Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Đề hoàng hậu uống một ngụm trà, nghiêng nghiêng liếc nhìn Diệp Ly Châu, cánh môi hé mở, nhưng không nói gì.

Diệp Ly Châu chỉ đứng ở một bên, Hoàng hậu không nói gì, nàng cũng không chủ động nói chuyện.

Nàng vốn chính là thiếu nữ yên tĩnh ít nói.

Rất lâu sau đó, Đề hoàng hậu mới nói: “Diệp cô nương, qua đây, ngồi bên cạnh Bổn cung.”

Diệp Ly Châu đi qua ngồi xuống.

Đề hoàng hậu đột nhiên nâng cằm Diệp Ly Châu, rồi nói: “Để Bổn cung ngắm tỉ mỉ một phen.”

Diệp Ly Châu tránh né không kịp, cằm bị Đề hoàng hậu nhéo ở trong tay.

Đề hoàng hậu nhìn tiểu cô nương này một lần nữa. Lúc trước chỉ cảm thấy cô bé ngây ngô khiến người ta vừa lòng, bề ngoài cực đẹp, bây giờ tỉ mỉ nhìn kỹ, chỉ cảm thấy mặt mày của nàng cũng rất là quyến rũ. Cặp mắt long lanh sóng nước này, cho dù là ai nhìn thấy, đều muốn chìm vào trong đó.

Lúc Đề hoàng hậu nhìn nàng, nàng cũng đang nhìn Đề hoàng hậu.


Hoàng hậu được bảo dưỡng rất tốt, như là thiếu nữ tuổi thanh xuân vậy. Nhưng kề sát vào nhìn, thì vẫn nhìn ra được, nàng và thiếu nữ vẫn có rất nhiều chênh lệch. Mắt của Đề hoàng hậu rất sâu, đáy mắt u buồn, không có chút vui vẻ nào, khóe mắt có vết chân chim, nếp nhăn kéo dài từ hai bên cánh mũi xuống cũng có chút rõ ràng.

Lông mi của Diệp Ly Châu khẽ rung rung.

Đề hoàng hậu nói: “Ngày mai luyện võ trường có một trận so tài, Tần Vương và mấy người Thái Tử cũng ở đó, còn có những người trẻ tuổi khác. Diệp cô nương, Bổn cung sẽ phái người tới đón ngươi.”

Tuy trong lòng Diệp Ly Châu có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng nàng cũng không lên tiếng hỏi.

Đề hoàng hậu đột nhiên mời nàng đi xem cuộc so tài gì đó, có lẽ cũng có ý tứ sâu xa, Diệp Ly Châu định sau khi về nhà sẽ hỏi cha nàng một chút, lúc này nàng chỉ cười nói: “Nương nương ưu ái ạ.”

Đề hoàng hậu giữ Diệp Ly Châu lại trong cung ăn một bữa cơm, rồi để người đưa nàng về.

Chờ sau khi Diệp Ly Châu đi rồi, cung nữ thiếp thân Mai Chi mới nói: “Nương nương, người là muốn làm mối cho Diệp cô nương và Tần Vương điện hạ sao?”

Đề hoàng hậu là chị ruột của Tần vương, nàng đương nhiên sẽ không hại Tần vương, Tần vương thích cái gì, Hoàng hậu cũng sẽ không phá hỏng mới đúng.

Đề hoàng hậu khẽ ấn ngón giữa lên ấn đường, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Xem duyên phận đi. Nàng có thể sống đến lúc đó, Bổn cung tự nhiên sẽ không ngăn cản. Chỉ sợ Hàm Châu xa xôi ngàn dặm, nàng còn chưa tới Hàm Châu, mạng đã không còn nữa.”

Mai Chi thở dài nói: “Tần Vương điện hạ cũng rõ là, người bình thường đơn giản thì không thích, vừa thích là thích một người như vậy. Nếu Diệp tiểu thư không còn nữa, có thể đi đâu để tìm được người thứ hai xinh đẹp như nàng đây? Nô tỳ còn nhớ, mười mấy năm trước lúc mới gặp Diệp phu nhân, diện mạo đó, phong độ đó của Diệp phu nhân, đã khiến cho cả cung kinh ngạc, đến cả Thái hậu cũng ca ngợi Diệp phu nhân là mỹ nhân có một không hai. Bây giờ Diệp tiểu thư càng hơn Diệp phu nhân một bậc, có sắc đẹp thế gian hiếm thấy. Tần Vương điện hạ của chúng ta cứ một mực coi trọng người này…”

Đề hoàng hậu nói: “Đông trùng hạ thảo mà tháng này phủ nội vụ dâng lên vẫn còn chứ? Chọn thêm hai cây nhân sâm ngàn năm đưa qua, trong kho còn có một đôi vòng tay gỗ hương Già Nam khảm vàng ngọc, còn có một con tì hưu khắc vàng, hai thứ này dùng để trừ tà, nghe người ta nói ngày nàng ra đời không rõ, trên người có tai hoạ. Hi vọng cô nương này có thể sống thêm một đoạn thời gian, thế nào cũng phải sưởi ấm tâm Đề Kiêu trước.”

