Người dịch: LC

Diệp Ly Châu nói với Đề Kiêu: “Nếu chàng phạt ta mỗi ngày, ta sẽ mang con về kinh thành, cũng sẽ không quay lại nữa.”

Đề Kiêu cười, kéo nàng vào trong lòng: “Tính tình cũng không nhỏ nhỉ. Kinh thành cách chỗ này xa xôi ngàn dặm, nàng làm sao mà về? Hửm? Nói ta nghe xem, không có ta, nàng làm thế nào quay về?”

Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu chọc tức: “Chàng…”

Đề Kiêu vỗ vỗ lưng nàng: “Nói đùa với nàng thôi, đừng giận, ngoan. Còn trướng nữa không? Hửm?”

Bây giờ Diệp Ly Châu đã nhiều tháng rồi, nàng thường xuyên cảm thấy ngực căng lên.

Thực ra người nàng rất yếu, đám nha hoàn lúc trước cũng hoài nghi sau khi Diệp Ly Châu sinh xong sẽ không đủ sữa để cho con bú.

Trong khoảng thời gian này Diệp Ly Châu đã uống rất nhiều thuốc bổ, lại ở bên cạnh Đề Kiêu mỗi ngày. Mặc dù thoạt nhìn bên ngoài có vẻ rất yếu, nhưng trên thực tế lại khá hơn nhiều rồi, thậm chí có phần bị bồi bổ quá mức.

Tình huống lần đầu mang thai chưa sinh ra đứa bé mà đã căng sữa vốn không được xem là phổ biến. Diệp Ly Châu lại thường xuyên cảm thấy trướng ngực, đôi khi bởi vậy mà ban đêm ngủ không yên giấc.

Mới vừa rồi được Đề Kiêu giúp, nàng cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.

Da mặt nàng mỏng, dĩ nhiên sẽ không đồng ý để Đề Kiêu dùng phương pháp khác, chỉ vắt vào trong bát ngọc lưu ly thôi.

Đáy của cái bát ngọc lưu ly màu xanh lam là một tầng màu trắng nhạt.

Nàng quay mặt đi chỗ khác không nhìn đến, cuộn người trong gối đầu, mặt đỏ đến rỉ máu: “Không còn trướng nữa.”

Đề Kiêu cười khẽ, thấp giọng nói mấy câu gì đó bên tai nàng. Đầu ngón tay của Diệp Ly Châu khẽ chặn lại lỗ tai.

Một lát sau, mí mắt nàng đánh nhau, cảm thấy buồn ngủ, lúc này mới thiếp đi.


Dáng vẻ Diệp Ly Châu say ngủ thực ra rất ngoan, Đề Kiêu khẽ hôn một cái lên trán nàng.



Vào mùa đông, Diệp Ly Châu sinh hạ một đứa con trai.

Thân thể nàng được điều dưỡng rất tốt. Quá trình sinh con tuy đau đớn, nhưng so sánh với những sản phụ khác thì cũng không phải là quá lâu.

Đề Kiêu lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng sinh. Lúc vừa bắt đầu, hắn có thể nghe được tiếng kêu đau đớn của Diệp Ly Châu, thời gian chờ đợi càng lâu, hắn trái lại không nghe thấy nữa.

Lòng Đề Kiêu chợt nặng nề. Hắn lo Diệp Ly Châu đã ngất đi, hoặc là đã xảy ra chuyện gì khác.

Hắn muốn xông vào, nhưng nha hoàn ngăn hắn ở bên ngoài. Ngọc Sa bưng một chậu nước đã dùng đi ra, thấy Đề Kiêu muốn đi vào, vội vàng đặt chậu nước trên mặt đất, giang hai cánh tay đứng ở cửa, lo lắng đến đỏ cả mặt: “Điện hạ, ngài không thể đi vào. Vương phi nhìn thấy ngài sẽ bị kinh sợ!”

Đề Kiêu lạnh giọng nói: “Tránh ra! Bản vương và Vương phi là vợ chồng, nàng làm sao sẽ sợ bản vương?”

Ngọc Sa không dám ngăn Đề Kiêu, nhưng nàng cũng không dám không nghe lời Diệp Ly Châu.

