệu Viễn thì càng không.

Ruốc cuộc người đó là ai, tại sao lại giúp cô? Còn nói một câu khiến cô phải suy nghĩ, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu.
- [ Em nói gì vậy, anh không hiểu? Em đang ở đâu, anh lập tức đến liền.

]
Châu Lạc Thanh cắn cắn môi dưới không biết trả lời như thế nào, trong lòng cũng muốn về lại thành phố nhưng không phải là được Hàn Quân Thụy đón về.

Cô và Mặc Thiệu Viễn vẫn chưa giải quyết hiểu lầm này, nếu anh bắt gặp cô cùng Hàn Quân Thụy thì xác định anh sẽ giận cô tới chết.
- [ Lạc Thanh...]
Hàn Quân Thụy gầm lên trước sự ngu ngốc của cô.
Tại sao cô lại yêu Mặc Thiệu Viễn nhiều đến như vậy?
Còn anh, những việc anh làm trong mấy năm qua chẳng lẽ cô không một chút rung động nào sao?
Trái tim cô sao lại vô tình đến thế?
- Quân Thụy, ngày mai em sẽ về! Anh đừng lo, em biết cách bảo vệ bản thân mình mà.
- [ Lạc Thanh, nói cho anh biết, anh thua Mặc Thiệu Viễn ở điểm nào? ]
Giọng nói nghẹn ngào, thanh âm đau đớn.

Sự thật luôn phũ phàng, nhưng thật sự bây giờ anh cần nghe một lý do từ cô.
- Anh rất tốt! Quân Thụy, anh không kém cỏi cũng không thua anh ấy về mọi mặt.


Chỉ là...!từ lâu trái tim của em đã thuộc về anh ấy.

Em xin lỗi!
- [ Được, anh hiểu rồi...Khi nào em về, em nhắn tin cho anh báo bình an, anh đợi tin nhắn của em.

Tạm biệt! ]
- Tạm biệt!
Cúp máy, Châu Lạc Thanh thở dài một hơi.

Nhìn Hàn Quân Thụy vì mình, yêu mình mà mình không đáp lại được cũng rất khó chịu.

Cô lạnh lùng với anh, chỉ để cho anh hạ quyết tâm quên cô, tìm một người con gái xứng đáng với tình yêu của anh hơn.
Tình yêu là điều rắc rối nhất trên thế gian!
Xuống giường lấy quần áo, vật dụng cá nhân cho vào vali để ngày mai về lại thành phố.

Cô vẫn còn sợ vụ việc lần trước, nên quyết định sẽ về vào buổi sáng cho an toàn.
- Không biết anh ấy có giận mình không nữa?
- Châu Lạc Thanh, mày ăn học cho cố vào rồi bị người ta xỏ mũi dắt đi!
- ---------------
_ Rầm
- Mặc Thiệu Viễn, tại sao lại rút vốn còn hủy hết các hợp đồng bên Lý Thị?
Mặc Đình Kiên nổi giận đùng đùng, xông thẳng vào phòng làm việc của Mặc Thiệu Viễn lớn tiếng.
- Anh ngu ngốc đến mức không hiểu tại sao à?
Mặc Thiệu Viễn nhướn mày, khuôn mặt bình tĩnh, ngạo nghễ như không có chuyện gì.
Anh dự định thêm vài tuần nữa mới công khai lên tiếng, nhưng Hàn Quân Thụy đã làm anh thay đổi kế hoạch.
Anh làm vậy ngấm ngầm muốn giải thích cho Lạc Thanh hiểu, anh tin lần này cô sẽ quay về!
- Không thể như vậy mà hủy họp đồng được...
- Tại sao không?

*Rầm
- Mày đừng làm tao nổi điên lên, thằng chó!
Mặc Đình Kiên đập mạnh tay xuống bàn làm việc của anh, trừng mắt, nghiến răng ken két.
Mặc Thiệu Viễn nhếch mép, quăng mạnh cây bút trên tay xuống bàn làm nó búng lên rồi rơi xuống nền.

Mặc Đình Kiên âm thầm nuốt nước bọt, ánh mắt có chút hối hận vì mình đã quá nóng tính.
- Anh nghĩ anh là ai? Tôi thích đập bỏ Lý Thị thì đập bỏ, ai dám ngăn cản? Tôi thích đá anh ra khỏi Mặc Thị, ai có quyền ngăn cấm? Nếu anh không tin thì lặp lại lời nói khi nãy, tôi đang chờ!
Mặc Thiệu Viễn ngang tàn đứng dậy đút tay vào túi quần.

Sắc mặt lạnh ngắt, đôi mắt kiên định đen ngòm, nhướn mày, hắt mặt với Mặc Đình Kiên.

Dáng vẻ không một chút khiêm nhường hay sợ hãi.
Lồng ngực của Mặc Đình Kiên phập phồng, bàn tay xiết chặt cuộn tròn, quay lưng bỏ đi.
Dù rất tức giận nhưng cũng không dám làm gì, 60℅ cổ phần của Mặc Thiệu Viễn như tảng đá đè ép anh.
- Nếu anh suy nghĩ kế hoạch hại tôi thì cũng nên tính sẵn con đường cho mình.

Những việc anh đang làm, xứng đáng ngồi tù cả đời!
Mặc Đình Kiên bị câu nói của anh làm cho dừng bước.

Ánh mắt híp chặt, làn môi mím lại như đang rất câm hận, nhưng sau đó nhanh chân bước ra khỏi căn phòng này.
Ở lại chỉ có tức chết!.