Mai Chi nhớ kỹ từng thứ một, rồi để tiểu cung nữ tâm phúc nhanh chóng đi xử lý. Nàng lại nói: “Nương nương, hôm nay Quý phi không được như ý, qua ngày hôm nay, nàng ta nhất định sẽ nói hươu nói vượn gì đó ở trước mặt bệ hạ.”

Trong mắt Đề hoàng hậu hiện lên một tia lạnh lẽo: “Trước hết cứ để nàng ta đi quấy rầy, đừng để ý tới là được.”

Vào cung hơn mười năm rồi, Đề hoàng hậu và Thịnh quý phi cũng minh tranh ám đấu hơn mười năm. Đề hoàng hậu đã sớm hết hy vọng với Hoàng đế, nàng chỉ mong Hoàng đế sớm chết đi, Thái Tử sớm kế vị ngôi vua.

Hoàng đế hiển nhiên lại đi tới chỗ Thịnh quý phi.

Ông ta yêu nhất chính là Thịnh quý phi, Thịnh quý phi biết làm nũng, không giống Hoàng hậu lúc nào cũng trưng ra vẻ đạo đức giả.

Uống xong chút rượu, Thịnh quý phi nói: “Bệ hạ, hôm nay nô tỳ đã gặp con gái của Diệp Phụ An. Cô nương đó lớn lên rất xinh đẹp, có điều thân thể đích thực kém một chút, nô tỳ chẳng qua là để người xỏ cho nàng ta cái lỗ tai, vậy mà nàng ta lại ngất đi.”

Hoàng đế nằm trên giường nhỏ: “Được rồi, xỏ lỗ tai gì.”

Thịnh quý phi quỳ gối đấm chân cho ông ta: “Nô tỳ cũng là có lòng tốt… Hôm nay hoàng hậu chiêu đãi Diệp cô nương, ngày mai nô tỳ cũng muốn chiêu đãi một chút. Bệ hạ, người biết mà, Dật Nhi vốn đã bị người hoạnh họe khắp nơi, nếu Diệp thừa tướng lại thành người của Thái Tử, hai mẹ con thiếp sẽ triệt để không còn đường sống nữa.”

Hoàng đế hơn bốn mươi tuổi, tuổi xuân đang thịnh, ông ta cũng lo lắng thế lực của Thái Tử lớn mạnh, tương lai sẽ bức vua thoái vị.

Cho nên bình thường đều dùng Triệu Dật tới kềm chế Thái Tử.


Thịnh quý phi nhìn sắc mặt của Hoàng đế, lại nói: “Bệ hạ yên tâm, ngày mai trong luyện võ trường, nhiều người như vậy cũng sẽ ở đó, sẽ không xảy ra sai lầm gì.”

Hoàng đế nói: “Nếu là con gái của người khác, Dật Nhi muốn chơi thì chơi. Nhưng Diệp Phụ An bụng dạ thâm sâu, thủ đoạn cứng rắn, dưới tình huống không thể kết thân, chớ để Dật Nhi làm nhục nàng.”

Thịnh quý phi gật đầu nói: “Bệ hạ nói rất đúng, nô tỳ đều hiểu ạ.”

. . .

Chân trước của Diệp Ly Châu vừa bước vào trong phủ, ban thưởng của Hoàng hậu cũng đã theo vào.

Ô Thị nhận được tin Diệp Ly Châu sắp về, hiển nhiên là đã chờ ở Tĩnh Thủy Hiên, người trong cung đều ở đây, bà ta là chủ mẫu Diệp gia nhất thiết phải làm cho ra dáng.

Ô Thị dò hỏi tình huống trong cung từ Diệp Ly Châu, nghe nói lúc Diệp Ly Châu xỏ lỗ tai đã ngất đi, trong lòng Ô Thị hơi có chút hả hê.

Bà ta cảm thấy Diệp Ly Châu nhất định là đã đắc tội Thịnh quý phi.

Thịnh quý phi cũng không phải hạng người tốt lành gì, Diệp Ly Châu không cho nàng ta đủ mặt mũi, ngày khác tất nhiên nàng ta sẽ gây khó dễ với Diệp Ly Châu.

Nhưng mặt ngoài, Ô Thị vẫn cười nói như trước: “Ta đã nói mà, thân thể tiểu thư quá kém, không thích hợp ra ngoài, còn không phải à, vừa đi ra ngoài thì đã té xỉu rồi.”

Lan Hinh cô cô nói: “Hôm nay Diệp tiểu thư cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi lại nữa. Ngày mai không ít người đến xem cuộc so tài, công chúa hoàng tộc đều ở đó, còn có tiểu thư của quan viên từ nhị phẩm trở lên, khẳng định không thể thiếu được việc chuyện trò.”

Vẻ tươi cười của Ô Thị chợt phai nhạt.

Phải rồi, mai là ngày thiếu niên trong hoàng tộc so tài ở luyện võ trường.