Làm mất lòng Đề Kiêu, với thân phận là nha hoàn của Diệp Ly Châu nàng vẫn có thể sống tiếp, vả lại còn sống tốt hơn những người khác. Đắc tội Diệp Ly Châu, Đề Kiêu không có khả năng che chở cho nàng.

Ngọc Sa run giọng nói: “Trước khi sinh Vương phi đã căn dặn nô tỳ, rằng phòng sinh tanh mùi máu, da mặt nàng rất mỏng, nếu bị ngài nhìn thấy dáng vẻ chật vật, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. Điện hạ vẫn không nên đi vào kích thích Vương phi. Bây giờ Vương phi hết thảy đều tốt, bà đỡ nói có thể an toàn sinh hạ đứa bé.”

Đề Kiêu cũng biết Diệp Ly Châu rất sĩ diện, da mặt nàng mỏng, không chịu nổi xấu hổ. Cả người vô lực nằm trên giường sinh con, cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể để cho người khác khống chế bản thân, trong lòng nàng chắc chắn cũng khó chịu.

Thực ra Đề Kiêu chưa từng ngại nhìn thấy cảnh máu tanh. Hắn chém giết ra từ trong cảnh tàn sát khốc liệt, từng gặp phải việc tàn nhẫn nhất trên đời, bất kể Diệp Ly Châu thế nào, hắn đều thích.

Nhưng hắn sợ Diệp Ly Châu khó mà chú tâm.

Đề Kiêu nheo mắt: “Có thật là nàng không có chuyện gì không?”

Ngọc Sa nói: “Vương phi hiện tại không sao ạ.”

Đề Kiêu nói: “Vì sao trong phòng sinh không có tiếng kêu?”

Lúc này Ngọc Sa mới hiểu ra: “Vừa nãy Vương phi cảm thấy mình đau đến kêu ra tiếng quá mất mặt, cho nên đã cắn khăn ạ.”

Đề Kiêu lui ra ngoài.

Mặc dù là Diệp Ly Châu đang chịu khổ, nhưng Đề Kiêu lại không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

Hắn muốn nghênh đón thực ra cũng không phải là một đứa bé, mà là Diệp Ly Châu bình an.

Chờ đến hừng đông, lúc trời hửng sáng, trong phòng sinh rốt cuộc truyền đến tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh.

Đề Kiêu mừng rỡ.

Hắn gần như sắp không đợi được nữa mà xông ra, nhưng vẫn chờ giây lát, đợi tới khi nha hoàn để hắn đi vào.

Hải Đàn tươi cười đi ra: “Chúc mừng điện hạ, là tiểu thế tử ạ!”

Đề Kiêu đi vào bên trong: “Vương phi sao rồi?”

Trong phòng sinh vẫn còn mùi máu tanh nhàn nhạt. Đề Kiêu đi tới bên giường.

Diệp Ly Châu đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đã làm ướt tóc mái của nàng.

Sau khi sinh con xong, thân thể của nàng quá suy yếu, ngay cả sức để cử động cũng không còn nữa.


Đề Kiêu nắm chặt tay của Diệp Ly Châu, hôn lên mu bàn tay nàng: “Diệp Ly Châu.”

Lông mi của nàng khẽ rung rung, mắt chậm rãi mở ra.

Ngọc Sa ôm đứa bé sơ sinh bọc trong tã lót, tươi cười đưa tới bên cạnh Diệp Ly Châu: “Vương phi, là một tiểu thế tử ạ.”

Diệp Ly Châu nói: “Để ta nhìn xem.”

Đề Kiêu cũng nhìn thằng nhóc làm khổ người này.

Một nắm nho nhỏ, bởi vì cân nặng của Diệp Ly Châu rất nhẹ, nhóc con cũng nhẹ hơn trẻ sơ sinh nhà người khác rất nhiều, không được tính là đứa trẻ mập mạp.

Đề Kiêu nhìn cái thứ bé xíu với khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, mắt còn chưa mở ra này, rồi nói: “Tuy rằng không bằng một phần mười của ta, có điều nhìn kỹ, cũng không tính là quá xấu.”

Ngọc Sa biết ngay lúc này Diệp Ly Châu vẫn chưa có sức để nói quá nhiều, nàng ở một bên nói: “Trẻ con vừa sinh ra đều giống nhau. Điện hạ yên tâm, chưa đến mười mấy năm, thế tử chắc chắn sẽ giống ngài, lớn lên cao to dũng mãnh.”

Diệp Ly Châu ngắm nhìn cục cưng mà mình liều mạng sinh ra, càng nhìn càng thích.

Sức lực của nàng có hơi khôi phục lại chút ít. Nàng tiến tới hôn một cái lên mặt cục cưng.

Trong lòng Đề Kiêu không vui, chỉ chỉ mặt mình.

Ngập tràn trong lòng Diệp Ly Châu là cục cưng bé bỏng của mình, cũng không nghĩ kỹ xem Đề Kiêu có ý gì, mặt mày có vài phần vui vẻ: “Điện hạ để thế tử tới bú sữa đi.”

Trong lòng Đề Kiêu càng không vui. Hắn trơ mắt nhìn cái vật nhỏ nhiều nếp nhăn này chép cái miệng bé tẹo, thật vui vẻ tiến vào trong lòng Diệp Ly Châu.

Bởi vì thế tử sinh ra gầy tong teo, dường như thể chất non yếu, Diệp Ly Châu đặt cho tiểu thế tử một cái tên mụ gọi là Doanh Nhi. Cũng bởi vì vậy, nàng vô cùng thương yêu Doanh Nhi.

Lúc Doanh Nhi được ba tháng thì đã lớn lên không ít, so với bé ba tháng khác cũng béo trắng hơn, đôi mắt đen nhánh, như quả nho vậy.

Đối với thằng nhãi con này Đề Kiêu vừa yêu vừa hận.

Sau khi Diệp Ly Châu sinh hạ Doanh Nhi, sức khỏe khôi phục lại rất nhanh, thắt lưng vẫn mảnh mai như lúc trước. Bởi vì nàng mang thai từ đầu tới cuối được chăm sóc vô cùng tốt, sau khi tắm gội sẽ xoa lên người rất nhiều thuốc mỡ tẩm bổ cùng với tinh dầu từ cánh hoa, trên người không có bất kỳ nếp nhăn gì, vẫn thanh khiết, trong sáng như cũ, cả người còn xinh đẹp hơn lúc trước mấy phần.

Rất đáng tiếc, Đề Kiêu lại không được ăn một miếng thịt nào.

Vốn dĩ có thể để Doanh Nhi cho vú em chăm sóc, Diệp Ly Châu thương Doanh Nhi sinh ra sức khỏe đã yếu, nên mang theo bên người. Ngày trước ban đêm nàng sẽ ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, bây giờ mỗi đêm đều sẽ tỉnh lại, xem xem Doanh Nhi có đói không, có đi tiểu nữa không.

Quả thực đã lơ là sự tồn tại của hắn.

Loáng một cái mùa đông đã sắp qua rồi, trong phòng ấm áp, Diệp Ly Châu ăn mặc phong phanh ít ỏi, nàng dỗ Doanh Nhi ngủ, rồi lấy phong thư được đưa tới từ trong kinh ra xem.

Tin tức nàng sinh hạ một đứa con trai tự nhiên là đã truyền tới kinh thành, Diệp Phụ An và Thái Tử đều rất vui mừng, đều gửi thư tới. Diệp Ly Châu thường xuyên nhận được thư của Diệp Phụ An. Lần này trong thư mà Diệp Phụ An gửi tới, có hỏi tới tình hình của Doanh Nhi.

Nàng nhìn nét chữ quen thuộc của cha, chóp mũi có chút cảm giác chua xót.

Diệp Ly Châu cũng có hơi nhớ cha nàng rồi.

Sau khi Đề Kiêu đi vào, thì thấy Diệp Ly Châu đang một mình lặng lẽ lau nước mắt.

Hắn hỏi: “Sao thế? Nhóc con chọc giận nàng hả?”