Diệp Ly Châu vừa trở lại kinh thành, thì đã thu hút sự chú ý của Thái Tử và Nhị hoàng tử, ngày mai không biết sẽ lại thu hút được người nào nữa.

Ô Thị vốn tưởng rằng, Diệp Ly Châu được nuôi nhiều năm ở bên ngoài như vậy, nhất định sẽ là một con nhóc ngờ ngệch quê mùa, thiếu hiểu biết. Nhưng lần này nàng trở về, quả thực khiến Ô Thị một phen kinh ngạc.

Ô Thị không hy vọng Diệp Ly Châu nổi trội.

Người người đều nhớ rõ Khương thị, dù cho Ô Thị đã lên làm vợ cả, nhắc tới phu nhân của Diệp Phụ An, người khác vẫn sẽ nhớ tới Khương thị đến từ Vạn Châu. Có Diệp Ly Châu, ấn tượng người khác dành cho Khương thị, sẽ chỉ sâu hơn thôi.

Rõ ràng Khương thị đã sớm chết rồi.

Trong lòng Ô Thị đâm xuống một cái gai, bà ta thoáng nhìn Diệp Ly Châu, rồi nói: “Đã như vậy, hôm nay tiểu thư cố gắng nghỉ ngơi đi.”

Diệp Ly Châu gật đầu. Chờ hơi muộn một chút, Diệp Ly Châu đi tới chỗ cha nàng, nói việc ngày mai Hoàng hậu còn muốn nàng vào cung, vừa vặn ngày mai Diệp Gia Hữu cũng sẽ đi cùng Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An cũng không lo lắng.


Diệp Ly Châu do dự rất lâu, cuối cùng cũng không hỏi Diệp Phụ An về thân phận của người đàn ông kia. Nàng vẫn là tự mình phát hiện mới tốt, hỏi Diệp Phụ An, chỉ sợ sẽ khiến cha cảm thấy nàng có tình ý với người đó.

Chờ sau khi quay về Tĩnh Thủy Hiên, mệt mỏi cả một ngày trời, Diệp Ly Châu liền đi ngủ sớm.

Nửa đêm, Diệp Ly Châu cảm thấy ngực mình từng trận khó chịu, nàng mở mắt ra.

Trong màn là một mảnh mờ mịt, hương lạnh xa xôi, Diệp Ly Châu ôm ngực, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run, khí lạnh từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Nàng gạt màn ra, vốn muốn để nha hoàn nấu cho nàng chút trà gừng, nhưng vừa xốc màn lên, liền cảm thấy từng luồng khí đen trước mắt, bên tai giống như có ma quỷ đang kêu gào, một hư ảnh dữ tợn như bò ra từ trong nước, ướt sũng lại mang theo âm khí, như là muốn đòi mạng nàng.

Diệp Ly Châu bị cảnh tượng trước mắt dọa đến sắc mặt trắng bệch, trên người lúc nóng lúc lạnh, cuối cùng còn chưa mở miệng, đã hôn mê bất tỉnh.

Trong phòng Ô Thị, một nữ đạo sĩ mặc áo bào xanh dập tắt nến hương trong tay.

Ô Thị nhìn về phía nữ đạo sĩ cao tuổi: “Thưa thầy, thế nào rồi?”

“Tai hoạ quấn thân, sống không quá hai tháng.” Giọng nói của nữ đạo sĩ khàn khàn khó nghe, “Không thể làm phép quá mức, nàng ta đột nhiên qua đời sẽ khiến người nghi ngờ.”

Ô Thị nắm tràng hạt trong tay: “Ta cũng hiểu. Hạnh Nhi, lấy bạc qua đây cho Liễu tiên sinh, Liễu tiên sinh làm phép vất vả quá rồi.”

. . .

Ngày kế, Đề Kiêu thức dậy rất sớm.

Mấy ngày nữa hắn phải về Hàm Châu, lần tới quay lại, chính là nửa năm sau để cầu hôn. Trong nửa năm này, Đề Kiêu sẽ sắp xếp ổn thỏa công việc ở Hàm Châu, sau khi thành thân ở kinh thành, sẽ cho Diệp Ly Châu điều dưỡng thân thể, thân thể bồi dưỡng tốt lên, lại đưa nàng quay về Hàm Châu.

Có điều, chuyện cầu hôn, Đề Kiêu còn chưa nghĩ xong làm thế nào để mở lời với Diệp Phụ An. Nhưng mà, hắn và Diệp Ly Châu là trai tài gái sắc, dù Diệp Phụ An không đồng ý, Đề Kiêu cũng có biện pháp buộc ông ta đồng ý.

Hôm nay thanh niên tài tuấn trong hoàng tộc so tài, Đề Kiêu cũng sẽ đi. Hắn sẽ không tùy tiện động thủ với người khác, bởi vì người khác có lợi hại hơn nữa, cũng không hơn được hắn. Nhưng Diệp Ly Châu sẽ đi. Đề Kiêu đã sớm thay đổi quần áo và thử xong cung tiễn.