Diệp Ly Châu lắc đầu: “Con nhỏ như vậy, lại ngoan như vậy, sao có thể chọc giận ta chứ. Ta chỉ là nhớ cha ta thôi.”

Đề Kiêu nắm lấy bả vai của Diệp Ly Châu, kéo nàng vào trong lòng: “Ta tốt với nàng như vậy, nàng lại ngày ngày nhớ cha nàng, thật khiến ta đau lòng mà.”

Diệp Ly Châu: “…”


Lưng của nàng dán lên ngực Đề Kiêu, hắn ôm lấy Diệp Ly Châu từ phía sau, một tay cởi váy áo của nàng: “Sinh con xong cũng không để ý tới ta nữa. Cả ngày lẫn đêm đều ở bên đứa bé, có phải không muốn phu quân của nàng nữa không? Hửm?”

Diệp Ly Châu hít thở có phần khó khăn, nàng nhẹ giọng nói: “Điện hạ… Đừng, đừng ở chỗ này…”

Đề Kiêu hứng lên, thì ở đâu cũng được hết. Hắn khóa chặt Diệp Ly Châu, quyết định lần này phải cho nàng một bài học, thể hiện cảm giác tồn tại của mình.

Sau khi sinh con xong, dáng người của Diệp Ly Châu vậy mà lại đẹp hơn, chỗ nên nở nang thì càng nở nang hơn, vòng eo thon nhỏ yêu kiều không đầy một nắm tay, trên người còn có một mùi thơm vô cùng tự nhiên, vô cùng dễ ngửi, hương hoa sen trộn lẫn với mùi sữa rất nhạt, ngọt ngào vào đến trong xương người ta.

Đề Kiêu mơ ước có được nàng đã lâu.

Chỉ là mỗi ngày nàng tự mình bế con, buổi tối cũng mang theo đứa bé bên người, hắn mới không tiện xuống tay.

Thực ra, trước kia lúc Diệp Ly Châu mang thai, Đề Kiêu có nhu cầu, dưới yêu cầu của hắn, ban đêm nàng vẫn sẽ giúp đỡ hắn.

Bây giờ con đã được sinh ra, nàng một lòng một dạ đặt trên người đứa bé, ngược lại là ngó lơ hắn.

Trên cái tủ áo ở một bên có khảm một cái gương bạc. Cái gương soi rất rõ, Đề Kiêu có ý đặt Diệp Ly Châu lên cái gương đó, để nàng nhìn cho kỹ, chỉ có hắn mới có thể làm cho nàng sung sướng.

Hắn vừa ôm Diệp Ly Châu qua đó, đứa bé đột nhiên tỉnh lại, oa oa khóc rống lên.

Đề Kiêu: “…”

Diệp Ly Châu khẩn cầu: “Điện hạ, buông ta ra, để ta đi bế Doanh Nhi trước đã.”

Đề Kiêu cảm thấy hắn sắp nổ tung rồi.

Trong lòng Diệp Ly Châu cũng áy náy, nàng hôn lên môi Đề Kiêu: “Tối nay để vú em trông con, đến lúc đó, điện hạ muốn thế nào cũng được, có được không?”

Lúc này Đề Kiêu mới thả Diệp Ly Châu ra.

Diệp Ly Châu bế Doanh Nhi từ trong giường nhỏ lên. Trẻ sơ sinh mới được mấy tháng, nhìn thấy mẹ mình tới dỗ, thút thít một lát rồi không khóc nữa.

Đề Kiêu nhìn thứ vốn thuộc về mình bị thằng nhóc này ngậm trong miệng, sắc mặt tự nhiên là không tốt lắm.

Diệp Ly Châu nhìn Đề Kiêu một cái: “Điện hạ, nhìn Doanh Nhi này, con rất ngoan.”

Ngón tay Đề Kiêu gẩy gẩy khuôn mặt của nhóc con.

Đôi mắt đen láy của nhóc con nhìn Đề Kiêu, rồi xoay mặt đi, lại chóp chép miệng, bàn tay nhỏ bé nắm trên người Diệp Ly Châu ăn đồ ăn của mình.

Đề Kiêu liếc nhìn Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu không khỏi cảm thấy đêm nay bản thân sẽ rất gian nan.